Đọc truyện Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học – Chương 69: Nếu Em Cũng Có Bệnh
Edit: Flanty
Văn phòng giáo sư Vinh.
“Vấn đề mà anh hỏi, đương sự cũng đã hỏi tôi.” Bạch Tranh nhờ tư vấn, Mộc Tiểu Nhã cũng hỏi, nhưng giáo sư Vinh vẫn kiên nhẫn trả lời, “Từ lý luận mà nói, gien của người thân mang bệnh di truyền khả năng rất cao.
Nói cách khác, trong gien Mộc Tiểu Nhã, rất có thể cũng ẩn núp gien bệnh di truyền.
Nhưng bệnh này nguyên nhân phát bệnh lại không rõ hoàn toàn, hơn nữa xác suất phát bệnh cực thấp, cho nên tôi cảm thấy không cần buồn lo vô cớ quá mức.”
“Trước khi phát bệnh không thể kiểm tra ra, một khi phát bệnh lại không thể chữa trị?” Đây gần như là một câu hỏi không có lời giải đáp, Mộc Tiểu Nhã cũng tới hỏi, chẳng lẽ cô đã cảm giác được cái gì?
“Đúng vậy, trước mắt y học còn chưa chữa được bệnh này, chúng ta chỉ có thể mong đợi vào tương lai…”
Khi đang nói chuyện, cửa văn phòng bỗng nhiên bị người khác đẩy ra, một y tá chạy vào báo với giáo sư Vinh: “Giáo sư, bệnh nhân đã tỉnh.”
Sắc mặt giáo sư Vinh biến đổi, không rảnh lo Bạch Tranh, vội vàng nói một tiếng xin lỗi, liền chạy tới phòng bệnh.
Ngoài phòng bệnh, Mộc Tiểu Nhã đứng ở hành lang, nhìn giáo sư Vinh mang theo các bác sĩ y tá bận trước bận sau kiểm tra, do dự trong chốc lát, cô vẫn lấy di động gọi cho cha mình: “Ba, chị họ tỉnh rồi, ba đưa Lôi Lôi đến đây đi.”
Đây cũng có thể là lần gặp mặt cuối cùng.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, các bác sĩ y tá lục tục ra khỏi phòng bệnh, chỉ để lại một mình giáo sư Vinh.
Cảnh tượng rất quen thuộc, Mộc Tiểu Nhã biết, giáo sư Vinh chuẩn bị giải thích bệnh tình của chị họ.
Tương tự như thế, cô cũng đã từng nghe qua một lần, cô có thể hiểu được tâm tình lúc này của chị họ, cũng có thể hiểu nỗi tuyệt vọng cùng mong muốn sống sót.
Mà càng hiểu, Mộc Tiểu Nhã lại càng không dám nhìn, cô xoay người, đứng đưa lưng về phía cửa.
Không lâu sau, giáo sư Vinh cũng từ phòng bệnh đi ra, Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy, gật đầu nói một tiếng: “Giáo sư Vinh.”
“Bệnh nhân… thời gian còn lại không nhiều lắm, có muốn nói gì thì nhanh vào nói đi.” Cho dù bác sĩ là người đã quen nhìn thấy sinh tử, tại thời điểm này cũng không biết nên an ủi người nhà bệnh nhân thế nào, chỉ có thể tiếc hận thở dài.
“Vâng, cảm ơn ngài.” Mộc Tiểu Nhã nói rồi nâng bước đi đến cửa phòng bệnh.
Mặc dù cô làm chủ bảo cha đưa Lôi Lôi đến đây, nhưng trước đó cô vẫn muốn nói trước một tiếng với hai vợ chồng chị họ, rốt cuộc thì Lôi Lôi cũng không biết gì về chuyện của chị ấy.
“Ông xã, em xin lỗi…” Lời xin lỗi của Lâm Hàm làm bước chân Mộc Tiểu Nhã khựng lại, cô cảm thấy lúc này mình không thích hợp để đi vào, “Nếu em biết trên người mình có bệnh di truyền, lúc trước… em sẽ không gả cho anh.”
