Đọc truyện Chồng Là Oan Gia – Chương 16: Bạn học cũ
– Chết tiệt!!!
Người con trai mái tóc nhuộm màu xanh rêu với phong cách vô cùng bụi, áo phông tay dài, quần Jean rách, giầy kiểu cao cổ như mấy đứa trẻ cấp ba năng động quậy phá. Thiếu gia cậu một thời cũng thế mà, chỉ là bây giờ già rồi không thích thể hiện sự đẹp trai theo kiểu trẻ con thế đâu, ít ra như bây giờ cũng có lắm người đang nhìn cậu ngưỡng mộ đấy thôi.
Xem ra cậu vẫn có sức hút như thuở nào, chỉ là hiện tại có hơi xộc xệch một chút do hôm qua đáp chuyến bay trễ không tìm được khách sạn cao cấp, đành phải ở tạm một phòng trọ nhỏ, tiện nghi không đầy đủ, mất điện mất nước, báo hại cậu bây giờ vẫn chưa rửa mặt…
– Anh mau đến đây quăng luôn cái xe này vào viện bảo tàng ngay cho tôi. Khốn nạn, tôi lại đến bệnh viện trễ cho xem…
Nam nhân đẹp mê người đó nói với người nào đấy qua điện thoại, giọng không khỏi bực tức dù đã cố kiềm chế để giữ hình tượng với nhiều người đang đi trên sa lộ.
Cậu biết chứ, giữa lòng thành phố này, một hành động dù rất nhỏ cũng khiến mọi người hiếu kỳ ngắm nhìn rồi xôn xao bàn tán. Miệng đời luôn là vậy, họ chẳng mảy may để tâm an ủi ai, cũng chẳng vì nhau mà dừng lại hỏi “bạn đang gặp vấn đề gì?” để rồi giúp đỡ. Luôn luôn là những lời dèm pha không cách nào tránh khỏi, đôi khi còn cay cú hơn vậy.
Ân Vũ mặc kệ mọi người đang nhìn mình theo kiểu ngưỡng mộ hay hiếu kỳ, trợn mắt chỉ tay xung quanh hét:
– ÂN VŨ TÔI LÀ ĐANG ĐI LÀM CHỨ CHẲNG PHẢI KIỂU NGƯỜI ĂN CHƠI RỒI BỊ TỐNG CỔ RA KHỎI NHÀ ĐÂU NHÁ. NHìN Gì MÀ NHìN!!!
Thái độ này, mất hình tượng hết rồi còn gì. Cơ mà, thôi soi mói cậu có được không? Bộ dạng nhếch nhác như này thì sao chứ, vẫn rất cool mà, có cần mắt tròn mắt dẹt xì xào nói xấu cậu thế không? Rõ chán…
Hậm hực mở cửa xe, Ân Vũ khom người lấy cái laptop và balô làm việc khoác lên một bên vai thẳng hướng bệnh viện mà đi đến. Trước khi đi còn không quên đạp cho cái xe hơi vài cái lèm bèm mắng mỏ.
Bước lại gần trạm xe buýt, Ân Vũ tìm cho mình một chỗ ngồi để tránh nắng, mới hơn 6 giờ một chút mà nắng đã chói chang như trời trưa vậy, cũng may cậu là bác sĩ thân thể tốt chứ không thì say nắng ngất xỉu mất rồi chứ chả chơi…
– Ta…
– Taxi!
Cô gái nào đó đã nhanh hơn cậu đưa tay ngoắc chiếc taxi, dáng vẻ lại rất hấp tấp vội vàng. Ân Vũ không cam lòng nhíu mày nhìn sang nữ nhân bên cạnh, mái tóc dài đen tuyền được xõa tự nhiên dài đến tận eo, sơ mi trắng, váy xòe màu xanh lục, túi xách màu hồng đeo chéo trên vai, đúng vẻ trẻ trung tinh nghịch theo suy nghĩ của cậu. Ân Vũ bất giác thì thầm khen ngợi:
– Xinh xắn quá chứ.
Rồi như hoàn hồn lại khi thấy tài xế mở cửa ghế sau cẩn thận dìu cô gái đó vào thì lập tức la làng lên ngăn lại. Vốn dĩ cậu là người thấy chiếc taxi này trước, với lại cậu còn vội hơn cả cô bé kia, ăn mặc như thế chắc là chơi bời đâu đấy chứ không nghiêm túc như cậu đã đến tuổi ra ngoài tự lập đi làm kiếm tiền…
– Khoan đã bác tài, tôi là người nhìn thấy xe ông trước cơ mà, tôi đang vội, tôi phải được đi trước cô gái này chứ!
