Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 127


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 127

CHƯƠNG 127: Một trăm hai mươi bảy đồng tiền. 
 
Những ngày ở phim trường đối với Bắc Bắc mà nói chắc chắn là những ngày trôi qua nhanh nhất.
 
Hằng ngày quay phim, mệt mỏi đến tê liệt, sau đó đi ngủ, ngủ dậy thì lại tiếp tục đến phim trường quay phim. Chuỗi ngày lặp đi lặp lại như thế, đối với cô mà nói thật sự là vui vẻ. Cô enjoy tất cả niềm yêu thích khi đóng phim, cho dù là mệt cũng rất xứng đáng.

 
Buổi tối ngày thông báo đóng máy, Bắc Bắc thở dài một hơi, cuối cùng cũng kết thúc.
 
Đạo diễn Mã cười nhìn mấy diễn viên ở bên cạnh: “Vất vả rồi.”
 
Mọi người nhanh chóng đáp lời: “Không vất vả, không vất vả.”
 
“Nên như thế. Đạo diễn Mã khách sáo rồi.”
 
“Kịch bản xứng đáng để chúng ta vất vả. Huống chi đạo diễn Mã là một đạo diễn giỏi như thế, quay phim sướng lắm.”
 
Mọi người cười vui vẻ, hòa đồng, nói chuyện với nhau. Khi quay bộ phim này, tinh thần của mọi người đều hết sức mệt mỏi nhưng cũng rất hưởng thụ. Kịch bản của đạo diễn Mã không thể không nói là rất hay.
 
Sau khi từ phim trường về quay, Bắc Bắc không sắp xếp bất cứ công việc nào nữa. Vì vậy trước tiên, cô sẽ nằm ở nhà ba ngày liền, không ra ngoài, cũng không cho phép Chu Thịnh dẫn mình đi chơi bời gì nữa, chỉ ăn, ngủ, xem tivi, nghỉ ngơi. Cô cứ sống như vậy ba ngày, mới xem như là khôi phục lại tinh thần.
 


 
Chu Thịnh vừa mở cửa liền ngửi thấy hương thơm của thức ăn, anh cau mày, hơi bất ngờ đi về phía nhà bếp nhìn, nói lớn: “Vợ ơi, anh về rồi.”
 
Bắc Bắc từ trong nhà bếp thò đầu ra, nhìn Chu Thịnh gật đầu: “Anh về rồi à. Vậy đi rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.”
 
“Ừm.”
 
Chu Thịnh để đồ trong tay xuống rồi đi rửa tay. Chu Thịnh rửa tay đi ra thì đi thẳng vào trong nhà bếp, ôm lấy Bắc Bắc từ đằng sau, cọ cọ rồi hỏi: “Khỏe chưa?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Tạm được.”
 
Chu Thịnh cười, khẽ nói: “Ba ngày, sức lực đã hồi phục lại rồi.”
 
Bắc Bắc cong môi cười, quay đầu nhìn Chu Thịnh cảm thán: “Đúng thế. Cũng xem như có sức lực rồi.” Cô trải qua ba ngày này như một kẻ làm biếng.
 
Chu Thịnh nhìn đồ ăn Bắc Bắc làm: “Anh mang ra trước.”
 
“Vâng.”
 
Chu Thịnh bê đồ ăn ra ngoài. Sau khi hai người ăn tối xong, Chu Thịnh nằm trên sofa xem tivi cùng Bắc Bắc, tuy nhiên cuối cùng hai người không biết trên tivi rốt cuộc đang chiếu cái gì.
 
Thân mật từ trên sofa đến giường, ngày hôm sau tỉnh dậy, Bắc Bắc vẫn không viết tivi tắt từ khi nào.
 
Khi Bắc Bắc tỉnh dậy thì Chu Thịnh đã không còn ở trong phòng. Bắc Bắc nhìn xung quanh một lượt, cau mày, chẳng trách lúc ăn tối Chu Thịnh hỏi mình có thật sự khỏe lại chưa.
 
Lúc đó Bắc Bắc vẫn không hiểu Chu Thịnh rốt cuộc có ý gì, rất thành thật trả lời mình đã khỏe rồi, kết quả . . . . . . . . . . . . . thành ra thế này đây.
 
Vặn vẹo cái eo đau nhức, Bắc Bắc vất vả trèo khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh.
 
