Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 16
Chương 16: Mười sáu đồng tiền
Bắc Bắc giật mình, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.
Nụ cười của Mã Viễn rất hiền hòa, không làm người khác chán ghét, huống hồ gì lúc này Tiểu Ngư nhìn người đàn ông trước mắt đã bắt đầu la hét.
“A a a a a a a a chú là đạo diễn Mã đúng không?” Tiểu Ngư nắm tay Bắc Bắc, cực kỳ kích động.
Bắc Bắc ngượng ngùng, nhìn thấy phản ứng của Tiểu Ngư mà thấy buồn cười.
Bắc Bắc im lặng rồi nhìn Mã Viễn: “Chào chú ạ!”
Mã Viễn cười nhẹ, nhìn Tiểu Ngư bên cạnh rồi hỏi cô: “Bạn của cháu sao?”
Bắc Bắc gật đầu: “Vâng, bạn học của cháu, Tiểu Ngư.”
Mã Viễn quay qua cười với Tiểu Ngư: “Chào cháu, chú là Mã Viễn.”
Lúc này Tiểu Ngư đã từ gào thét mà phục hồi tinh thần lại, nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười: “Chào chú, cháu là Tư Đồ Tiểu Ngư.”
Mã Viễn nhìn hai cô gái, tay chỉ về những người phía sau: “Hai người này chắc không cần giới thiệu, biết hết đúng không?”
Tiểu Ngư gật đầu như giã tỏi: “Biết ạ, biết ạ.”
Thấy thái độ của Tiểu Ngư, Bắc Bắc dở khóc dở cười.
“Biết ạ.”
Tiểu Ngư vừa nhìn thấy Lê Tiêu liền nói: “Chào anh, chào anh, em là thần tượng của anh.” Vừa nói xong, nghe thấy lời của cô thì mọi người đều bật cười: “Cái gì, cậu là thần tượng của anh ấy.”
Tiểu Ngư vội vàng sửa lại: “Không, không, ý của em là em là fan của anh.”
Lê Tiêu mỉm cười nhìn Bắc Bắc rồi quay qua nói với Tiểu Ngư: “Cảm ơn em.”
Tiểu Ngư xua xua tay: “Không có gì, em rất thích những bộ phim anh đóng.”
Tống Tuấn Phong ở bên cạnh nhìn hai người như vậy, nhịn không được mà chen ngang: “Xin hỏi hai người có biết bên cạnh còn có tôi không?”
Mọi người: “. . . . . . . . .”
Tống Tuấn Phong tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Tốt xấu gì cũng nhìn tôi một cái chứ?”
Mọi người tiếp tục im lặng.
Bắc Bắc thấy vậy cũng bật cười: “Biết chứ, Tiểu Ngư cũng là fan của anh đó.”
Mắt Tống Tuấn Phong sáng lên, nhìn Tiểu Ngư nói: “Thật sự là fan hâm mộ của anh?”
“Đương nhiên rồi. Em cũng vì tuyên truyền cho anh mà mới đến nhà hàng lẩu này mà.”
Nghe vậy, Tống Tuấn Phong cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, vội vàng nói: “Hay lắm, hay lắm. Bữa ăn hôm nay anh mời.” Anh vô cùng thoải mái nhưng mà Bắc Bắc và Tiểu Ngư lại thấy e ngại.
Chỉ là đến cuối cùng, hai người chuẩn bị từ chối thì đã bị Tống Tuấn Phong gạt đi.
Bữa tiệc lẩu này cuối cùng vẫn do Tống Tuấn Phong thanh toán.
Còn về Mã Viễn, nhìn thấy Bắc Bắc mà cố gắng dò hỏi lại một lần nữa: “Chuyện lần trước chú nói, cháu có hứng thú tham gia không?”
Bắc Bắc dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Mã Viễn hỏi: “Chú vẫn chưa tìm được diễn viên sao?”
“Chưa tìm được.” Mã Viễn đáp. Trên thực tế thì căn bản ông không đi tìm, một là vì chưa tìm được người thích hợp, hai là vì lần trước sau khi nhìn thấy Bắc Bắc thì ông càng muốn cô tham gia.
Diện mạo bên ngoài hay là khuôn mặt, Bắc Bắc thực sự phù hợp với vai diễn trong bộ phim điện ảnh của ông sắp tới.
Nhưng mà với thân phận của cô, Mã Viễn cứ mãi chần chừ không quyết định nên mãi cũng không có hành động gì.
Bắc Bắc nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, cũng không cự tuyệt: “Cháu không có kinh nghiệm diễn xuất.”
“Không sao, cái này có thể học.”
Bắc Bắc: “. . . . . . .. . .” Cô hơi thắc mắc, tại sao một vị đạo diễn nổi tiếng như vậy mà lại tuyển chọn diễn viên tùy tiện như thế nhỉ.
Trong quán lẩu, khách đến càng lúc càng nhiều mà chỗ ngồi của bọn họ lại cũng không phải góc khuất, vì vậy càng ngày càng nhiều người nhìn qua bên này.
Mã Viễn suy nghĩ chốc lát rồi đưa số điện thoại của mình cho Bắc Bắc, nói với cô hãy suy nghĩ kỹ rồi liên lạc lại với ông.
Bắc Bắc không từ chối, nhỏ giọng đồng ý.
