Chồng Tôi Ngoại Tình

Chương 2: Biết người biết ta


Đọc truyện Chồng Tôi Ngoại Tình – Chương 2: Biết người biết ta

70% đối tượng gặp ở ngoài là những người xung quanh. Ngẫm lại xem người ở đâu mỗi ngày thời gian gặp ông xã của tôi so với tôi nhiều hơn?

Bing go!

Đáp án: Công ty

Vốn định áp dụng chiến lược địch bất động, ta bất động. Có thể có “giáo huấn”  trước (PS: mặt sau chậm rãi giảng thuật) thì không thể ngồi chờ chết, quyết định chủ động ra tay trước.

Đúng trước gương nhìn kỹ một phen. Ừm…

Tóc cuộn vừa phải thành ngọn sóng cuốn mềm mại, rối tung trên vai, bộ dáng thành thục hào phóng. Tóc OK

Đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt trắng nõn đầy đặn hồng nhuận, quyến rũ mà không mất tao nhã. Hóa trang OK.

Mặc bộ quần áo đen vừa người phối hợp với cặp tất váy cùng màu, đem dáng người thể hiện linh lung, có hứng thú. Quần áo OK

Phụ nữ cần lưu ý điều quan trọng nhất: Khi đối mặt với tình địch, phải duy trì được sự cao quý cùng mị lực của bản thân, làm cho đối phương hiểu được như thế nào là biết khó mà lui

“Võ trang” tất cả hoàn hảo, xuất phát.

Mặc dù không thường đến công ty của ông xã, nhưng đại đa số nhân viên vẫn là nhận ra tôi.

Mới bước vào cửa, một lời lại một câu “Trì phu nhân!”, gọi nghe sao mà thân mật quá~

Sau khi nhìn quét một lần, rất nhanh tôi liền phát hiện ra ông xã của mình.

Là vàng thì ở đâu cũng sáng lên, huống chi ông xã của tôi là kim cương không hơn không kém không phải sao?

Giờ phút này mới hiểu được thì ra tôi vẫn quá xem thường mị lực của ông xã mình.

Xem kìa! Bên cạnh anh thật sự là mỹ nữ.

“Ông xã!” khi tôi đến gần, thân thiết gọi, tôi đem âm thanh kiều mị đặc quyền của phụ nữ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Chỉ trong nháy mắt, ở cái nhìn chăm chú không chớp mắt, tôi vẫn là phát hiện thấy sự kinh ngạc trên mặt ông xã chợt lóe lên rồi biến mất.

“Ngạc nhiên không?” tôi cười khanh khách hỏi, tôi có vẻ là đã mang đến sự kinh ngạc lớn rồi!

Ông xã đi đến phía trước ôm lấy eo tôi nói: “Sao lại đến đây?”

“Vừa vặn có việc ở gần đây, nên muốn tìm anh cùng ăn cơm” tôi rúc vào trong lòng anh, hiện tại tôi không cần sắm vai một thục nữ ngượng ngập.

Đồng thời tôi đánh giá vị mỹ nữ bên cạnh ông xã kia, ở dưới ngọn đèn nhu hòa, mặt của cô ta trắng mịn như hoa bách hợp, mặt hồng hào có vẻ tinh khiết mà lại quyến rũ. Căn cứ vào nhiều năm quan sát, cô gái này cũng được xem như cực phẩm trong cực phẩm.

“Cô ấy là thư kí mới! Tên là Vạn Ngọc!” ông xã lên tiếng giới thiệu.

Thật sự là tên rất hay! Tôi lập tức cười kéo tay cô nàng, thân thiết nói : “Bộ dạng thật xinh đẹp, ông xã của tôi có cô là trợ thủ đắc lực, như vậy tôi rất yên tâm”

Cô nàng thẹn thùng nói : “Phu nhân quá khách khí rồi, là quản lý chỉ bảo tốt!”

Khi nói chuyện hai mắt còn không quên ngắm trộm ông xã của tôi một cái. Kiều diễm ướt át, ngây thơ như thủa ban đầu chưa biết chuyện tình yêu.

Nên nếu tìm kiếm điều tra cũng hơi khó.


Vì thế ở vô số ánh mắt nhìn chăm chú, tôi cùng ông xã đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi lên xe, tôi cảm khái nói : “Những người bên cạnh anh đều xinh đẹp như vậy sao?”

“Không hiểu?” ông xã nhíu nhíu mày, lập tức cúi người lại đây hôn trộm tôi một cái rồi nói : “Ở trong mắt anh chỉ có em là xinh đẹp nhất”

Tôi biểu hiện ra bộ dáng tựa hồ vừa lòng, mặt giãn ra nhìn anh cười vui vẻ.

Được

Thư ký! Tôi nhớ kỹ.

Đục nước béo cò

Khi yêu tôi thường hay nói giỡn là thể lực của mình rất yếu, nên mỗi lần đi đâu gặp phải cơn cảm mạo, tôi đều bị lây. Cho nên lần này không phụ sự mong đợi của mọi người, tôi lại trúng chiêu =.=!

Liên tục bị cảm mấy ngày, thống khổ muốn chết, nước mũi không biết là đã dùng bao nhiêu khăn tay mà vẫn chảy dài. Vì thế ông xã nhắn cho tôi một cái tin thật dài, ý tứ là muốn tôi chăm sóc bản thân cho tốt, không được quên uống thuốc, muốn ăn cái gì thì nói cho anh, anh sẽ mang về cho tôi.

Đáng chết! Đúng là có tật giật mình, tôi hoàn toàn tin tưởng vào ý nghĩ này của mình.

Một người lười biếng, ngay cả tay đánh bàn phím cũng không quen thuộc, làm sao có thể nhọc công đi xa mua thứ tôi thích như thế được. Không cho tôi nói chuyện điện thoại, lại nhắn tin triền miên ân ái như thế là sao? Đừng tưởng rằng dùng một chút ơn huệ nhỏ nhằm khiến tôi bị lạc phương hướng, sau đó sẽ tiến vào sự phòng bị của tôi, tôi sao lại có khả năng để mình bị trúng bẫy dễ dàng như vậy được cơ chứ.

Trời cũng không giúp tôi! Cảm mạo nhẹ thế nhưng lại chuyển biến thành cảm mạo nặng, do đó không thể không đến bệnh viện.

Mỗi ngày đều phải đi đến bệnh viện truyền nước muối.

Lão công cố tình nói mấy ngày nay rất nhiều công việc (không biết là việc thật hay việc giả). Tôi không muốn cho anh đưa tôi đi đến bệnh viện, nhưng anh lại cố chấp không chịu, nói sau khi đưa tôi đến bệnh viện sẽ trở về đi làm ngay. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải đồng ý, ông xã cũng không ngại phiền toái, tôi cớ gì lại không làm.

20 phút qua đi, chúng tôi đến bệnh viện, tôi cầm thanh treo bình truyền dịch ngồi ở trên ghế, ông xã của tôi phụ trách đi lấy dịch truyền cho tôi. Tôi ngồi nhìn vào màn hình Tivi ở bên ngoài, thấy ông xã đang loay hoay tìm tới tìm lui, người này đang làm gì vậy không biết? Đang nghi hoặc, liền thấy anh từ chỗ nữ y tá cầm theo một cái bình nhỏ, không chút hoang mang ở bên trong chính là nước truyền dịch.

Anh đi đến trước mặt tôi, từ trong bao lấy ra một cái găng tay, trước đeo một cái vào tay tôi (tay trơ lụi ôm cột truyền dịch quả là lạnh), sau đó treo bình truyền dịch lên cột treo. Sau khi cố định tốt, mới đem tay kia của tôi nắm vào thân cột, sao mới lên tiếng hỏi : “Hiện tại sẽ không lạnh nữa đúng không?” ông xã ở một bên vừa lòng nhìn tôi.