Mấy ngày tiếp theo, Bắc Bắc cứ trải qua chuỗi ngày phóng đãng như thế.
 
Cho đến khi Bắc Bắc quay về trường mới coi như được giải phóng.
 

 
Ngày Bắc Bắc quay về trường, thời tiết cũng khá tốt. Đầu mùa xuân, gió hiu hiu thổi, khiến con người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
 
Cô vừa đến trường, đám Tiểu Ngư đã ra đón cô . . . . . . . . . . . . lấy quà.
 
Bắc Bắc buồn cười, đưa quà trong tay cho ba cô nàng, rồi gật đầu nói: “Xem ra các cậu đều không nhớ tớ mà là nhớ quà của tớ.”
 
Tiểu Ngư bóc quà ra, thành thật khai báo: “Bây giờ cậu mới biết à. Bọn tớ lúc nào chẳng thế.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . .  Đau lòng quá.”
 
Tiểu Ngư cười: “Đừng đau lòng. Cậu mau mau xem mấy cái giáo viên gửi đi, rồi còn phải nộp bài tập nữa.”
 
“Ừm.”
 
Bắc Bắc gật đầu, mở máy tính của mình lên, đăng nhập vào tài khoản xem tài liệu giáo viên gửi.

 
Còn về ba cô gái kia đang chìm đắm trong thế giới quà tặng, không thể tự kiềm chế được.
 
Sau khi xem bài tập, Bắc Bắc mượn vở của ba người, bắt đầu làm bài. Mặc dù cô không hay đến lớp nhưng những tiết học bị thiếu, sau khi xong việc Bắc Bắc đều sẽ bổ sung.
 
Bắc Bắc yên tĩnh chép bài, cũng mặc kệ ba người kia đang làm gì. Từ sau khi về trường, Bắc Bắc bắt đầu mỗi ngày bằng việc đến lớp. Mặc dù cũng không cần lên lớp nhiều, năm cuối chủ yếu đều không ở trường, mà mấy bạn học của Bắc Bắc tất cả còn ở lại trường, hoàn toàn là . . . . . . . . . . . . . . . . ba người thi nghiên cứu sinh.
 
Chớp mắt đã đến tháng năm. Tháng năm hằng năm đều có một giải thưởng khá quan trọng. Nửa tháng trước lễ trao giải, Trần Tĩnh đã nghiêm khắc yêu cầu Bắc Bắc giảm cân, chú ý cân nặng, vóc dáng này nọ.
 
Bắc Bắc cũng nghe lời, ngoan ngoan bỏ các đồ ăn vặt, mỗi ngày tập luyện chạy bộ cùng Chu Thịnh.
 
Nửa tháng sau, vóc dáng của cô cũng xem như làm vừa mắt Trần Tĩnh.
 
“Hôm nay sẽ có gì nào?” Bắc Bắc nhìn một lượt: “Năm ngoái em có hai giải.”
 
Trần Tĩnh cười, khóe môi cong lên nói: “Em quên phim điện ảnh của em à?”
 
“Dạ?” Bắc Bắc ngây ra, rồi vội vàng phản ứng lại: “Đâu có quên.” Bộ phim truy bắt ma túy cô đóng đã phát hành vào dịp năm mới. Khi đó Bắc Bắc còn đặc biệt xin nghỉ phép để đi tuyên truyền mấy ngày. Lúc quay bộ phim đó Bắc Bắc biết phản ứng của mọi người, mà doanh thu của bộ phim cũng loạt top 3 trong tất cả các phim chiếu dịp Tết, mặc dù không phải cao nhất nhưng danh tiếng của đề tài đó và của cốt truyện đã thắng, giành được nhiều lời khen ngợi.
 
Tổng doanh thu đạt hai tỷ ba trăm triệu, coi như rất tốt rồi, cũng không uổng công nỗ lực của rất nhiều người khi đó. Mỗi ngày đều ở phim trường cho muỗi cắn, vết thương trên người càng nhiều không thể đếm hết được.
 
Nam chính còn thảm hơn nữ chính. Lúc quay phim, ngày nào cũng để trần, phơi nắng dưới nắng mặt trời, mấy cảnh đánh nhau cũng để nam chính đánh thật . . . . . . . . . nói chung là trả công cho cố gắng cũng xứng đáng.
 
