Đọc truyện Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc – Chương 35: Cổ Phần Cho Con
Nguyễn Khánh Linh gật đầu nhẹ, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì.
Nguyễn Mạnh Cường tiếp tục nói: “Người góp vốn cho tập đoàn nhà họ Nguyễn cũng không góp vốn trái quy định.
Anh ta lựa chọn trở thành cổ đông của tập đoàn, mà người đứng tên cổ phần chính là con đó, Khánh Linh ”
Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh càng kinh ngạc, sau đó cô nhìn thấy Nguyễn Mạnh Cường lấy giấy tờ xác nhận cổ phần đưa cho cô: “Hôm nay gọi con đến đây là để ký tên xác nhận cổ phần
Nguyễn Khánh Linh nhìn nụ cười dối trá trên mặt người bố của mình, có hơi sững sờ.
Cô lấy giấy xác nhận cổ phần xem lại thật kỹ càng, đúng là tên của cô.
Nguyễn Mạnh Cường đứng ở bên cạnh cũng không lên mặt như bình thường mà cứ nhìn Khánh Linh rất hiền hoà, bày ra dáng vẻ một người bố quan tâm yêu thương con cái.
Ông ta còn nói thêm: “Khánh Linh à, con đúng là con gái ngoan của bố, nếu lần này không có con giúp tập đoàn nhà họ Nguyễn giải vây thì sợ là bọn bố đã không trụ được nữa rồi.” Mặc dù ngoài miệng Nguyễn Mạnh Cường nói như thế như trong lòng ông ta lại có một dấu chấm hỏi rất lớn.
Con nhỏ này bình thường chẳng nói chẳng rằng, sao lại quen được một nhân vật lớn đến như vậy.
Nếu như là một doanh nghiệp ở nước ngoài, vậy lẽ nào là bạn học của nó lúc còn du học ở Anh?
Nguyễn Khánh Linh không thèm quan tâm tới bộ dạng giả vờ giả vịt của ông ta, chỉ cúi đầu đọc kỹ từng chữ một Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net
Sẽ là ai đây?
Không phải Lê Tuấn, những người còn lại cô quen biết cũng không có doanh nghiệp nào có thể chi ra một số tiền lớn ngay lập tức như vậy.
Chẳng lẽ là Phạm Nhật Minh? Thế nhưng nhiều năm rồi anh núp ở trong nhà như vậy, còn bị ông chủ cấp trên đề đầu thì sao có doanh nghiệp ở nước ngoài được? E là trong tay anh nhiều nhất cũng chỉ có mấy phần hoa hồng của cổ phần trong tập đoàn nhà họ Phạm, lập tức chi ra hơn trăm triệu tiền mặt thì căn bản là không thực tế với anh chút nào.
Hơn nữa, nếu thật sự là anh vậy tại sao không nói thẳng với cô, trái lại bí ẩn làm như vậy để làm gì? Làm việc tốt không để lại tên họ à?
Mặc kệ như thế nào đi nữa, sản nghiệp của ông ngoại để lại cũng xem như đã về lại trong tay cô một ít.
Cô không do dự nữa, đặt bút ký tên.
Sau khi ký tên xong, Thanh Duy mim cười cầm hợp đồng xác nhận trên tay cô, sau khi xác nhận lại một lần nữa mới đưa cho Nguyễn Mạnh Cường xem lại.
“Có thể cho tôi xin cách liên lạc với người góp vốn không?” Nguyễn Khánh Linh thử hỏi: “Tôi muốn chính miệng nói lời cảm ơn với anh ta”
Thanh Duy suy nghĩ một lát sau đó viết ra giấy một dãy số di động rồi đưa cho Nguyễn Khánh Linh: “Đây là số điện thoại của anh ấy.
“Cảm ơn.”
Nguyễn Khánh Linh cầm tờ giấy lên rồi mỉm cười cau ta.
Sau đó Thanh Duy đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Lúc đầu Nguyễn Mạnh Cường cũng muốn xin số điện thoại, nhưng Thanh Duy lại cười như không cười nhìn ông ta một hồi, nói: “Ông Nguyễn có lời gì muốn nói thì có thể nhờ con gái mình chuyển lời “.
Cũng được
Nguyễn Mạnh Cường bỗng chốc ngớ người ra, đành phải ngượng ngùng đồng ý, sau đó tự mình tiên Thanh Duy ra ngoài.
Lúc Nguyễn Mạnh Cường rời đi, Nguyễn Khánh Linh cũng chuẩn bị đi về.
Ai ngờ lại bị Đặng Phượng và Nguyễn Khánh
Nga hai bên níu kéo lại.
Nguyễn Khánh Nga nở nụ cười: “Khánh Linh à, chị khoan đi đã.
Đợi lát nữa bố còn có chuyện muốn nói với chị Nguyễn Khánh Linh nhíu nhíu mày: “Có chuyện gì sao bạn nãy không nói?”
Nguyễn Khánh Nga tất nhiên không ngờ tới giọng nói của cô lại nóng nảy mất kiên nhẫn như vậy, bỗng chốc ngớ người, không thể trả lời.
Vẫn là Đặng Phượng phản ứng nhanh nhạy, bà ta vỗ vỗ tay Nguyễn Khánh Linh, cười nói: “Một vài lời tâm sự thôi mà, chỉ có thể nói với người trong nhà.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Nguyễn Mạnh Cường đã trở về.
Ông ta thấy Nguyễn Khánh Linh bị kìm kẹp cũng không nói gì, quay người đến bàn làm việc lấy một tập tài liệu ra để trước mặt cô.
Giọng điệu chẳng được hiền hậu như vừa rồi.
“Đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, con ký tên trước đi.
.