Đọc truyện Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh – Chương 20: Hùng hài tử (trẻ trâu) xem đĩa CD
Bất luận trong lòng Ngô Du nghĩ như thế nào, Triệu Tiểu Chiêu đối với tương lai của mình cũng không có nhiều suy nghĩ. Cô giống như đại đa số học sinh vậy, đối với tương lai mình chỉ chung chung, chính là cố gắng đi học, điền một nguyện vọng tốt thi vào một đại học tốt, sau này tốt nghiệp có thể tìm được một công việc thu nhập tốt.
Còn muồn hay không bước vào giới giải trí, ý nghĩ của cô, trước mắt mà nói, có thể kiếm ít tiền lẻ, vào chơi một chút cũng không tệ. Chuyến đi làm ngôi sao nhỏ tuổi này, toàn diện mà nói, dường như không tệ, ít nhất không có nhiều quy tắc ngầm như nữ minh tinh trưởng thành.
Triệu Tiểu Chiêu luyện chữ bằng bút lông một hồi, tắm rửa rồi lên giường ngủ.
Chủ nhật thời tiết rất tốt, mặc dù nhiệt độ thấp xuống rất nhiều, nhưng bởi vì ánh nắng tươi sáng, cho nên khiến tâm trạng người ta vô cùng vui vẻ. Triệu Tiểu Chiêu dậy thật sớm, giúp đõ bà Hoàng trộn thức ăn cho heo, cho heo ăn xong, sau đó rửa mặt sạch sẽ, cầm một quả trứng gà, xách giỏ, lúc này mới vội bước đến cửa hàng của mình trên thị trấn.
Cô vừa đi, vừa ngắt chút cỏ xanh hai bên đường, ít ngày trước nhà thỏ vừa mới sinh một ổ thỏ con, chừng sáu con, hai con thuần trắng, hai con lông vàng, còn hai con nhiều màu lông xen kẽ. Vì cảm ơn nhà họ Vương chăm sóc, Triệu Tiểu Chiêu đã chủ động nhận công việc cắt cỏ, dù sao để ông bà lão khom lưng cắt một bó cỏ, lưng hai người cũng không đứng thẳng lên được.
Lúc đến cửa tiệm, giỏ của Triệu Tiểu Chiêu đã xếp chồng cỏ lên thật cao. Triệu Tiểu Chiêu lấy chìa khóa ra, mở cửa cuốn ra, bên trong tiệm tích tụ ít nhiều bụi bặm, cô để giỏ xuống, quẹt quẹt cái mũi, đi vào phòng bếp cầm miếng vải bố, đem cửa tiệm trong ngoài quét dọn cho sạch.
Triệu Tiểu Chiêu tại lối vào cửa hàng, hướng ánh nắng mặt trời tươi sáng, duỗi lưng một cái thật mạnh, sau khi quét dọn vệ sinh xong, tâm tình cũng thật sảng khoái.
“Ha ha, Tiểu Chiêu —–!” Vệ Giai từ ngoài của đi vào, nhảy lên một cái, ôm lấy cổ Triệu Tiểu Chiêu, “Tiểu Chiêu, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu không ở đây, chúng tớ như sống trong nước sôi lửa bỏng!”
Cùng đến với Vệ Giai còn có Lý Nghiên, Triệu Tiểu Chiêu nhìn về phía Lý Nghiên với ánh mắt không hiểu.
Lý Nghiên bất đắc dĩ nói: “Cô Vương, luôn khen ngợi Phùng Tinh Tinh, mà luôn lấy Giai Giai làm gương cá biệt để dạy dỗ, Giai Giai rất không cao hứng.”
Triệu Tiểu Chiêu, Giai Giai của chúng ta đúng thật là buồn bực. Cô vỗ đầu Vệ Giai, an ủi, đồng chí, em chỉ có thể tự cầu mình nhiều phúc, mang theo một trái tim kiên cường đi học, chị thật sự không giúp được em.