Bắc Bắc suy nghĩ, đại khái biết ý của Trần Tĩnh.
 
“Em hiểu rồi.”
 
Trần Tĩnh cười: “Chị cảm thấy năm nay, xác suất em giành được giải thưởng rất lớn.”
 
Bắc Bắc nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng năm ngoái cũng có rất nhiều bộ phim hay.” Vì thế, cô có thể giành được giải thưởng hay không thì thật sự không dám chắc chắn.
 
Phim điện ảnh hay rất nhiều, diễn viên thể hiện tốt thì nhiều vô số kể, Bắc Bắc biết rõ quy luật này cho nên mới càng ngày càng nỗ lực.
 
Trần Tĩnh cười, đá lông nheo: “Cứ chờ xem.”
 
“Vâng. Có thì là may mắn, không có thì tiếp tục cố gắng thôi.” Tâm trạng của Bắc Bắc vẫn luôn thoải mái.
 
“Nói đúng lắm.”
 
Hai người cười cười nói nói để chuẩn bị cho lễ trao giải sắp tới.
 
Ngày diễn ra lễ trao giải, Chu Thịnh và Bắc Bắc cùng nhau đến. Người hâm mộ ăn cẩu lương lâu lắm rồi mới lần đầu tiên thấy hai người cùng chung một khung cảnh. Đừng nói có bao nhiêu kích động, trước đó hai người rất ít xuất hiện cùng nhau. Mặc dù có lúc từ lời người này biết được khá nhiều tin tức của người kia nhưng cùng nhau xuất hiện thì rất hiếm. Bắc Bắc say mê đóng phim, mà Chu Thịnh cũng có công ty riêng, khoảnh khắc cùng nhau show ân ái đã ít lại càng ít hơn, nhiều nhất là do phóng viên gặng hỏi rồi từ lời nói biết được tình hình của hai người bọn họ.
 
Vì thế, việc đột nhiên xuất hiện cùng một sân khấu thể hiện tình cảm thì thật sự khiến tất cả sợ ngây người.
 
Vô cùng bất ngờ.
 
Fan hâm mộ đứng hai bên lối đi, nhìn thấy người bước xuống thì liền gào thét kêu to.
 
— Ôi trời ơi, chụp ảnh, chụp ảnh. Nhanh chụp đi. Hai người cùng đến, đêm nay có thể là sân khấu show ân ái của hai người đó! ! ! oh oh oh oh, Bắc Bắc đẹp xuất sắc! ! Boss Chu ngầu quá, động tác che chở cho Bắc Bắc thật sự vô cùng cưng chiều! ! !
 
— Dáng vẻ lúc sếp Chu đỡ Bắc Bắc lịch lãm quá. Sếp Chu nhìn Bắc Bắc cũng có thể dịu dàng thế sao. Lúc hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có yêu mà thôi! ! 
 
— Bắc Bắc em yêu chị!
 
— Bắc Bắc em cũng yêu chị!
 
— Bắc Bắc đêm nay đẹp quá! Đẹp tuyệt! Cái váy này thật sự quá đẹp đi. Cố lên, cố lên!
 
— Oh oh oh oh, Bắc Bắc nhìn về phía tôi bên này, đẹp quá đi thôi. Tôi sắp điên cuồng vì Bắc Bắc rồi!
 
. . . . . . . . . . . .
 
Ngôi sao sáng, người hâm mộ xung quanh vẫn đang không ngừng hò hét chói tai, Bắc Bắc và Chu Thịnh đứng bên nhau, nhận chụp ảnh từ phía truyền thông. Bắc Bắc khoác tay Chu Thịnh, khóe môi cong lên, khẽ mỉm cười, vô cùng duyên dáng.
 
Sau khi chụp ảnh xong là ký tên. Hai người trước sau ký xong, MC bắt đầu phỏng vấn. Cơ hội tốt như thế, MC tất nhiên sẽ không quên hỏi những vấn đề thú vị.
 
“Nào. Chúng ta hãy hoan nghênh Bắc Bắc và Chu tổng đã đến.”
 
Fan hâm mộ ở bên vẫn tiếp tục nhiệt tình hò hét, không hề giảm nhiệt, vô cùng khí thế.
 
Bắc Bắc và Chu Thịnh đứng sánh đôi, cười nói: “Cảm ơn mọi người.”
 