“Em không gả cho anh, em muốn gả cho ai?” Lâm Hàm hôn mê mấy ngày nay, Mộc Tiểu Nhã chưa từng thấy anh ta khóc, nhưng giọng nói Triệu Kỳ lúc này lại nghẹn ngào như dây âm thanh bị xé rách.
“Ai em cũng không gả.” Lâm Hàm trả lời.
“Anh không muốn độc thân cả đời.” Triệu Kỳ nỗ lực làm cho giọng mình nghe cao hứng hơn một chút, “Em đã quên rồi sao, cục trưởng của anh nói, ngoài em ra, không có ai nguyện ý gả cho anh cả.”
“Đó là anh ta cố ý bôi xấu anh, nịnh em, thật ra chính là muốn em đối xử tốt với anh.” Lâm Hàm cười.
“Ừ, em đối với anh rất tốt.” Triệu Kỳ gắt gao nắm lấy tay vợ mình, giống như muốn giữ thật chặt trong lòng bàn tay, “Đời này, chưa từng có người nào đối tốt với anh như vậy, cho nên… bà xã, em đừng nói không gả cho anh.”
“Triệu Kỳ…” Cho dù vừa mới tỉnh đã bị nói rằng thời gian của mình không còn nhiều, Lâm Hàm cũng không khóc, mà hiện giờ mới nói được mấy câu, phòng tuyến tâm lý của Lâm Hàm liền hoàn toàn sụp đổ, “Nhưng… em phải đi rồi.”
“Anh biết.” Triệu Kỳ mỉm cười lau nước mắt cho vợ, an ủi, “Mấy ngày nay em hôn mê anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không lừa em, mới vừa biết em phải đi, anh đã nghĩ kỹ rồi, trở về anh sẽ bắn mình một phát…”
“Không được nói bậy!” Lâm Hàm bị dọa không nhẹ.
“Được, anh không nói bậy.” Triệu Kỳ đồng ý rồi nói, “Vợ à, thời gian chúng ta ở bên nhau thật sự quá ngắn, nhưng… anh rất hạnh phúc.”
“Em cũng vậy.”
“Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Các đội viên đều nói, em, vợ là do anh lấy mạng mới đổi được.” Triệu Kỳ vỗ nhẹ gương mặt vợ, ôn nhu nói, “Anh lấy mạng đổi vợ, sao em lại có thể hối hận gả cho anh.”
“Em không có…” Lâm Hàm nào có hối hận.
“Vậy là tốt rồi, cả đời này chúng ta ai cũng đừng hối hận.
Cho dù biết rõ em có bệnh này, Triệu Kỳ anh cũng sẽ không cưới ai khác ngoài em.” Triệu Kỳ nói, “Còn không phải chỉ là chết thôi sao, ai mẹ nó mà sẽ không chết, chờ anh chết, sẽ tới tìm em.”
“Ừm.” Đây là người đàn ông của cô, bá đạo, cường thế, làm người khác không thể cự tuyệt.
Lúc cầu hôn cũng vậy, khi cô chết cũng thế.
“Triệu Kỳ anh đời này không cưới ai khác ngoài em, em sẽ kết hôn với anh chứ?”
“Đinh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh gãy hồi ức của Lâm Hàm.
Trong nháy mắt khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mộc Tiểu Nhã dùng tốc độ nhanh nhất ngắt máy, nhưng vẫn kinh động đến hai người trong phòng bệnh.
“Rất xin lỗi……” Mộc Tiểu Nhã nói, “Ba em đưa Lôi Lôi đến đây.” Vừa rồi là điện thoại của cha Mộc gọi đến.
Triệu Kỳ cùng vợ liếc nhìn nhau, trầm mặc một lát, chủ động đứng lên nói: “Anh đi đón Lôi Lôi, con bé còn chưa biết chuyện của em.”
Triệu Kỳ đi rồi, phòng bệnh cũng chỉ dư lại Mộc Tiểu Nhã và Lâm Hàm.
