Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi

Chương 1


Bạn đang đọc Chồng Tôi Thật Trẻ Tuổi – Chương 1


Quan Yên Chi nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào, câu đầu tiên chính là “Tề Sóc, chúng ta kết hôn đi.”
“Kết…kết hôn???” Tề Sóc đang ngồi ở phòng khách xem tạp chí, miệng há hốc.
“Đúng, kết hôn.”
“Vì sao ngươi lại đột nhiên muốn kết hôn chứ?” Hắn hỏi.
“Bởi vì ta vừa mới gặp lại đối thủ một mất một còn thời ĐH, các nàng đều đã kết hôn rồi, đã thế lại còn khoe lão công của mình có bao nhiêu điểm tốt, thực sự là tức chết ta à!”
“Đây là lý do ngươi đột nhiên muốn kết hôn?” Hắn nhíu mày.
“Đúng vậy! Thua người không thua cuộc, chúng ta hẹn lần sau vào ngày Kỉ niệm thành lập trường, chính mỗi ng mang lão công đến, lúc đó ta muốn bọn họ đối với ngươi tâm phục khẩu phục.”
Tề Sóc đột nhiên trầm mặc không nói.
“Làm sao vậy? Ngươi không phải là không muốn cùng ta kết hôn sao?” Hắn im lặng hồi lâu làm cho Quan Chi Yên hơi bình tĩnh một chút, hoài nghi hỏi.
“Không phải là không nghĩ, chính là ta gần đây có việc, cho nên cũng không cần vội chờ ta, sau này chúng ta lại thảo luận chuyện này?” Hắn cúi đầu tiếp tục lật tạp chí nói.
Nàng lập tức giãn trán “Tốt, vậy ngươi đại khái thì khi nào không vội?”
“Ừ, đại khái … 5 năm sau đi.”
5 năm sau? 5 năm sau! 5 năm sau?!
5 năm sau nàng mấy tuổi?
27 + 5 = 32. 5 năm sau nàng đã 32 tuổi, Tề Sóc, hắn rốt cuộc là có hay không nghĩ tới tuổi của nàng a?
5 năm sau……
“Quan tỉ, Quan tỉ.”
Thình lình có tiếng kêu to làm cho Quan Chi yên đang ở trạng thái thẫn thờ liền hồi phục tinh thần, nàng quay đầu nhìn về phía người trợ lý ở bên cạnh, nhíu mi hỏi: “Có chuyện chi?”
“Giám đốc gọi ngươi kìa.” Trợ lý nhỏ giọng nói.
Nàng vừa nghe vậy liền quay đầu nhìn về hướng đầu tiên trong phòng hội nghị, tại bàn chỉ thấy ngồi ở đó là Giám đốc đích thực đang giận lên không thể không trừng mắt nhìn nàng. Bọn họ hiện tại đang trong buổi họp. Nàng cắn nhẹ môi dưới, thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục chuyển động bắt tay vào cầm bút viết, làm như không thấy gì hết.
“Quan tiểu thư.” Giám đốc lạnh giọng kêu.
Nàng lại lần nữa giương mắt nhìn về phía hắn, nhàn nhã rời mặt giấy đang viết hỏi “Có việc gì?”.
“Mọi ng chúng ta biết ngươi ngày hôm qua gây ra biết bao nhiêu phiền toái làm hao tổn tâm trí,giờ còn họp thảo luận sau thời điểm đó phải làm như thế nào, mà giờ ngươi là đầu sỏ lại không biết tỉnh táo đã thế mà còn có thời gian ở nơi nào ngẩn người?” Giám đốc tức giận thốt ra.
“Rắc rối không phải là ta khơi.” Quan Chi Yên nói.
Mấy ngày hôm trước Giám đốc đột nhiên đã bị mất hợp đồng vì nàng, đối tượng là 1 nam nhân thoạt nhìn có vẻ trung niên, nàng không hội nghĩ tiếp, Giám đốc là 1 người muốn lấy lòng khách hàng tiềm năng này – nghe nói người này có rất nhiều căn biệt thự trên núi Dương Minh, muốn nhờ thiết kế trang hoàng lại, liền cứng rắn muốn nàng thay mặt công ty đi ký hợp đồng. Quả nhiên, hôm qua mới ngày đầu tiên cùng hẹn với tên kia ở trong phòng, hắn liền quấy rối tình dục nàng, nàng tức giận không chút do dự cầm lấy bao da hướng trên mặt của đối phương hung hăng đánh, sau đó cắm đầu bỏ của (hợp đồng) chạy lấy người.
