Chồng Ma Của Em

Chương 1: Muốn Đưa Tôi Đi Đâu


Đọc truyện Chồng Ma Của Em – Chương 1: Muốn Đưa Tôi Đi Đâu


Tôi là Đồng Đồng, năm nay mười chín tuổi.


Thầy bói đã từng phán qua về cái tên của tôi, Đại Hung, Dị chiêu quỷ (có nghĩa là hung dữ, và dễ hấp dẫn ma quỷ), đến năm mười chín tuổi sẽ gặp một đại họa.


Nhưng tôi không quan tâm, loại thầy bói như thế này ở trên đường đúng là vơ đại thôi cũng có một đống, chỉ biết lừa tiền người ta.


Sau khi lên đại học tôi liền dọn ra ngoài và sống một mình, cũng đã hơn hai năm rồi tôi không liên lạc gì với gia đình.
Hôm nay bố tôi có gọi điện thoại và nói mẹ tôi bị bệnh nặng, bảo tôi về thăm nhà một chuyến.


Mẹ bị bệnh nặng?

Mặc dù trong ấn tượng của tôi thì bố tôi là người luôn luôn đầy dãy những lời nói dối, nhưng tôi nghĩ chắc rãng ông sẽ không lấy sức khỏe của mẹ ra để đùa giỡn tôi đâu, vì dẫu sao bà vẫn là mẹ ruột của tôi thế nên tôi quyết định sẽ về thăm nhà một chuyến.


Mặc dù cũng không phải thân sinh.


Bố tôi là Đồng Khôn, hai hai năm trước ông được bác sĩ chẩn đoán bị vô sinh, nhưng để được thừa hưởng gia tài khổng lồ, ông và người vợ không kém phần hám tiền như ông là Lý Uyển đã quyết định thụ tinh ống nghiệm để che mắt mọi người.


Đúng vậy, đứa trẻ thụ tinh ống nghiệm đó là tôi.


Nhưng mà ai có thể nghĩ ra rằng, năm đó bác sỹ chẩn đoán cho Đồng Khôn đã nhầm lẫn, vì vậy chỉ sau hai năm ông đã sinh được một cô con gái.


Với sự hiện diện của người được gọi là em gái này, sự tồn tại của tôi đã trở thành một minh chứng cho sự ô nhục của Đồng Khôn và Lý Uyển.
Chỉ từ việc đặt tên của chị em tôi đã có thể nhìn ra được vị trí của tôi và em gái.

Tên của tôi là Đồng Đồng, em gái tôi là Đồng Họa*, và cô ta sống trong thế giới của những câu chuyện cổ tích giống như tên của cô ta vậy.


Còn tôi…

Mặc dù không nói là quá bi thảm , nhưng trong cái nhà đó tôi chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của chính mình , tựa như không khí, không ai quan tâm, chẳng người chăm sóc.
Khi tôi mười hai tuổi, bố mẹ đã không cho tôi tiền tiêu vặt, ngoại trừ tiền học.


phí.
Bên cạnh đó, đến cả tiền ăn sáng cũng là tôi kiếm được bằng cách làm việc bán thời gian, nhưng may mắn thay, họ chưa bao giờ chửi đánh tôi, cuộc sống của tôi như thế cũng khá yên bình.


Lý do tại sao tôi rời khỏi nhà, là vì họ đã làm một việc đối với tôi, điều đó làm tôi không thể chấp nhận được.


“Chào cô, xin hỏi cô có phải là Đồng Đồng không?” Bỗng có người cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.


Tôi ngước lên nhìn và thấy ba người đàn ông đứng trước mặt.
Tôi không hề biết họ: “Các anh là?”

“Bố của cô yêu cầu chúng tôi đến đưa cô về nhà” Người đàn ông nói và lấy ra một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại cùng chứng minh thư của bố: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không hại đến cô đâu”.


Bố đã gọi người đến đón tôi, mẹ tôi bị bệnh nặng thật sao? Tôi thực sự không thể không lo lắng, và cũng không nghĩ nhiều mà đi theo họ đến chiếc xe đỗ ven đường.