Đều nói sinh bệnh dễ dàng làm cho một người trở nên yếu ớt, vẻ cố gắng ngụy trang kiên cường liền như vậy bị tan rã. Hơn nữa đầu choáng váng nên cũng hồ đồ hơn, tôi cảm động thốt ra : “Không lạnh, nước truyền dịch lạnh như băng thông qua bình nhỏ tình yêu này, đã biến thành dòng nước ấm chảy vào trong tim em rồi”

Ông xã của tôi nghe xong tươi cười rạng rỡ, nụ cười thật hoàn hảo, nhưng nụ cười này lại làm cho mấy cô y tá ở chung quanh đầu óc mê mụ, choáng váng.

Trong chốc lát lại đây hỏi xem dịch chảy có qúa nhanh không, trong chốc lát lại hỏi có cần kiểm tra nhiệt độ cơ thể hay không. Không bao lâu lại hỏi có cái gì không khỏe không?

Tôi trước kia thật đúng là không phát hiện ra y tá ở bệnh viện này lại “Nhiệt tình” như thế. Chẳng lẽ hiện nay bệnh viện cũng rơi vào khủng hoảng kinh tế, bệnh nhân ít nên cần phải quan tâm đến chúng tôi hay sao?

“Ừm, hừ ~~” thanh âm khàn khàn ở cổ họng, tôi cười yếu ớt nói với ông ở bên cạnh : “Ông xã, em khát nước, giúp em đi mua nước”

Hừ! Nghĩ muốn nhìn trộm ông xã của tôi sao, không có cửa đâu!

Sau khi ông xã đi, tôi vẫn hồi tưởng lại chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này. Tuy nói hiện tại anh không quá giống nam nhân trước kia của tôi, nhưng là không có chứng cứ xác thực. Nói không chừng đúng thật là lương tâm anh phát hiện ra cần phải đối tốt với tôi chăng! Chẳng lẽ là do tôi hiểu lầm, là tôi đã nghĩ oan cho anh sao?

Không nên làm một người phụ nữ đặc biệt, luôn khoan hồng độ lượng với một người phụ nữ được tín nhiệm. Một khi bị rắn cắn, sợ rằng mười năm không tỉnh lại. Nhưng xen vào những biểu hiện tốt đẹp vừa rồi của anh, tôi lại lo lắng có nên một lần nữa xử lý hay không.

Bỗng nhiên điện thoại vang, cắt ngang trầm tư của tôi. Là di động của ông xã báo có tin nhắn.

Đừng trách tôi vô sỉ, hiện tại là thời khắc phải áp dụng thủ đoạn phi thường.

Mở di động ra vừa thấy:


“Anh chừng nào thì đến, em chờ anh lâu lắm rồi đấy!

Không kí tên”

Chết tiệt, thiếu chút nữa thì bị anh lừa rồi. Tôi nổi giận đùng đùng, muốn tôi trúng chiêu, còn muốn gạt tôi, may mắn tôi thanh tỉnh sớm không rơi vào cạm bẫy ôn nhu của anh.

Khó trách đoạn thời gian trước lo lắng gửi tin nhắn như vậy cho tôi, hóa ra là tình cảm là đã được huấn luyện, muốn lấy tôi làm đối tượng thử luyện.

Tin nhắn, tôi nhớ kỹ!

*************

Mượn hoa hiến phật.

(Dùng của người này để lấy lòng người khác)

Không đành lòng chuyện nhỏ sẽ bị mắc mưu lớn. Tôi không ngừng nhắc nhở chính mình như thế. Càng là thời gian mấu chốt, tôi càng phải nhẫn. Đừng có hồ đồ ngốc nghếch mà nghĩ đến việc vừa khóc, vừa gây náo loạn đòi thắt cổ để giải quyết vấn đề, đó là biện pháp dở nhất, đàn ông căn bản không để mình bị xoay tròn như thế.

Điều thứ hai trong nữ nhân bảo điển:

Vào thời điểm này không cần làm cho một người đàn ông phụ lòng thương tâm, phụ nữ càng phải hiểu được thương tâm cuối cùng vẫn chỉ là mình.

