Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời!

Chương 2: Chưa được mặc váy cưới


Đọc truyện Chồng, Ngoan Ngoãn Nghe Lời! – Chương 2: Chưa được mặc váy cưới

CHƯƠNG 002: CHƯA ĐƯỢC MẶC VÁY CƯỚI

Sáu năm sau.

Thành phố h, hoa đua nhau nở, vạn vật nảy mầm.

Quốc mao đại Hạ, từ tầng 20 trở lên đầu là công ty Tư Đồ, từ tấm kính thủy tinh cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trời xanh mây trắng.

Được gọi là Tư Đồ Tần Thị, là vì Tư Đồ Thận và Tần Tô là hai người thừa kế duy nhất, sau khi hai người két hôn, doanh nghiệp gia tộc đã sát nhập, chưa thỏa mãn nghiệp tài chính, hai vợ chồng lại sát cánh đầu tư sản nghiệp bất động sản, đánh đâu thắng đó.

Trong phòng làm việc, người phụ nữ mặc bộ quần áo màu bạc ngồi trên chiếc ghế tựa lưng cao, mái tóc xoăn nhuộm thành màu đay được cô vén ra sau gáy, toàn thân toát ra ma lực tinh anh nữ tính.


“ Thận tổng đi công tác về rồi? Miếng đất xây dựng của Giang Bắc thế nào rồi?” Tần Tô cầm chiếc bút máy trong tay, không ngước đầu hỏi.

Nữ trợ lý ở bên cạnh ôm tập tài liệu cô đã ký ở trong lòng, lại bận mở một tập khác đưa ra, mới kích động nói, “ Vâng, buổi sáng về rồi, miếng đất đó của Giang Bắc đã ký xong rồi, chúng ta lại làm một lần nữa thắng lợi!”

Tần Tô gật gật đầu, không nói thêm gì, khóe miệng nhếch lên.

Cô hiểu thực lực của anh, thứ gì anh đã muốn làm, không gì là không làm được.

Ký nốt tập tài liệu cuối cùng, Tần Tô mới ngẩng đầu lên, trong lòng nữ trợ lý đã ôm một xấp tài liệu, cô liếc nhìn đồng hồ trên tay, “ Đã năm giờ rồi, đến lúc tan làm rồi, tôi cũng phải về nhà xem con trai đây.”

Nghĩ đến con trai, thần sắc trên mặt cô càng hiền dịu, giọng nói vừa nhẹ vừa ân cần.

Khi chuẩn bị đứng dậy rời đi, nữ trợ lý lại gọi giật cô lại, Tần Tô ngoảnh đầu nhìn, chỉ nhìn thấy hai tai của cô gái đỏ ửng lên, giọng nói ngọt ngào, “ Tần Tổng, tháng sau tôi kết hôn, váy cưới tôi vẫn chưa quyết định được, đây là mấy kiểu dáng của cửa hàng váy cưới, chị con mắt thẩm mỹ cao, giúp tôi chọn một kiểu nhé!”

“ Được thôi!” Tần Tô nghe xong, rất điềm nhiên gật đầu.

Chăm chú xem những bức ảnh trong tay, dừng lại ở một trang trong đó, cô cười nói, “ Kiểu dáng Hàn Quốc này hợp với cô, thiết kế tay áo xinh xắn, đằng sau là lớp vải voan hở nhưng không quá hở hang, đuôi váy giống như người cá vậy, đến lúc đó khi tổ chức hôn lễ tuyệt đối sẽ khiến toàn hội trường phải trầm trồ.”

“ Tần Tổng đừng cười tôi, chị mặc váy cưới hồi kết hôn chắc chắn rất đẹp, ai cũng không vượt qua được!” Người phụ nữ đã kết hôn bị cô trợ lý nói cho có chút bối rối.


Tần Tô chầm chậm gập album váy cưới lại, khẽ cười nói, “ Tôi chưa mặc váy cưới bao giờ.”

Trong ánh mắt sững sờ ngạc nhiên của nữ trợ lý, cô mặc áo khoác vào, đi ra ngoài phòng làm việc, bước chân phóng khoáng.

Không váy cưới, không tiệc rượu, càng không có tuần trăng mật, chỉ có hai quyển sổ hồng được đóng dấu của cục dân chính, trói buộc sự thật bọn họ trở thành vợ chồng.

Sáu năm trước, Tư Đồ Thận vẫn lấy cô, không tổ chức lễ cưới, nói với bên ngoài là kết hôn du lịch. Trên thực tế, chỉ có cô mang thai đứa con ôm sự lạc lõng trong lòng, đây là thế khó xử anh dành cho cô, cũng là cuộc hôn nhân mà cô muốn.

Trong khu chung cư cao sang.

Xách túi nilon đựng đồ ăn, Tần Tô từ q7 màu trắng bước xuống, vào thang máy ấn nút lên thẳng tầng 19, sau khi nhập mật mã, cánh cửa điện tử chống trộm báo tiếng mở cửa, trong khe cửa đã có ánh đèn sáng.

“ Châu Châu, mẹ về rồi đây!” Cô cúi người thay giày, miệng cất tiếng gọi.


Không giống như bình thường, chuyển đến tiếng con trai trẻ con lại đáng yêu, Tần Tô không kìm được cau mày, không kịp cởi áo khoác ngoài mà đi vào bên trong.

Trên ghế sofa trong phòng khách, có đứa trẻ ngồi thu lu ở đó, cằm đặt lên đầu gối, trong tay cầm một bức tranh vẽ bằng bút sáp, ngón tay đang ấm ức quệt ở bên trên.

“ Châu Châu sao thế? Mẹ về rồi cũng không đón mẹ à?” Tần Tô bước đến quỳ xuống, bàn tay trắng mềm chạm lên đỉnh đầu con trai, mắt liếc nhìn bức tranh đó, bên trên có nhà có cây, có hoa nở có mây trắng, còn cả nhà ba người đang nở nụ cười.

Trong tiếng nói dịu dàng của cô, cậu nhóc cuối cùng cũng ngẩng đaàu lên, nhưng hai đôi mắt đỏ hoe đó khiến trong lòng cô nhói đau.

“ Mẹ, bố…..có phải là rất ghét con không?”

Giọng trẻ con ngập ngừng, nhưng đến cuối lại bật lên tiếng nghẹn ngào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.