“Ngươi có biết ngươi chọc vào ai không? Ngươi làm sao có thể lấy bao da đánh khách hàng chứ?” Giám đốc tức giận nói.
“Là hắn trước, hắn động tay động chân sờ loạn tay của ta.” Nàng nói.
“Cho hắn sờ một chút sẽ chết sao?”
“Cho nên ý tứ của ngươi chính là muốn ta để cho hắn sờ loạn?” Nàng hí mắt.

Giám đốc sắc mặt trầm xuống “ Ta cũng không có nói như vậy, nhưng ta thiết nghĩ ngươi phải lấy đại cục làm trọng chứ.”
“Đại cục làm trọng? Nói đến vậy chính là không chỉ cần có tài cán vì công ty kiếm tiền mà chúng ta, những nhân viên nữ cho dù là bị khách hàng đùa giỡn hay sỗ sàng cũng đều là nằm trong chức vụ này chăng?” Nàng trào phúng nói.
“Ngươi nói cái gì?!” Giám đốc trố mắt tức giận nhìn nàng.
“Tóm lại, ta không nghĩ rằng mình sai cho nên cuộc thảo luận này căn bản là dư thừa rồi.” Nói xong, nàng đẩy ghế đứng dậy, xoay người hướng cửa đi ra. Nhưng mới chỉ bước 2 bước nàng đã nghe thanh âm gào rít đầy tức giận của Giám đốc .
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Quan Chi Yên dừng bước, vẻ mặt khó chịu, không kiên nhẫn nhìn hắn.
“Ngươi rốt cuộc có coi ta là Giám đốc hay không đây? Đừng tưởng rằng hiện tại ngươi đã có danh tiếng 1 chút, có khách hàng chỉ muốn làm việc với ngươi, tìm ngươi thì ngươi liền hoàn toàn không xem người Giám đốc này ra gì nữa.” Vẻ mặt đỏ au vì giận dữ của Giám đốc đùng đùng hướng nàng rống lên.
“Sự hiện diện của ngươi thực lớn như vậy, làm sao ta có thể không xem như ngươi tồn tại chứ, Giám đốc?” Nàng mỉa mai trả lời, còn cố ý vô tình ngắm nghía thân hình 100kg của hắn liếc mắt 1 cái, sau đó lại tiếp tục quay đầu hướng ra cửa.
“Đứng lại!” Giám đốc phẫn nộ rống to “Quan Chi Yên, ngươi thực cho rằng ta sẽ không dám đuổi việc ngươi sao?”
“Nếu ngươi thấy ta nói vậy mà muốn đuổi việc ta vậy thì cứ đuổi đi, ta sẽ lập tức thu thập mọi thứ rời đi, sẽ không cùng ngươi nhiều lời vô nghĩa.” Lúc này cước bộ của nàng đều không ngừng lại, mặt không đổi sắc vừa đi vừa nói, không cần chờ nói cho hết với người này nàng đã muốn ra khỏi cái phòng họp này rồi.
Cái tên Giám đốc chết tiệt. Nếu không phải bởi vì nàng ở nơi này cùng đồng nghiệp làm việc tốt đẹp, cùng công ty hợp tác thương thuyết cũng không có gì bất ổn, mà tính nàng thì lười đổi đi nơi khác làm việc hay tự mình gây dựng công ty, không thì nàng đã sớm rời cái công ty thiết kế này rồi.
Đáng giận, có lẽ hiện tại nàng nên chuyển công tác sang chỗ khác, sau đó lại đổi cả bạn trai.
5 năm sau.
Nàng hoàn toàn không thể quên đi 3 chữ này, Tề Sóc, hắn như thế nào mà có thể trả lời nàng như vậy được chứ?