Triệu Tiểu Chiêu dẫn hai người vào phòng, cho họ mấy quả táo, sau đó để họ tự tiện, cô thì đi cắm CD, cắm VCD. Lúc ba người đang bận rộn, Lý Minh gầy gầy, Trương Hạo Thiên mập mạp, bé con đầu to Vương Chí Tường, còn có ma bệnh Diêu Tĩnh cũng liên tục ngo ngoe đến.
Lý Minh, Vương Chí Tường giống như Triệu Tiểu Chiêu, cũng là người vùng khác tới Thượng Hải làm ăn. Nhà Lý Minh ở phố cũ mở một tiệm bán quần áo, nhà còn có hai em trai và em gái. Nhà Vương Chí Tường ở trong chợ của một tiểu thương, thuê cái mặt tiền làm cửa hàng bán tất, mà đầu óc hắn ngây dại, là vì bệnh não đọng nước, cũng bởi chữa bệnh này, nhà cũng tốn không ít tiền, bây giờ lắp một ống dẫn ở trong đầu, lúc này mới coi là khống chế được.
Trương Hạo Thiên đặc biệt thích ăn, vóc người rất cao lớn uy vũ, nhưng mà tính cách hơi ngơ ngác ngây ngốc, trước kia lúc ở lớp một, thích làm người hầu của Triệu Tiểu Chiêu, cô làm gì, Trương Hạo Thiên làm cái đó. Còn Diêu Tĩnh vốn là một bé gái nho nhã yếu đuổi, lúc mẹ cô mang thai cô thì ngã một cái, rồi sinh non, sinh ra đã kém cỏi, luôn bệnh nhẹ liên tục, trong trường học đều khó nhìn thấy cô, cho nên mọi người gọi cô là ma bệnh.
“Các cậu muốn xem gì?” Triệu Tiểu Chiêu cầm một chồng CD ra hỏi mọi người.
Lý Minh giơ tay kêu lên: “Lớp trưởng cậu có những gì?”
Triệu Tiểu Chiêu cười với cậu: “Bây giờ, tớ không phải lớp trưởng của các cậu nữa rồi, gọi tớ là Tiểu Chiêu đi.”
Lý Minh và Trương Hạo Thiên lắc đầu, hai miệng đồng thanh nói: “Không phải, cậu vĩnh viễn là lớp trưởng của tụi tớ, chúng tớ chỉ nhận một mình cậu.”
Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu hết sức cảm động, cũng không miễn cưỡng hai người: “Được được, các cậu muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy đi. Bên này tớ có《vua sư tử 1-2 》, 《Hoa Mộc Lan 》, 《Cuộc phiêu lưu của gấu Pooh 》, 《 Balto 》.”
Mấy người bàn bạc, cuối cùng quyết định xem 《 Hoa Mộc Lan 》.
Triệu Vinh Quốc mua cho Triệu Tiểu Chiêu đều là phim Mỹ, bên trong là song ngữ Anh Trung, cho nên bản 《 Hoa Mộc Lan 》 này là bản Disney sản xuất năm 98.
Ti vi bắt đầu chiếu phim, mọi người đều im lặng, tất cả đều tập trung nhìn vào màn hình ti vi.
Đến đoạn giữa, Triệu Tiểu Chiêu đột nhiên đau bụng, vội vã đi WC, cho nên rời đi một hồi, ngoài ý muốn đúng lúc này phát sinh chuyện.
Một đám trẻ con ở chung một chỗ, cô không biết một khắc sau sẽ phát sinh chuyện gì?
Vì dụ như bây giờ.
Triệu Tiểu Chiêu ở bên trong WC, đột nhiên nghe được một trận “ba ba ba” cộng thêm âm thanh phái nữ rên rỉ thở dài, trong chốc lát cô nhốn nháo, đây là chuyện gì.
Trước đây 2 phút.
CD 《 Hoa Mộc Lan 》có thể bị Triệu Tiểu Chiêu chăm chỉ học tiếng Anh mà sử dụng quá nhiều, đưa vào một nửa thì kẹt, vì vậy Lý Minh lão luyện chủ động đứng dậy đổi đĩa, cậu lật tới lật lui không tìm được đĩa đẹp mắt, mở ngăn kéo ti vi ra, tìm được một chiếc CD màu đen trong túi ni lông ở trong góc, mắt liền sáng lên.
Đồ chơi này có thể mang lại ý nghĩa!
Vì vậy cậu bỏ đĩa CD Triệu Vinh Quốc giấu riêng vào VCD….
Triệu Tiểu Chiêu lật đật cầm giấy thu dọn xong, quần cũng không kịp kéo, liền chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, càng ngổn ngang.
Một đám trẻ con ở trước màn hình ti vi, một khoảng cách gần đang nghiên cứu một đôi trai gái đang “Vận động giả”, vì sao lại là “Giả”, bởi vì người ta không ngừng lấy việc sinh con làm mục đích! (khụ khụ….)
Vẻ mặt của mọi người là như vầy.
Lý Minh rất xúc động, mặt tràn đầy phấn khởi, Trương Hạo Thiên rất thềm thuồng, Vương Chí Tường thì mờ mịt, Vệ Giai rất ngạc nhiên, Lý Nghiên cùng Diêu Tĩnh hai tay che mặt lại, che mặt nhưng sao hai ngón tay lại tách ra. (ôi, tâm hồn trẻ thơ thật quá trong sáng |||-_-)
“Tại sao phía dưới cô gái lại đầy lông đen kịt, thật buồn nôn.” Vệ Giai ghét bỏ nói.
Triệu Tiểu Chiêu: Cô gái, nếu cậu buồn nôn, vậy hai đôi mắt lại nhìn chằm chằm màn ảnh là có ý gì?
“Không biết thôi, ba tớ nói con gái các cậu sau này cũng đều như vậy!” Lý Minh cắn một miếng táo, vừa say sưa ăn, còn đặc biệt cà lăm giải thích cho Vệ Giai.
“Ồ ~~~” Ba người Vệ Giai, Lý Nghiên, Diêu Tĩnh đồng loạt buồn nôn.
“Tớ cảm thấy *** nhỏ của người đàn ông này giống như một cây lạp xưởng, cảm giác ăn thật ngon.” Trương Hạo Thiên còn liếm môi, sờ bụng một cái, cảm giác giống như rất đói bụng, cuối cùng cậu nhìn quả táo trong tay Lý Minh, trên khuôn mặt mập mạp, cặp mắt ti hí điềm đạm đáng yêu lộ rõ vẻ “Đói khát”
“Ối, tớ không ăn alsp xưởng nữa!” Vệ Giai liên tục nôn mửa, cô cảm thấy cô về sau nhìn thấy lạp xưởng liền nhớ đến một màn này!
Lý Nghiên và Diêu Tĩnh cũng mang theo nước mắt gật đầu, các cô cũng không cần tiếp tục, hai chữ lạp xưởng cũng không cần nhắc lại!
Thật buồn nôn!
“Thôi đi, một đám con gái các cậu cùng nhau không có một tí sức lực nào cả!” Trương Minh duỗi hai cánh tay nhỏ, hai tay ngang nhau, còn nhún nhún vai.
Vương Chí Tường mặt đầy mê mang nhìn tới, hỏi: “Các cậu nói thần mã?”
Lý Minh liếc cậu một cái nói: “Cậu nghe thôi, chen miệng vào làm gì.”
“Ừ.” Vương Chí Tường ngoan ngoãn im miệng, nhìn tiếp.
Triệu Tiểu Chiêu bị đám trẻ con này làm cho chấn động chưa tỉnh hồn lại, thật vất vả chậm rãi tiến lên, vội vàng bước dài, bước đến tắt VCD.
Hành động này khiến mọi người bất mãn.
“Lớp trưởng cậu làm gì vậy?” Lý Minh kháng nghị.
“Nội dung quá dơ bẩn, nhanh đi tẩy sạch con mắt!” Triệu Tiểu Chiêu đuổi mọi người như đuổi vịt.
“Tiểu Chiêu, tớ còn hăng hái theo dõi, tớ còn muốn cẩn thận nghiên cứu tại sao cô gái này kêu thống khổ như vậy?” Vệ Giai cũng tiến hành kháng nghị!
“Đi, đi đi, không phải cậu thấy buồn nôn sao?” Triệu Tiểu Chiêu nói.
