Đọc truyện Chồng Là Oan Gia – Chương 23: Mất
– Hức…hức…
Minh Ý nhăn mặt, khó chịu mở mắt dò xét khắp phòng xem xem tiếng khóc ấy phát ra từ đâu. Căn phòng tối mịt, không có gì là lạ so với lúc đi ngủ, chỉ khác chính là người nằm ở bên cạnh, chôn mặt vào ngực hắn âm thầm khóc, bàn tay nhỏ nhắn ôm trên ngực hắn mạnh mẽ nắm chặt gấu áo, vai nhỏ run run không ngừng phát ra tiếng thút thít. Khánh An chắc là gặp mộng…
– Anh ở đây_hắn đưa tay bật sáng cái đèn bàn. Còn nghĩ nó vì nửa đêm tỉnh giấc không thấy ánh sáng cho nên mới sợ đến thế.
– Hức…hức…
– Ngoan, không sao hết. Anh mở đèn rồi này, không còn tối nữa.
Bởi vì từ lúc biết Khánh An sợ bóng tối, mỗi khi đi ngủ hắn đều dỗ nó ngủ trước, đến khi chắc chắn rằng nó đã say giấc mới nhẹ nhàng tắt đèn rồi ngủ theo. Cả Minh Ý và Khánh An hai tính cách đều đối lập, nó dị ứng với hoa hồng thì hắn lại rất thích. Khánh An thích ăn cua ngược lại hắn bị dị ứng. Khánh An thích hoa hướng dương thì Minh Ý vì có ký ức không đẹp cho nên rất ghét… Và ti tỉ những thứ khác cả hai đều đối lập.
– Hức…hức…_Khánh An không nói, chỉ khóc.
– Ổn thôi, có anh rồi. Ngoan~
Hắn một tay ôm nó, tay còn lại vuốt lưng vỗ về cho sự bất an đó. Từ tối qua đến giờ chuyện gì cũng không nói rõ cứ khóc mãi, lời lẽ lại luống cuống khó hiểu, “không ổn”, rốt cuộc ai không ổn?
Minh Ý mơ hồ cảm nhận được cái lắc đầu vô cùng mạnh mẽ trong lòng ngực mình, nhìn xuống chỉ thấy đầu Khánh An oan ức lắc lắc. Hắn mất kiên nhẫn có chút gắt gỏng:
– Em tại sao vậy?
– Em muốn, hức…về quê ngay bây giờ, hức…_nó uất ức.
– Vì chuyện gì? Từ tối qua đến giờ em cứ khóc_Minh Ý nhỏ giọng.
– Chị Khánh Di, em lo…
– Không có gì hết. Em tin anh_hắn ôm chặt nó hơn, hôn liền mấy cái trên đầu_Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, mau ngủ.
– Không muốn_nó bướng bỉnh lắc đầu.
– Ngày mai sẽ về sớm, ngoan_giọng hắn đầy vẻ bi thương, dỗ dành con gái hắn rất tệ.
– Không chịu, hức…_lại lắc đầu.
– Em muốn thế nào đây?_cau có.
– Oa~
Nỗi sợ hãi trong nó ngày một nhiều thêm, lòng rạo rực vẻ bất an không tả được, chị Di có phải vẫn đang rất ổn không?
– Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Ngoan, ngoan…anh không nổi nóng. Anh xin lỗi, em đừng khóc nữa…_Minh Ý vội vã vỗ về cô vợ nhỏ, đã tới giờ mít ướt rồi thì ngọt dịu như thé nào cũng không giải quyết được,hắn đành chịu thua. Hôn vài cái lên trán nó an ủi.
Thật ra Khánh Di và Khánh An hoàn toàn là hai chị em khác cha khác mẹ, nhưng tâm linh tương thông chắc là do chiếc nhẫn bạc ba Hải đã tặng từ khi nhặt nó về nuôi, chiếc nhẫn bé xíu ngày ấy đã được nó lồng vào sợi dây chuyền cỏ ba lá ngày ngày đeo trên cổ. Khánh Di cũng thế, chiếc nhẫn lúc nào cũng ở trên sợi dây đeo cổ, để tiện đưa lên ngắm nhìn.
Tim Khánh An đập loạn xạ, tay thì lạnh ngắt. Minh Ý cau mày, biểu hiện này là thế nào vậy? Hắn không kìm được lập tức tức giận đến không rõ ràng, mắng nó:
– Em là thế nào tại sao không nói, khóc lóc như vậy hôm sau lại sốt.
– Em muốn chị Di, chị Di…
– Anh đau lòng vì em chết mất, không khóc nữa mà.
Hắn vỗ về, nó khóc. Tiếp tục dỗ, lại khóc to hơn. Cứ thế từ hai giờ hơn kéo dài đến sáu giờ sáng vẫn chưa có dấu hiệu dừng, tiếng thút thít đầy mệt mỏi.
– Em sợ, hức…sợ chị Di, hức…bỏ…bỏ…
– Em trẻ con quá, không có gì cả. Từ lần sau không cho em mít ướt nữa, còn bướng bỉnh.
– Về quê.
– Mới năm giờ thôi nhóc.
– Về, hức…
– Ôm em một chút, còn em, khi nào nín hẳn anh cho về.
…
-•-