Nhưng chiếc xe không đi về hướng nhà tôi mà dừng lại bên ngoài một khách sạn sang trọng.


Trong lòng tôi bất giác có một dự cảm không tốt: “Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

Người đàn ông đó không nói gì và mở cửa kéo tôi ra khỏi xe.

*Rốt cuộc mấy người là ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây ?!” Tôi sợ hãi và giãy dụa vật lộn, nhưng rõ ràng tôi không phải là đối thủ của bọn họ.
Tôi được đưa vào khách sạn và đi thẳng vào thang máy.


Lẽ nào tôi bị bắt cóc ư?

*Buông ra! Buông tôi ra!” Thang máy dừng lại, tôi hét lớn nhưng rồi vẫn bị kéo vào một căn phòng nọ.


Căn phòng lóe lên những ánh đèn mơ hồ.


và sáng chói.
Có vài người đang đứng bên trong đó, và người mẹ được gọi là bị bệnh nặng thì dựa vào cửa và nói với tôi: “Tiểu Đồng, con gái ngoan, con không phải giấy dụa nữa, chấp nhận là người của họ Vương sau này con sẽ được tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý”

Thế mà vừa nấy thôi, tôi vẫn rất lo lắng cho bệnh tình của mẹ, nhưng bây giờ thì, haha…

Hao tổn tâm sức không quản đem chuyện xui xẻo trù ẻo bản thân bệnh nặng để lừa tôi đến đây, chính là vì việc này sao?

“Năm mơ đi!” Tôi gào thét khản cả cổ: “Muốn tôi gả cho tên ngốc họ Vương đó, rồi các người được nhận món hời lớn từ đó, tôi dù chết cũng không cho các người được như ý!

Nói ra thì ai có thể tin được đây? Mẹ của tôi, muốn bán tôi cho một tên ngốc bị bệnh thiểu năng bẩm sinh.


Cũng chính vì điều này, tôi đã cắt đứt mối quan hệ với gia đình và rời khỏi nhà.


Mẹ của tên ngốc họ Vương tiến đến và tát tôi: “Dám nói con trai ta là ngu ngốc! Chờ đó!

ngoan ngoãn gả cho con trai ta, mọi thứ đều đều dễ nói chuyện, nếu không ..”


“Hừ!” Mặc dù tôi bị đánh đến mức choáng váng, nhưng tôi vẫn mạnh mẽ nhổ nước bọt vào mặt bà ta: “Nếu các người dám động vào tôi, tôi thê, dù làm ma tôi cũng sẽ không tha cho các người!”

Bất thình lình, ngọn đèn trên trần nhà lắc lư dữ dội.


Mẹ tôi và mẹ của tên ngốc họ Vương nhìn nhau, đôi mắt có chút sợ hãi.
Tôi nghe mẹ của tên ngốc nói: ” Bắt cô ta uống nước đó vào , mau chóng bắt tay vào việc chính đi!”

Có mấy tên thủ hạ bưng ly nước bước tới, một người kéo tóc và một người khác nâng cằm tôi, buộc tôi phải uống loại nước đó.


Không cần phải đoán tôi cũng biết được chắc chẩn cốc nước này có vấn đề!

Tôi sống chết cũng nghiến chặt răng không hé.


“Phu nhân, cô ta không mở miệng”

Bà Vương cầm lấy ly nước và nhẹ nhàng nhếch mép nói, “Các người tự tìm cách đi”

Câu này có hàm ý là: Dùng cách nào không quan trọng, chỉ cần mở miệng là được.


Người đàn ông không còn kiêng nể gì nữa, dùng lực kéo lấy tóc và bóp lấy cảm của tôi.


Đau quát Loại nước kia cuối cùng cũng chảy vào bụng tôi, cho dù tôi có tiếp tục phản kháng, nhưng đối diện với đám người biến thái này, thì vẫn không thể chịu nổi.


Sau khi ép tôi uống xong ly nước, tôi bị đẩy lên giường.
Sau một lúc, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên, như thể có hàng hàng ngàn con bọ nhỏ đang bò khắp cơ thể, cảm giác tê dại khiến tôi không thể tự chủ mà vặn vẹo cơ thể.


“Phải vậy chứ, không phải đã có phản ứng rồi kìa” Bà Vương cười nói: “Mau đi mời thiếu gia đến đây nhanh”

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đóng sầm lại và một người đàn ông cao lớn lảo đảo bước vào.
Tôi không biết dáng đi của anh ta có vấn đề từ trước hay là do quá vội vàng, nhưng bây giờ, bất kế thuộc loại nào đi chăng nữa đều làm cho tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm!

Đầu tóc của anh ta rối tung che khuất trên mặt, nước dãi còn chảy dài không ngừng trên khóe miệng khiến tôi không còn thiết nhìn tướng mạo của anh ta ra sao nữa, trong cái tình trạng này ai còn có tâm trạng nhìn anh ta trông như thế nào! Tay trái của anh ta đang rút phăng cái thắt lưng, có thể trong lúc đợi ngoài cửa đã khiến anh ta không còn đủ kiên nhãn nữa.

Tôi cần chặt môi, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nhưng dưới tác dụng của thuốc, tôi không thể tự khống chế bản thân được nữa, hắn đã chiếm hoàn toàn lợi thế.
Sự tồn tại của lý trí lúc này ngoài việc kìm nén nước mắt kia không rơi thì nó chẳng còn tác dụng gì khác.


Mẹ tên ngốc đó thấy tôi hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, lại nhìn qua bộ dạng không nhịn nổi của con trai, bà ta cười mãn nguyện và nói với mẹ tôi, ‘Bà Đồng à, bây giờ có phải đã đến lúc chúng ta nên đi bàn chuyện hợp đồng rồi không?”

“Ôi đương nhiên rồi, chúng ta đừng ở đây làm phiền cặp vợ chồng mới cưới” Mẹ tôi ngay lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười hớn hở, sống với nhau rất nhiều năm như thế, nhưng tôi không nghĩ bà lại khiến tôi cảm thấy ghê †ởm đến vậy.


Mẹ của tên ngốc đã tát đèn với một nụ cười cả không gian cuối cùng cũng chìm vào trong bóng tối.
Tất cả các trò giao dịch bẩn thỉu cuối cùng đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.


Thế nhưng, người ở cùng phòng với tôi lúc này thực sự còn kinh tởm hơn bất cứ thứ gì khác.


Tôi nghe rõ tiếng thở gấp gáp của người đàn ông bên tai, và rồi anh ta chạm dần vào cơ thể của tôi, ôm mặt tôi và bắt đầu hôn, nước dãi đọng lại trong miệng anh ta vừa dính vào mặt tôi và người tôi.
Tôi không có cách nào để chống cự lại được, tác dụng của thuốc đã làm tôi mất kiệt sức.
Tôi chỉ có thể khóc thầm, muốn hét lên cũng không hét lên nổi, lúc này, tôi chỉ có thể dựa vào ý thức còn sót lại mà giữ chặt hai chân, giống như một con cừu bị xâu Xé.


Đôi bàn tay thô ráp đang mân mê khắp cơ thể tôi.
Tôi cố găng giữ cho mình tỉnh táo hết mức có thể.
Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp hơn, tôi cảm nhận được sự ẩm ướt trên đôi tai của mình, Tôi cản chặt môi và run rẩy không ngừng, lưng tôi dựa sát vào tường và co hai chân lại, nhưng tác dụng của thuốc khiến tôi gần như mất kiểm soát.


Tôi nghĩ rằng mình sắp không thể chống đỡ lại được nữa.


Khi tôi đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng, tên ngốc họ Vương dừng lại mọi động tác , chỉ để lại hai tay lên cơ thể tôi, và không cũng không làm gì thêm cả.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.