MC nhìn hai người, rất hưng phấn hỏi: “Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau xuất hiện đi thảm đỏ trước mặt công chúng, cảm giác như thế nào?”
 
Bắc Bắc cười: “Cảm thấy khá tốt.”
 
“Vậy tổng giám đốc Chu thì sao?”
 
Chu Thịnh đưa mắt nhìn Bắc Bắc, cong môi nói: “Giống như vợ tôi vậy.”
 
MC ôm ngực, thật lòng cảm thấy sắp không chịu nỗi nữa rồi.
 
“Tổng giám đốc Chu thật sự khéo nói quá. Trước đây rất ít khi thấy anh và Bắc Bắc cùng xuất hiện, là vì nguyên nhân gì sao?”
 
Chu Thịnh cúi đầu, khẽ nói: “Có thể nói là vì không muốn tận tai nghe thấy người khác khen vợ tôi, bởi vì tôi sẽ ghen đấy.”
 
Công chúng: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
MC ngừng lại rồi tiếp tục hỏi: “Tổng giám đốc Chu đây là nói giỡn sao. Lần trước, khi Bắc Bắc tham dự lễ trao giải của chúng tôi nói anh thích làm nũng, tính trẻ con. Đã cách một năm rồi, tôi muốn hỏi thử, tổng giám đốc Chu thích làm nũng thật sao?”
 
Bắc Bắc nín cười, đưa mắt nhìn Chu Thịnh.
 
Chu Thịnh nắm tay vợ mình, khóe môi cong lên nói: “Làm nũng với vợ mình, không mất mặt.” Trước sự kinh ngạc của mọi người, anh nói thêm: “Tôi thật sự rất thích làm nũng vợ”
 
Fans: ” Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa không được rồi!”
 
“Tôi sắp ngất rồi!”
 
“Không chịu nổi, không chịu nổi rồi. Boss Chu quả thật quá hấp dẫn.”
 
“Tôi cũng muốn có chồng như thế này.”
 
Chu Thịnh vừa đúng nghe được câu nói này, nghe thấy liền vội vàng nói: “Vậy thì không được. Tôi chỉ có thể là chồng của Bắc Bắc thôi.”
 
Fan gào khóc. Nhất thời, bầu không khí ngoài cửa đã nóng đến đỉnh điểm.
 
Cũng may sau một lúc, MC nhìn thấy hiện trường sắp khống chế không nổi nữa, ngay lập tức để Chu Thịnh và Bắc Bắc tiến vào trong hội trường lễ trao giải, âm thanh bên ngoài mới xem như ngừng lại.
 
Vừa tìm được chỗ ngồi của mình, Bắc Bắc không nhịn được mà thổn thức nói: “Năm ngoái khi em đến đây, vì nể mặt anh mà xếp cho em ngồi ở hàng phía trên. Năm nay rốt cuộc cũng dựa vào thực lực để ngồi hàng ghế đầu tiên rồi.”
 
Chu Thịnh bật cười, đánh mắt nhìn vợ mình: “Cứ canh cánh trong lòng thế sao?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Cũng không phải là canh cánh trong lòng, chỉ là hơi để ý mà thôi, muốn chứng minh thực lực của bản thân.”
 
Chu Thịnh cười: “Thực lực của em đã rõ như ban ngày rồi.”  Lần đầu tiên đảm nhận nữ chính trong phim điện ảnh, doanh thu vượt quá hai tỷ, đây là chuyện của biết bao nữ diễn viên khao khát.
 
Huống hồ chi hơn một năm nay, phim truyền hình và phim điện ảnh Bắc Bắc đóng đều rất là nổi. Danh tiếng và thực lực đều cùng tồn tại. Rất nhiều cư dân mạng bây giờ nói đến Bắc Bắc không phải nói về vợ của Chu Thịnh mà đổi thành Chu Thịnh là chồng của Bắc Bắc.
 
Từ cách thay đổi xưng hô này đại khái có thể biết một năm nay Bắc Bắc đã cố gắng rất nhiều rồi.
 
Thành tích xuất sắc của cô khiến người khác ghen ghét nhưng dù thế, thực lực của cô cũng là có thật, khiến người ta hoàn toàn không biết nên ở sau lưng nói cái gì, cô quá cố gắng. Lúc Bắc Bắc quay phim chưa từng dùng thế thân, dù phân cảnh nguy hiểm cũng tự mình diễn. Lâu dần, dư luận truyền ra rằng không ít đạo diễn càng thêm khen ngợi cô ngoan ngoãn, là diễn viên có khả năng diễn tốt, ai mà lại không nhận chứ.
 
Hai người ngồi trò chuyện, đột nhiên vai Bắc Bắc bị ai đó khẽ vỗ nhẹ, cô quay đầu nhìn thấy Manh Manh đến cười nói: “Chị đến rồi à.”
 
Manh Manh gật đầu: “Chị đến từ lâu rồi. Nói chuyện với người đằng kia kìa. Vợ chồng hai người vừa rồi cũng lố quá, fan bên ngoài đang nhao nhao hết cả lên, có thể nói là giống như điên cuồng vậy.”
 
Bắc Bắc không nói gì, đối với hình dung từ của chị thì phải quỳ lạy: “Bọn em chỉ tùy tiện trả lời vài câu hỏi mà thôi.”
 
Manh Manh ừm hứ: “Ngưỡng mộ.”
 
Bắc Bắc bật cười: “Vậy chị cũng nhanh nhanh tìm lấy một đối tượng đi, như vậy thì không phải hâm mộ em nữa rồi.”
 
Manh Manh tủi thân nhìn cô: “Không tìm được. Sếp Chu chỉ có một, có tìm cũng không có ai tốt giống như sếp Chu. Hơn nữa, chị rất thích em, hay là em bỏ sếp Chu, đi theo chị?”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . .”
 
Chu Thịnh hứ lạnh, chán ghét nhìn Manh Manh nói: “Anh có nên nói cho anh trai em gần đây nhận thêm nhiều phim cho em không?”
 
“Đừng mà.” Manh Manh nhận thua: “Sếp Chu à, anh tha cho em đi. Em nhất định không cướp Bắc Bắc của anh đâu, vừa rồi em chỉ nói đùa mà thôi.”
 
Chu Thịnh kiêu ngạo nhìn, ôm Bắc Bắc dựa sát vào người mình.

 
Manh Manh nhìn thấy, lặng lẽ quay ra cho anh cái nhìn xem thường, tư thế này . . . . . . . . . quá lắm rồi nha.
 
May mà bọn họ chưa nói quá lâu, lễ trao giải đã bắt đầu. Ban đầu như thường lệ là tiết mục biểu diễn của các nghệ sĩ, sau đó mới lần lượt công bố trao giải thưởng. Triệu Manh Manh và Bắc Bắc thì thầm to nhỏ: “Chị thấy đêm nay xác suất em đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất khá cao đấy.”
 
“Không chắc đâu. Năm ngoái phim điện ảnh xuất sắc rất nhiều mà.”
 
“Không, phim truyền hình chắc chắn em được đó.”
 
Bắc Bắc nhăn mày, suy nghĩ: “Mấy phim truyền hình khác cũng khá nhiều.”
 
Triệu Manh Manh khinh thường nhìn cô: “Tóm lại chắc chắn em giành được một giải. Nói không chừng cả phim truyền hình lẫn điện ảnh em đều giành được đó.”
 
Bắc Bắc đơ ra, vội vàng lắc đầu nói: “Vậy càng không được. Có ai mà đoạt được hai giải thưởng chứ.”
 
Triệu Manh Manh hất cằm, chỉ về một hướng nói: “Từng có rồi. Nhiều năm về trước có một diễn viên đã giành được đấy, chính là ảnh đế đó đấy.”
 
Bắc Bắc nhìn theo tầm mắt của chị, đó là người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng vẻ nhìn vẫn rất tuấn tú. Bắc Bắc nhớ tên của ông ấy, trước kia từng nghe tin đồn về người này, là một ảnh đế hàng đầu đã được nhận hai giải.
 
“Đó là vì kỹ năng diễn xuất người ta quá hay, em cảm thấy em chưa đạt.”
 
“Em phải tự tin về bản thân chứ.”
 
Bắc Bắc: “Tự tin thì có nhưng cũng chỉ sáu mươi phần trăm thôi.”
 
“Có sáu mươi phần trăm là đủ rồi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . Nghe chị vậy.”
 
Hai người ở dưới thảo luận, ngay cả Chu Thịnh rời đi lúc nào Bắc Bắc cũng không biết. Đợi đến khi Bắc Bắc quay lại thì Chu Thịnh đã không ở đây nữa rồi.
 
“Chu Thịnh đi đâu rồi?”
 
Triệu Manh Manh làm hắng: “Chắc là đi WC rồi.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . .  Ồ.” Cô không để ý, tiếp tục nói chuyện với Triệu Manh Manh, hai người từ phim truyện bắt đầu chuyển qua các vấn đề khác.
 
“Khi nào em tổ chức hôn lễ?”
 
“Cuối tháng sáu.”
 
“Chọn được ngày rồi?”
 
Bắc Bắc gật đầu, cong môi nói: “Đanh định đến khi kết thúc sẽ báo cho chị. Đến lúc đó chị để trống lịch ra nhé.”
 
Hai mắt Triệu Manh Manh sáng lên: “Được đấy. Trước đó không phải nói để chị làm phù dâu sao? Duyệt. Có mấy phù dâu?”
 
“Chị và thêm ba bạn ở ký túc xá nữa.”
 
Manh Manh gật đầu: “Được. Chị nhất định sẽ trống lịch.”
 
“Vâng ạ.”
 
“Chu Thịnh cầu hôn chưa?”
 
Bắc Bắc ngẩn ngơ, lắc đầu: “Bọn em đã kết hôn rồi, còn cần phải cầu hôn sao.”
 
Triệu Manh Manh biết hôn ước của hai người trước đó, khi nghe thấy vậy thì rất là chán ghét nhìn Bắc Bắc: “Vậy cũng phải cầu hôn chứ. Lúc trước tụi em kết hôn cũng đã cầu hôn đâu.”
 
Bắc Bắc im lặng rồi khẽ nói: “Em không để ý chuyện này. Cho nên cầu hôn hay không cầu hôn cũng chẳng sao cả.” Cô thật sự nghĩ như vậy, nếu cầu hôn thì có thể sẽ vui hơn nhưng không cầu hôn thì cô cũng chẳng để ý, dù sao cô và anh cũng đã kết hôn lâu rồi mà.
 
Chẳng qua là Manh Manh không nghĩ giống vậy, cảm thấy nhất định phải bắt sếp Chu cầu hôn mới được.
 
Hai người cứ tám chuyện, MC trên sân khấu bắt đầu công bố những giải thưởng cuối cùng của đêm nay, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình.
 
“Xem màn hình đi.”
 
“Vâng.”
 
Bắc Bắc chăm chú nhìn màn hình lớn, thể hiện của mình trong phim cũng tốt đấy. Lộ Tình nhận được rất nhiều phản hồi và khen ngợi, cho nên bây giờ chỉ phát một đoạn ngắn cắt từ trong phim ra thì đã làm cho không người trong hội trường hét lên, fans ngồi ở hai bên cũng nhiệt tình reo hò.
 
Bắc Bắc nhìn, vô tình nghĩ đến chuyện hồi đó, nghĩ về Lê Miên. May mắn bây giờ Lê Miên đã khỏe rồi, đã bình an vô sự rồi, cũng xem như khổ tận cam lai. Mặc dù không được suôn sẻ giống như Lộ Tình nhưng cũng tốt rồi.
 
Đoạn phim tiếp theo là của một nữ diễn viên khác. Bắc Bắc nhìn ngơ ngác, cho đến khi MC ở trên công bố mình được giải, cô mới hoàn hồn lại.
 
“Người giành giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình thuộc về Lê Bắc Bắc. Chúng tôi xin mời tổng giám đốc Chu, tập đoàn Chu Thị trao giải cho cô.” Lời MC vừa dứt, cả hội trương đột nhiên sôi nổi, tiếng la hét không ngừng.
 
Chu Thịnh trao giải cũng có ý nghĩa là anh trao giải cho vợ anh. Những fan hâm mộ Bắc Bắc ở phía dưới không nhịn được mà reo hò, cẩu lương này cũng vẫy nhiều quá đó ! ! ! Nhưng kệ, chúng tôi rất thích!
 
Bắc Bắc cũng bị việc bất ngờ xảy ra này làm ngẩn người. Khi nam diễn viên bên cạnh đi đến, cũng là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cô mới bình tĩnh lại, cùng người đó bước lên sân khấu.
 
Người trao giải có hai người, trong đó một người hình như là đạo diễn của đài truyền hình gì đó, Bắc Bắc không nghe rõ. Lực chú ý của cô hoàn toàn dồn hết lên người đàn ông trước mắt, cảm giác nhận giải từ tay Chu Thịnh thật là kỳ diệu.
 
Đây là chuyện trước đây cô chưa từng nghĩ tới. Cô từng nghĩ sẽ giành được giải thưởng nhưng không nghĩ đến việc Chu Thịnh sẽ trao giải cho cô.

 
Cô ngơ ngác, MC mời hai người nhận giải nói đôi lời cảm ơn. Lady first cho nên Bắc Bắc nói trước. Sau khi cô nói xong thì đến lượt diễn viên nam nói. Hai diễn viên phát biểu xong thì định xuống sân khấu, MC gọi Bắc Bắc để cô ở lại một chút.
 
Mà bây giờ, Chu Thịnh cũng đang trên sân khấu.
 
MC cười hỏi một chút về cảm giác của Bắc Bắc: “Chu Thịnh, anh trao giải cho vợ thì có cảm giác thế nào?”
 
Chu Thịnh: “Rất tuyệt.”
 
“Bắc Bắc thì sao?”
 
Bắc Bắc bật cười, gật đầu: “Cảm giác không khác, rất vui.”
 
Cũng may MC không làm khó hai người quá nhiều, rồi để hai người đi xuống.
 
Sau giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim truyền hình thì liền đến trao giải nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất mảng phim điện ảnh. Không ngoài dự kiến, bộ phim đó của Bắc Bắc cũng có đề cử. Cô nhìn thấy mình trên màn hình, nhớ lại thời gian khi quay phim rồi khẽ mỉm cười.
 
MC trên sân khấu công bố nam chính xuất sắc nhất mảng phim điện ảnh là người hợp tác với Bắc Bắc – Liễu Nguyên, tiếng vỗ tay vang lên. Bản thân cô cũng cảm thấy vui mừng, bộ phim này rất xứng đáng. Cho tới khi MC công bố nữ diễn viên chính xuất sắc nhất phim điện ảnh, cô thật sự đơ cả người.
 
Cái tên Lê Bắc Bắc vẫn cứ vang bên tai, đừng nói đến fan trong hội trường đang reo hò. Cô . . . . . . . . . . . ngạc nhiên lần thứ hai được nhận giải thưởng.
 
Liễu Nguyên đi đến, cười nhẹ: “Bắc Bắc, đi lên thôi.”
 
Cô sửng sốt, nhét chiếc cúp trong tay cho Triệu Manh Manh, rồi lên sân khấu cùng Liễu Nguyên.
 
Khách quý trao giải lần này không phải là Chu Thịnh mà là một vị lãnh đạo khác.
 
Sau khi nhận được chiếc cúp, Bắc Bắc vẫn cảm giác có chút khó tin được, làm sao mình lại . . . . . . . . . . . . . . . lấy được hai giải thưởng cơ chứ?
 
Liễu Nguyên nói xong lời cảm ơn thì xuống sân khấu trước. Trên sân khấu chỉ còn Bắc Bắc, MC làm một phỏng vấn đặc biệt: “Cảm giác như thế nào?”
 
Bắc Bắc: “Xúc động. Cảm giác giống như là đang mơ vậy.”
 
Những người phía dưới phá lên cười.
 
MC cũng cười nói: “Đừng nghi ngờ, đây là thật đấy.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Vâng. Bây giờ tôi tin rồi.”
 
“Bắc Bắc nói vài lời thật lòng đi. Diễn viên trước kia từng nhận được hai giải thưởng cũng đang ngồi phía dưới kìa. Cô là người thứ hai, sau mười năm mới có người thứ hai.”
 
Bắc Bắc gật đầu, nghiêm túc nói: “Nói thật, tôi chưa từng nghĩ sẽ giành được giải thưởng này. Tôi biết có rất nhiều đàn chị ưu tú hơn tôi, vô cùng xuất sắc, khả năng diễn xuất rất giỏi. Tôi có thể thuộc kiểu diễn viên khá may mắn. Hai tác phẩm năm nay đều phù hợp và đều rất tuyệt vời mới may mắn giành được giải thưởng này.” Cô cười, khẽ nói: “Tôi hơi hồi hộp, tôi không biết bản thân đang nói cái gì. Tóm lại chân thành cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.”
 
MC cười, nhìn Bắc Bắc. Các diễn viên và fans phía dưới đều vỗ tay nhiệt tình, bỗng nhiên . . . . . . . . . . . . . đèn trên sân khấu tắt hết. Trên sân khấu tối đen, Bắc Bắc giật mình, theo bản năng muốn đi xuống nhưng cho đến khi nhìn thấy ánh đèn cách đó không xa. Dưới ánh đèn kia có một người đàn ông mặc bộ vest đứng, đang chậm rãi đi về phía mình.
 
Người hâm mộ dưới sân khấu rất muốn hét lên nhưng lại nhịn lại. Tất cả mọi người nhìn chăm chú một màn trên sân khấu, Bắc Bắc cũng như vậy. Mãi đến khi Chu Thịnh quỳ một gối xuống trước mặt, lấy nhẫn ra, cô mới kinh ngạc bình tĩnh lại.
 
Chu Thịnh ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô: “Bắc Bắc.”
 
Bắc Bắc gật đầu, thật khó tin nhìn người đàn ông trước mắt, không khỏi căng thẳng nói lắp: “Anh . . . . . . . . . . . .  anh làm gì vậy?”
 
Chu Thịnh bật cười, giữ cánh tay cô đang muốn kéo anh đứng dậy và nói: “Mặc dù chúng ta đã kết hôn hai năm rồi nhưng chưa từng chính thức cầu hôn em một lần nào cả. Ban đầu khi đi đăng ký cũng khá là vội vàng, cho nên anh muốn mượn cơ hội này, tại thời khắc vui mừng này trong đêm nay để cầu hôn em, cũng muốn mời những người hâm mộ trong hội trường, những người bạn đang ngồi trước màn hình tivi, cộng đồng mạng cùng với các diễn viên đàn anh, đàn chị làm chứng cho việc cầu hôn này của tôi.”
 
Những người phía dưới đồng thanh hét: “Được!”
 
Chu Thịnh cười: “Cảm ơn!”
 
Anh nhìn Bắc Bắc: “Em đừng khóc. Anh cầu hôn là cảm thấy muốn cho em một lời hứa. Mặc dù giữa chúng ta không cần bất cứ thứ gì nữa, nhưng những thứ các cô gái khác có, anh sẽ đều cho em. Người khác có thể làm, anh cũng có thể được. Vì vậy, anh muốn hỏi, em có bằng lòng lấy anh không? Anh sẽ luôn luôn cưng chiều em, yêu em, thương em, em có bằng lòng không?”
 
Mọi người phía dưới đều giống như nín thở, còn nôn nóng hơn Bắc Bắc khi đợi câu trả lời của cô.
 
Bắc Bắc gật đầu, vui sướng mà khóc: “Em bằng lòng.”
 
Chu Thịnh đeo nhẫn vào một ngón tay khác của cô. Vừa đeo vào thì được Bắc Bắc kéo đứng dậy, những người bên dưới cũng vui mừng hò reo. Vốn dĩ, lễ trao giải cũng đã đến phần kết thúc rồi, mọi người cũng phấn khởi hơn.
 
“Hôn đi, hôn đi.”
 
“Tâm điểm đêm nay chính là hai người!”
 
“Hôn đi, hôn đi!”
 
Khóe môi Chu Thịnh cong lên, vươn tay ôm Bắc Bắc, cúi đầu hôn môi cô.
 
Trong tức khắc, ánh đèn chiếu lên hai người, để cho hai người một ngọn đèn đặc biệt.
 
Chúc phúc của tất cả mọi người phía dưới đều dành cho cặp đôi hạnh phúc ngọt ngào nhất. Tất cả mọi người đều tin rằng bọn họ sẽ mãi hạnh phúc như thế, vẫn mãi ngọt ngào như thế, vẫn mãi yêu nhau như thế.
 
Bắc Bắc và Chu Thịnh sẽ không rời xa nhau.
 
Đây là điều tất cả mọi người đều tin tưởng, cũng là điều bản thân bọn họ cũng tin chắc thế.
 
Từ nay về sau, anh và em, Lê Bắc Bắc và Chu Thịnh chỉ càng yêu nhau hơn. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.