Chồng Nhặt

Chương 3: Anh chủ


Đọc truyện Chồng Nhặt – Chương 3: Anh chủ

Lượm đi quan sát xung quanh nhà. Kì lạ, anh không hề có cảm giác quen thuộc, ngược lại có gì đó bức bối. Căn nhà 3 tầng, diện tích 5*25m mà anh vẫn thấy nó nhỏ và ngột ngạt. Tầng trệt chất đầy hàng hóa. Tầng một có khoảng chục máy may gia công. Tầng 2 làm dành riêng cho công nhân ngủ lại đêm. Chỉ riêng tầng 3 là có căn phòng duy nhất dành cho Nhiên. Lượm không thích ồn ào, nên chọn ở phòng Nhiên là lựa chọn duy nhất của Anh lúc này. Lượm xuống tầng trệt, thấy có người đang vô kho lấy hàng, chỉ có mình Đức đứng đếm rồi ghi chép, không có máy tính nhập liệu lưu trữ, không có kế toán, thâu ngân hay thủ kho, tất cả khoáng trắng cho anh tài xế. Chẳng hiểu vợ anh quản lý như thế nào nữa. Lượm chỉ biết thở dài.

Nhiên cũng vừa xuống tới, ra nói chuyện với Đức gì đó, rồi xem qua sổ ghi chép của Đức gật gật, mặt khá căng thẳng. Sau, Nhiên quay qua nói với Lượm:

– Giờ mình đi ăn, rồi tôi dẫn anh đi mua vài bộ đồ, thêm bộ tóc giả cho anh luôn. Anh chạy xe máy được không?

– Em có ô tô, sao phải đi xe máy? Nắng mưa gió bụi vui lắm sao?

– Nhưng Đức đang bận, ai sẽ lái xe? – Nhiên bực bội gắt lên, tên khùng quá đáng, tưởng là chồng tôi, là ông chủ thật chắc. Hắn mà làm chủ chắc không nhân viên nào sống nổi. Già cả mà mặt “non” thế kia, chắc ít va chạm đời nên suy nghĩ có hơi lạ đời.

– Anh lái!

Nhiên nhìn Lượm ngạc nhiên, ông già 52 tuổi, người dân tộc, túi toàn đô la, xài nước hoa đắt tiền lái ô tô được không ta? Hay hắn ta tưởng ô tô là xe máy cày? Nhiên hơi trề môi, ừ, thử đi. Cho mất mặt một lần để trả ông về thế giới loài người nhé. Lửng lơ trên mây hoài bực lắm rồi đó.

– Đức! Em đưa chìa khóa cho anh ấy đi.

– Nhưng! Chị không sợ xảy ra tai nạn sao? ông này hình như bị nặng hơn mình nghĩ.( Đức nói nhỏ vào tai Nhiên, Nhiên bụm miệng cười, liếc ai kia mặt vẫn rất nghiêm túc, như chuyện hắn biết lái ô tô là đương nhiên vậy)

– Em yên tâm, hắn không biết khởi động xe, nói gì lái. Cho hắn quê một lần cho chừa. Hihi ( Nhiên cũng thì thầm lại với Đức).

Họ đi lên xe bán tải của Nhiên. Lượm ngồi vào ghế lái, quan sát xe một hồi. Nhiên thấy vậy cứ nghĩ Lượm chắc bị quê rồi, nhưng cố ra vẻ nè, lát thế nào cũng hỏi Nhiên chỗ nào nhét chìa khóa cho xem. Ai ngờ ” brừm”, tiếng xe khởi động ngọt sớt, còn Nhiên miệng chữ O, mắt chữ A quay qua nhìn tên “chồng” của mình. Lượm đẩy cần gạt về chữ D, lái xe đi. Xe chạy ra đại lộ Nguyễn Văn Linh, tuy đường khá rộng và nhiều làn xe, nhưng vào giờ cao điểm nên vẫn chật kín người. Lượm chỉ hơi nhíu mày, gương mặt bình thản, không nhìn ra anh có bực bội với cảnh nhích xe từng cm hay không? Một tay gác lên cửa xe gác đầu, tay còn lại để trên vô lăng nhịp nhịp các ngón tay.


– Đã là vợ chồng, em cũng không nên nhìn anh kiểu mê trai như thế. Vợ yêu!

– Hả!!!! Mê trai á.

– Sao anh cứ thích trêu chọc tôi thế hả. Tôi đang nghĩ người như anh biết lái xe hơi bị lạ, anh có mất trí thật không? Hay thấy tôi đẹp, có tiền rồi ăn vạ?

Lượm xém sặc vì lời nói của vợ. Cũng may đèn đã xanh, đường đã đi được tuy vẫn còn đông, anh đưa tay lên miệng đằng hắng vì cú “nghẹn” vừa rồi, tiếp tục lái xe đi.

– Thứ 1: Em nên thay đổi cách xưng hô, anh không thích em cứ ” tôi- anh”, nghe rất chói tai. Dù sao em vẫn nhỏ tuổi hơn anh, xưng hô nghe sao đừng để người khác chê cười.

