Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 30: Anh Không Đi À


Đọc truyện Chồng Tôi Thật Quyến Rũ – Chương 30: Anh Không Đi À


Dưới ánh mặt trời, đường nét khuôn mặt của Lê Hoàng Việt chuyển sang màu đen, tạo thành một điểm mù thị giác, có thể thoáng thấy đôi mắt sáng ngời.

Thân hình cao lớn giống như pho tượng, đứng thẳng trước mặt cô một cách không chân thực.

“Cô còn cần gì không, để tôi làm.”
Lần này rốt cuộc cô cũng nghe rõ, Lê Hoàng Việt cao cao tại thượng thật sự đến giúp cô.

Trần Khả Như nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chuyển sự chú ý sang người phụ nữ có thai.

Nhưng bóng dáng màu đen đứng bên cạnh của Lê Hoàng Việt vẫn khiến lòng cô nổi sóng.

Trần Khả Như vừa nắm lấy chân người phụ nữ, giúp chị mở chân theo độ cong tối đa, đề phòng chị cử động lung tung, vừa nói nhanh: “Tôi cần khăn lông lớn hoặc chăn sạch, nước nóng, băng gạc, găng tay dùng một lần, còn có… kéo, cồn và kẹp nhỏ nữa.”
“Được.”
Lê Hoàng Việt lời ít mà ý nhiều, anh sải chân, bước vội đi.

Lúc này, hình như người của cửa hàng phía đối diện cũng đã nhận ra sự khác thường, bèn quan sát từ xa rồi tới gần.

Cũng có vài người xung quanh lục tục bước đến, chủ động hỏi cô có cần giúp gì không.

Nhưng Lê Hoàng Việt đã quay trở lại.

“Thứ cô cần đây.”
Cô vừa mới dặn dò, những thứ này đã bày ra trước mặt cô, chẳng lẽ anh là siêu nhân à? Rõ ràng anh không thể phân thân, cũng chẳng gọi ai giúp.

Giọng điệu của anh hời hợt, dường như không phải tốn nhiều công sức.

“Phải làm thế nào?”
Tiếng rên và sự run rẩy rõ ràng của người phụ nữ có thai khiến Trần Khả Như nhanh chóng hoàn hồn: “Mau lót khăn sạch dưới người cô ấy, nhẹ nhàng thôi.”
Dưới sự giúp đỡ của mọi người, mọi thứ đều được tiến hành theo đúng ý Trần Khả Như.

Ba, bốn người giơ chăn lên, tạo thành một vách ngăn thủ công, chắn hết sự oi bức và tiếng ồn ở bên ngoài, xem như một phòng sinh dã chiến.

Trong số những người giơ chăn, chắc chắn Lê Hoàng Việt là người cao nhất.

Chỉ cần anh hơi cúi đầu là đã có thể quan sát hết những việc mà Trần Khả Như làm, rõ như trong lòng bàn tay.

Cô đang tỏ ra hết sức chăm chú, mồ hôi nhễ nhại, tóc rối dính trên gò má, sườn mặt tinh xảo, tất cả tạo nên một nét đẹp lộn xộn rung động lòng người.

Ngoại trừ chiếc áo hai dây cổ trễ, dường như mọi thứ đều vô cùng hài hòa, tốt đẹp.

Đôi mắt hẹp dài của Lê Hoàng Việt nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt, dường như trong con ngươi đen tuyền có ẩn chứa say mê.


Sau khi lau sạch tay bằng khăn ướt, Trần Khả Như đeo găng tay dùng một lần rồi kiểm tra đường sinh, phát hiện đã mở được sáu ngón, có thể bắt đầu rồi.

Cô nhíu mày, nói lớn: “Chị à, kể từ bây giờ, mỗi khi tử cung co bóp, cũng chính là lúc chị thấy đau đớn từng đợt.

Hãy ngậm chặt miệng và dùng sức, giống như người bình thuờng bị táo bón đang dùng sức đi vệ sinh vậy.