“Xin lỗi, vừa rồi ở cửa… em nghe được anh chị nói chuyện.” Ngay từ đầu Mộc Tiểu Nhã không định nghe, chỉ là không biết như thế nào, nghe quá nhập tâm liền quên rời đi.
“Không sao, cũng chưa nói gì.” Lâm Hàm thật ra không để ý.
“Chị họ, cảm giác của chị bây giờ thế nào?” Mộc Tiểu Nhã hỏi xong, lập tức thấy hối hận, còn có thể thế nào chứ, hồi quang phản chiếu cũng không phải mình chưa từng trải qua.
“Khá tốt, thân thể nhẹ nhàng hoàn toàn không giống một người sắp chết.” Lâm Hàm thế nhưng còn có tâm tình tự giễu.
“Chị họ…”
“Được rồi, không cần cẩn thận như thế, đời này của chị ngoại trừ quá ngắn ngủi, kỳ thật cũng không có gì tiếc nuối.” Lâm Hàm trái lại an ủi Mộc Tiểu Nhã, “Vừa rồi em cũng nghe rồi đấy, chị rất hạnh phúc.”
Càng hạnh phúc, lúc rời đi lại càng miễn cưỡng.
“À, chị còn phải cảm ơn em.” Lâm Hàm bỗng nhiên nói cảm ơn với Mộc Tiểu Nhã.
“Cảm ơn em?” Mộc Tiểu Nhã sửng sốt, “Chị đang nói đến Lôi Lôi sao? Thật ra Lôi Lôi rất ngoan, chúng em cũng không phải phí tâm tư nhiều.”
“Không phải Lôi Lôi.” Lâm Hàm lắc đầu nói, “Vừa rồi giáo sư Vinh nói, bệnh này của chị nếu không thể kịp thời chữa trị, rất có thể chết đột ngột mà không rõ nguyên nhân.
Trong khoảng thời gian này chị tới Vân Thành, em bận trước bận sau giúp chị rất nhiều.
Chị suy nghĩ một chút, lúc ấy vừa đến Vân Thành, rất nhiều lần chị mệt đến choáng váng, kỳ thật lúc ấy đã có dấu hiệu phát bệnh.
Nếu không phải em mời hộ lý mỗi ngày đến đây hỗ trợ, chị rất có thể bởi vì mệt nhọc quá độ mà phát bệnh sớm.
Cứ như vậy, khả năng chị không đợi được Triệu Kỳ đến đây.”
“Lúc đó cũng chưa có gì.”
“Không… em không hiểu chuyện em làm có ý nghĩa thế nào đối với chị, đối với Triệu Kỳ đâu.” Lâm Hàm nghĩ mà sợ, nói: “Lúc ấy chị nghĩ, nếu không phải chị phát bệnh khi đi cùng em ra ngoài ăn cơm, mà là một mình ở khách sạn, như vậy phải một thời gian sau chị mới được người khác phát hiện, kết quả bệnh viện đưa ra có khả năng là đột tử do mệt nhọc quá độ.
Cái nguyên nhân này, Triệu Kỳ sao có thể chấp nhận.”
Một cái là bệnh di truyền bẩm sinh không thể tránh khỏi dẫn đến tử vong, một cái là bởi vì anh ấy bộn bề công việc, không thể chăm sóc cho con gái, làm cho vợ mệt nhọc quá độ mà chết đột ngột.
Nguyên nhân thứ hai này, đủ để làm Triệu Kỳ tự trách bản thân cả đời.
“Tiểu Nhã, em đã cứu tương lai của Triệu Kỳ và Lôi Lôi.” Đây mới là nguyên nhân thật sự Lâm Hàm cảm ơn Mộc Tiểu Nhã.
“Nhưng…” Mặc dù nghĩ anh rể có vẻ quá ‘tra’, nhưng nhìn vào mắt anh ấy, Mộc Tiểu Nhã thật sự hy vọng đời trước Lâm Hàm chỉ là mệt nhọc quá độ dẫn đến đột tử.
