Bạn đang đọc Chồng Sói – Chương 28
Thủy Thời chết sững, đầu óc nghệt ra, da thịt tê rần.
Cậu ở gần đôi mắt ấy đến mức có thể loáng thoáng thấy hình bóng mình bên trong.
Nín thở.
Cậu thẫn thờ chớp mắt, bàn tay nhỏ bé vẫn đang véo dở sống mũi người ta lẳng lặng buông xuống và chầm chập thu về.
Làm như thể chỉ cần cậu không gây ồn, chỉ cần cậu âm thầm rút quân, là Phù Ly sẽ không biết mình vừa bị bé con trước mắt bóp cho một phát.
Rất có tinh thần bịt tai trộm chuông, lấy vải thưa che mắt Thánh.
Phù Ly trọng thương vừa tỉnh, hồi ức vẫn dừng ở khoảnh khắc trúng tên và chìm vào hôn mê ở ổ sói.
Ban nãy được Thủy Thời lau người bằng khăn nóng khiến tuần hoàn máu tốt lên, lại thêm sự hỗ trợ của đơn thuốc Tôn tiên sinh kê cho nên độc tính trong người Phù Ly đã giảm đi kha khá.
Nhờ vậy mà từ lúc được Thủy Thời gội đầu, Phù Ly đã bắt đầu có cảm giác, hắn thấy mùi của Thủy Thời bao bọc lấy mình như thể đã về chốn nhà cây.
Mở mắt, hắn lại thấy bé thú cái từng được chính mình tiễn đi đang ở ngay sát cạnh bên.
Khoảnh cách gần kề làm hắn nhìn rõ mồn một nốt ruồi nhỏ bé trên làn da nõn nà và cái chớp mắt bướng bỉnh của cậu.
Phù Ly không hiểu lắm, chẳng phải cậu đã bị hắn đưa về với “con người” rồi sao?
Lại nói, hình như ban nãy thú cái còn vui vẻ nhéo mũi hắn, vậy mà giờ trông rất đỗi bàng hoàng.
Phù Ly căng thẳng, chẳng lẽ mình chưa thoát hiểm, chẳng lẽ những “thứ” hình người quấn nọc độc màu tím đã tìm đến nơi này và dọa dẫm con thú non này?! Phù Ly lập tức kéo Thủy Thời ra sau lưng hòng che chắn cho cậu.
Nhưng hắn vừa cử động, Thủy Thời đã giật bắn mình.
Cậu ngồi bật dậy và lùi về sau theo phản xạ, chẳng qua cậu quên khuấy mất một điều là mình đang gội đầu dở cho người ta, thành ra cậu vừa cử động là chậu nước chao nghiêng, mắt thấy sẽ đổ ụp xuống đất.
Phù Ly ngồi ở cạnh giường lập tức vọt lên như một con thú nhanh nhẹn mà thận trọng, một tay kéo Thủy Thời sắp ngã, một tay đỡ trọn chậu nước, kịp thời ngăn không cho giọt nước nào kịp trào ra.
Sau đó hắn lia mắt quanh phòng với vẻ cảnh giác.
Nước từ mái tóc trượt theo bờ vai, chảy quanh co xuống sàn, nhưng Phù Ly hoàn toàn không để ý.
Thủy Thời mới bị bắt quả tang nên vô cùng chột dạ.
Tuy nhiên hành động mạnh mẽ của Phù Ly khiến cậu đâm lo vết thương trên vai hắn sẽ rách miệng thêm, rồi lại sợ nước trên tóc dính vào làm vết thương đau đớn.
Mà hiển nhiên Phù Ly đã quen chịu đau đớn, hắn không để vết thương vào lòng.
Không chỉ vậy, cơ thể càng yếu thì hắn càng căng thẳng và phòng bị.
Thú hoang luôn chết vào thời khắc ấy, đây là bài học đúc kết từ kinh nghiệm xương máu và quy tắc tự nhiên.
Phù Ly không có chừng mực.
Bàn tay sắt có thể bóp nát cổ báo săn cứ thế túm cổ áo Thủy Thời, cổ áo siết cho Thủy Thời phát nghẹn.