Nếu không phải lúc đó thì hãy thả lỏng để giữ sức nhé.”
“Nhớ rồi…”
Người phụ nữ đó đáp, giọng nói đã thay đổi.

Cô ấy cắn chặt răng, đầu óc tỉnh táo mười phần, điều chỉnh hơi thở và làm theo lời bác sĩ.

Sau một lần mở rộng tử cung sâu nhất, Trần Khả Như kinh ngạc hô lên: “Chị à, cố lên, đã thấy đầu của em bé rồi, vị trí của bào thai rất ngay ngắn, chị không cần lo lắng, cứ dùng sức đi.”
“Bác sĩ… A… Tôi, tôi thật sự hết sức rồi…” Gò má của người phụ nữ có thai đỏ ửng, nhưng đôi môi lại trắng bệch không còn chút tia máu.

Hai tay vốn đang nắm chặt khăn lông cũng chậm rãi buông lỏng, hơi thở vô cùng mong manh.

Trong lòng Trần Khả Như giật thót, sắc mặt căng thẳng, không ngừng cổ vũ sản phụ: “Chị à, con của chị đang kẹt ở giữa, nó sắp chào đời rồi.

Nếu chị buông xuôi vào lúc này, nó sẽ thấy khó thở vì bị kẹt trong thời gian dài.

Vì con, chị nhất định phải cố gắng.

Chị là một người mẹ, một người mẹ kiên cường, cố lên, lại dùng sức nào!”
Cô rất khẩn trương, thậm chí còn căng thẳng hơn cả sản phụ.

Nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, nó sẽ liên quan đến rất nhiều người chứ không chỉ riêng người phụ nữ có thai, đồng thời để lại hậu quả rất nghiêm trọng.

Cô đã ở khoa sản một năm, nếu sản phụ không qua nổi thì sẽ chuyển sang sinh mổ.

Phải biết rằng loại phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm của nó, trong bệnh viện cũng từng xảy ra chuyện một xác hai mạng.

Bởi vậy, cô thật sự không muốn bi kịch xảy ra.

“Chị có thể làm được mà!”
Mạng sống nhỏ này cần kỳ tích.

Trần Khả Như liên tục hướng dẫn, cổ vũ sản phụ một cách kiên nhẫn.

Cô thấy rõ người phụ nữ lại lần nữa khôi phục ý chí chiến đấu, nắm chặt khăn lông ở hai bên, đốt ngón tay và gân xanh đều nổi lên.

Khi người phụ nữ cắn chặt răng, mạnh mẽ bùng nổ, Trần Khả Như có cảm giác tim mình như ngừng đập, mọi thứ xung quanh đều hóa thành hư vô.


Cô vẫn luôn chuẩn bị cho giai đoạn kết thúc.

Sau tiếng hét phá trời của người phụ nữ, đứa bé tách khỏi cơ thể mẹ.

“Chúc mừng chị, chị à, là một bé gái xinh xắn đấy.”
Khuôn mặt và khóe miệng căng cứng của Trần Khả Như dần dần thả lỏng, cô nở nụ cười vui mừng.

Đây là lần đầu tiên Lê Hoàng Việt trông thấy Trần Khả Như cười, nụ cười phát ra từ nội tâm.

Trên khuôn mặt dính đầy máu tươi, đôi mắt trong suốt cứng cỏi và hàm răng đều đặn vô cùng chói mắt.

Vào khoảnh khắc đó, trong lòng anh tràn ngập cảm giác kỳ lạ khác thường.

Rốt cuộc là vì sao?
Trần Khả Như lưu loát cắt dây rốn bằng kéo đã được khử trùng, sau đó dùng kẹp nhỏ cố định rốn của em bé sơ sinh.

Trong lúc này, đứa trẻ cũng phát ra vài tiếng khóc lanh lảnh.

“Ai đến bế em bé nào?”
Những động tác đó được hoàn thành một cách liền mạch, cô hô lên, không hề quay đầu.

Rõ ràng Lê Hoàng Việt là người đứng gần đó nhất, có một sức mạnh vô hình thôi thúc anh.

