Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 33: Để Trần Khả Như Đến Cầu Xin Tôi


Đọc truyện Chồng Tôi Thật Quyến Rũ – Chương 33: Để Trần Khả Như Đến Cầu Xin Tôi


Lúc Trần Khả Như chạy tới hiện trường, Trần Khả Hân và Đàm Thu Trang vừa mới được kéo ra, tóc tai người nào cũng đều rối tung.

Dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác, không còn chút hình tượng cô chủ nhà giàu và ngôi sao lớn nào.

Nhân viên đoàn phim và bảo vệ ở ngoài cửa chặn nhóm phóng viên săn tin đang có ý định chụp ảnh lại.

Bệnh viện vốn là nơi nhiều người khó giữ được bí mật, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, để lẫn mấy con cá lọt lưới vào trong hiện trường.

“Cô, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ! Tôi cảnh cáo cô, loại phụ nữ như cô không xứng với Lê Hoàng Việt!”
Trần Khả Hân hùng hùng hổ hổ, ngực phập phồng kịch liệt, trên cổ in hằn vài vết móng tay cực kỳ bắt mắt.

Ban đầu cô ta tưởng Trần Khả Như chen vào giữa gây khó dễ, không ngờ lại bị một con ca sĩ thừa dịp chen chân chiếm được được lợi thế!
Thật là buồn cười! Cục tức này cô ta nuốt không trôi.

Cái người tên Đàm Thu Trang này còn làm cô ta ghê tởm chán ghét hơn cả Trần Khả Như.

Tất nhiên Đàm Thu Trang muốn duy trì hình tượng, nhưng Trần Khả Hân rất quá đáng giống hệt một người đàn bà đanh đá.

Cô ta chưa từng chịu qua bất kỳ loại sỉ nhục nào như thế này, mớ tóc sau ót bị dựt đứt, cô ta cắn răng đè nén lửa giận, hung hăng nói đầy châm chọc: “Tôi không xứng với anh ấy, vậy xin hỏi người bạn gái cũ như cô xứng đôi sao? Ít nhất hiện tại Lê Hoàng Việt nuông chiều tôi, yêu tôi! Trách không được Lê Hoàng Việt muốn vứt bỏ cô, anh ấy ghét nhất chính là loại phụ nữ lì lợm la liếm không hiểu chuyện như cô.”
“Cô nói cái gì?” Đôi mắt Trần Khả Hân hằn tia máu, lửa giận lại bốc lên một lần nữa.

“Tôi đã báo cảnh sát, luật sư của tôi sẽ tìm cô nói chuyện, cô chờ bị kiện đi! Hơn nữa, Lê Hoàng Việt cũng không tha cho cô đâu!”
Nhìn thấy chung quanh lóe lên ánh đèn, Đàm Thu Trang không muốn cùng đôi co nhiều lời với đối phương, cô ta để trợ lý đỡ lấy, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Trần Khả Hân nghe thấy sẽ bị kiện, bây giờ mới thấy hơi sợ, cô ta đã gây một họa lớn, nếu Trần Thế Phong mà biết chắc chắn sẽ quở trách cô ta.

Nhưng mà, Lê Hoàng Việt thì sao? Nghĩ đến đây Trần Khả Hân nhanh đuổi theo, hùng hổ nói: “Hồ ly tinh, có bản lĩnh thì cô đừng chạy! Cô biết tôi và Lê Hoàng Việt có quan hệ gì không? Cái đồ phụ nữ ngu xuẩn này!”
Đàm Thu Trang khinh miệt quay đầu, cũng không biết người phụ nữ điên khùng này ở đâu chui ra.

Chẳng những ngu xuẩn, lại còn tự luyến tới mức hết thuốc chữa rồi.

Cô ta cho rằng cô ta là vợ Lê Hoàng Việt sao.

Có thời gian tới đây làm phiền cô ta thì chẳng thà nghĩ cách giữ chặt trái tim của Lê Hoàng Việt đi.


“Tôi là bà x…”
Trần Khả Hân hối hận muốn thốt lên, bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, còn cảm thấy hơi đau.

Đến khi cô ta nhìn thấy rõ người đứng trước mặt là ai, lời nói trong miệng còn chưa kịp thốt đã nghẹn lại giống như nuốt trọng một quả trứng gà.

