Đọc truyện Chồng Tôi Thật Quyến Rũ – Chương 3: Em Gái Cô Giỏi Hơn Nhiều!
Trần Khả Như hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ tự nhiên.”
Như lời của Vũ Tuyết Trang kể lại sau này, khí thế lúc ấy của bác sĩ Như vẫn rất dũng mãnh, so với bình thường chỉ kém có tí xíu.
“Tốt quá rồi anh rể!” Trần Khả Hân nở một nụ cười đáng yêu.
Lê Hoàng Việt tỏ vẻ cưng chiều đáp: “Nói gì ngốc thế, vốn dĩ là do anh khiến em bị thương mà.”
“…”
Hai người kia như đang ở chốn không người tán tỉnh ve vãn, Trần Khả Như không có phản ứng gì còn Vũ Tuyết Trang thì suýt nữa không khống chế được chửi thề: Đúng là một đôi gian phu dâm phụ!
Từ đầu tới cuối, Trần Khả Như không có can đảm ngước lên nhìn anh.
Cô thừa nhận mình là một con thỏ đế nhát gan, nâng lên không được buông xuống cũng chẳng xong.
Cô chỉ biết một mình gặm nhấm nỗi đắng cay của kẻ yêu thầm, trên thế giới này chắc chẳng có ai không có tự trọng như cô nữa.
Anh ở lại đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất còn anh đi… sợ là không biết lần gặp sau sẽ là mấy tháng hay nửa năm nữa… Cho nên cô mới không cự tuyệt.
“Chị ơi, chị biết em nhát gan mà, nên mấy đêm nay không có anh rể tới là em không ngủ được…”
Trần Khả Hân cảm thấy như thế còn chưa đủ, vĩnh viễn không đủ, cô ta phải xé rách lớp ngụy trang của Trần Khả Như khiến cô bộc lộ rõ bản tính.
Dựa vào cái gì mà cô ta có thể bình tĩnh đến thế, đáng ra cô ta phải trở nên điên cuồng, làm loạn lên mất hết hình tượng mới phải!
Trần Khả Như trực tiếp lên tiếng ngắt lời cô ta: “Cô Hân, mời cô tách hai chân ra, tôi chuẩn bị bắt đầu đây!”
Dưới sự hỗ trợ của Vũ Tuyết Trang, cô đội mũ và khẩu trang lên bắt đầu tập trung cao độ vào công việc trước mắt, cô ép mình phải quên đi những lời vô liêm sỉ ban nãy của Trần Khả Hân.
Trong hai năm này, cô không ngừng làm phẫu thuật, làm việc, viết báo cáo, dự họp… để khiến mình trở nên bận rộn hơn, hình như chỉ có làm như thế thì cô mới có thể lấp đầy những khoảng thời gian suy nghĩ lung tung, cô mới có thể cố gắng không nhớ tới anh.
Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!Cô mơ hồ cảm giác được ánh mắt nóng rực của Lê Hoàng Việt vẫn luôn dán vào gáy cô chưa hề tan đi, nhưng rồi cô nhanh chóng mắng bản thân tự mình đa tình.
Lê Hoàng Việt ghét cô còn không kịp sao có thể chú ý đến cô chứ!
Lúc cô nhìn thấy rõ vùng kín sưng đỏ của Trần Khả Hân, lòng bỗng trở nên quặn thắt.
Trước đó chồng cô và Trần Khả Hân đã không chút kiêng dè mà làm chuyện thân mật… Rõ ràng đã nhắc nhở bản thân không được quá cảm tính nhưng lúc vô ý khóe mắt cô vẫn không nhịn được nóng lên.
Trần Khả Như là người Vũ Tuyết Trang phục sát đất, vị bác sĩ lạnh lùng kiêu ngạo như cô hóa ra lại có một cuộc hôn nhân thảm thương đến thế.
Quan trọng là dù người ta bị cắm sừng nhưng vẫn rất kiên cường bình tĩnh, nếu đổi lại là cô ấy chắc đã lập tức xé xác ả tình nhân giả tạo kia ra trên bàn phẫu thuật rồi.
“Chị ơi, hình như cổ em có côn trùng, chị xem hộ em với.” Trần Khả Hân được tiêm thuốc gây tê nên tạm thời không thể cử động.
Ánh mắt Trần Khả Như ngừng lại, cô cúi người xuống xem nhưng lại nghe thấy tiếng Trần Khả Hân tươi cười tuyên bố chủ quyền: “Lê Hoàng Việt là của tôi, chị không tranh được với tôi đâu nên biết điều chủ động ly hôn đi! Không đến lúc đó lại khó coi, làm mất hết thể diện nhà họ Trần!” Ánh mắt cô ta tràn đầy sự khiêu khích và khinh thường.
Nghe xong, Trần Khả Như vẫn bình tĩnh liếc nhìn Trần Khả Hân một lần, bờ môi cô hơi mím chặt không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Ly hôn?
Có lẽ cô thật sự nên suy nghĩ đến vấn đề này rồi.
Trong đáy mắt Trần Khả Hân hiện lên sự ngoan độc, cô ta vốn định mượn cơ hội này để làm Trần Khả Như nhục nhã một phen.
