Đọc truyện Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc – Chương 99: An Ủi
Nghe vậy, vẻ mặt Tống Lan Hương không giấu được sự xấu hổ và ngượng ngùng.
Bà ta còn tưởng chuyện này sắp xong xuôi rồi, ai mà biết, cuối cùng Phạm Nhật Minh lại nói ra những lời như thế này.
Thế nhưng dù có thế nào, bà ta vẫn phải giữ thể diện của một người lớn hơn, không thể cứ nói thẳng với Phạm Nhật Minh được.
Thế là Tống Lan Hương đành phải nở một nụ cười.
Sau khi Hà Thanh quay trở về, Tống Lan Hương cảm thấy cứ tiếp tục ngồi cùng Phạm Nhật Minh cũng không có ý nghĩa gì, không bằng để lại thời gian cho hai người họ.
“Hà Thanh, Nhật Minh, mẹ đi xử lý chút chuyện, hai đứa cứ tiếp tục nói chuyện.”
Nói xong, Tống Lan Hương quay người rời đi.
Hà Thanh ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang, cúi thấp đầu, không chủ động nói chuyện, cả người toát ra vẻ buồn bã và cô đơn.
Phạm Nhật Minh nhìn cô ta, qua một lúc lâu sau mới đi đến bên cạnh cô ta, lên tiếng an ủi: “Chuyện đã qua rồi, phải mạnh mẽ lên.
Cô còn phải chăm sóc mẹ, hậu sự của bác trai, tôi sẽ giúp cô xử lý.”
Dường như Hà Thanh chưa từng nghe thấy anh nói những lời dịu dàng như vậy bao giờ.
Tuy rằng giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, thế nhưng rõ ràng cô ta có thể cảm nhận được Phạm Nhật Minh đang an ủi mình, điều đó không phải đang chứng minh anh cũng đau lòng cho cô ta sao?
Đôi mắt đang cụp xuống của Hà Thanh hiện lên vẻ vui mừng.
Chuyện bố mất giúp quá trình giải hòa của cô ta và Phạm Nhật Minh có một bước tiến triển lớn.
Có điều, Phạm Nhật Minh lại không nghĩ như vậy.
Tuy rằng Hà Thanh đã kiên quyết rời đi khi anh tàn phế, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, chuyện cô ta vứt bỏ anh đã không đáng để nhắc đến nữa.
Anh vẫn đối xử với Hà Thanh như một người bạn.
Suy cho cùng, bố của cô ta và ông nội của anh có quan hệ rất thân thiết, không khác gì quan hệ bố con.
Ông nội còn rất thích Hà Thanh, vậy nên anh chăm sóc cô ta một cách thích hợp cũng là điều nên làm.
“Cảm ơn anh, Nhật Minh.”
Hà Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp đầy nước, vô cùng đáng thương.
Giọng nói vừa chân thành, lại vừa mang theo một chút chờ đợi khó có thể phát hiện ra.
Thái độ của Phạm Nhật Minh đối với cô ta hôm nay không chỉ làm cô ta càng thích anh hơn, mà còn khiến cho sự kỳ vọng của cô ta càng ngày càng lớn hơn.
Đột nhiên, Hà Thanh nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn ở không xa, hai mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Cô ta ôm lấy eo của Phạm Nhật Minh, không đợi anh đẩy ra, Hà Thanh đã nói trước: “Nhật Minh, cho em ôm một chút, một chút là được rồi.”
Giọng của cô ta rất rầu rĩ, dường như vẫn còn muốn khóc.
Phạm Nhật Minh không biết được chân tướng của sự việc nên không đẩy cô ta ra.
Chỉ là từ trước đến giờ anh không thích tiếp xúc với người khác, lúc Hà Thanh ôm anh, anh bất giác nhíu mày lại.
Cuối cùng anh vẫn đè nén ý muốn đẩy cô ta ra, sau đó vỗ lên vai cô ta vài cái mang tính tượng trưng.
“Không sao, tất cả sẽ qua thôi.”
“Vâng.”
Hà Thanh nói, qua một lúc, cô ta bỏ Phạm Nhật Minh ra, tìm kiếm bóng hình đó thì không thấy đâu nữa rồi.
Cô ta cụp mắt xuống để che giấu sự đắc ý của mình.
Sau khi Nguyễn Khánh Linh rời đi, nhất thời không biết đi đâu, thế nhưng lúc nãy cô đã bỏ chạy trong vô thức, không hề muốn nhìn thấy cảnh trước mặt.
Người phụ nữ dựa vào vòng tay người đàn ông, khung cảnh vô cùng ấm ấp.
Dường như nếu như lúc đó cô đi đến sẽ làm vỡ khung cảnh tốt đẹp của bọn họ, vậy nên Nguyễn Khánh Linh quyết định rời khỏi đó.
Cô cũng không nói rõ được, cảm giác đang đè chặt trong lòng cô là gì.
Nói chúng nó khiến cho cô không thở được, cô có thể khẳng định, trước đây chưa từng xuất hiện cảm giác này.
Nguyễn Khánh Linh có chút oán giận Phạm Nhật Minh, rõ ràng anh vẫn để ý đến Hà Thanh, vậy nên sau khi bố cô ta mất, anh mới ôm cô ta rồi an ủi như vậy.
Thế nhưng tại sao trước đây cô muốn tác hợp cho hai người, anh còn giận cô?
Lẽ nào chỉ là do không muốn cô nhúng tay vào? Hay là vì lúc đó anh vẫn còn tức Hà Thanh, bây giờ bố cô ta mất rồi nên anh đau lòng vì cô ta?
Nguyễn Khánh Linh càng nghĩ càng buồn, trong lòng rất khó chịu, cô ngồi xuống chiếc ghế bên đường đi.
Ngồi một lúc đã hết cả buổi chiều.