Cậu cố gắng vỗ lên mu bàn tay hắn và yếu ớt lên tiếng, “Thả tay nào, Phù Ly, nhè nhẹ thôi.”
Phù Ly không biết vì sao mình lại có mặt ở đây, thậm chí thú cái đã rời đi cũng vẫn còn ở bên cạnh hắn.
Nhưng hắn biết rõ với tình trạng sức khỏe hiện giờ thì chưa chắc hắn đã có thể bảo vệ tốt con thú non yếu ớt này.
Phù Ly quan sát xung quanh, thấy bốn bề kín mít, hắn chun cái mũi hơi đỏ vì bị bóp của mình song không hề phát hiện ra mùi của “thứ tím”.
Trái lại, cái ổ tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái từ người thú cái, dĩ nhiên, còn có cả mùi thối của thằng nhãi con kia.
Từ khi có ký ức đến giờ Phù Ly luôn sinh sống cùng bầy sói, hắn biết bầy sói thà để chết hết toàn bộ sói trưởng thành còn hơn đẩy sói con vào vùng nguy hiểm.
Bấy giờ hắn mới thả lỏng, buông Thủy Thời ra, sau đó ngẫm nghĩ một hồi lại đặt chậu nước vào lồng ngực cậu, rồi…!lắc đầu giũ tóc theo bản năng.
Bị nước văng ướt nhép khuôn mặt mà Thủy Thời chẳng dám ý kiến ý cò.
Cái cảm giác bị người ta bắt quả tang tệ đến mức cậu chỉ muốn đập luôn đầu vào tường vì xấu hổ.
Cậu thầm mắng bản thân, này thì táy máy tay chân này! Trục lợi lúc người ta lâm nguy ắt sẽ gặp báo ứng! Giờ người ta giũ nước lên mặt mày đấy thì sao, thì đi mà tự nhịn!
Và thế là sau khi được thả, Thủy Thời cứ vậy ngồi bẹp rúm ở xó tường, ôm chậu nước, ngoan ngoãn nhìn Phù Ly.
Bắt gặp ánh mắt của người ta là cậu lại vội vàng dời mắt, chuyển sang cúi đầu nhìn chân còn tay thì vuốt ve chậu gỗ.
Vốn dĩ Phù Ly không nói được tiếng người nhiều, ngày trước trao đổi với nhau hầu hết là do Thủy Thời lầm bầm bên cạnh một cách đầy gượng gạo, nhưng dù Thủy Thời không tự tin cũng như còn dè dặt thì suy cho cùng họ vẫn khá thân thiết với nhau.
Tuy nhiên hôm nay, hiện giờ, hai người ôm hai tâm tình riêng biệt, cả hai đều im lặng không mở lời.
Thủy Thời rúc mình dưới chân tường cũng không lên tiếng, chẳng qua khi liếc thấy Phù Ly tự ấn lên vết thương trên vai và nhẹ nhàng nhảy xuống giường toan rời khỏi, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhớ lại cảnh tượng thảm thiết đã qua, lòng Thủy Thời cực kỳ sợ hãi.
Một chút can đảm tìm về với cậu, thúc đẩy cậu chất vấn dù vẫn còn rúm ró, “Đi, đi đâu!” Nói đoạn thấy Phù Ly quay lại nhìn mình, Thủy Thời bối rối miết chậu gỗ mạnh hơn.
Dưới ánh mắt nhát gan mà cố chấp của Thủy Thời, Phù Ly quay đầu, cổ họng lầm rầm gì đó như đang tìm lại giọng nói, cuối cùng hắn đáp lời bằng hai tiếng cứng ngắc, “Về, núi.”
Khuôn mặt cương nghị và u sầu của Phù Ly bị ánh sáng le lói lọt qua khe cửa chiếu vào, trở nên vừa nguy hiểm vừa gây thương nhớ trong mắt người đối diện.
Rõ ràng cùng một khuôn mặt, cùng năm ngũ quan, nhưng hễ cặp con ngươi dựng đứng mở ra là cũng đồng thời để lộ khí chất ác liệt, khiến người ta không dám đối diện của hắn.