Dù vẫn chưa đạt được hiệu quả như kỳ vọng nhưng mà chắc cũng không kém tám chín phần là bao.
Mười phút sau, tại phòng làm việc kế bên.
“Hôm nay bác sĩ Như vất vả rồi.”
“Ừm.”
Sau khi Vũ Tuyết Trang thu dọn dụng cụ xong, cô ấy nhìn sang Trần Khả Như nhưng thấy cô vẫn giống như thường ngày: tháo khẩu trang, rửa tay… Cô không nhịn được lên tiếng: “Hay là lát nữa để em đi kê thuốc cho bệnh nhân cho.”
Bàn tay Trần Khả Như hơi dừng lại, cô để cho dòng nước trong lành tùy ý chảy xuống mu bàn tay làm bắn lên từng bọt nước nho nhỏ.
Trần Khả Như thờ ơ đáp: “Không cần đâu, em cứ về nghỉ đi.”
Điều cần đối mặt cuối cùng vẫn phải đối mặt, không phải sao?
“Được.” Vũ Tuyết Trang cũng không miễn cưỡng.
Trước lúc ra ngoài, cô ấy cố nặn ra một nụ cười nói: “Bác sĩ Như, chị yên tâm! Em sẽ không nói linh tinh đâu.”
Trần Khả Như hơi ngẩn người, ánh mắt chân thành của Vũ Tuyết Trang khiến lòng cô bỗng trở nên ấm áp hơn mấy phần.
“Cảm ơn em.”
Lê Hoàng Việt hình như gầy hơn một chút, dáng người cao lớn của anh đột nhiên xuất hiện trước phòng làm việc.
Căn phòng đang sạch sẽ sáng sủa bỗng dưng như trở nên thiếu không khí.
Trái tim Trần Khả Như đập lên mãnh liệt.
Những ngón tay đang thoải mái viết đơn thuốc lập tức rơi vào trạng thái cứng nhắc.
Cô vẫn cứ thế không dám ngẩng đầu lên.
“Thuốc tiêu viêm đã kê rồi, một ngày ba lần, mỗi lần một viên.
Thuốc nước mỗi ngày một lần, mỗi lần hai mươi mililit, người nhà đến phòng cấp thuốc ở đại sảnh phía Tây tầng một lấy thuốc đã chia sẵn là được.”
Cô đẩy tấm tờ giấy bệnh án có ảnh của Trần Khả Hân sang, ngón tay trắng ngần mảnh mai của cô đang hơi run run.
Một lúc lâu sau, người đàn ông anh tuấn trước mặt vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng cô đang rất buồn bực, không khí xung quanh làm người khác cảm thấy bị áp chế, căng thẳng đến kỳ lạ.
Vào lúc cô sắp mất kiên nhẫn thậm chí là ngạt thở thì đối phương lại lạnh lùng lên tiếng chất vấn: “Trần Khả Như, cô lại muốn chơi trò gì nữa đây?”
Lại là giọng điệu này.
Cô cứ nghĩ bản thân đã quen rồi.
Trần Khả Như ngẩng đầu lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Cuối cùng tất cả buồn bực phẫn nộ của cô đều giấu hết vào một gương mặt lạnh nhạt.
“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Năm tháng này, đây là lần đầu tiên cô chính diện quan sát anh.
Đường nét ngũ quan rõ ràng, vùng trán sâu, một đôi mắt sáng ngời hơi híp lại vừa quan sát, vừa suy nghĩ đang hung dữ liếc nhìn cô.
Rõ ràng là bọn họ cùng nhau tới bệnh viện làm cô khó xử vậy mà cuối cùng lại đổi thành anh chất vấn, đúng là nực cười.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà có thể ngạo mạn thản nhiên như thế, một cảm giác bực bội dâng lên trong lòng Lê Hoàng Việt.
“Trần Khả Như, cô không cảm thấy nhục nhã, chế giễu sao? Em gái cô còn nhỏ như thế mà mặt kia còn giỏi hơn cô nhiều!”
Anh và Trần Khả Như cũng chỉ mới xảy ra quan hệ một lần, hơn nữa còn là lần bị chuốc thuốc kích dục.
Lê Hoàng Việt không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nghĩ tới việc này.
Trần Khả Như cảm giác như tất cả máu trong cơ thể mình đang chảy ngược lại, cô cắn chặt răng, mở to mắt nhìn anh.
Số lần cô và Lê Hoàng Việt nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng mỗi một câu của anh đều độc ác đến tận xương tủy, luôn đánh vào tế bào mềm yếu nhất trong cô.
Rõ ràng là anh cảm nhận được cảm xúc của cô đã thay đổi cực lớn thế mà đôi môi xinh đẹp kia lại chỉ hờ hững nói: “Tổng giám đốc Việt, bây giờ đang là lúc làm việc, nếu như anh có việc riêng thì chờ đến lúc tan làm chúng ta có thể hẹn nhau ra thảo luận.”
Ánh mắt của Lê Hoàng Việt hiện lên một tia nguy hiểm.
Người phụ nữ này! Trước đây cô đã đê tiện vô liêm sỉ như thế để tính kế cưới anh vậy mà bây giờ… Anh đang có một dục vọng mãnh liệt, đó là muốn xé rách bản mặt đạo mạo đứng đắn đó của cô!.