Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 88: Nhìn Thấu


Đọc truyện Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc – Chương 88: Nhìn Thấu


Những người bình thường sẽ không mang theo dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng bên mình.

Hơn nữa anh ta treo nó trên móc khóa, điều này cho thấy anh ta thường xuyên sử dụng nó, vì vậy nên anh ta mới mang nó theo bên người.
Vừa rồi, khi Phạm Nhật Minh nhìn thấy dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng, anh thấy rõ ràng sắc mặt của người đàn ông người Đức kia thay đổi đột ngột.
Sau đó anh ta nhanh chóng cất con dao đi.
Biểu cảm cùng với phản ứng, hành vi anh ta chỉ càng làm bộc lộ sự bất thường của anh ta.
Phạm Nhật Minh không có lập tức gọi cảnh sát hàng không luôn, ngược lại anh nhắm mắt suy nghĩ, không có bất cứ hành động gì.
Nguyễn Khánh Linh thấy anh nhắm mắt lại như đang ngủ say, trong lòng càng tức giận.
Tự cảm thấy Phạm Nhật Minh vô cùng độc đoán, người ta vừa mới kết bạn với cô, anh đã trực tiếp ngắt lời.


Bây giờ thì không tốt rồi, tự mình ngủ thiếp đi cũng không thèm quan tâm đến cảm xúc của cô.
Ngày hôm sau, máy bay bay đến Việt Nam.
Hành khách lần lượt đứng dậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn còn có chút khó chịu với Phạm Nhật Minh.

Cho nên khi xuống máy bay, cô cố ý đi cách xa anh một chút, sau khi mọi người đã đi hết, cô mới đứng dậy xuống máy bay.
Kết quả là, đứng trước mặt cô không ngờ lại là người đàn ông người Đức còn có thêm một người bạn của anh ta.
Người đàn ông người Đức không để ý đến việc cô đang đứng ở phía sau anh ta, anh ta vẫn trò chuyện nhiệt tình với người bạn kia của mình.
Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, sắc mặt Nguyễn Khánh Linh đỏ bừng, tức giận và xấu hổ tràn ngập trong trong đầu.
Đúng lúc họ đang nói chuyện về cô, người đàn ông người Đức dùng những lời khiếm nhã để miêu tả cô, thực sự rất khó nghe.
Nguyễn Khánh Linh kìm nén lại lửa giận trong lòng, đi theo bọn họ xuống máy bay, suốt cả hành trình hai người đều không để ý tới cô.
Sau khi xuống máy bay, Nguyễn Khánh Linh mới nhận ra sự ngu ngốc của mình.

Không phải Phạm Nhật Minh chủ nghĩa đàn ông tính tình độc đoán, mà là ánh mắt cô vụng về, không nhìn thấu được người khác.
Cô tìm Phạm Nhật Minh, nói với anh một lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi, lúc ở trên máy bay tôi đã trách sai anh, người đàn ông đó thật sự không phải là người tốt lành gì…”
Thái độ của Phạm Nhật Minh có chút lạnh nhạt, nhưng anh vẫn có chút hài lòng với thái độ nhận lỗi của cô.
Người phụ nữ này thức tình cũng chưa đến nỗi muộn.

Anh không hỏi Nguyễn Khánh Linh làm sao lại biết được người đàn ông đó không phải người tốt, mà chỉ nói thêm vài câu với cô: “Về sau, nếu có một người đàn ông xa lạ bắt chuyện với em, em nhớ phải cẩn thận một chút.”
“Vâng ạ.”
Nguyễn Khánh Linh gật đầu rụp một cái, sau lần này, cô đã học được một bài học quý giá.
Đúng lúc này, chú Hùng nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, trên mặt lập tức nở nụ cười, vội vàng bước tới chào hỏi hai người: “Cậu chủ, cô chủ, hai người đã trở về rồi!”
Chú Hùng đón lấy hành lý từ tay Phạm Nhật Minh.
Đúng lúc này, Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy một quán KFC cách đó không xa, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Hay là mua một cây kem để xin lỗi Phạm Nhật Minh nhỉ?
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Nguyễn Khánh Linh đã nóng lòng bắt tay vào thực hiện.
Cô nói với hai người: “Tôi đi mua gì ăn, anh đợi chút nhé!”
Nói xong, còn chưa đợi hai người trả lời, Nguyễn Khánh Linh khí thế bừng bừng về phía cửa hàng KFC.
Nhìn thấy bóng dáng chạy như bay của cô, chú Hùng không khỏi nở nụ cười: “Cô chủ thật giống một đứa trẻ.”
Lúc này, Phạm Nhật Minh mới bình tĩnh trả lời: “Cô ấy vốn dĩ đã là như thế.”
Chú Hùng bật cười.

“Chú Hùng” Phạm Nhật Minh ra hiệu cho ông ấy nhìn về phía hai người đàn ông người Đức đang đứng ở sân bay: “Hai người đàn ông này có dao quân đội Thụy Sĩ chuyên dụng trên người.

Hơn nữa, lúc trên máy bay cách cư xử của họ rất kỳ lạ.

Chú liên lạc với cảnh sát hàng không để điều tra bọn họ một chút.


Chú Hùng nghe vậy, ánh mắt liền theo sát hai người kia, sau đó nói: “Được, tôi lập tức đi làm ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.