Vệ Giai nhăn nhó: “Người ta đây là nói một đường làm một nẻo mà, Tiểu Chiêu cậu không biết tớ sao?”
Tớ thì biết cái gì, biết cái rắm nha!
“Tốt lắm, giải tán giải tán! Chúng ta đi ra ngoài chơi, chơi đèn xanh đèn đỏ, Trương Hạo Thiên cậu giúp tớ xách bọn họ đem ra ngoài.” Triệu Tiểu Chiêu ra lệnh cho Trương Hạo Thiên.
Thân hình Trương Hạo Thiên to lớn đứng lên, đúng là muốn xách Vệ Giai cùng Lý Minh ra ngoài.
Lý Minh giống như một con khỉ nhanh chóng trốn lủi ra ngoài.
Vệ Giai thì vội đầu hàng: “Được được được, Tiểu Chiêu cậu thật nhỏ mọn, không nỡ cho chúng tớ xem CD nhà cậu, cũng không cần bảo chúng tớ tới mà, quỷ hẹp hòi, không người yêu! Mặt thẹn thùng, da mặt dày!”
Triệu Tiểu Chiêu không để ý tới cô, để Trương Hạo Thiên đuổi mấy người ra khỏi phòng, mình thì nhanh chóng đêm CD sắp xếp gọn, bỏ vào túi ni lông màu đen, cầm lên trên lầu giấu kỹ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôi, trông coi các CD này cũng mạo hiểm như vậy, tôi từ bỏ.
Triệu Tiểu Chiêu đi ra ngoài cùng mọi người chơi đèn xanh đèn đỏ một hồi, sắp đến trưa, lúc này mới ai về nhà nấy, tìm mẹ của mình.
Thời gian cuối tuần còn lại, Triệu Tiểu Chiêu trở lại nhà họ Vương, cho thỏ ăn, giúp bà Hoàng cùng nhau làm việc nhà, nấu cơm tối, trực tiếp dụ được bà Hoàng thật vui vẻ, ôm vào trong ngực nói: Tâm can bảo bối, làm người hài lòng yêu thương.
Một tuần lễ mới bắt đầu, vì Triệu Tiểu Chiêu nhận được tiền lương Ngô Du phát, sau đó đóng tiền làm thẻ thư viện, nhớ kiếp trước, Triệu Tiểu Chiêu hiểu chuyện cũng không có xin nhà làm thẻ thư viện, khi người khác ở trước mặt mình cùng đi đến thư viện làm bài tập, cô chỉ có thể lặng lẽ đi ra, làm như không nghe thấy.
Lần này coi như đền bù một nỗi tiếc nuối nho nhỏ đi.
Gần đây Diệp Mộng Thần cũng phiền não, bởi vì cuộc thi thành phố mở rộng tuyển chọn, thứ hai vừa mới lấy được thông báo, mỗi lớp học chọn hai em, ngoại trừ Ngô Du ra, chỗ còn lại không biết chọn ai?
Lúc cô đang so sánh lý lịch của học sinh, nhận được điện thoại của Lục Trinh Hào: “Lớp các cô chọn hai em, một chọn Ngô Du, còn lại thì chọn Triệu Tiểu Chiêu đi.”
Được rồi, Diệp Mộng Thần không cần suy nghĩ nhiều, dù sao lớp bọn họ đảm bảo đã có một giải thưởng rồi, một cái khác thực sự là tùy ý. Nếu có người nhà tới hỏi, cô liền giao cho hiệu trưởng.
Thời gian bước vào tháng 12, chuyện quan trọng nhất trong trường học chính là bắt đầu thi đấu tài năng.
Sáng sớm, Lục Trinh Hào dẫn chủ nhiệm các lớp và một đám đầu củ cải, một đám ngồi lên xe buýt, hướng cung thiếu niên thành phố chạy đến.
Bởi vì chỗ ngồi vừa lúc là một hàng ba người cùng một hàng hai người, năm nhất lại bị xếp chung một chỗ, rất “may mắn”, ba người Triệu Tiểu Chiêu, Ngô Du, Phùng Tinh Tinh bị sắp xếp ngồi với nhau.