– Thứ 2: Anh mất kí ức tạm thời, không mất trí. Nếu mất trí, chỉ bằng thái độ vừa rồi, em đã bị “cắn”. Còn ăn vạ hay không phải xem lại. Một người vợ không biết nhà chồng em nói có ai tin không? Anh lại nghĩ, em thấy anh đẹp trai, lợi dụng anh không nhớ muốn chiếm làm của riêng thì sao? Hửm!!!!

– Thứ 3: anh không thích đùa, em tuy xinh đẹp nhưng anh nói thật là gương mặt em lúc nãy rất “mê trai”. Nhìn anh thì được, nhưng người khác thì…em sẽ bị phạt. ( Lượm quay qua, nhìn Nhiên, nhếch mép cười nhạt, rồi quay lên nhìn đường)

– Anh!!!!!anh!!!!! Á aaaaaaa!

Nhiên giận đến mặt tái xanh, nếu có cái chày, chắc Nhiên đập vào cái mặt đẹp trai nhưng ngông cuồng kia quá. Tại sao cô lại lượm phải tên bá đạo trên mức bình thường thế không biết. Nhiên thở hồng hộc, cố trấn tĩnh mình. Nếu bây giờ đối xử tệ với hắn, biết đâu khi hắn nhớ lại, đi thưa công an cô đâm xe hắn, cố tình ém nhẹm đến bây giờ chỉ tổ mang tội ngộ sát. Ráng nhịn, cho hắn nhớ ra biết ơn mình không thưa kiện. Ráng kiềm xuống, Nhiên ơi, kiềm xuống! Nhiên chống cằm, quay mặt nhìn ra cửa, không thèm chấp tên điên.

Theo chỉ dẫn Vietmap trên xe, họ rẽ vào Vivo City, xuống xe, Lượm rất tự nhiên nắm tay Nhiên dắt vào thang máy, bấm lên sảnh thương mại. Nhiên hơi mất tự nhiên, bực bội rút tay ra, nhưng hắn càng nắm chặt hơn, không thèm quay qua nhìn Nhiên, chỉ nhếch cười và nói:


– Em nên ngoan, nếu không anh sẽ bồng em đi. Nơi này anh không biết đường, buông ra lỡ em bỏ anh chạy mất thì anh làm sao? Hửm!

Bất chợt Lượm quay qua, cúi sát vào mặt Nhiên, cứ mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, Nhiên cứ bị đơ toàn tập. Thấy Nhiên đứng yên không phản đối nữa, Lượm tiếp tục nắm tay Nhiên dắt ra khỏi thang máy.

Nhiên chỉ anh vào Blue Exchange, nhưng Lượm lắc đầu, dắt Nhiên vào Armani store. Nhiên nhìn nhãn hiệu toát mồ hôi hột rồi. Giá một cái áo ở đây tính bằng đô, “chòi”, tui đâu phải đại gia, mà anh đâu còn trẻ tính làm “phi công” hả cha nội. Nhiên giật giật tay Lượm, háy mắt ý ra góc riêng nói chuyện. Lượm hiểu ý, nhếch mép đi theo

– Anh có biết đồ ở đây bằng cả tháng lương nhân viên của tôi không hả?

– Thì sao?

– Anh!!!! Anh thích thì tự trả tiền. Tôi không tốt đến nổi hi sinh lương của nhân viên chỉ để mua một cái áo cho anh.

– Anh là anh chủ của họ, chắc họ không ý kiến.

– Nhưng tôi có.

– Vợ ki bo vậy à.


– Ừ! Tôi vậy đó, thích thì anh tự trả tiền. Nếu muốn tôi trả phải mua theo ý của tôi, vậy đó.

– Nếu em không thay đổi cách xưng hô, anh sẽ xài hết tiền của em. Một người chồng sẽ xót vợ, nhưng một người dưng thì không. Anh sẽ cư xử theo cách của em với em.

– Xì! Anh muốn xài tiền của tôi dễ chắc. Hứ!!!!

Lượm móc trong người ra cái bóp dài của nữ, tự nhiên mở ra xem. Trong ví có chứng minh thư, thẻ visa và khoảng 5 triệu tiền mặt, một số giấy tờ linh tinh và ảnh chân dung của Nhiên. Nhiên trố mắt, nhón chân tính giựt lại cái bóp, nhưng chiều cao 1m6 với chiều cao 1m85 so ra quá khập khiểng. Lượm chỉ suỵt!

– Anh là chồng hay người dưng.

Nhiên tức muốn ói máu, trừng mắt nhìn người đàn ông kiêu ngạo kia, sao anh ta có thể dày mặt thế cơ chứ. Khi trước cứu Đức, Đức hiền lành dễ thương và nghe lời, còn hắn biết nhiều nhưng biết điều là không biết. Nhiên thở hồng hộc, lườm hắn:

– Chồng à! Hay mình qua chỗ khác hợp túi tiền hơn nha. Anh biết em cứu anh nên kẹt vốn lắm – Nhiên nghiến răng cố nở nụ cười.