Nếu người đàn ông đó đã vô tình, bạn cho dù có bi thương cũng không làm lay động được trái tim của anh ta, cho nên thu thập lại bi thương để cho cuộc sống tốt hơn.

Thừa dịp được nghỉ, mang theo con trai cùng ông xã trở về nhà mẹ đẻ.

“A Sanh đã về, công việc vẫn tốt chứ con?” ba thấy tôi vừa vào đến cửa, liền cười ồn ào lên tiếng hỏi thăm.

Con gái đã trở lại, không hỏi cái khác, mở miệng chính là hỏi về công việc, tôi sao lại không biết từ khi nào thì ba lại quan tâm đến mình như vậy nhỉ.

“Công việc của con vẫn bình thường!” kéo con vào trong phòng, tôi lên tiếng trả lời.

“A? Thế nhưng còn không có bị từ chối. Tốt, tốt”

Nếu có người thình lình bộc lộ sự quan tâm với bạn cũng không phải là chuyện tốt. Nói không chừng người ta rõ ràng là có tâm tình muốn xem náo nhiệt cũng nên.

“Chị, công việc của chị như thế nào?” lại chạy đến một tên vô giúp vui, tôi cảm thấy thật khó chịu. Xin lỗi mọi người nha?

Lười giải thích, bọn họ gây nháo loạn tốt lắm. May mắn có con cứu nguy, gọi một tiếng : “Ông ngoại, cậu!” đem bọn họ dỗ cười như hoa nở.

Lại nói bộ dáng của con tôi quả thực là phiên bản của ông xã ( Bất đắc dĩ rốt cục có con cứu nguy, đương nhiên phải giới thiệu thật tốt một phen mới được)

Tuổi còn nhỏ nhưng đã có không ít bé gái sắp xếp thành một đội hình chờ khi lớn lên làm bạn gái nó. Mỗi lần bị người khác hỏi, đúng lúc nó đều nói : “Việc này không thể hẹn trước được, về nhà phải hỏi qua mẹ mình trước đã, mới có thể trả lời được”. Ha ha~~~ thật sự là con ngoan, không uổng công tôi ngày thường dạy bảo nó.

Khi ăn cơm, ba nói đến Trần gia cạnh nhà cuối tháng có con kết hôn.

“Là Thanh Hoa hay là Phục Sáng?” tôi hỏi

Nhà bọn họ thật đúng là đặt tên cho con như thế, anh tên “Trần Thanh Hoa” em trai tên “Trần Phục Sáng”, nhưng là hai người khi học trung học cũng không gặp điều gì bất tiện cả.


“Là Thanh Hoa, nhưng mà Phục Sáng cũng sẽ mau thôi”

Thì ra ở Trần gia Thanh Hoa và Phục Sáng không tranh nhau a, tinh thần đặt gia đình lên đầu, đáng giá khen ngợi.

“Đương nhiên Thanh Hoa, Phục Sáng bên nhà họ căn bản so ra vẫn kém hơn con rể nhà chúng ta”

Ba bởi vì lời thề son sắt ngày trước của anh mà đắc ý rung đùi khoe khoang, nhìn ông xã ngồi bên cạnh tôi nghe thấy vậy, đem rượu vừa cho vào trong miệng toàn bộ phun hết ra ngoài. Xem vẻ mặt thống khổ của anh, tôi xuất phát từ lòng tốt nói với anh : “Muốn cười thì cứ cười đi, nhịn sẽ bị nội thương, như vậy sẽ không được tốt cho lắm”

Quả thực ông xã liền nhịn không được cười to, tiếp theo cả nhà đều cười ngã người vào trên bàn cơm, xem ra tôi vẫn còn “sinh động” “hoạt bát” nha.

Sau khi ăn xong, tôi cùng ông xã đi tản bộ ở công viên, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy bầu trời đầy sao.

