Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 92


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 92

Chương 92: Chín mươi hai đồng tiền
 
Bắc Bắc ngẩn ra, tay đang đóng cửa xe khựng lại. Tiếp đó, cô vẫn đóng cửa xe rồi hỏi lại: “Thân phận gì ạ?”
 
Trần Tĩnh nói, “Đồng thị, giờ trên mạng có người nói em là con gái út của nhà họ Đồng, hiện có rất nhiều người đang chửi rủa em.” 

 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhìn thẳng vào ánh mắt ánh lên vẻ tò mò của Triệu Manh Manh, mấp máy môi: Đọc tin tức.
 
Manh Manh hiểu ra, đăng nhập weibo.
 
Trần Tĩnh nói tiếp với Bắc Bắc, trầm giọng hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”
 
“Em đang ở ngoài đường chung với Manh Manh.”
 
Trần Tĩnh suy giây lát, khẽ nói: “Đến công ty một chuyến, giờ chị cũng sẽ đến công ty. Hai chúng ta bàn bạc xem nên ứng đối thế nào đã.”
 
Bắc Bắc cau mày, khó hiểu hỏi lại: “Thế nào là thế nào? Em là con gái nhà họ Đồng thì sao ạ?”
 
“Em không biết à?”
 

Bắc Bắc không hiểu ra sao: “Em nên biết chuyện gì ư?”
 
Trần Tĩnh thuật lại chuyện của mẹ Đồng một lượt. Giờ tin này đã truyền khắp trên mạng xã hội, cộng đồng mạng liên tục chửi rủa Đồng thị, thậm chí còn bắt đầu tẩy chay các sản phẩm của Đồng thị. Từ buổi sáng đến giờ, cổ phiếu của Đồng thị vẫn luôn rớt giá, Trần Tĩnh còn nói thêm có vẻ như việc giao dịch đã bị đình chỉ rồi.
 
Trần Tĩnh cũng không rõ có phải ngừng giao dịch thật không. Chị ấy không quan tâm đến việc này, nhưng đọc được tin người trên mạng đồn thổi thế.
 
Trùng hợp ngay lúc mấu chốt, có phòng làm việc đăng bài, nội dung nói con gái út của nhà họ Đồng hiện đang là tiểu hoa đán hot hit nhờ một gameshow. Ám chỉ rõ ràng như thế, dùng đầu ngón chân cũng biết đang nói đến Bắc Bắc.
 
Trong lúc nhất thời, tất cả cộng đồng mạng đều ùa vào weibo của Bắc Bắc, tích cực “mắng chửi” cô.
 
【Thì ra ô dù chị gái to thế, thảo nào thuận buồm trong showbiz, tài nguyên tốt thế cơ mà, không hổ là người có ô dù, tiếc là ô của chị gái sụp rồi, chị cũng sắp say bye thôi.】
 
【Đê ma ma, ngay từ đầu tôi đã đoán Đồng Bắc Bắc này thân phận không đơn giản, không ngờ đúng là công chúa nhà giàu thật luôn. Tiếc là sắp thành công chúa rách nát rồi!!! Lúc trước ai bảo chị này trong sáng đơn giản ấy nhỉ, nhục mặt chưa!】
 
【Cô đã biết việc làm của mẹ mình chưa, nhục không để đâu cho hết. Âm mưu giết người, còn sai người phóng hỏa. Chu thị hủy hợp đồng với cô ta đi, không biết xấu hổ không biết xấu hổ.】
 

【Good good, ô dù lớn lắm. Chỉ tiếc từ nay chị gái bị đóng băng rồi, tác phẩm thì chẳng có mấy mà thủ đoạn PR gớm đấy, cũng khó trách, con gái nhà họ Đồng mà.】
 
【Lúc đầu bám được đạo diễn Mã là nhờ nhà cô tìm cho chứ gì, đúng là đáng nể, nhà có ô đúng là trâu bò!】
 

 
Ngôn từ chửi bới trên mạng, câu sau còn khó nghe hơn câu trước.
 
Bắc Bắc cúi đầu xem một lượt rồi trả điện thoại cho Manh Manh, bất đắc dĩ nói: “Đưa em đến công ty trước đã.”
 
“Mộ Bắc hả?”
 
“Vâng.” Bắc Bắc liếc nhìn dòng người ngược xuôi ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời rực lửa, chợt thấy không biết lòng mình đang nghĩ gì.
 
Manh Manh lo lắng nhìn Bắc Bắc, muốn an ủi: “Em đừng lo lắng, trên mạng đâu có ai biết tình huống cụ thể thế nào. Đừng bận tâm đến những lời nói trên mạng.”
 
Bắc Bắc bật cười, liếc nhìn chị ấy: “Nhưng việc em có ô dù là thật mà, cho dù không phải nhà họ Đồng thì cũng có Chu Thịnh nữa.”
 