Hai người không nói chuyện lâu lắm, Triệu Kỳ đã mang Lôi Lôi trở lại.
Mộc Tiểu Nhã không ở lại nữa, đứng dậy rời đi.
Bên ngoài phòng bệnh, cô gặp cha mẹ mình, hai vợ chồng Mộc gia đang đứng trước cửa do dự không biết nên vào hay không.
“Lâm Hàm, thật sự không được?” Thẩm Thanh Di đỏ mắt hỏi.
Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
“Ba mẹ vào nói từ biệt.” Mộc Nhược Chu thở dài.
“Ba, đừng vào.
Để thời gian lại cho người một nhà bọn họ đi.” Mộc Tiểu Nhã là người rõ ràng nhất, ở thời điểm này, ngoại trừ người thân nhất của mình, Lâm Hàm ai cũng không muốn thấy.
Cha mẹ Mộc ngẩn ra một lát, cuối cùng cũng nghe theo ý kiến con gái là không đi vào.
Ba người canh giữ ở ngoài phòng bệnh, cũng không biết đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng Lôi Lôi thất thanh gọi mẹ.
Hành lang hỗn loạn, Mộc Tiểu Nhã mờ mịt nhìn hình ảnh trước mắt, cô nhìn y tá đi vào, sau đó lại vội vã đi ra.
Lại nhìn đến cha mẹ đi vào, ôm Lôi Lôi từ trong ngực Triệu Kỳ đang cực kỳ bi thương ra ngoài.
Cô cứ đứng ngây ngốc như vậy, trong đầu lộn xộn không biết suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi Bạch Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, đem cô ôm vào trong lòng.
“Đừng đau lòng.” Ngoài ba chữ này, Bạch Xuyên gần như đã không còn tìm thấy từ ngữ khác để an ủi Mộc Tiểu Nhã, ngoài hệ thống ngôn ngữ ít ỏi, Bạch Xuyên cũng thật sự không thể lý giải hết được loại bi thương này.
Ngay cả lúc bà Bạch qua đời, anh cũng không biết nên biểu đạt nỗi bi thương của mình như thế nào.
Nhưng, anh hiểu cách làm bạn.
Mộc Tiểu Nhã nhắm mắt lại, để bản thân dựa vào lòng Bạch Xuyên, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, dần dần bình tĩnh lại.
Về đến nhà, Mộc Tiểu Nhã không khóc, cũng không nói gì, chỉ làm ổ ngủ trong lòng Bạch Xuyên.
Cảm giác đó, giống như hết thảy đều bình thường.
———
Ba ngày sau, Triệu Kỳ xử lý hậu sự xong, cùng con gái mang tro cốt của vợ rời khỏi Vân Thành.
Lúc rời đi, cảm xúc của Triệu Kỳ rất ổn định, tuy biểu cảm bi thương, nhưng không thấy tuyệt vọng, điều này làm cho Mộc Tiểu Nhã yên tâm hơn không ít.
Đưa người đi xong, Mộc Tiểu Nhã trở về phòng làm việc, lại ngoài ý muốn phát hiện, Bạch Tranh thế nhưng đang ở đó chờ cô.
Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc: “Anh cả?”
“Anh vừa lúc đi ngang qua bên này, có một số việc muốn nói với em, nên tới đây.” Bạch Tranh trả lời.
“Anh nói đi.” Mộc Tiểu Nhã ngồi xuống đối diện Bạch Tranh.
“Em… chuyện của chị họ em anh có biết một chút, sau đó…” Bạch Tranh hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng vào vấn đề, “Khoảng thời gian trước cùng nói chuyện phiếm với giáo sư Vinh, ông ấy nói em đi tìm ông ấy hỏi về chuyện bệnh di truyền.”
“Dạ.” Mộc Tiểu Nhã không nghĩ Bạch Tranh lại biết chuyện này, nhưng nếu đối phương đã hỏi, cô cũng không gạt.
“Em có… triệu chứng gì sao?” Bạch Tranh dò hỏi.
“Không có.” Mộc Tiểu Nhã lắc đầu.