– Uhm! Nghe vợ!

Lượm kéo Nhiên quay lại Blue Exchange, lựa vài bộ quần áo. Phải công nhận gu thẩm mỹ của Lượm rất cao, áo quần nhìn đơn giản nhưng phối với nhau rất đẹp, lại hợp với dáng anh. Nhiên xem hắn thử đồ đến nghiện, bộ nào cũng muốn cho hắn, vì mỗi bộ hắn thử đều tôn dáng, hắn cứ như người mẫu đang biểu diễn catwalk vậy. Cuối cùng khi tính tiền cũng đau ruột lắm, nhưng thôi kệ, giúp người giúp cho chót. Nhiên dẫn Lượm tới gian hàng tóc giả, lựa bộ tóc nam đội lên, vì hắn mổ não nên phải cạo đầu, nhìn kì kì. Sau khi đội tóc giả, mặc thêm bộ đồ mới mua, anh không khác nào soái ca bước ra từ truyện ngôn tình. Nhân viên nữ cửa hàng xung quanh cứ nhìn anh bàn tán. Còn Nhiên từ lúc trông thấy bộ dáng đó, tim tự nhiên đập loạn xạ, nhất là hắn đang tự nhiên nắm tay cô dắt đi. Hai người cứ như đôi tình nhân đang đi dạo thật xứng đôi, thật hạnh phúc, mặt Nhiên cũng hồng hơn. Nhiên cứ cúi mặt bước đi, chỉ thỉnh thoảng lén nhìn người ta rồi tự cười. Mặc ai trầm trồ, mặt Lượm vẫn bơ ( chuyện thường í mà), chầm chậm bước bên Nhiên với đôi tay nắm chặt.

Họ ghé vào cơm tấm Cali ăn, rồi về lại nhà, trời cũng xẩm tối. Lượm mặc quần âu đen, áo sơ mi màu trắng, tay dài săn lên tới khủy tay. Vừa bước vô nhà, cũng vừa lúc nhân viên may tan ca. Họ nhìn Lượm ai cũng chưng hửng, đơ hơn cây cơ. Vẫn biết chị Nhiên mới dắt chồng về, nhưng không nghĩ đẹp trai, phong độ ngoài sức tưởng tượng ” soái ca áo trắng”. Nghe bảo ngoài 50, sao trông anh này trẻ vậy, có lầm lẫn không. Tiếc quá! Trai dẹp dành cho gái giỏi dang. Nhân viên nữ của Nhiên chỉ biết ngắm, nuốt nước bọt thôi. Nhiên nhìn thấy nên e hèm!

– Giới thiệu với mọi người: đây là chồng Nhiên.

Vành môi của Lượm cũng cong lên độ cong nhất định(cười xã giao).


– Chào mọi người! Tôi là chồng của Nhiên.

Lúc này, nhân viên mới hoàn hồn, cười hề hà, từng người tới bắt tay anh chủ ( lợi dụng ghê ta), sởi lởi giới thiệu tên. Lượm cũng rất vui vẻ bắt tay, nhưng Nhiên cứ ngứa mắt, khó chịu sao í. Cô vùng vằng chạy lên phòng. Lượm thấy vậy, chỉ mỉm cười ( cười thật) lắc đầu, tổng chào mọi người rồi đi theo sau. Nhân viên dưới nhà đứng nhìn theo chỉ biết rụt đầu, thè lưỡi rồi ra về.

Nhiên nghe cửa mở, biết Lượm lên nhưng đang quay mặt vô trong, không thèm nhìn anh.

– Anh chủ! Anh là chồng tôi đó.

– uhm! Chồng em

– Không cần thân mật với nhân viên nữ vậy đâu, ai nói vợ chồng phải chung thủy. Anh đi với tôi có cười tươi vậy không hả?

– Vì em vẫn xem anh là người dưng.

– Tôiiii! Em, muốn sửa phải có thời gian.

– Uhm! Yên tâm, anh sẽ không đối với ai thật lòng ngoài vợ anh!

Lượm đi tới, xoay Nhiên lại, cúi nhìn Nhiên, vén mấy sợi tóc lòa xòa. Tim Nhiên thình thịch, cô đưa tay chặn ngực, thở hỗn hễn. Lượm nghi hoặc cô ấy bị bệnh tim sao (bị yêu đấy ông anh). Đột nhiên, Nhiên đứng phắt dậy trong khi Lượm vẫn đang cúi xuống, nên vô tình môi của Nhiên sượt nhẹ qua môi anh. Nhiên càng lúng túng hơn. Đã có chồng rồi, nhưng sao trái tim Nhiên lại loạn nhịp với sự tiếp xúc khác giới. Nhiên cố trấn tĩnh đi ra cửa

– Em! Em đi mua nệm cho anh!

Lượm cũng thoáng bần thần, dù chỉ vài giây, rất nhanh hiểu ra, nhếch lên khóe môi. “Ngày mai, anh sẽ phải giúp vợ set up lại công việc, và tình cảm của mình, vợ yêu à”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.