Đọc truyện Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc – Chương 91: Trừng Phạt
Ông Lê vừa nói xong, mặt bà Lê đã biến sắc, bà nhìn chồng mình.
Hai người họ đâu có bàn đến chuyện trừng phạt, đây là ý định vừa xuất hiện trong đầu của ông Lê.
“Là do chúng ta đã quá nuông chiều con nên bây giờ con mới làm những chuyện sai lầm như vậy, cuối cùng lại không chịu nhận sai.”
Ông Lê tức giận: “Còn nữa, sau này nhất định không được đi tìm Nguyễn Khánh Linh.”
“Bố…”
Rõ ràng Lê Tuấn vẫn còn muốn nói điều gì đó, thế nhưng ông Lê lại cắt lời: “Con vẫn còn muốn làm trái lời bố sao?”
“…”
Trong lòng Lê Tuấn rất buồn phiền, cuối cùng không nói gì nữa, anh ta kéo hành lý trở về phòng của mình.
Anh ta vừa để đồ xuống thì điện thoại vang lên.
Lê Tuấn cầm điện thoại lên, là tin nhắn Lê Nam gửi đến.
“Anh, em nghe nói bố đã biết chuyện cổ phiếu rồi.”
Tâm trạng Lê Tuấn buồn phiền, chỉ trả lời một chữ “Ừ.”
“Bố bảo tôi đi đến ở ký túc xá của công trường nửa tháng.”
Lê Nam trả lời lại ngay lập tức: “Đó là chỗ cho người ở sao?”
Còn gửi kèm một biểu cảm kinh ngạc, anh ta lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Anh, em khuyên anh một câu, đừng đi tìm Nguyễn Khánh Linh nữa.
Trước đây chuyện nhà họ Phạm trả thù cô ấy cũng đã làm liên lụy đến việc làm ăn của nhà chúng ta, bố đã từng phạt em rồi.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Lê Tuấn càng trở nên không vui.
Ngón tay đang ấn bàn phím của anh ta dùng sức nhiều hơn.
“Bị trừng phạt là đáng đời cậu, ai bảo cậu háo sắc, trêu đùa phụ nữ nhà lành.”
Sau này Lê Tuấn mới biết, hóa ra Lê Nam đã từng đùa giỡn với Nguyễn Khánh Linh.
Tuy rằng sau chuyện đó Lê Nam đã xin lỗi cô một cách chân thành, thế nhưng đến bây giờ anh ta vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng.
Lê Nam ở đầu bên kia không lập tức trả lời, một lúc sau, anh ta mới nhắn một tin.
“Anh còn quá đáng hơn em, trực tiếp chạy đến đó theo đuổi người ta.”
Nhìn thấy tin nhắn này, Lê Tuấn buồn bực, anh ta vứt điện thoại lên giường, không trả lời nữa.
Lê Nam không đợi được tin nhắn trả lời của Lê Tuấn, đột nhiên người bên cạnh anh ta với sang, cướp lấy điện thoại.
“Nguyễn Khánh Nga.”
Lê Nam vội vã cướp điện thoại lại, điện thoại của anh ta sao có thể để người phụ nữ đó tùy tiện lấy như vậy được.
Nguyễn Khánh Nga không cướp được, chỉ đành hỏi: “Bên đó có chuyện gì vậy? Chú Lê và cô Lê nói như thế nào?”
“Bị mắng một trận, còn bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Cái gì cơ?” Âm vực của Nguyễn Khánh Nga đột ngột nâng cao: “Vậy thì anh ấy đi đâu?”
“Bố bảo anh ấy đi đến ký túc xá của công trường.”
Lê Nam kể một lượt về chuyện ở nhà, sau đó cúi đầu chơi điện thoại.
Sau khi Nguyễn Khánh Nga nghe anh ta trả lời, trong lòng cô ta cảm thấy hơi tự trách.
Nếu như không phải vì giúp mình, anh Lê Tuấn cũng không bị phạt.
Hơn nữa điều kiện ở trong ký túc xá của công trường đâu thể ở được.
Nguyễn Khánh Nga càng lo lắng cho Lê Tuấn.
Chỉ có điều, sau khi suy nghĩ một lúc, nét lo lắng trên mặt cô lại chuyển thành vui mừng.
Đúng vậy, nếu như điều kiện ở ký túc xá của công trường quá tệ, vậy thì cô ta có thể thường xuyên qua đó thăm anh ta, an ủi anh ta.
Hơn nữa, không có bà Lê, cơ hội tiếp xúc của cô ta với Lê Tuấn không phải sẽ nhiều hơn sao?
Nguyễn Khánh Nga lại cảm thấy vui vẻ, bất giác cười ra thành tiếng, sau đó vỗ mạnh vào vai của Lê Nam: “Cảm ơn nhé! Tôi đi trước đây!”
Lê Nam đang nói chuyện với một người phụ nữ khác, bỗng nhiên bị Nguyễn Khánh Nga vỗ vào vai, anh ta sợ đến mức suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Anh ta nhìn theo bóng lưng đang tung tăng rời đi của Nguyễn Khánh Nga.
Lê Nam nhíu mày hoài nghi, người phụ nữ này bị ngốc sao? Sao vừa buồn bã lại trở nên vui vẻ ngay được.