Nhớ ngày đó tất cả đều là hắn chủ động theo đuổi nàng, còn lập lời thề son sắt sẽ kết hôn với nàng làm điều kiện kiên quyết đầu tiên khi cả 2 thực sự quen nhau. Hắn thực sự thích nàng, thật sự muốn kết hôn với nàng, muốn nàng làm vợ hắn, thực sự muốn cùng nàng trải nghiệm đến cuối đời. Kết quả là đã quen nhau hơn 1 năm rồi, nàng lần đầu tiên chủ động nói với hắn ý tưởng kết hôn, hắn lại muốn nàng đợi 5 năm nữa.
5 năm, hiện nay hắn mới 25 tuổi, đợi 5 năm sau vừa vặn 30 tuổi, đúng là tuổi tốt để kết hôn, nhưng còn nàng? 5 năm sau nàng đã là 1 bà lão 32 tuổi, hắn rốt cuộc là có hay không nghĩ tới chứ?
Thiệt là khổ a, tuy rằng nàng cùng Tề Sóc trong lúc tình cảm lưu luyến từ đầu tới giờ đều là do hắn chủ động. Nhưng là hắn chủ động theo đuổi nàng mà, là hắn da mặt dày tự ình là bạn trai của nàng, quấn quít lấy nàng không buông, là hắn không nói mà tự ý xâm nhập vào nơi ở của nàng cùng nàng ở chung. Tất cả thoạt nhìn đều thấy rằng nàng bị bắt buộc, bị động nhưng là nhớ đến tối hôm qua nghe thấy hắn trả lời 5 năm sau, nàng mới biết được chính mình đã để ý hắn rất nhiều, thích hắn rất nhiều, tin rằng bọn họ sẽ kết hôn, sẽ cùng ở với nhau cả đời như lời hứa ấy.
5 năm sau, có lẽ đến lúc đó, nàng đã sớm già đi, có khi có thể hắn cũng sẽ để ý những cô gái trẻ tuổi hơn và xinh đẹp hơn. Vậy thì làm sao còn muốn cùng nàng kết hôn được nữa?
Nàng thực ngốc nghếch, thế nhưng đối với lời hứa của nam nhân này rất tin tưởng.
Khổ sở thở dài 1 hơi, nàng ngồi vào chỗ của mình, hoàn toàn im lặng không để tâm đến công việc, cả người mệt mỏi có vẻ muốn bệnh.
Dùng sức cầm lấy tập hồ sơ thiết kế lấy trong ngăn kéo ra, nàng đẩy ghế dựa, cầm lấy túi da, xoay người nhanh chóng hướng theo cửa lớn mà đi.
“Quan tỉ, ngươi muốn đi đâu vậy?” Người trợ lý vừa tan họp bước ra, thấy nàng xách túi chuẩn bị rời khỏi công ty, lập tức giương giọng gọi.
“Không biết, chỉ là muốn đi ra ngoài 1 chút.” Nàng thành thật trả lời.
“Nhưng Giám đốc nói rằng muốn Kim tiên sinh tới công ty, rồi ngươi phải tự mình giải thích chuyện ngày hôm qua với hắn.” Trợ lý vội vàng chạy đến bên cạnh nàng nói.
“Ngươi kêu hắn tự mình đi giải thích đi.” Quan Yên Chi lạnh lùng nói, rồi tiếp tục xoay người hướng ra cửa bước đi.
“Chờ 1 chút, Quan tỉ.” Trợ lý vội vàng kéo nàng lại “Giám đốc nói nếu ngươi không tự đi giải thích thì ngày mai không cần đến công ty làm nữa đó.”
“Thật không?” Nàng đột nhiên cười lạnh 1 tiếng.
Trợ lý gật đầu thật mạnh.
“Vậy phiền ngươi thay ta chuyển lời đến hắn, ta còn có 10 ngày lương, đừng quên nói hắn phân phó hoàn lương cho ta a.” Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại nữa, hiên ngang bước ra khỏi cửa lớn của công ty không hề do dự.

Sau khi rời công ty, Quan Chi Yên tùy tiện tìm một quán cà phê ngồi xuống thanh thản suy nghĩ.