Chờ sau khi Mã Viễn đi rồi, Tiểu Ngư tò mò hỏi: “Mã Viễn tìm cậu có việc gì?” Cô bạn vừa rồi vui vẻ trò chuyện với Tống Tuấn Phong, hoàn toàn không để ý đến Bắc Bắc và Mã Viễn nói gì.
Bắc Bắc rướn mày, gắp một miếng rau cho vào miệng, vừa ăn vừa trêu chọc cô bạn: “Vẫn còn nhớ đến tớ à?”
Tiểu Ngư bị nghẹn, liếc nhìn Bắc Bắc, rồi vô cùng thản nhiên nói: “Cậu nói gì kỳ vậy, tớ vẫn luôn nhớ mong cậu mà.”
Bắc Bắc mỉm cười, tay chỉ vào tấm danh thiếp trên mặt bàn: “Cho tớ số điện thoại.”
Tiểu Ngư sửng sốt, trừng mắt nhìn: “Cho cậu số điện thoại làm gì?”
Bắc Bắc mỉm cười thần bí: “Cậu đoán xem.”
Nồi lẩu hôm nay muốn ăn cũng không được yên rồi.
Từ sau khi biết tại sao Mã Viễn đưa tấm danh thiếp này cho Bắc Bắc, Tiểu Ngư liền phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình, khát khao mạnh mẽ về công việc tương lai của Bắc Bắc.
Nào là nổi tiếng như thế nào, diễn như thế nào, từ khi nào cô ấy lại trở thành bạn của người nổi tiếng.
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn cô ấy nhưng cũng không ngắt lời.
Dù sao Tiểu Ngư thích tưởng tượng, cô cũng không muốn chen vào tưởng tượng tốt đẹp của Tiểu Ngư.
Sau khi ăn lẩu xong, Bắc Bắc chia tay Tiểu Ngư đi về nhà.
*
Trong nhà tối đen. Khi Bắc Bắc về nhà thời gian vẫn còn sớm, sau khi tắm rửa thì Chu Thịnh cũng vừa gọi điện thoại đến.
Bắc Bắc kể cho anh về những chuyện trong ngày của cô.
Chu Thịnh nhìn khuôn mặt trên màn hình điện thoại, cảm thấy rất nhớ cô. Công việc mấy ngày nay bận rộn không ngừng nghỉ, không phải vì cái gì khác, chỉ vì muốn nhanh chóng được về nhà.
“Bắc Bắc.”
“Hửm?” Bắc Bắc nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô đang nói cho Chu Thịnh nghe về chuyện đi ăn lẩu cùng với Tiểu Ngư nhưng mà không nhắc đến chuyện gặp Mã Viễn, tạm thời không nói. Dù sao những chuyện này cô vẫn chưa quyết định chắc chắn, lỡ như xảy ra chuyện. Sẽ phát sinh chuyện gì thì không ai biết trước được.
Cho nên Bắc Bắc muốn chắc chắn, ổn định rồi thì sẽ cho Chu Thịnh một bất ngờ. Nhưng mà Bắc Bắc lúc này hoàn toàn không biết cái bất ngờ đó sẽ khiến cho Chu Thịnh phản ứng như thế nào.
Chu Thịnh nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Đi ăn lẩu với bạn?”
“Đúng vậy.” Bắc Bắc ngớ ra, không hiểu ý nghĩa việc lặp lại câu hỏi của Chu Thịnh là gì.
Chu Thịnh tiếp tục hỏi: “Lẩu rất ngon sao?”
“Không tệ lắm.” Nói đến đây, ngay lập tức Bắc Bắc lại nổi hứng lên: “Cực kỳ ngon. Chẳng trách Tiểu Ngư nói nhà hàng đó kinh doanh phát đạt. Khi tụi em ra về thì bên ngoài có một hàng dài đang xếp chờ đến lượt.”
Bắc Bắc hăng say nói xong, không đợi Chu Thịnh nói mà lại tiếp tục hỏi anh: “Chu Thịnh, đợi đến khi anh về, chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Chu Thịnh giật mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười tươi cực kỳ vui vẻ, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh khàn giọng nói: “Được.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh: “Tốt quá! Thời tiết này mà ăn lẩu thì vui lắm.”
“Ừm, em thích là được.”
Bắc Bắc nở nụ cười, trong mắt cũng hiện lên ý cười nhìn anh: “Em rất thích.”
“Được.”
Hai người nói chuyện một hồi rồi cúp điện thoại.
Bắc Bắc nằm trên giường, nhìn thời gian chầm chậm trôi đi, còn một ngày nữa Chu Thịnh sẽ về rồi.
Mặc dù không rõ tình cảm của bản thân đối với Chu Thịnh là gì nhưng mà đã nhiều ngày không gặp, cô thực sự hơi nhớ anh.
Sáng sớm ngày hôm sau, cả một buổi sáng Bắc Bắc bị Tiểu Ngư kéo đi mua sắm, hai người ăn trưa ở ngoài. Khi Bắc Bắc đang mệt thừ người thì Chu Thịnh gọi điện thoại đến.
Cô nhận điện thoại của anh.
Ngay lập tức nghe được tiếng cười của Chu Thịnh qua điện thoại: “Bắc Bắc, em đang ở đâu?”
Bắc Bắc ngơ ra, đáp: “Ở bên ngoài ăn cơm.”
“Sao vậy?”
Chu Thịnh sửng sốt rồi cười: “Anh về rồi.”