Nghe vậy, Manh Manh cau mày nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ em quên chị cũng có ô dù hả?” Chị ấy vỗ vai Bắc Bắc rồi nói: “Khi nghe người khác nói về chúng ta, chắc chắn chúng ta không thể hoàn toàn không để ý đến những lời đó. Nhưng cũng phải xem mức độ đáng quan tâm hay không. Em không thể trách mình có ô dù, được che chở sẽ làm con đường của em thuận lợi hơn so với những người khác một chút. Nhưng em nhìn chị xem, làm diễn viên bao nhiêu năm như vậy, tuy vẫn có người nói chị lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng chị vẫn có tác phẩm đấy thôi. Em chỉ cần nghiêm túc đóng phim, thì một ngày nào đó, những tiếng nói đó ắt phải thay đổi thôi.”
 
Không thể không nói, những lời khuyên và động viên của Manh Manh không hề sai.
 
Bắc Bắc cũng hiểu được, nhưng vẫn không nhịn được lòng mình để tâm đến những chuyện vụn vặt. 
 
Cô cười khổ nhìn Manh Manh: “Em biết, không nên đọc mấy tin trên mạng nữa. Dù sao tuần sau em cũng phải vào đoàn làm phim rồi, đến lúc đó em phải niêm phong mình lại.”
 
“Nghĩ thế là tốt, em phải dùng tác phẩm vả mặt đám người đó cho chị, có phải em không có năng lực đâu.”
 
Bắc Bắc cười, môi cong cong: “Chí lý lắm, chị đưa em đến công ty trước đã, xem bên chị Tĩnh nói thế nào.”
 
“Ok.”
 
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất tri bất giác đã đến công ty.
 

 
Bắc Bắc và Manh Manh cùng vào công ty, chuẩn bị họp. Mà phía bên Chu Thịnh gần như đã lường trước việc này bị phơi bày.
 

“Áp xuống hết được không?”
 
Trợ lý Tào lắc đầu: “Không thể, sự việc đang dần mất kiểm soát. Nếu bình thường còn dễ nói, nhưng giờ cổ phiếu Đồng thị sụt giảm, bà cả lại bị bắt, tất cả mọi thứ đều được công khai nên cảm xúc của cộng đồng mạng rất khó kiểm soát.”
 
Chu Thịnh trầm ngâm: “Xóa sạch bình luận mắng chửi Bắc Bắc trước đã, để tôi nghĩ cách xử lý phần sau.”
 
Tào Nhất Minh nhìn Chu Thịnh, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Báo cáo sếp, hầu hết những người đang mắng chửi vợ sếp đều là fan của anh.”
 
Chu Thịnh ngẩn ra, “Fan của tôi?”
 
“Vâng, ai cũng biết người bà lớn nhà họ Đồng muốn đối phó là anh.”
 
“Ai nói ra ngoài?”
 
“Có người đăng bài, vì nick có tích V lớn nên được nhiều người chia sẻ lại.”
 
Chu Thịnh cau mày nhìn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Liên hệ xóa bài.”
 
“Đối phương từ chối.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh kinh ngạc nhíu mày: “Tăng giá lên, không được thì gấp hai, gấp hai không được thì gấp ba. Tóm lại nhất định phải xóa bài.”
 
“Vâng.”
 
“Gượm đã.”
 
“Sếp cứ nói ạ.”
 
Chu Thịnh nghĩ nghĩ, cuối cùng khoát tay: “Thôi, cậu ra ngoài đi.”
 
Tào Nhất Minh: “… …” Tào Nhất Minh nghĩ nghĩ, đề nghị: “Thật ra nếu thả đôi lời về thời thơ ấu của vợ sếp thì hướng gió trên mạng sẽ thay đổi đấy ạ.”
 
Chu Thịnh đã hiểu, anh trầm giọng nói: “Bắc Bắc có lòng tự trọng riêng. Cô ấy sẽ không đồng ý thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt đám đông, để tôi nghĩ cách khác.”
 
“Vâng.” 

 
“Bảo quản lý phòng quan hệ công chúng tới văn phòng của tôi.”
 
“Vâng.”
 

 
Trong phòng họp mọi người liên tục thảo luận cách xử lý, Bắc Bắc và Manh Manh im lặng ngồi một bên nghe Trần Tĩnh và giám đốc công ty bàn bạc. Hiện giờ tình thế trên mạng đã ngoài tầm kiểm soát, không ít người tuyên bố tẩy chay cả sản phẩm của Đồng thị lẫn phim truyền hình Bắc Bắc thủ vai, thậm chí cả sản phẩm cô quảng cáo. Trong lúc nhất thời, tất cả trở nên lộn xộn hơn bao giờ hết. 
 
Bắc Bắc ngồi nghe trong im lặng, từ lúc đi vào, cô vẫn chưa nói lời nào.
 
Qua thật lâu sau, Bắc Bắc mới khẽ nói: “Tôi có một biện pháp, không biết mọi người thấy ổn hay không.”
 
“Em nói xem.” Trần Tĩnh liếc cô, mặt ủ mày ê.
 