Mộc Tiểu Nhã trả lời làm Bạch Tranh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy không có triệu chứng không có nghĩa nhất định sẽ không mắc bệnh di truyền, nhưng ít nhiều cũng là tín hiệu của sự khoẻ mạnh.
“Anh đã hỏi qua giáo sư Vinh rồi, loại bệnh này của chị họ em xác suất phát bệnh rất thấp, cho nên dù hai người có quan hệ huyết thống, cũng không nhất định em sẽ phát bệnh, không cần lo lắng.” Bạch Tranh đoán Mộc Tiểu Nhã đi hỏi giáo sư Vinh, đại khái cũng là lo lắng mình cũng mắc phải căn bệnh di truyền này.
“Em biết, cảm ơn anh cả quan tâm.” Mộc Tiểu Nhã nói, “Còn nữa… chuyện chị họ, đã mang cho anh thêm phiền toái rồi.”
“Việc nhỏ mà thôi.” Bạch Tranh dừng một chút lại nói thêm, “Lần sau có chuyện em có thể trực tiếp gọi điện thoại cho anh, Tiểu Xuyên có đôi khi biểu đạt không được rõ ràng.”
Ngày đó Bạch Xuyên gọi điện thoại đến, anh còn tưởng là Bạch Xuyên xảy ra chuyện gì, dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Được ạ, cảm ơn anh cả.” Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
“Vậy không có việc gì nữa, anh đi trước.” Bạch Tranh đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo trên lưng ghế, tùy ý tròng lên tay.
“Em tiễn anh.” Mộc Tiểu Nhã đưa người đến cửa.
Trợ lý Lữ ngay tại lúc Bạch Tranh đứng dậy đã đem xe ngừng ở dưới bậc thang, lúc này mới ra ngoài mở cửa xe chờ Bạch Tranh lên.
Mộc Tiểu Nhã biết chắc chắn không phải Bạch Tranh vừa lúc đi ngang qua mà là tới tìm cô, lấy trí thông minh của Bạch Tranh, lại sau khi biết được về bệnh di truyền của chị họ, khẳng định là liên tưởng đến cô đầu tiên, cho nên mới tìm giáo sư Vinh để cố vấn.
Chẳng qua anh ấy cũng giống cô, sau khi hỏi xong không thu được gì tốt, cho nên mới tới tìm cô một chuyến, muốn nhận được chút phản ứng tích cực từ cô.
Người nhà họ Bạch quan tâm Bạch Xuyên như thế, vì Bạch Xuyên, họ cũng dùng rất nhiều nhân lực và tài nguyên để mời nhiều chuyên gia như vậy giúp một người xa lạ như chị họ.
Chỉ tiếc…
“Anh cả…” Đột nhiên, Mộc Tiểu Nhã muốn nói hết tất cả cho Bạch Tranh.
“Ừ?!” Bạch Tranh dừng chân, nghi hoặc quay người.
“Nếu… chẳng may… em cũng có bệnh này thì sao?”
Đồng tử Bạch Tranh vô thức run rẩy, áp suất quanh người trong nháy mắt còn lạnh hơn trời đông giá rét.
Bạch Tranh không trả lời Mộc Tiểu Nhã, anh thậm chí không muốn nghĩ đến khả năng của câu hỏi này, nhưng khi anh đóng cửa xe, câu hỏi kia của Mộc Tiểu Nhã dường như đến từ linh hồn, lại ở trong đầu anh không ngừng xoay quanh.
Chưa một lần nào, Bạch Tranh lại chán tư duy chu toàn của mình như vậy.
Trở lại Dật Phong, cảm xúc Bạch Tranh vẫn không tốt lắm, anh trầm mặt, dọa Lữ Dương ở một bên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện.
Trên đường anh ta lặng lẽ gửi tin nhắn cho những người đứng đầu bộ phận của công ty, nhắc nhở bọn họ hôm nay tốt nhất không cần đến văn phòng Tổng giám đốc tìm xúi quẩy.