Dựa vào năng lực kiếm tiền từ nghề thiết kế nội thất, vào những thời điểm công việc không thuận lợi, nàng thường chạy đến quán cà phê này thả lỏng đầu óc, nhờ những ly cà phê với hương thơm nồng đậm làm cho nàng thực tỉnh táo.
Nhưng hôm nay sau khi rời công ty, nàng đã ngồi tại quán được nửa ngày, mà tâm tình 1 chút cũng không có dấu hiệu cải thiện.
Hiện lúc này ánh sáng ban ngày đã bị đêm đen bao phủ, trong quán từng khách hàng này đến khách hàng đến rồi đi, chỉ có nàng vẫn ngồi lại.
Từ một ly cà phê ấm nóng đã biến thành nguội ngắt, từ phần cơm sớm còn nóng hổi nay cũng nguội ngắt, và cả những cốc nước trên bàn cũng đều không vơi đi tí nào.
Phục vụ có mấy lần vì muốn thay nước cho nàng nhưng đều không thấy phản ứng, đành không tiếp tục quấy rầy nàng nữa.
Không có người quấy rầy, nàng có thể tiếp tục yên lặng ngồi 1 mình, nhưng trí óc như thế nào cũng không yên.
5 năm sau. Vẫn như cũ, nàng không thể không nghĩ mãi đến 3 chữ này, không thể không nghĩ đến hắn.
Nàng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Tề Sóc là thời điểm ở công trường, nàng chưa kịp thiết kế phòng Bar, mà khách hàng lúc ấy yêu cầu duy nhất chính là phải sử dụng người hướng dẫn của hắn, cho nên 2 người bọn họ liền hẹn gặp mặt…
“Thực xin lỗi…xin hỏi…”
“Ngươi là ai? Là ai cho phép ngươi tùy tiện vào được chỗ này? Nhanh chóng đi ra ngoài.”
Liếc thấy 1 gã môi hồng răng trắng, mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, trên cổ còn đeo dây chuyền hình đầu lâu lấp lánh đi vào công trường, Quan Yên Chi đột nhiên sớm bắt đầu trầm giọng nói. Nàng không thích có ng ngoài quấy rầy công việc của nàng.
“Thực xin lỗi, ta tìm Quan Chi Yên tiểu thư, tên của ta là Tề Sóc.” Sinh viên kia tự giới thiệu.
“Tề Sóc?” Nàng nhịn không được mở to 2 mắt, không thể tin được đây là người hướng dẫn thiết kế mà khách hàng muốn nàng dùng, bộ dạng của hắn căn bản là giống 1 tên tiểu tử, nào có ý thức chuyên nghiệp của 1 kiến trúc sư chứ?
“Ngươi mấy tuổi rồi?” Trừng mắt nhìn hắn, nàng không tự chủ thốt giọng hỏi.
“Bộ dạng của ta thoáng nhìn thì đúng là có vẻ trẻ tuổi, nhưng ta đã 24 tuổi rồi.” Tề Sóc mỉm cười nói.
“24 tuổi?!” Quan Chi Yên thoáng nhìn bộ dáng này mà muốn té xỉu. Bởi vì hắn tuy là thế nhưng vẫn còn kém nàng 2 tuổi a! Đây là lần đầu tiên nàng đụng với đồng nghiệp của đối tác nhỏ tuổi hơn, điều này làm cho nàng có cảm nhận rõ ràng lần đầu hợp tác này thực hoài nghi năng lực của đối phương.
“Này, không phải là ngươi lần đầu làm việc đấy chứ?” Nàng chuyển mắt nhìn nhìn hắn, hoài nghi hỏi.
“Không phải.” Tề Sóc cất tiếng trả lời “Xin hỏi Quan Chi Yên tiểu ở đâu?”
“Ta chính là Quan Chi Yên.” Nàng vẫn như cũ, dùng vẻ mặt biểu tình đầy hoài nghi nhìn hắn.
“A? Ta còn nghĩ rằng ngươi là tiểu muội trợ lý a!” Hắn kinh ngạc kêu lên, giật mình nhìn nàng 1 thân áo đơn giản, quần jeans, giày vải cùng khuôn mặt không son phấn và chùm tóc đuôi ngựa thật giống như mê hoặc người ta.