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Trần Tĩnh không ngờ cảm xúc của cộng đồng mạng sẽ phóng đại như thế. Ngay vừa rồi Trần Tĩnh nhận được vô vàn cú điện thoại gọi đến nói muốn hủy hợp đồng với Bắc Bắc, thậm chí còn đòi họ bồi thường thiệt hại quay chụp quảng cáo.
 
Trần Tĩnh cũng hiểu đây là thái độ bình thường, nhưng có mấy bên hợp tác cũng hơi quá đáng: chuyện vừa xảy ra đã đòi hủy hợp đồng. Trần Tĩnh chặn từng số một mới ổn định tâm thần thảo luận biện pháp xử lý sự việc này.
 
Bắc Bắc vừa chuẩn bị nói thật ra trong tay mình không hề thiếu chứng cứ thì Chu Thịnh gọi đến.
 
Cô khựng lại, nói: “Em nghe điện thoại trước đã nhé.”
 
“Nghe đi.”
 
Bắc Bắc ra khỏi phòng họp, đến nơi giao nhau giữa các hành lang nghe điện thoại. Vị trí của điện ảnh và truyền hình Mộ Bắc khá đẹp, đứng ở đây nhìn xuống, có thể ngắm cảnh quan vô cùng đẹp mắt.
 
Bắc Bắc híp mắt nhìn, alo một tiếng: “Chu Thịnh.”
 
Chu Thịnh xoa mũi, thấp giọng đáp: “Đọc tin rồi à?”
 
“Em đọc rồi.”
 
“Giờ đang ở công ty?”
 
Bắc Bắc đáp: “Vâng, chị Tĩnh và tổng giám đốc, quản lý phòng PR đang thảo luận nên tuyên bố thế nào.”
 
Chu Thịnh đã hiểu: “Em nghĩ thế nào?”
 
Bắc Bắc nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Không biết nữa, lúc đầu em định nói rõ ràng quan hệ giữa mình và nhà họ Đồng. Nhưng giờ em thấy hơi ném đá xuống giếng, nhà họ Đồng vừa ngã em đã nói vậy nghe không hay lắm.” 
 
“Có định chấm dứt quan hệ với nhà họ Đồng không?”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, hơi kinh ngạc: “Sao đột nhiên anh lại hỏi thế?”

 
Chu Thịnh trầm mặc một hồi, dịu dàng nói: “Anh tra được vài chuyện.”
 
“Nhanh thế cơ à?”
 
Bắc Bắc vô cùng kinh ngạc, rõ ràng buổi sáng Chu Thịnh vừa mới nói sẽ điều tra cho mình cơ mà?
 
“Bắc Bắc.”
 
“Hả?”
 
Chu Thịnh hỏi lại một chuyện: “Hình như anh nhớ em nhóm máu A nhỉ?”
 
Bắc Bắc sửng sốt, gật đầu đáp: “Đúng thế.” Trước khi kết hôn, hai người từng đi kiểm tra sức khỏe tổng quan, chuyện này Bắc Bắc hãy còn nhớ như in.
 
Chu Thịnh im lặng một chút, mềm mỏng dỗ cô: “Sau đây anh muốn nói một chuyện, em đừng thấy kinh ngạc quá, em phải bình tĩnh một chút, nhé?”
 
Không biết vì sao, Bắc Bắc chợt có dự cảm không tốt lắm, cô cảm thấy lời Chu Thịnh sắp nói có thể sẽ làm cô thấy không chấp nhận được, cũng có thể… chấp nhận được.
 
“Trừ em thì nhà họ Đồng, không ai có nhóm máu A.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Thế thì sao? Chuyện này có thể chứng minh cái gì ư?”
 
Chu Thịnh suy nghĩ một lát rồi nói với cô: “Nhưng hai người kia đều là nhóm máu B nên không thể chứng tỏ em không phải con gái nhà họ Đồng, ông Đồng vẫn có thể là cha em.”
 
Bắc Bắc chớp mắt, vịn vào tường rồi hỏi: “Còn gì nữa không?”
 
Chu Thịnh trầm ngâm: “Sáng nay anh lấy tóc của em đi giám định với ông Đồng.” 
 
Bắc Bắc chớp mắt liên tục, khàn giọng hỏi: “Có kết quả chưa?”
 
“Rồi.” Với thế lực của nhà họ Chu, muốn có kết quả trong một buổi sáng là chuyện rất đỗi bình thường.
 
“Kết quả thế nào?”
 
Đầu bên kia, Chu Thịnh im bặt, thật lâu sau vẫn không nói câu nào.
 
Bắc Bắc nghe tiếng hít thở của anh, hỏi với vẻ vô cùng khó tin: “Thật ra em… chẳng có quan hệ gì với người trong nhà họ Đồng, đúng không?”
 
Phải thêm một lúc lâu, Chu Thịnh nhẹ nhàng nói, vào lúc ấy, dường như có tiếng sét đánh xẹt qua: “Ừ, hai người không có quan hệ huyết thống.”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.