Tuy nhiên sau khi nghe câu trả lời của Phù Ly, Thủy Thời lại cau mày, lòng thầm nhủ, ai cho! Vết thương của Phù Ly chưa lành, thuốc giải độc hắn chưa uống được bao nhiêu.
Tôn tiên sinh dặn phải uống liên tục hai tháng còn họ thì vừa mới bắt đầu đụng đến số thuốc mà thôi.
Chưa kể đến việc nguyên nhân Phù Ly bị thương là gì? Về núi có an toàn không? Thủy Thời không biết gì cả.
Cậu vừa dốt nát vừa yếu ớt, cậu mới thất bại làm sao.
Nghĩ đến đây, Thủy Thời đặt chậu nước xuống và mím môi đứng dậy.
Sự lúng túng ban nãy bị suy nghĩ đột ngột dấy lên đè xuống để rồi bị thế chỗ bởi nỗi lo âu.
“Chưa uống xong thuốc thì anh không được đi, anh bị thương, còn trúng độc nữa.” Thủy Thời không dám nhìn vào mắt Phù Ly, chỉ dám nhìn xung quanh căn phòng sạch sẽ và ấm áp của mình.
Đây là chốn dừng chân duy nhất của cậu trên đời, nó cũng giống như bằng chứng duy nhất cho việc cậu có khả năng giữ Phù Ly lại và chăm sóc cho anh.
Cậu khẩn thiết, song thiếu tự tin.
Phù Ly không đáp lời nên Thủy Thời lại nói, “Đây là chỗ ở của em, nghĩa là…!coi như ổ của em ấy, người khác không thể tùy ý tiến vào.
Anh ở đây sẽ an toàn, em có thể chăm sóc cho anh.”
Nói đoạn, để chứng minh lời giải thích của bản thân, cậu chạy đi lấy thang thuốc Tôn tiên sinh kê và giơ lên trước mắt hắn, “Anh phải uống hết mới được đi.”
Phù Ly cúi đầu nhìn thú cái đang cố gắng giơ cao nhiều loại cây thuốc, khuôn mặt bé nhỏ của cậu đỏ bừng, môi mím chặt nom quật cường mà ấm ức, lại có cả đáng thương.
Như thể nếu hắn không nhận lời là cậu sẽ bật khóc ngay lập tức.
Phù Ly thở nặng nề, cơ thể bắt đầu cơ chế tự lành làm hắn hơi phát sốt, đầu óc mơ màng, trái tim cũng mê muội.
Vì vậy, tên thú hoang hung hãn vùng Đông Sơn bị một bé thú yếu ớt ngáng đường xong lại chỉ biết đứng yên tại chỗ, vừa do dự, vừa không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, hai cái đầu bất thình lình ló ra từ cánh cửa, Bé Sói Trắng dũng cảm nhìn thẳng vào trong, trong khi Bé Ngựa Đen thì trông lén la lén lút.
Sói Con thấy Phù Ly đã tỉnh là lập tức nhào vào lòng hắn làm nũng bằng mọi giá.
Từ hôm nay sói ta khởi nghĩa, tay ngựa ngu ngốc ngoài cửa sẽ không còn dám bắt nạt sói ta! Chỗ dựa của sói ta trở lại rồi!
Thủy Thời thấy Phù Ly vẫn chỉ ngồi im lặng bế Sói Con thì lặng lẽ buông thõng hai tay giơ thuốc.
Cậu cúi gằm mặt, buồn bã sang phòng bên, chừa đường ra ngoài cho Phù Ly.
Cậu hí hoáy trong bếp một hồi lâu, đến khi không còn nghe ra tiếng động ở phòng chính nữa thì mới chầm chậm bỏ qua cho số bát đũa đã được lau đi lau lại rất nhiều lần.
Có lẽ Phù Ly đi rồi, cậu nghĩ.
Thủy Thời đã quen với chuyện này.
Hễ chung quanh lặng ngắt là có nghĩa anh ấy đã rời đi, anh ấy vừa cẩn thận vừa bí ẩn, bản thân mình chưa bao giờ tìm được dấu vết của anh.
Phù Ly luôn đi dứt khoát, khiến ngươi khác không tài nào tìm được.
Chẳng qua cậu đột nhiên nhớ tới chiếc áo len đã đan xong của mình.
Cậu chưa kịp đưa Phù Ly, Phù Ly cứ băng núi vượt rừng với một tấm da thú sơ sài như thế, nhỡ bị cọ vào thì bao giờ vết thương mới khép miệng! Có chiếc áo len để mặc vẫn tốt hơn!
Thế là cậu vội vã chạy vào phòng lấy áo len trong sự mong mỏi có thể đuổi kịp đối phương.
Nhưng khi mở cửa vào, Thủy Thời lại đững sững.
Trên chiếc giường sưởi còn lưu lại hơi ấm, anh chàng “thú hoang” làm người ta sầu muộn vẫn ở nguyên xi vị trí ban đầu.
Cơ thể to lớn không di chuyển, đôi mắt đáng sợ khép hờ, hắn lẳng lặng nằm nghỉ ngơi.
Sói Con gác cái đầu nhỏ bé lên cánh tay Phù Ly một cách cực kỳ khoan khoái.
Thủy Thời đứng ở cửa mà trợn mắt há mồm, cuối cùng không nói gì cả.
Cậu về lại phòng bếp, lấy thịt, mỡ cừu, khoai tây và nấm rồi hăm hở nấu cơm.
Còn chuyện áo len ấy hả? Chà, vội gì chứ, không nên bịt kín vết thương, phải để thoáng tí mới mau lành…
Như vậy, từ căn nhà nhỏ trên sườn núi của Thủy Thời, khói bếp chầm chậm bốc lên từ ống khói, nó lượn lờ, sau đó thong thả hòa vào bao làn khói bếp của những người dân khác trong thôn.
Dưới núi, nhà ông Trịnh cũng đang làm cơm tối, mỗi tội ông và anh con cả lên thị trấn giao hàng mẫu mai mới về, vợ chồng anh hai thì qua nhà ngoại thăm người thân.
Chỉ có Đông Sinh, nay anh nghỉ săn, vừa giao đồ cho cha trở về thì đúng giờ ăn cơm.
Bà Trịnh bón cơm cho mấy đứa cháu và bảo Đông Sinh: “Thằng ba này, nhà hết nước rồi, lát con ra sông gánh một thùng về nhé, để mai còn kịp nấu cơm cho cha và anh con nữa.” Đông Sinh gật đầu, anh thường lên núi, khỏe hơn các anh trai, nên cũng tự nguyện đảm nhiệm các công việc tốn sức.
Chẳng qua lúc gánh nước về nhà, ngẩng đầu nhìn ống khói bốc hơi trắng từ căn nhà trên sườn dốc, Đông Sinh lại nghĩ, chắc em nó đang nấu cơm đây mà, sợ rằng cũng sắp hết nước, mà Thủy ca nhi nhỏ người thế thì sao gánh nước cho được.
Thật ra Đông Sinh không có ý đồ gì, hôm đó sau khi cha bảo anh rằng Thủy ca nhi không định đến nhà mình, là anh cũng không nhớ nhung chuyện này nữa.
Trước kia anh vui vẻ nhận lời là bởi anh đã tự tay dẫn Thủy ca nhi rời khỏi núi, khó tránh lời đồn thổi bên ngoài, nên cứ dứt khoát cưới cậu về thôi.
Người nhà quê vất vả, không nghĩ xa đến chuyện thích hay không, mà chỉ là hợp hay không hợp, sống hòa thuận với nhau lâu dài mới là quan trọng.
Vậy nên bây giờ anh chỉ coi Thủy Thời như em trai cưng nhà mình, tất cả là tại cậu út ông cụ non của anh không khéo miệng và đáng yêu như Thủy Thời.
Do đó nhân lúc trời chưa tối hẳn, Đông Sinh lại ra sông gánh một thùng nước đầy và cẩn thận lên dốc đưa cho Thủy Thời.
Khi anh vừa bước chân đến cổng nhà cậu, Phù Ly đang nghỉ ngơi bên trong bỗng mở choàng hai mắt, đứng phắt dậy, làm nhóc con vùi mình bên hắn bị bất ngờ mà ngã lộn nhào, còn lầm rầm với vẻ bất mãn.
Dù bị thương nhưng Phù Ly vẫn nhanh nhẹn lao ra mai phục bên cạnh cửa một cách đầy cảnh giác.
Hắn kìm nén hơi thở và hòa mình vào thiên nhiên như một cái bóng, khiến một tay thợ săn hàng đầu như Đông Sinh hoàn toàn không phát hiện ra.
Thủy Thời đang ninh thịt.
Nghĩ khả năng Phù Ly sẽ thích ăn hạt dẻ, cậu cố tình cho thêm ít hạt dẻ vào nấu chung.
Đúng lúc này cậu để ý thấy Phù Ly vọt ra khỏi cửa và ẩn mình vào kho thóc.
Dáng vẻ thận trọng của hắn làm Thủy Thời căng thẳng theo.
Cậu vội xách Sói Con đang nhăm nhe cùng Phù Ly đi “cản địch”, dúi nó vào lòng mình, nấp sau cánh cửa, chỉ để lộ nửa khuôn mặt ngó ra ngoài.
Thủy Thời đang đánh trống ngực thì chợt thấy một bàn tay đẩy cổng, sau đó một thùng nước và đoạn đầu đòn gánh ló vào trong.
Tiêu rồi, Thủy Thời kêu lên trong lòng.
Chắc hẳn là người nhà ông Trịnh đến đưa nước! Cậu vội vàng gọi Phù Ly lại.
Nhưng cậu chậm một bước.
Phù Ly đã kịp nhảy ra khỏi kho thóc và nhào thẳng vào người Đông Sinh vừa toan mở miệng gọi Thủy Thời.
Đông Sinh sao phản kháng được đòn tấn công bất ngờ thế.
Trong nháy mắt, anh đã bị Phù Ly xô ngã, thùng nước rơi xuống, bể tan tành.
Cổ anh bị một bàn tay rắn như sắt ghì chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ cần kẻ này vận sức là kết quả của anh cũng sẽ giống cái thùng nước kia.
Đông Sinh bị bóp động mạch khiến mặt đỏ bừng.
Anh cố ngước đầu, dưới ánh sáng tờ mờ, anh loáng thoáng nhìn ra kẻ tập kích mình là một người cực kỳ cao lớn.
Giữa nắng chiều dần lịm, cặp mắt của gã hắt ra bóng tối, hung hãn, lạnh buốt, nghiêm nghị, như mắt của loài sói trong núi thẳm.
Gã là ai?! Gã…!gã còn là con người hả! Chỉ e Thủy ca nhi gặp bất trắc rồi!
Nhưng anh lại nghe thấy tiếng Thủy Thời vừa chạy ra vừa hét, “Phù Ly! Đừng đánh! Đấy không phải kẻ xấu mà là hàng xóm! Anh ấy đến đưa nước đấy!”
Bấy giờ Phù Ly mới giật giật cánh mũi, nhận ra, đây chẳng phải “người” đến Đông Sinh khi ấy à? Mình dung túng cho gã dẫn thú cái đi, hóa ra ổ của họ còn ở cạnh nhau nữa?
Xét theo quan hệ của bầy sói, ổ gần nhau đồng nghĩa với việc vô cùng thân thiết.
Mà trong bầy sói trắng thì chỉ có Vua Sói là có tư cách và cũng có gan thân thiết với Phù Ly.
Phù Ly cay mày, thả lỏng tay.
Chẳng qua bản tính hắn đã không muốn tiếp xúc với “người”, vậy nên thoắt cái, hắn đã lao vào cánh rừng phía sau nhà, không thấy tăm tích.
Thủy Thời vừa vội vàng đỡ Đông Sinh đang ho sù sụ dậy, vừa sốt ruột nhìn cánh rừng u tối.
Phù Ly hoạt động mạnh thế này thì không biết vết thương có nứt ra không.
Đông Sinh rất kinh hoàng, anh hỏi bằng giọng điệu ngắc ngứ và khản đặc, “Ai vậy ca nhi! Gã…!gã!”
Quan sát thấy Đông Sinh không bị thương, Thủy Thời mới bình tĩnh lại và giải thích cho anh, “Đấy là ân nhân của em, anh ấy cứu em hồi còn trong núi.
Anh yên tâm, anh ấy săn thú một mình trên núi, quen cảnh giác với thú rừng nên mới…!mới thận trọng như thế.” Cậu không bịa được gì thêm nữa.
Đông Sinh cố gắng hít thở, ngón tay run rẩy chỉ vào rừng, “Anh ta…!là…! khụ khụ, là người Tôn tiên sinh cứu hả? Đây…!là sức của người bị thương?”
Thủy Thời vừa nghe thấy Tôn tiên sinh là hai mắt sáng rực lên.
Đúng, cậu vẫn bịa được tiếp!
“Vâng, là do thuốc của Tôn tiên sinh.
Anh ấy trở nên như thế từ sau khi tỉnh lại, khỏe bất thường, bản thân không khống chế được, anh Đông Tử đừng trách anh ấy nhé.” Dứt lời Thủy Thời ngoan ngoãn vỗ lưng xuôi khí cho anh.
Đông Sinh thở đều đặn hơn nhưng chưa bình tĩnh lại được, anh khoát tay, “Do thuốc thì anh cũng không thể trách anh ta được.” Nói đoạn anh đứng dậy, “Nhưng bình thường em phải cẩn thận, kẻo anh ta làm em bị thương, chứ thế này thì sợ quá.”
Thủy Thời gật đầu lia lịa.
Đông Sinh vẫn không yên tâm song cũng không biết làm gì.
Trời đã trở tối, anh không tiện ở lại nhà Thủy ca nhi thêm, nên chỉ thu dọn thùng nước vỡ vụn đã chắn họa thay anh rồi vừa xoa cổ, vừa cầm cao xoa bóp Thủy Thời cho và xuống dốc về nhà.
Vừa đi anh vừa nghĩ, “Mà không biết là thuốc gì nhỉ, mình uống thử có được không? Sao mà mạnh dữ!” Nhưng hồi tưởng vết thương thê thảm của vị ân nhân nọ, anh lập tức từ bỏ suy nghĩ này, mạnh với chả yếu, mạng mới là trọng yếu, anh còn chưa lấy vợ đây này…
Sau khi tiễn Đông Sinh, Thủy Thời thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi tội quay đầu nhìn cánh rừng sâu thẳm là cậu lại không yên lòng.
Cậu liền về nhà cuốn một bó đuốc rồi lo lắng vào rừng tìm Phù Ly.
Vốn cậu định cưỡi ngựa đi, coi như có chỗ dựa ở cái nơi tối tăm mịt mù ấy, nhưng Ngựa Con quá khôn.
Nó đã nhìn thấy đại-sát-tinh vào rừng! Thế là ngựa sợ, ngựa không đi!
Còn Sói Con thì quá bé, quá nghịch, sợ đem nó theo thì chưa tìm được Phù Ly đã lạc luôn cả nó.
Cuối cùng Thủy Thời đành phải mượn ánh lửa kết hợp với ánh trăng nhờ, một mình băng rừng, tìm kiếm xung quanh.
Thật ra khu rừng sau nhà cậu không lớn lắm, nó là do cha của Thủy ca nhi cố tình chừa lại để nuôi một ít gà vịt, cũng như trồng cây ăn quả và cả cây tre cây trúc.
Chẳng qua mười mấy năm bỏ không, giờ nó đã nham nhở cả.
Nơi này không thể sánh bằng nguy hiểm rình rập ở Đông Sơn.
Không có thú dữ hay chim chóc, rất an toàn, cùng lắm là bị cây cối quấn chân thôi.
Có điều Thủy Thời là một ca nhi bình thường, thậm chí tương đối yếu.
Tầm mắt bị bóng đêm che khuất, cậu chỉ có thể dò dẫm mà đi.
Nhưng Phù Ly lại khác.
Hắn trời sinh đã là mãnh thú dưới trăng tròn, là thú sống về đêm.
Đồng tử dựng đứng của Phù Ly mở rộng, ánh sáng chiếu vào rồi hắt ra từ con mắt hắn.
Lá cây lay, chim sẻ ngủ, mọi thứ đều hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.
Dĩ nhiên, bao gồm thú cái chần chừ giữa bóng tối kia.
Nhóc thú này đang nhỏ giọng gọi tên mình.
Phù Ly nằm trên cành cây không nhúc nhích, hắn thích nghe đối phương gọi mình như vậy, điều ấy làm hắn cảm thấy mình cũng là một “con người”, chứ không phải một thứ xen vào vạn vật, một thứ khó bề phân biệt là thuộc bên nào.
Phù Ly, A Sử Na Phù Ly, là cách nhận dạng và định nghĩa của Thủy Thời về hắn.
Chẳng qua khi Thủy Thời đi đến dưới tán cây, Phù Ly chun mũi, mình thú cái dính mùi của “người” làm Phù Ly khó chịu, nóng nảy, cuối cùng khiến hai cái răng nanh sắc nhọn của hắn mài mài lên môi và phát ra tiếng khè khe khẽ.
Ban nãy Thủy Thời bất cẩn vấp chân vào đống rễ cây xong ngã lộn nhào.
Giờ cậu đang cẩn thận lần tìm dưới những tán cây và gọi Phù Ly bằng giọng rất nhỏ, sợ người trong thôn nghe thấy.
Cậu biết, chỉ cần Phù Ly ở đây, thì cậu có nói nhỏ đến đâu hắn vẫn sẽ nghe ra.
Tìm rất lâu mà không thấy người đâu, Thủy Thời đang dè dặt quan sát xung quanh thì bất thình lình cảm giác có thứ gì bên trên nhảy xuống.
Cho đến khi bị đè vào thân cây, gáy bị răng chó cọ sát, Thủy Thời mới chắc chắn đây là Phù Ly.
Phù Ly thở hồng hộc, chặn sau gáy Thủy Thời và không ngừng làm dây mùi của mình lên người cậu.
Bản tính độc chiếm của giống đực trong hắn đang quấy phá.
Đây không phải lần đầu Thủy Thời đối mặt với cảm giác này, song lúc cảm nhận cặp răng nanh có thể cắn đứt cổ thú dữ ghì trên gáy, cậu vẫn thấy khá là sợ hãi.
Phù Ly cắn ngày một mạnh, cổ họng cũng gầm gừ âm thanh uy hiếp.
Thủy Thời siết đuốc chặt hơn, cuối cùng đánh bạo trách móc dù giọng vẫn yếu xìu, “Anh…!anh đừng quen cắn gáy em! Đau lắm đấy!”
Thoáng chốc, Phù Ly lùi lại mấy bước, kẹp Thủy Thời dưới cánh tay và bỗng nhảy bật lên.
Khu rừng – mà Thủy Thời phải mò mẫn rất lâu – bị cái tên này băng qua, về đến nhà chỉ trong vài sải bước.
Hai người vừa chạm đất, mùi từ bếp lan ra, Thủy Thời thốt lên một tiếng, “Khét! Nguy rồi!”
Cậu vội vàng chạy vào bếp, gấp rút mở nắp nồi, dùng xẻng gỗ đảo thịt cừu và hạt dẻ.
Xem chừng cơm tối hôm nay sẽ không được hấp dẫn lắm.
Nửa đêm, sau khi thay thuốc và băng bó xong cho Phù Ly, Thủy Thời xụ mặt ngồi bên bếp ăn cơm khét, mà Phù Ly thì thoải mái xé một tảng thịt cừu sống và ăn như bình thường.
Thủy Thời thấy thế càng bực hơn, tại ai nên cơm mới khét! Trông hắn nhàn nhã chưa kìa!
Thế là cậu cắn răng, gắp hạt dẻ nhét vào cái miệng còn lộ răng nhọn của Phù Ly.
Hừ, cho ông nếm thử mùi cay đắng!
Phù Ly ngẩn ra, Thủy Thời cũng kịp hoàn hồn, rồi ngẩn ra nốt.
Sau đó mặt cậu thoắt cái đỏ bừng.
Hình như…!dạo này cậu hơi vênh váo quá hay sao ấy! Thủy Thời quyết định phải cố gắng kiềm chế bản thân, hiện trường mất mặt buổi trưa, cậu thấy trải qua một lần là đủ rồi, thật sự đấy….