“Lời ngươi nói là có ý gì đây? Xem thường người khác sao?” Quan Chi Yên đột nhiên nheo 2 mắt lại.
“Không, chính là hình dáng ngươi đang đứng thực thấy rất trẻ trung cho nên ta mới có thể như vậy mà nghĩ như thế, không có ý tứ gì khác cả.” Hắn lắc đầu thật nhanh, dùng vẻ mặt thành khẩn nói.
Bộ dáng trẻ trung? Quan Chi Yên lập tức bị lấy lòng.
“Ta năm nay 26 tuổi, so với ngươi còn lớn hơn 2 tuổi.” Nàng mỉm cười nói.
“Thật sao? Thật đúng là nhìn không ra à!” 2 con mắt của hắn nhìn thẳng vào nàng và nói.
“Đúng vậy.” Nàng trả lời, sau đó 2 người cùng liếc nhìn nhau 1 cái, bỗng dưng cùng cười.
Đó là kỷ niệm lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. Sau đó do quan hệ công việc, 2 ng thường ở cùng chỗ thảo luận công việc, sau đó không ý thức được từ những công việc nhỏ to chung chung lại dẫn đến những việc riêng.

Nàng rất kinh ngạc, hắn năm 13 tuổi đã đi học ĐH, 20 tuổi qua nước Anh học lên cao rồi trở về Đài Loan tự lập công ty của riêng mình, buôn bán đến nay không chỉ không đóng cửa mà lại còn phát triển rất thịnh vượng không tả nổi. Mà hắn rất thích trí tuệ của nàng, hành động đầu tiên của nàng, phản ứng linh hoạt của nàng, cùng với cả khuôn mặt xinh đẹp lẫn tính độc lập của nàng. Bắt đầu từ đó đã cuồng nhiệt hướng nàng mà theo đuổi, tấn công.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ cùng nam nhân nhỏ tuổi hơn quen nhau, nhưng ngoại trừ khi làm việc bận rộn bên ngoài cũng không theo đuổi để ý bạn gái nào khác, không chỉ mỗi lần gặp nàng đều cư xử ân cần, ở phòng Bar đang được thiết kế, còn chủ động tìm tới Giám đốc của nàng không hối hận liền ký hợp đồng, mục đích chỉ là vì có thể tiếp tục cùng nàng hợp tác làm việc sau này.
Nhưng thành ý nhiệt tình của hắn chưa đả động đến nàng thì đã làm các đồng nghiệp của nàng rất sức cảm động.
Lần đầu tiên hắn hôn nàng là vào hôm sinh nhật của hắn, bởi vì hắn nói 1 trong 3 nguyện vọng lớn nhất chính là có thể hôn nàng, cho nên các đồng nghiệp đã lập tức giúp hắn hoàn thành tậm nguyện, đem nàng hướng tới hắn. Nhưng đau đầu nhất là sau đó, có 1 thì sẽ còn có 2, hắn đối với việc hôn nàng thực bị nghiện, chỉ cần nàng không để ý liền chộp lấy cơ hội hôn nàng, hắn hôn đến mức đầu óc nàng choáng váng.
Lần đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ nam nữ chính là vào ngày sinh nhật của nàng, nàng bị các đồng sự ép uống đến say, tiếp đó hắn đưa nàng về nhà. Sau đó có đánh chết nàng, nàng cũng không nói cho hắn biết, thật ra nàng nhớ rất rõ tới hôm đó là nàng đầu tiên đem hắn áp đảo. Nhưng không ngờ hắn đáp lại nàng rất nhiệt tình, cuối cùng củi khô bốc lửa, càng lúc càng không thể cứu vãn được nữa.
Cũng là thực giống với cái nguyện vọng 1 kia, có 1 thì sẽ có 2, hắn biết rõ vị thế của mình, trực tiếp chuyển sang cùng nàng ở chung 1 chỗ và sau đó không rời đi nữa.
Dựa theo lời nói của người khác Tề Sóc thực rất có tài. Tuy rằng nhỏ hơn nàng 2 tuổi nhưng so với những nam nhân trưởng thành chín chắn khác thì hắn làm nàng cảm thấy rất tin tưởng. Có lẽ việc này so với việc năm 20 tuổi lăn lộn ngoài xã hội đúng là có liên quan rồi.