Cô ta vẫn chưa quên, trước đó vài ngày Trần Khả Như đã dùng chuyện xảy thai để uy hiếp cô ta.

Trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, đôi môi mấp máy vài cái cuối cùng vẫn không nói tiếp.

Đàm Thu Trang liếc mắt một cái đột nhiên thấy Trần Khả Như, để người phụ nữ này coi trò vu.

Hai người phụ nữ đáng ghét vừa đủ ghép thành một đôi, cô ta giận sôi máu, nhanh chóng bỏ đi.

Cái gì mà bà xã? Hừ!
“Á… Cô nhẹ chút, vừa nãy khi con điên kia đánh tôi, sao cô không đi lên giúp tôi chứ, cái chức trợ lý này có phải cô không muốn làm nữa đúng không?”
Đối mặt với Đàm Thu Trang giận chó đánh mèo, trợ lý béo bất đắc dĩ nói: “Thu Trang, không phải là tôi vừa mới đi mua cà phê cho cô về sao…!Lần tới tôi nhất định sẽ giúp cô đánh cô ta.” “Còn có lần sau! Hừ! Tôi muốn tố cáo cho cô ta ngồi tù!” Đàm Thu Trang hung ác nghiến răng, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc vừa rồi Trần Khả Hân muốn nói điều gì?
“Tôi lập tức liên hệ luật sư.”
“Từ từ, cô thuận tiện tra xem ả điên kia có lý lịch gì mà lại có thể nói chuyện kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ là ả ta có chỗ dựa.”
“Thu Trang, ít nhất cô cũng phải nói cho tôi biết cô ta tên gì chứ?”
“Chút chuyện nhỏ như vậy mà còn không làm xong, tôi thấy thật sự nên đổi trợ lý.”
“Thu Trang, tôi sai rồi, tôi lập tức tìm thám tử tư điều tra.”
Đàm Thu Trang híp mắt, nghĩ thầm, có phải là còn có một khả năng khác, Trần Khả Như có quen biết với con ả điên kia? Hôm nay thật là xui xẻo, cô ta còn chưa kịp chạm đến một góc áo của Lê Hoàng Việt nữa, uổng công cô ta gánh nồi oan ức.

Lê Hoàng Việt ba lần bốn lượt thả bồ câu cho cô ta, không biết cuối cùng là có thái độ gì đây…!
Nghĩ đến đây, Đàm Thu Trang cảm thấy cô ta cần phải cố gắng giữ chặt miếng thịt mỡ Lê Hoàng Việt này, ít nhất thì bây giờ cô ta vẫn chiếm ưu thế.

……
Quần chúng ăn dưa chung quanh và phóng viên thấy vai chính tan cuộc, làm gì còn có tin tức để đào.

Phòng quan hệ công chúng của Đàm Thu Trang cũng không tệ, cho dù ngẫu nhiên chụp được mấy tấm ảnh cũng phải xóa đi.

Trần Khả Như túm chặt tay Trần Khả Hân, lặng yên không một tiếng động kéo cô ta vào trong góc khuất.


“Trần Khả Như, chị có bệnh à, đau chết tôi mất.”
“Tôi thấy người có bệnh là cô đó, đánh người trước mắt bao nhiêu người, Trần Khả Hân cô đã hai mươi hai tuổi rồi, không phải mười hai tuổi.

Cô có hiểu pháp luật hay không, cố ý đả thương người khác, hơn nữa đối tượng còn là nhân vật công chúng, ảnh hưởng lớn đến thế nào, cô muốn ở trong ngục giam bao lâu đây?”
Hiện tại Trần Khả Như cảm thấy vô cùng đau lòng vì sự bất hạnh này của mình, rốt cuộc cô và Trần Khả Hân có phải chảy chung một dòng máu hay không.

Trước kia chỉ cảm thấy Trần Khả Hân kiêu căng tùy hứng, bây giờ đã thăng cấp tới cảnh giới ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi.

“Trần Khả Như, chị đừng dọa người, Lê Hoàng Việt là anh rể tôi, chỉ cần tôi nói với anh ấy một tiếng là được rồi.