“Đưa tôi đi.”
Lê Hoàng Việt thận trọng vươn tay, Trần Khả Như liếc nhìn anh, buồn bực trong lòng, sao anh vẫn chưa đi vậy? Chẳng lẽ trong hơn hai mươi phút vừa rồi, anh vẫn luôn đứng ngoài quan sát? À không, hỗ trợ?
“Bác sĩ, có thể cho tôi nhìn con một chút được không?”
Người phụ nữ có thai tỏ ra mỏi mệt, giống như quả bóng da xì hơi, yếu ớt rên rỉ.

Lê Hoàng Việt đón lấy bé gái từ tay Trần Khả Như, anh cúi người, ánh mắt lóe lên.

Thứ trong tay anh vừa nhỏ vừa yếu ớt, chỉ cần anh khẽ buông tay là nó có thể ngã chết bất cứ lúc nào.

Sinh mệnh nhỏ bé, đúng là thần kỳ như thế.

Ngay sau đó, anh bước đến trước mặt người phụ nữ, khuỵu chân, đưa bé gái đến gần chị.

Lúc này, bé gái bỗng mở mắt, để lộ con ngươi màu đen trong sáng, khiến lòng anh không khỏi rung động.

Người phụ nữ cố ngẩng đầu lên, nhìn qua đứa trẻ, hôn lên cánh tay nó, yêu thương vô bờ bến.

Anh cảm thấy cảnh tượng này còn khiến người ta cảm động hơn bất cứ buổi quyên góp từ thiện nào.


Anh quay người, phát hiện Trần Khả Như vẫn đang lau thân dưới cho người phụ nữ, vết máu loang lổ, mùi tanh không ngừng bốc lên.

“Chị à, chị không cần căng thẳng, nốt một đoạn dây rốn nữa là ổn rồi.”
Giọng nói lúc này của cô vô cùng dịu dàng dễ nghe, khác hẳn với kẻ nhanh mồm nhanh miệng, giả dối, hay tính toán khi trước.

Trần Khả Như, đâu mới là con người chân thật nhất của cô?
Sau khi sống với Trần Khả Như một thời gian dài, dường như những đánh giá và lời đồn tiêu cực đã nhạt dần đi.

Anh bắt buộc phải thừa nhận mình đã sớm không ghét cô nữa.

Khách quan mà nói, ngoại trừ chuyện kia, Trần Khả Như không hề làm gì sai trong hai năm sau cả.

Nhưng…
Tiếng còi từ xe cứu thương đã khiến suy nghĩ của anh rối loạn.

Đám đông vây xem tự giác tản ra, tạo thành một con đường.

Mấy y tá nối nhau đi ra khỏi xe cứu thương, đặt người lớn lên cáng rồi đón lấy đứa bé.

Cuối cùng, một bác sĩ có tuổi nghề cao còn liên tục hỏi thăm về người đã đỡ đẻ.

Vì trong tình huống không có thiết bị y tế chuyên nghiệp, cả mẹ lẫn con đều được chăm sóc rất tốt.

Chẳng bao lâu sau, đám đông vây xem ở hiện trường đã đi gần hết, để lại một vài công nhân vệ sinh đang quét dọn, còn có một đám phóng viên liên tục chụp ảnh, phỏng vấn ở xung quanh.

Trần Khả Như dùng khăn ướt lau vết máu trên người, rảo bước rời đi.

Cô không thích bị chụp ảnh, càng không thích tuyên truyền việc vốn là chức trách của mình ở khắp nơi.

Như thế chẳng những trái với ước nguyện ban đầu của cô, mà còn tạo thành gánh nặng và phiền phức.

Bây giờ việc cô muốn làm nhất chính là lập tức tắm rửa và thay đồ, thật sự không thể chịu nổi mùi tanh trên người… Không những thế, cái áo hai dây tội nghiệp của cô còn bị dính không ít máu, mới đi mấy bước mà đã khiến người ta chỉ trỏ…
“Người đẹp, cô bị sao vậy, có cần báo cảnh sát không?” Người qua đường đoán cô vừa gặp bất trắc, bèn tốt bụng hỏi.