Hắn còn có “bàn tay vàng” nha, nấu ăn rất ngon, so với những nam nhân không bao giờ đụng vào bếp núc thì quá tuyệt vời, đã thế còn rất có nhiệt tình nấu rất nhiều món ngon cho nàng ăn, hại nàng về sau này ở cùng hắn thì thể trọng ngày 1 gia tăng, không biết là đã tăng thêm bao nhiêu kg rồi.
( >.Từ đầu đến cuối, đối với quan hệ của 2 người tuy rằng nàng luôn ở thế bị động, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nàng thật sự phải cám ơn cái da mặt dày của hắn. Nếu không phải hắn bám riết nàng mãi không thôi thì làm sao mà nàng lại có thể có được 1 người bạn trai có chất lượng thế này, được người người khen ngợi chứ?
Nàng thật rất thích cùng hắn ở chung mỗi ngày, ngoại trừ mùa đông có “chăn ấm miễn phí”, khi đói bụng thì có người tình nguyện cấp thức ăn cho nàng, đi làm cũng có người đưa rước, mặc kệ tốt xấu đều có người cùng trò chuyện chia xẻ mọi chuyện, đối với việc thiết kế thì hắn luôn cùng nàng trao đổi giải thích, làm nàng cảm thấy được hưởng rất nhiều lợi ích từ hắn.
Hắn là bạn trai của nàng, cũng là thầy và cả là bạn tốt nữa.
Nàng từng quen với rất nhiều bạn trai, nhưng chưa bao giờ gặp qua người giống như hắn, thật đa tài đa nghệ, lại thông minh biết chăm sóc, là 1 người đàn ông thực tốt. Cho nên hắn tuy ngoài miệng chưa bao giờ nói, nhưng trong lòng nàng đã sớm nhận định sẽ lấy hắn làm chồng, nhưng thật không nghĩ tới……
5 năm sau.
Rốt cuộc làm thế nào nàng mới có thể quên được chuyện này. Bây giờ vẫn tiếp tục như cũ với hắn thật có cảm giác thỏa mãn, hạnh phúc hay không đây?
Nếu ngày hôm qua nàng không gặp Thi Ánh Điệp và các nàng kia thì tốt rồi.
Nếu ngày hôm qua nàng không cậy mạnh, ăn nói lung tung thì tốt rồi.
Nếu ngày hôm qua nàng không quá xúc động mà hướng hắn cầu hôn thì tốt rồi.
Nếu …… Sớm biết có nếu thì nàng sẽ không đem chính mình trở thành bộ dạng như hiện tại.
Bất giác nàng nhếch môi cười khổ 1 tiếng, cho dù có bỏ qua và tiếp tục như bình thường thì sẽ như thế nào đây? Nàng tự hỏi chính mình. Bởi vì nàng đã biết Tề Sóc từng nói điều muốn làm nhất trong việc theo đuổi nàng chính là kết hôn, mà thực đúng hắn muốn kết hôn với nàng, nhưng vì cái gì mà bây giờ lại muốn nàng đợi 5 năm nữa?
Căn bản hắn không muốn cùng nàng kết hôn, không nghĩ lấy nàng. Cho dù là 5 năm sau hay 10 năm nữa cũng giống nhau a!
Ngực đột nhiên thắt lại đến đau đớn, nàng bất giác ôm ngực phát ra tiếng rên rỉ. Nàng rất đau khổ, thật sự rất đau khổ.
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai nàng, làm khuôn mặt mờ mịt của nàng bất giác ngẩng lên. Chỉ thấy là 1 nữ phục vụ của quán nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng hỏi thăm.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Nàng mờ mịt trừng mắt nhìn lại rõ, sau đó nở nụ cười miễn cưỡng lắc lắc đầu.
“Ta không sao. Làm phiền ngươi tính tiền cho ta.” Nàng vừa cầm bóp vừa nói.
“Nha, vâng.”
Sau khi ngồi gần 8 tiếng trong quán cà phê, hiện giờ nàng đứng ở đầu đường nhìn xe cộ qua lại liên tiếp, vẻ mặt ngơ ngác như là trẻ con bị lạc đường không biết nên đi hướng nào. Nàng rốt cuộc là nên đi đến chỗ nào đây?
Công ty thì không được rồi, bởi vì nàng đã nghỉ việc, cho nên giờ quay về công ty là không thể.
Còn về nhà? Nơi đó tuy là nhà của nàng nhưng đơn giản là nàng không biết làm thế nào đối diện với Tề Sóc, nàng như thế nào muốn trở về chứ?
Tối hôm qua sau khi hắn nói với nàng như thế, trong lúc đó cả 2 đều không cảm thấy ngượng ngùng, vẫn rất bình thường. Tuy rằng phản ứng của nàng liền cười to sau đó nòi rằng là nàng chỉ nói giỡn, muốn hắn đừng để ý mà quên đi, nhưng vấn đề là căn bản nàng không quên được a.
Tối hôm qua lúc đi ngủ, hắn như thường lệ muốn cùng nàng yêu đương nhưng nàng lại lấy lý do mệt mỏi mà cự tuyệt hắn. Buổi sáng chuẩn bị đi làm, hắn cũng như thường lệ đòi chở nàng đến công ty, nàng lại tiếp tục biện hộ đã hẹn tiếp khách hàng vào buổi tối mà cự tuyệt hắn. Sau đó nàng biết rõ hắn sẽ tới công ty đón nàng lúc về, nàng lại tắt điện thoại di động để hắn không thể tìm nàng.
Hiện tại không biết hắn có sốt ruột không? Có lẽ rất tức giận, biết nàng cố ý tắt điện thoại không để hắn tìm được.
Nhưng vậy thì có sao đâu chứ?

Có lẽ như thế lại hay hơn. Căn bản là không khúc mắc về việc kết hôn với hắn, tiếp tục cùng hắn quen nhau, không bằng cứ như vậy đi nếu không làm hắn tức giận cùng nàng cãi nhau to để rồi chia tay.
“Ha ha … …” Quan Chi Yên khẽ cười thành tiếng, mắt bắt đầu nhoè đi rồi.
“Tề tiên sinh?”
Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, Tề Sóc theo tiếng quay đầu, chỉ thấy đồng nghiệp của Quan Chi Yên vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, sau đó tiến lại gần.
“Chào Dương tiểu thư. Chi Yên hiện còn làm việc không?” Hắn nhìn nàng gật 1 cái, mỉm cười hỏi.
“Ngươi không biết sao?” Ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn hắn.
Vẻ mặt Tề Sóc không hiểu.
“Chi Yên cùng Giám đốc cãi nhau ầm ỹ 1 trận to, đã từ chức và rời công ty lâu rồi.”
Hắn tròn mắt ngạc nhiên hỏi “Thế chuyện xảy ra từ lúc nào rồi?”
“Trưa hôm nay. Nàng không có nói cho ngươi sao?”
Hắn mạnh bạo lắc đầu.
“Ngày hôm qua Chi Yên bị 1 khách hàng quấy nhiễu tình dục, nàng lấy túi xách đánh trả, không nghĩ tới Giám đốc lại cho là việc bị sờ 1 chút chỉ là chuyện nhỏ, muốn nàng lấy đại cục làm trọng, còn muốn nàng đến gặp tên háo sắc kia giải thích, cho nên Chi Yên liền xin từ chức.” Nàng thở dài nói, “Đều là phụ nữ, ta thật sự rất bội phục dũng khí của nàng, bởi nếu là ta, ta nhất định vì công việc mà khom lưng tạ lỗi.”
“Ngươi biết tên quấy rối kia là người thế nào?” Tề Sóc hỏi, con ngươi đen láy lộ ra ánh nhìn tức giận.
“Nếu ta nhờ không lầm thì hắn nói hắn là Tổng giám đốc công ty thiết kế Dương Vũ, tên là Trần… Hình như là Trần Minh Chương.” Nàng nhíu mày nói.
“Công ty Dương Vũ, Trần Minh Chương?”