Đàm Thu Trang là cái cọng hành nào chứ!”
“Anh rể?” Trần Khả Như cười lạnh, đến cả người vợ trên danh nghĩa là cô đây anh còn không thèm quan tâm, huống chi là cô em vợ.

Trần Khả Hân thật sự quá ngây thơ rồi.

Có vẻ như Trần Khả Hân đã hiểu được, trong mắt xuất hiện oán giận: “Đó là chị, không phải tôi.

Vả lại tôi còn là em gái chị, vì sao chị lại đứng bên cạnh nhìn không thèm giúp tôi chứ.

Chẳng trách Lê Hoàng Việt không thích loại người phụ nữ máu lạnh như chị!”
“Trần Khả Hân, tôi mặc kệ cô muốn quậy thế nào cũng được.

Nhưng khi xong việc, xin đừng nhắc đến tên tôi, cũng đừng để lộ mối quan hệ giữa tôi và Lê Hoàng Việt cho bất kỳ người nào biết.”
Trần Khả Hân nói đầy châm chọc: “Thì ra chị vẫn còn rất có hiểu chuyện, biết Lê Hoàng Việt sẽ sớm ly hôn với chị!”
Chút lời châm chọc này, Trần Khả Như đến mí mắt cũng lười mở, ly hôn? Cô còn đang ước ao đấy.

“Tùy, tôi mặc kệ cô muốn nói gì thì nói, cô cho rằng Lê Hoàng Việt là người lương thiện, nếu cô chọc giận anh ta thì anh ta sẽ thương hương tiếc ngọc cô à.

Nếu không có thủ đoạn, cô cho rằng anh ta có thể đứng vững trên thương trường sao.” Trần Khả Như nói một cách lạnh nhạt nhưng đầy sắc bén.

Trong lời nói còn có ý cảnh cáo Trần Khả Hân, cũng có thể là đang tự cảnh cáo bản thân.


“Chị nói hươu nói vượn… Việt… Anh rể không phải là loại người nà.”
Trần Khả Hân thở phì phì phản bác, ánh mắt hơi chột dạ, trong lòng càng không có chút tự tin nào.

Đúng ra mà nói, đến giường của Lê Hoàng Việt cô ta còn chưa lên, sau này, đến cả mặt Lê Hoàng Việt cô ta còn không được nhìn thấy.

Mỗi ngày chỉ có thể nhìn thấy tin tức của anh và một con hồ ly tinh nào đó trên báo chí.

Thật là làm người ta tức chết đi được.

“Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đấy, không cần biết cô làm chuyện gì, đừng có nhắc đến tên tôi, tôi không muốn bị cô liên lụy.”
Trần Khả Như nói thêm mấy câu sau đó dẫm lên bóng đêm đậm đặc nhanh chóng rời khỏi.

Thật ra lúc cô dạy dỗ Trần Khả Hân, cô cảm thấy bản thân mình cũng thật buồn cười, rõ ràng biết Lê Hoàng Việt vô tình và tàn á.

Nhưng chỉ vì một sự dịu dàng ngẫu nhiên, một ánh mắt đơn giản cô lại chìm sâu vào đó không thể nào rút ra được.

Trần Khả Hân hét to lên ở sau lưng cô: “Trần Khả Như chị cứ nhìn đi, chỉ cần tôi nói với Lê Hoàng Việt một tiếng, Đàm Thu Trang chắc chắn sẽ không có quả ngon mà ăn.”
Không biết là cô ta muốn chứng minh điều gì, cũng có thể là biểu hiện của chột dạ.

Sau khi hai người lần lượt đi rồi, có một bóng người đi ra từ trong góc tối.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt cô ta trông đặc biệt tái nhợt, người này rõ ràng là Võ Anh Thư cùng khoa với Trần Khả Như.

Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mặt của Võ Anh Thư đầy dữ tợn, nhưng ánh mắt của cô ta lại lóe lên một sự phấn khích và sự hưng phấn kỳ lạ.

Trần Khả Như, thì ra thân phận thật sự của cô là vợ của chủ tịch tập đoàn Á Châu, vợ của Lê Hoàng Việt! Chính là người phụ nữ đáng thương bị cười nhạo là ‘con rùa rụt cổ’.

Nhưng Lê Hoàng Việt là ai, tất cả phụ nữ trong thành phố Đà Nẵng này có ai mà không thèm nhỏ dãi anh ta chứ.

Chẳng trách hôm đó Đàm Thu Trang đã tìm mọi cách nhắm vào cô, thì ra là vì nguyên nhân này.

Có điều, không phải Trần Khả Hân đã nói Trần Khả Như cũng không đắc ý được bao lâu sao, sớm hay muộn Lê Hoàng Việt cũng sẽ ly hôn với cô mà thôi.

Có điều, chuyện này tạm thời cô ta không thể nói ra được.

Ngược lại có thể chờ đợi đến cơ hội thích hợp rồi lôi ra dùng, đâm cho Trần Khả Như một cú chí mạng.

Võ Anh Thư nhếch môi, bây giờ cô ta thấy hơi đồng tình với Trần Khả Như.


Chồng mình ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm, thế mà có thể bình tĩnh như vậy.

Nhìn ngày thường hai lỗ mũi cô lúc nào cũng hếch lên trời, dáng vẻ thanh cao, thế mà đến trái tim của chồng còn không giữ được!
Trước kia cô ta luôn coi Trần Khả Như là đối thủ, bây giờ xem ra, đối phương lại là một người phụ nữ ngu xuẩn, đến cả thân phận của mình còn không biết giữ chặt.

Mười giờ sáng hôm sau.

Tòa nhà Á Châu.

Văn phòng tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, ông Trần Thế Phong đang chờ ngài ở phòng nghỉ, ngài xem…”
“Trần Thế Phong?” Lê Hoàng Việt ngẩng đầu, phản xạ có điều kiện nghĩ đến cha của Trần Khả Như?
Nhớ đến người phụ nữ đáng giận kia, ngực anh đã phập phồng kịch liêt, khẽ hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ông ta muốn gặp anh nói chuyện, hình như có liên quan đến cô Trần Khả Hân…” Lê Chí Cường ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi.

“Trần Khả Hân?” Lê Hoàng Việt nhíu mày, trong mắt xuất hiện sự không kiên nhẫn: “Đuổi ông ta đi đi, tôi không muốn gặp ông ta, ông ta còn muốn gì ở đây nữa! Không đi!”
Lê Hoàng Việt quyết đoán từ chối.

Lê Chí Cường hơi do dự, nhưng vẫn quyết định nói ra chuyện Trần Khả Hân và Đàm Thu Trang đánh nhau.

Dù sao Đàm Thu Trang vẫn là nghệ sỹ của công ty 123 Entertainment, còn Trần Khả Hân lại là em vợ của tổng giám đốc.

“Sáng hôm nay Trần Khả Hân nhận được thư mời của tòa án, Đàm Thu Trang tố cáo cô ta tội cố ý gây thương tích, phỉ báng, và nhiều tội danh khác.”
Sau khi Lê Hoàng Việt nghe xong, khóe môi cong lên một độ cong tùy hứng kỳ lạ: “Cho nên Trần Thế Phong muốn tôi khuyên Đàm Thu Trang rút đơn kiện?”
“Đại khái chính là ý này.” Lê Chí Cường kinh ngạc với khả năng suy một ra ba của tổng giám đốc, đầu óc thật nhanh nhẹn, anh ta còn chưa nói xong đâu đấy.

“Tôi không thân với Đàm Thu Trang, anh tìm cớ đuổi ông ta đi đi.”
Ngay từ ban đầu Lê Hoàng Việt đã không kiên nhẫn với Trần Khả Hân rồi, người phụ nữ ngu xuẩn thích rêu rao như vậy cứ cho ngồi tù vài tháng để nhớ lâu, ngược lại là chuyện tốt.

“…Vâng.”
Lê Chí Cường nhìn thấy vẻ trợn mắt nói dối của tổng giám đốc thì không thể làm gì khác hơn.

Cho nên Trần Khả Hân chỉ có thể tự mình cầu phúc mà thôi.

“Đợi đã.”
Lúc Lê Chí Cường sắp đi, lại nghe thấy phía sau vang lên giọng nói của Lê Hoàng Việt, anh ta thấy hơi khó hiểu: “Tổng giám đốc có dặn dò gì ạ?”
“Anh nói với Trần Thế Phong nếu muốn Đàm Thu Trang rút đơn kiện, thì để cho Trần Khả Như đến xin tôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.