Vì thế tôi giữ chặt cánh tay ông xã nịnh nọt hỏi : “Ông xã, có phải em nghĩ muốn cái gì anh đều mua cho em hay không?”

Ông xã nói ; “Nói đi, lại nghĩ muốn cái gì?” (xem ra gần đây tôi đã trở thành kẻ phá sản…)

Tôi chỉ lên trời : “Em muốn sao trên trời!”

Anh nói : “Việc này đơn giản thôi, chỉ cần để một chậu nước, nhìn vào trong đó là em có thể có sao”

Đáng ghét ~~~~ Như thế nào lại cảm thấy anh thật giống một lão keo kiệt.

Không thú vị!

Thấy tôi không nói gì, ông xã còn nói : “Ở gần công ty mới có cửa hàng mua sắm, em nếu có rảnh đi đến đó mua cái xx, BRA màu đen đi, anh cảm thấy rất tốt” (BRA:áo nâng ngực:”>)

Tôi nghi hoặc hỏi : “Phải không? Anh làm sao mà biết?”

Anh nói : “Anh nhờ XX (anh hỏi ý đồng bọn) nói là muốn giúp bà xã của mình chọn lựa thật tốt, bảo cô ấy cho ý kiến”

Tôi nói : “Vậy anh làm sao mà biết cô ấy sẽ biết được dáng người nào, BRA có rất nhiều loại nha”

Anh nói : “Cô ấy xem rất kỹ! Sau đó nói vô luận em mặc vào hay là anh thoạt nhìn đều thoải mái”

Nói xong còn không quên khụ hai tiếng ái muội.

Khụ, anh cứ khụ đi. Khụ đến chết là tốt nhất! Hừ~~~

Phát triển thật là nhanh chóng a~, đều đã vượt qua mục hỗ trợ mua BRA, còn muốn trái thơm, phải ôm làm người hưởng phúc.

Hít sâu một hơi, tôi nhẫn!

Trời vẫn còn, tôi sẽ chậm rãi tính với anh.

Cáo mượn oai hùm

Vài ngày gần đây, tình hình càng nghiêm trọng đến gay cấn, đạt đến trình độ người chết ta sống.

Hai ngày trước, anh tăng ca.

Anh tăng ca, nực cười. Lấy hiểu biết của tôi đối với anh, tăng ca đối với anh là không thể hoàn thành nhiệm vụ. Có người đến chỗ nào đều tăng ca, có người đến chỗ nào đều sẽ không tăng ca.

Anh chính là loại sau.

Anh cư nhiên giảng giải nói với tôi là phải tăng ca.

Tôi nói tốt.

Hừ nhịn không được nữa rồi chứ gì, giấu đầu lòi đuôi đã dần lộ ra, khẳng định anh đi tìm đàn bà.

Anh cứ từ từ  lêu lổng đi, tôi mới không cần quan tâm, tốt nhất là đừng có trở về, tôi đi đánh CS để cho vui vẻ.


Trên màn hình: đội cảnh sát gác cửa B cùng đạo tặc đang hỗn chiến. Trên màn hình không ngừng biểu hiện ai giết ai. Sau một cuộc khảo nghiệm, trải qua sống hay chết, tôi cùng một cảnh sát may mắn còn sống. Cảnh sát thập phần kích động, cầm AK đối với thi thể đạo tặc chính là một trận chém giết loạn cả lên, người bên cạnh đóng vai phụ rống lên “Nhìn ngươi còn có dám hay không nổ súng với ta”, tôi phụ họa “Đúng thế, nhìn ngươi còn có dám hay không giết cảnh sát!” rút thương ra cùng hắn chém thi thể. Đột nhiên ta “A” một tiếng ngã xuống đất, bị đạn lạc của đội AK bên phải đánh trúng đầu….