Nói rồi chỉ tay sang cô gái đột ngột xuất hiện cướp xe của cậu vừa nãy. Mắt lúc này mới nhìn rõ nhan sắc của cô gái, da trắng mặt xinh, mím môi thôi đã thấy lúm đồng tiền dễ thương như vậy rồi, mỉm cười nữa chắc trai đổ hàng rầm. Ân Vũ thoáng mất tập trung vài giây, chỉ khi nghe giọng nói trong trẻo của nữ nhân kia mới kéo hồn về thực tại…
– Tôi có gì sao cậu lại dò xét kĩ thế? Bộ từng trộm đồ nhà cậu à?
– Cô tranh xe với tôi_Ân Vũ thản nhiên đáp.
– Cậu không biết nhường nhịn phụ nữ là như nào à?
– Tôi không phải kẻ thích ra tay nghĩa hiệp…
– Cậu không thấy tôi đang bị thương?
Khánh Di nhỏ giọng, tay phải khư khư ôm chặt cổ áo nhìn người con trai đối diện bằng ánh mắt căm hận. Con trai, đúng là ai cũng như vậy, không có tình người.
Ân Vũ bỏ qua ánh mắt oán hận khi cô gái nhìn mình, một lần nữa quét mắt dò xét cả cơ thể nhỏ bé kia, mày lại vô thức nhíu chặt, cả mặt cũng nhăn nhó khó hiểu. Cậu là bác sĩ, thấy người thương vong ở ngay trước mặt sao không lo lắng chứ, máu nghề nghiệp nổi lên Ân Vũ ngước mắt hỏi:
– Cô gặp tai nạn sao?
– Mặc kệ tôi, có nhường xe không?_Khánh Di hờ hững đáp.
– Tôi là bác sĩ_nhận thấy cô gái đối diện không tin tưởng mình Ân Vũ vội vã nói.
Cái kiểu cách hằn học, bướng bỉnh này của cô bạn cùng thời cấp ba sao bây giờ đã nhanh chóng lây lan cho nhiều cô gái khác vậy. Trai gặp chạy mất dép đấy, không yêu nổi đâu…
Ân Vũ như phát hiện ra điều gì đó đột nhiên nghiêng người nheo mắt nhìn, cậu phải nhìn kỹ mới có thể chắc là mình không lầm. Sợ bị ánh nắng chói chang trên kia làm mình hoa mắt bèn từ trên vỉa hè bước xuống tiến lại gần hơn với cô gái, tay trái tò mò đưa lên bưng mặt người kia, lướt nhẹ ngón tay cái lên nốt ruồi ở cuối mi mắt, nheo mắt nói nhỏ:
– Khánh Di???
Khó chịu, Khánh Di giằng tay ra cau có:
– Cậu là ai?
– Là ai không cần biết, trả lời tôi, cậu bị sao?
Ân Vũ không nói tên mình bá đạo ra lệnh cho người kia trả lời câu hỏi. Nếu như bây giờ cậu nói mình là Ân Vũ, là Lạc Ân Vũ bạn học của cô thì sẽ thế nào? Chắc là cô lại trừng mắt quát mắng cậu cái câu quen thuộc “Ân Vũ! Cậu là đồ xấu xa”. Đấy, chỉ là vài vấn đề nhỏ thôi mà hình tượng của cậu trong mắt cô bạn học lại mất trắng. Ba năm giải thích hiểu lầm cô cũng chẳng thèm nghe, quá đáng hơn là không thèm bận tâm lấy một lần. Thiếu gia cậu có đáng bị cười không chứ!
– Giả…tạ…o.
Cơ thể vì bị suy nhược trầm trọng mấy ngày nay mà mất sức ngã xuống, bác tài ở ngay bên cạnh còn không kịp đỡ do chủ quan nghĩ rằng cô ổn.
Ân Vũ phản ứng nhanh vội đỡ Khánh Di mắt nhắm nghiền nằm trong tay mình, gương mặt vô cùng tức giận. “Giả tạo” cô đang nói ai vậy chứ! Cậu đã làm gì để cô có thành kiến với cậu sâu như vậy? Kể cả một lần hai người đứng đối diện nói chuyện nghiêm túc?
– Cô ấy…là?_người tài xế lo lắng nhìn Ân Vũ e dè hỏi.
– Bạn gái tôi.
– Có cần…?
– Đến bệnh viện.
Ân Vũ nhấc bổng cả cơ thể của cô bạn học bế vào trong xe ra lệnh cho người tài xế nhanh chóng đến bệnh viện. Cậu không rõ mình đang lo lắng vì điều gì nữa, trước kia rõ ràng cậu và cô chính là kẻ thù không đội trời chung cùng ngồi chung một lớp học, chỉ vì sự cố đó xảy ra mà Khánh Di lại ghét cậu đến tận bây giờ. Nhiều lần cậu hạ mình xin lỗi dