Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 124


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 124

Chương 124: Một trăm hai mươi tư đồng tiền
 
Việc chữa trị của Lê Miên còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng. Báo cáo kết quả kiểm tra vừa có, Bắc Bắc đã biết đầu tiên.
 
Cũng không tệ, vẫn còn hy vọng. Nhà họ Lê vốn có tài nguyên tốt sẵn, hoàn toàn không cần lo lắng về tiền chữa trị. Vậy nên chỉ cần có thể chữa, có hi vọng điều trị, cho dù phải trả mức giá thế nào, nhà họ Lê và Tần Tuấn đều đồng ý.

 
Sau khi có quyết định phương án điều trị cho Lê Miên, Bắc Bắc yên tâm hẳn.
 
Lê Miên đã không còn kháng cự bác sĩ đến gần như trước, thay vào đó, bà thả lỏng tiếp nhận việc chữa trị. Hầu như ngày nào Bắc Bắc cũng tới ngồi cùng Lê Miên, hễ cứ rảnh cô lại tới nhà họ Lê.
 
Trong khoảng thời gian này, bộ phim “Thuở ban đầu” được phát sóng, tỉ suất người xem đạt 0.9, cao nhất trong các bộ phim tối cùng ngày, cũng là một kết quả khá tốt cho một bộ phim truyền hình. Ít nhất ngay các tập đầu đã có thành tích khá tốt, sau khi phát được hai ngày, tỷ lệ người xem còn tăng lên một chút. Những người xem tối hôm sau còn nhiều hơn tối hôm trước.
 
Rất nhiều fan thấy xót xa cho Lộ Tình trong phim, những việc mà cô trải qua đều khiến người ta đau lòng.
 
Trong phim có rất nhiều phần phản ánh hiện thực xã hội, ví dụ như vấn đề không phải cô gái còn trong trắng. Tuy xã hội đã cởi mở hơn, nhưng vẫn còn rất nhiều người còn để ý, canh cánh trong lòng, thậm chí có không ít cặp đôi mâu thuẫn lớn vì vấn đề này, từ đó chia tay.
 
Tiếp sau đó là vấn đề mà mọi người chú ý nhất – lừa bán. Cho dù là thành phố hay nông thôn cũng đều có rất nhiều trường hợp buôn trẻ em. Hành vi đó khiến tất cả mọi người căm tức, ngoại trừ  trẻ em thì còn có bao nhiêu thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cũng bị lừa bán lên núi làm dâu nhà người. Thật ra trên mạng có rất nhiều vụ án có thật trong thực tế, nhưng mọi người xem cũng chỉ thổn thức một lúc, nhưng vì không xảy ra trên người mình nên có xem qua thì cũng quên đi mất.
 
Mãi đến khi được phản ánh chân thật trên phim, mọi người mới giật mình nhận ra người bị hại đã phải chịu ảnh hưởng lớn đến mức nào.
 

Gần như không thể trốn chạy, bị lừa bán thì cả đời này coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
 
“Thuở ban đầu” trở thành bộ phim truyền hình đứng đầu về độ nổi cũng như có tỷ lệ xem khá tốt, tiến triển cũng tạm ổn. Khi mọi người thấy chàng trúc mã của Lộ Tình trong phim đều vỡ òa. May mắn lớn nhất trong đời Lộ Tình có lẽ là có cậu trúc mã ấy, còn bất hạnh nhất là tất cả biến cố mà cô đã trải qua.
 
Nhưng may thay, cô không bị những việc đã qua đánh bại, trái lại còn càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
 
Phim phát sóng hơn nửa, đạo diễn đăng một đoạn văn bùi ngùi trên weibo, đại thể ám chỉ lúc diễn vai này, Bắc Bắc đã gặp rất nhiều khó khăn.
 
Trong lúc nhất thời lại có rất nhiều người xem ồ ạt ào vào weibo Bắc Bắc khen cô các kiểu, khiến Bắc Bắc dở khóc dở cười.
 
Phim vẫn được chiếu trên TV, việc điều trị của Lê Miên cũng đến giai đoạn cuối cùng rồi.
 
Hơn một tháng đó, ngày nào Bắc Bắc cũng có mặt ở nhà họ Lê, nói chuyện phiếm với Lê Miên, cho dù có việc hay không, cô đều xuất hiện ở nhà họ Lê một lần để trò chuyện với Lê Miên, cho bà cảm giác an toàn nhất định.
 
Còn Tần Tuấn cũng vậy, ông gác lại hầu hết các công việc trong tay, chuyên tâm chú ý tới việc chữa trị mắt của Lê Miên.
 

 

Thời gian thoáng chốc đã qua, đến ngày Lê Miên có thể nhìn lại, thời tiết rất đẹp, nắng vừa phải. Vừa thức dậy Bắc Bắc đã nói với Chu Thịnh: “Hôm nay bà ấy sẽ tháo băng trên mắt, em hơi khẩn trương.”
 
Chu Thịnh dở khóc dở cười nhìn vợ mình, vỗ đầu cô an ủi: “Khẩn trương cái gì, chắc chắn không có vấn đề gì nữa, đợi ăn sáng xong anh qua đó cùng em.”
 
“Ừ.” Bắc Bắc mặt mày tươi tỉnh nhìn anh cười: “Chiều anh lại đi làm sau.”
 
“Không thành vấn đề.”
 
Hai người nhìn nhau cười, ăn sáng xong, Bắc Bắc và Chu Thịnh liền tới nhà họ Lê.
 
Bác sĩ luôn túc trực ở nhà họ Lê, vì việc điều trị của Lê Miên mà hơn một tháng chưa rời đi.
 
Lúc hai người đến thì ở cửa đã có không ít người vây quanh, có cha mẹ của Lê Miên, cha mẹ của Tần Tuấn, hai chị gái và các anh rể, ngoại trừ Lê Mẫn thì mọi người đều đã có gia đình…
 
“Cuối cùng Bắc Bắc cũng đến rồi.”
 
Bắc Bắc nhoẻn miệng người, chào hỏi những người xung quanh: “Vẫn chưa bắt đầu ạ?”
 
“Chờ em đấy. Em đã ở cạnh Miên Miên lâu như vậy, chuyện này phải chờ em tới chứ. Chắc chắn Miên Miên sẽ mong người đầu tiên nhìn thấy là em và Tần Tuấn.” Lê Mẫn nói đạo lý rõ ràng, làm Bắc Bắc không phản bác được.
 
“Vâng.” Cô cười cười, đi tới chỗ Tần Tuấn.
 
Trong phòng có rất nhiều người đang đứng, làm bác sĩ cũng thấy khẩn trương.
 
“Hay là chỉ để hai người họ ở lại thôi? Lát nữa mọi người vào sau? Tôi sợ lâu rồi chưa nhìn, mới đầu thấy đông vậy cô ấy sẽ bị dọa thì sao?”
 
Mọi người: “…”
 
Nhìn nhau, nhóm Lê Mẫn không thể không lui ra ngoài, chỉ để Bắc Bắc, Tần Tuấn và các y bác sĩ ở lại bên trong. Người vừa ra ngoài, trong phòng liền trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
 
Bắc Bắc cảm thấy không khí hồi hộp hẳn, cô nhìn Lê Miên không chuyển mắt, nhìn bác sĩ gỡ băng gạc ra, mắt cũng chẳng chớp, chỉ nhìn chằm chằm.
 
Từng vòng từng vọng được tháo gỡ, Bắc Bắc nhìn chòng chọc cũng thấy mỏi mắt, mãi mà vẫn chưa tháo hết lớp cuốn.
 
Cuối cùng, vào lúc Bắc Bắc sắp mất kiên nhẫn, băng gạc cuối cùng cũng được tháo xuống. Vì sợ Lê Miên chưa quen, trong phòng đã kéo hết rèm cửa xuống, bên trong còn hơi tối.
 
Sau khi tháo băng, bác sĩ nói nhỏ: “Có thể mở mắt ra rồi.”
 
Lông mi Miên Miên run lên, nhưng vẫn không mở mắt.

 
Chính bà cũng khẩn trương, nếu vẫn là một mảnh tối đen như trước thì sao?
 
Tần Tuấn cũng rất căng thẳng, hô hấp dồn dập. Bắc Bắc đứng cạnh cũng có thể cảm nhận sự khẩn trương của ông.
 
Ngẫm nghĩ, Bắc Bắc nói: “Cháu là Bắc Bắc, cô không muốn mở mắt nhìn cháu ạ?”
 
Ánh mắt Miên Miên giật giật, rõ ràng càng dao động hơn lúc đầu.
 
Bắc Bắc tiếp tục nói chuyện: “Trong phòng có bác sĩ, y tá, cháu và Tần Tuấn. Cô không muốn gặp Tần Tuấn của mình ư?”
 
“Miên Miên.” Tần Tuấn rốt cuộc cũng nói chuyện, giọng khẩn trương không nén được, Bắc Bắc còn có thể nghe được sự run rẩy từ giọng nói ấy.
 
Hai người nỗ lực một hồi lâu Lê Miên mới chuẩn bị mở mắt ra dưới sự cổ vũ của mọi người.
 
Bà mở mắt một cách chậm rãi.
 
Ánh nắng đập vào mắt làm Lê Miên nhắm lại theo bản năng. Bác sĩ vô cùng vui mừng, hỏi tiếp:”Có phải đã nhìn thấy rồi không? Chói mắt à?”
 
Lê Miên khẽ ừ một tiếng: “Hơi chói.”
 
Bắc Bắc quay đầu nhìn vào vị trí đó, là cố ý để hở ra một khe.
 
“Cháu đi kéo lại, cô mở mắt ra nhìn được chứ?”
 
“Được.”
 
Kéo rèm cửa che kín lại, Lê Miên lại mở mắt, khi thấy trong mắt bà có ánh sáng, Bắc Bắc mới giật mình nhận ra…. thật ra mắt bà rất giống cô.
 

 
“Miên Miên, có nhìn thấy anh không?” Tay Tần Tuấn quơ quơ trước mắt Lê Miên.
 
Lê Miên chăm chú nhìn, gật gật đầu: “Có.”
 
Trong lúc nhất thời, người trong phòng kích động không kìm được.
 

Ngoài bác sĩ, Bắc Bắc cũng thấy mình rất vui mừng và phấn chấn, cô không biết hình dung tâm trạng lúc này thế nào. Tóm lại vừa vui vừa bùi ngùi.
 
Nhìn Lê Miên và Tần Tuấn ôm nhau, cô chợt muốn khóc.
 
Hai người đã sống quá khó khăn, cũng may ông trời không để họ tuyệt vọng, mà để họ càng ngày càng tốt hơn.
 

 
Người đang đợi ở bên ngoài cũng ào vào trong, Bắc Bắc lại im lặng lui ra ngoài. Cô không đành lòng thấy nhiều người khóc, vả lại, chính cô cũng sẽ không chịu được.
 
Chu Thịnh chờ Bắc Bắc ở cửa, thấy người đi ra, anh xoa tóc cô, an ủi: “Không phải nhìn thấy rồi à, sao em vẫn còn buồn?”
 
Bắc Bắc uhm một tiếng, ngả đầu lên vai Chu Thịnh: “Vui quá nên khóc thôi.”
 
Chu Thịnh bật cười, cong môi nói: “Ừ, vợ anh dùng thành ngữ rất đúng.”
 
Bắc Bắc lấy tay đập nhẹ lên người anh: “Nói gì thế hả, chỉ là vui và hồi hộp thôi mà.”
 
Chu Thịnh hôn trán cô, khẽ nói: “Cuối cùng cũng yên lòng được rồi, dạo này em lại gầy rồi.”
 
“Làm gì có.”
 
Chu Thịnh cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, nói: “Anh và em ra ngoài ngồi một lát nhé, chắc bên trong còn phải thế lâu lắm.”
 
“Vâng.”
 
Hai người cùng nhau ra ngoài, sau khi phơi nắng một hồi lâu, Bắc Bắc và Chu Thịnh mới quay về. Khi họ quay lại, mọi người còn lại đã đi.
 
Bắc Bắc hít sâu một hơi, nắm tay Chu Thịnh cùng nhau phòng, cô muốn chính thức giới thiệu Chu Thịnh cho Lê Miên.
 
Lê Miên nhìn hai người trước mặt, hơi thất thần. Bà nhìn Chu Thịnh rồi nhìn chằm chằm vào Bắc Bắc. Ánh mắt đó làm Bắc Bắc hơi ngượng.
 
Cô ho nhẹ, hỏi: “Sao cô cứ nhìn cháu thế?”
 
Lê Miên gật đầu, thấp giọng nói: “Lúc trước… lúc nào cũng tưởng tượng… dáng vẻ của con. Thì ra con gái tôi xinh thế này.” Dây thanh quản bị tổn thương nhưng không biết tại sao, sau khi điều trị, bà lại nói lưu loát hơn.
 
Tuy rằng vẫn chưa khôi phục như người bình thường, nhưng đã rất rất tốt so với quá khứ.
 
Bắc Bắc khẽ vâng một tiếng: “Là do cô đẹp sẵn.”
 
Lê Miên cười cười: “Mẹ muốn nhìn con nhiều một chút, muốn bù lại hai mươi năm đã qua.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng nói: “Không sao, sau này chúng ta từ từ. Giới thiệu với cô, đây là chồng cháu, Chu Thịnh.”
 
Lê Miên nhìn Chu Thịnh cười: “Mẹ biết rồi, cảm ơn cậu nhé.”
 

Chu Thịnh gật đầu, gọi: “Mẹ khách sáo quá.”
 
Bắc Bắc: “! ! ! !”
 
Cô trợn mắt nhìn Chu Thịnh, sao anh… gọi nhanh thế????
 
Chu Thịnh cầm tay cô, khụ một tiếng rồi không nói nữa.
 
Lê Miên cũng ngẩn ra giây lát mới cười gật đầu: “Được được được, phiền con chăm sóc Bắc Bắc rồi.”
 
“Không phiền ạ, nên làm vậy.”
 
Bắc Bắc đơ người, khó tin nhìn Chu Thịnh, một tiếng gọi mẹ đó làm cô rất bất ngờ, căn bản không kịp phản ứng lại..
 
Cũng may Lê Miên cũng không để ý Bắc Bắc chưa gọi mẹ, cứ nhìn chằm chằm Bắc Bắc một hồi lâu mới thấp giọng hỏi: “Bắc Bắc.”
 
“Dạ?”
 
“Chuyện lúc trước…đã nói…với con, con thấy thế nào?”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, lập tức hiểu chuyện Lê Miên nói tới là chuyện gì. Lúc trước nhà họ Lê đã nói muốn nhận Bắc Bắc, sau khi cân nhắc, Bắc Bắc đã từ chối, nhưng giờ Lê Miên nói thì cô lại thấy băn khoăn.
 
Lúc đó cô đưa ra lý do: muốn đợi Lê Miên nhìn thấy rồi mới bàn lại chuyện này.
 
Mà giờ thì Lê Miên đã nhìn thấy, Bắc Bắc cũng không có lý gì để từ chối, hơn nữa dạo trước cô đã gặp ông Đồng.
 
Khi Bắc Bắc tới thăm tù, ông ta không hề có vẻ ngạc nhiên, cứ như thể đã biết trước thể nào Bắc Bắc cũng tới.
 
Hai người hàn huyên vài câu, Bắc Bắc nói hết toàn bộ những lời cần nói rồi nghe lời xin lỗi mà ông ta còn nợ, sau đó rời đi.
 
Bắc Bắc không nói mình có tha thứ hay không. Tóm lại, cô đã đền ơn đủ với nhà họ Đồng rồi.
 
Sau này nhà họ Đồng không còn dính líu gì với cô nữa, còn chuyên nhà họ Lê muốn đổi họ cho cô, Bắc Bắc cũng đã nói chỉ cần Lê Mẫn khỏi tật mắt thì sẽ công khai thừa nhận thân phận và sửa họ luôn.
 
Cô và nhà họ Đồng hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
 
Hai người được xưng “chị” nhiều năm ở nhà họ Đồng cũng có gặp mặt Bắc Bắc vài lần sau khi ông Đồng bị bỏ tù, nhưng không biết vì sao, cả hai đều không dám giáp mặt nói gì với cô. Gần như lần nào thấy Bắc Bắc cũng trốn biến như chuột thấy mèo.
 
Bắc Bắc biết rõ nguyên do. Từ đây, cô và hai người nọ xem như “mỗi người một ngả”.
 
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là nhà họ Lê còn chưa tuyên bố thân phận cô với công chúng, trên mạng đã rầm rộ tin tức về thân phận của Bắc Bắc.
 
#Breaking news: Đồng Bắc Bắc là con gái ruột đi lạc nhiều năm của nhà họ Lê, không hề có quan hệ huyết thống với nhà họ Đồng?#

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.