“Không cần đâu, cảm ơn.”
Bác sĩ đều thích sạch sẽ, Trần Khả Như cũng không ngoại lệ.

Mồ hôi dính trên người khiến cô chỉ muốn nhảy vào bồn nước ấm.

Đột nhiên, một cái áo vest khoác lên vai cô.

Ai vậy? Trần Khả Như vô thức chống cự, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm ấm thuần hậu của Lê Hoàng Việt vang lên bên tai.

“Đi theo tôi.”
Anh kéo tay Trần Khả Như, sức mạnh ấy không cho phép cô từ chối.

Cô há hốc miệng, lông mi khẽ run, nhìn chằm chằm vào anh với vẻ khó hiểu.


Hôm nay Lê Hoàng Việt rất kỳ lạ.

Cô nhíu mày: “Anh định dẫn tôi đi đâu?”
“Đừng nói nhảm nữa, trừ khi cô muốn bị người ta vây xem như gấu trúc.”
Không muốn.

Cô không hề muốn chút nào.

Trần Khả Như bị Lê Hoàng Việt kéo vào một khách sạn.

Cô tỏ ra căng thẳng, đột nhiên nghĩ, trai đơn gái chiếc như cô và Lê Hoàng Việt đến đây thuê phòng, giống như đang định làm chuyện gì trơ trẽn vậy… Gò má cô hơi ửng hồng, ánh mắt của nhân viên phục vụ xung quanh cũng khiến cô thấy mất tự nhiên.

Loạn.

Trong lòng rối loạn.

Lê Hoàng Việt đứng trước quầy lễ tân, để lại bóng lưng mặc áo sơ mi cao ráo, mỗi cử chỉ của anh đều mang khí chất của tổng giám đốc bá đạo, nhưng vẫn giữ được vẻ quý tộc tao nhã, khiến khách hàng và phục vụ nữ không ngừng rung động.

Anh là Lê Hoàng Việt, rõ ràng phải là người cao cao tại thượng, nhưng giờ lại làm những chuyện mà Trần Khả Như mãi mãi không thể tưởng tượng ra.

“Phòng 207, cô tự đi lên đi.”
Trong lúc cô đang rụt rè, Lê Hoàng Việt đưa một tấm thẻ phòng đến.

Khuôn mặt anh nghiêm nghị, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, trong mắt cũng không có vẻ thiếu kiên nhẫn và chán ghét mà Trần Khả Như thường thấy.

Tuy nhiên, cô cũng không muốn đoán xem anh đang nghĩ gì.

“Cảm ơn.”
Bờ môi mềm mại của cô bỗng hơi nhúc nhích, giọng như muỗi kêu.

Lúc này, bác sĩ Như rất khó chịu vì sự tốt bụng quá mức của Lê Hoàng Việt.

“Trần Khả Như, tôi làm những việc này chỉ vì không muốn cô khiến nhà họ Lê mất mặt thôi.” Trước khi đi, Lê Hoàng Việt giải thích.

“Tổng giám đốc yên tâm, xưa nay tôi không thích tự mình đa tình.” Dường như không lường được sự phá hoại phong cảnh của Lê Hoàng Việt, mặt Trần Khả Như tái đi, lạnh nhạt đáp.

“Biết vậy thì tốt.”
Trần Khả Như nhìn anh quả quyết quay đi, bóng lưng mang theo mấy phần lạnh lẽo.

Cô bỗng giật mình phát hiện, thật ra giữa cô và Lê Hoàng Việt vẫn không thay đổi gì.

Lê Hoàng Việt ra khỏi khách sạn, bước thẳng vào một cửa hàng quần áo nữ độc quyền.

Cuộc gọi của Lê Chí Cường vẫn réo riết bám lấy anh.

“Sếp Việt, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại rồi.

Bây giờ anh đang ở đâu, tôi đến đón anh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.