Sau sự kiện này tôi kết luận: không nên dễ dàng tức giận, nếu nhất định phải phát tiết, xin mời đứng sau đội bên phải để phá…

Nói thật dễ nghe, khả năng tối hôm đó ngay cả đánh CS tôi đều đã thất thần. Tôi chỉ nghĩ trong đầu anh đang ở trong khách sạn tán tỉnh, hay ở trong khách sạn thoát y, nhẽ ra giờ này nên đã trở về rồi chứ?

Tôi kiên nhẫn chờ đợi

Thời điểm 9 rưỡi tôi nghĩ: chờ thời điểm anh trở về tôi quyết không hỏi một câu, tôi làm bộ không quan tâm.

Thời điểm mười rưỡi tôi nghĩ: sẽ không gọi điện thoại thúc giục, miễn phá hư kích tình của anh.

Thời điểm 11 rưỡi tôi nghĩ: anh đi chết đi! Trộm được tình hoàn toàn không cần đến gia đình nữa.

Nổi giận đùng đùng cầm lấy điện thoại, thấp giọng uyển chuyển hỏi : “Còn chưa hết ca sao? Có mệt mỏi không? Mau về đi, ngày mai còn phải đi làm!”

Ông xã ở đầu dây bên kia miễn cưỡng trả lời “Anh đang về!”

Mà tôi ở đầu dây bên này chính là ma đao.

Tôi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nghĩ chờ cho anh vừa vào đến cửa không nói hai lời sẽ chạy lại ngửi từ trên xuống dưới, xem trên người anh có mùi gì lạ hay không.

Sau đó không đợi anh tắm rửa đổi quần lót, tôi liền một phen đem anh đặt tại trên giường, thanh âm tao mị mà nói muốn tra xét xem anh rốt cuộc có hay không xuất tinh ra ngoài. Nếu có một chút, anh khẳng định thành người vong.

Kỳ thật nội tâm tôi có chút sợ hãi cùng băn khoăn, nhưng trên mặt vẫn thể hiện vẻ trấn tĩnh.

12 giờ anh đã trở về.

Ông xã vẻ mặt mệt mỏi, quần áo nhiều nếp nhăn, không còn một chút phong lưu tài tử nữa.

Thấy tôi còn không quên sủng ái sờ sờ đầu tôi hỏi : “Còn chưa ngủ sao?”

“Đúng vậy, em chờ anh” tôi cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trả lời.

Nhìn ông xã tựa hồ mệt mỏi ngay cả lời nói đều không nghe rõ : “Thật sự là đã làm cho em vất vả rồi” vừa nói chuyện vừa ngáp mấy cái liền.

Tôi vì thế đau lòng nói : “Đi tắm rửa một chút đi, người anh đều đã bốc mùi”

Tôi ở ngoài cửa phòng tắm chờ, thỉnh thoảng lại giúp anh mang quần áo vào.

Chờ anh tắm xong rồi, chuẩn bị tiến vào chăn ngủ, tôi mới nhớ tới kế hoạch rất trọng yếu chưa kịp thực hành của mình

Tôi kéo chặt cánh tay ông xã ôn nhu nói “Ông xã!”

Anh bất đắc dĩ nhìn tôi liếc mắt một cái giận dữ nói : “Bà xã, anh thật sự mệt mỏi, hôm nay không được”

Không được? Cái gì không được, tôi căn bản đã hỏi gì đâu.

Sau đó thấy biểu tình của ông xã thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra anh… nhưng lại nghĩ ta kéo anh là muốn làm chuyện kia.

“oàng” tôi nghĩ hiện tại mặt của mình khẳng định giống như chảo lửa đỏ  cũng nên.

“Anh hiểu sai rồi”

“Đều đã là vợ chồng già, còn dễ dàng đỏ mặt như vậy. Thật là đáng yêu!”

Nếu lại bị anh nói tiếp, tôi ngày mai liền không cần làm người nữa, liền nói : “Anh không phải mệt mỏi sao, đi ngủ sớm một chút, ngoan!”

Ông xã ngoan ngoãn nằm xuống, không lâu sau đã đi gặp chu công.

Mà lòng tôi nghĩ có việc cũng chờ ngày mai bàn bạc vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.