“Nếu ta nhớ không lầm thì đúng là như vậy.” Dương tiểu thư gật gật đầu, “Ngươi hỏi vậy không lẽ là muốn thay Chi Yên trả thù sao?” Nàng cười cười, giỡn hỏi.
“Cám ơn ngươi đã nói cho ta biết biệc này, ta còn có chút việc phải đi trước, cáo từ.” Tề Sóc không trả lời, hướng nàng gật đầu rồi liền sau đó xoay người rời đi.
Ngồi vào xe, hắn lập tức lấy điện thoại gọi cho Quan Chi Yên, liền không thấy tín hiệu trả lời. Hắn khẽ nhíu mày tiếp tục gọi về nhà nhưng điện thoại đã vang tiếng rất lâu nhưng lại không có người nghe máy.
Nàng không về nhà thì đi chỗ nào chứ?
Tề Sóc lại tiếp tục gọi điện thoại cho nàng lần nữa, đáp lại vẫn là tín hiệu tắt máy.
Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thật sự là không có cách nào tìm nàng.
Nàng cố ý giấu chuyện ở công ty, sao không nghĩ đến hắn? Biết rõ phát sinh việc lớn làm hắn lo lắng như thế, lẽ nào nàng lại còn như vậy tránh né, thật là con nít mà.
Bất quá nghĩ lại, nếu nàng không giống tiểu hài tử thì sao có thể ngọt ngào muốn cùng nàng kết hôn?
Lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, kỳ thật hắn cũng rất tức giận, bởi vì cho tới giờ hắn đối xử tốt với nàng biết bao nhiêu, thật sự rất nhiều là đằng khác, trong lòng nàng hẳn cũng phải rõ mới đúng. Kết quả là quen nhau đã hơn 1 năm nay, nàng lần đầu tiên chủ động nói với hắn chuyện kết hôn, nhưng thực lại muốn lấy chuyện này chỉ để đọ sức với bạn bè thời ĐH nữa chứ.
Nữ nhân này thiệt làm hắn tức chết, cho nên hắn mới cố ý trả lời nàng là 5 năm sau, làm cho nàng cũng nếm thử cảm giác thất vọng.
5 năm sau kết hôn sao? Dùng đầu gối tưởng tượng cũng biết là không có khả năng này nha, bởi vì hắn muốn kết hôn nàng đã hơn 1 năm rồi, bằng không như thế nào hội nghĩ sẽ hướng nàng cầu hôn, còn nghĩ chính mình sử dụng tất cả các kỹ năng ra với nàng, mục đích chỉ vì muốn làm cho nàng biết hắn thật sự làm 1 nam nhân tốt đến cỡ nào, muốn nàng nhanh chóng vì hắn mà chiếm lấy.
Nhưng điều làm hắn giận thật sự là nàng lại tin vào lời nói 5 năm sau của hắn. Thật ra hắn chỉ là muốn đùa giỡn với nàng nhưng hắn không nói ra điều đó, hội nhè nhẹ trừng phạt nàng đã không tin tưởng hắn.
Bất quá hiện tại hắn thật sự hối hận vì lời nói ngày hôm qua của mình.
Hiện giờ tâm trạng của nàng chắc chắn là rất tệ a? Đầu tiên là bị quầy rối, sau đó đến lượt bạn trai làm nàng thất vọng, ngay cả công việc hiện tại cũng không còn, nghĩ đến đấy là tâm hắn đều đau.
Dựa vào tâm trạng suy sụp hiện giờ bất giác thở hắt 1 hơi, Tề Sóc lắc lắc đầu, thật sự đối với chuyện lớn ấy không phải là không có biện pháp.
Nàng vì sao không nói cho hắn biết hôm qua nàng gặp phải chuyện quấy rối? Vì sao khi hắn nói ra như vậy lại không giận dữ đáp trả, không cùng hắn cãi lộn 1 trận? Thậm chí buổi trưa mất việc cũng không gọi điện nói cho hắn biết, 1 người như thế nào không biết đã kiếm 1 chỗ nào tự xoa dịu nỗi đau a.
Nữ nhân này thật đúng là làm lửa giận trong hắn hoá thành đau lòng a! Hắn lại lắc đầu thở dài 1 cách đau lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.