“Tổng giám đốc, Nhị thiếu tới.” Thư ký thấy Bạch Tranh tiến vào, tận chức tận trách báo cáo.
“Ai?” Bạch Tranh dừng lại.
“Nhị thiếu, tới được một lát rồi ạ, nói phải đợi ngài trở về.” Thư ký trả lời.
Bạch Tranh kinh ngạc nhìn theo hướng văn phòng, sau đó nhanh chân bước vào.
Bạch Xuyên đang cầm một cái hộp, ngồi trên ghế sô pha trước cửa sổ, trên bàn trà là một chén nước đã được uống hơn phân nửa, xem ra đúng là đã đến được một lúc.
“Anh đã trở lại.” Nghe thấy tiếng bước chân, Bạch Xuyên quay đầu lại nhìn.
“Có việc tìm anh?” Bạch Tranh áo khoác còn chưa kịp cởi đã bước đến trước mặt em trai, tò mò hỏi.
“Cái này tặng anh.” Bạch Xuyên gật đầu, sau đó đứng lên, đem cái hộp màu đen trong tay cho Bạch Tranh.
Đồng hồ?!
Bạch Tranh vừa thấy tên cửa hàng đã biết là đồng hồ, hơn nữa còn là loại có thể tuỳ tiện thấy trong trung tâm thương mại, một cái đồng hồ bình thường mấy ngàn tệ.
“Vì sao tặng anh?” Bạch Tranh duỗi tay tiếp nhận.
“Cảm ơn anh giúp đỡ.” Bạch Xuyên trả lời.
“Mộc Tiểu Nhã bảo em đưa?” Bạch Tranh hỏi.
“Tự em đưa, Tiểu Nhã nói, muốn cảm ơn anh vì đã mời người khác tới giúp.” Bạch Xuyên giải thích, “Trước kia anh đưa em đồng hồ, cho nên em liền mua một cái tặng anh.”
Đều biết, nhờ người khác giúp phải đưa quà cảm ơn, tuy là xong việc mới đưa, nhưng đây cũng đã là một tiến bộ thật lớn rồi.
Sau khi kết hôn với Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên thật sự thay đổi rất nhiều.
Anh học cách giao lưu đơn giản với người lạ, học cách một mình đi làm, học cách đi siêu thị mua sắm, học cách qua lại với người thân, thậm chí thật lâu rồi cũng không phát bệnh nữa.
“Em đi đây.” Quà đã đưa, cảm ơn cũng đã nói, Bạch Xuyên chuẩn bị trở về làm việc tiếp.
“Từ từ.” Càng ý thức được tầm quan trọng của Mộc Tiểu Nhã đối với Bạch Xuyên, Bạch Tranh lại càng lo lắng, câu hỏi của Mộc Tiểu Nhã trước khi đi, tại đây một khắc này lại rõ ràng ngoài ý muốn.
Bạch Xuyên nghi hoặc nhìn anh mình.
“Tiểu Xuyên, nếu… anh là nói nếu.” Bạch Tranh thử hỏi, “Mộc Tiểu Nhã rời đi, em sẽ thế nào?”
“Vì sao rời đi?” Bạch Xuyên nhíu mày.
“Tỷ như…” Bạch Tranh không muốn nói đến cái chết, cho nên chỉ có thể nói, “Em cùng con bé ly hôn.”
“Bụp!”
Trả lời Bạch Tranh, là Bạch Xuyên xông lên, hung hăng đấm một quyền.
Sau khi Bạch Xuyên thở phì phò rời đi, Bạch Tranh che lại mắt trái bầm tím, cười khổ: Sức lực còn rất lớn.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Tin tức lớn nhất kể từ khi thành lập tập đoàn Dật Phong: Tổng giám đốc bị đánh trong văn phòng!
Tin tức này phát ra từ nội bộ Dật Phong, bị đám chó sắn đào móc, hôm sau xuất hiện trên Weibo.
Tiêu đề.
Bạn bè từ mọi phía: “Ai làm, anh em tìm người chơi chết nó!”
Bạch Tranh: “Tôi chơi chết cậu trước!”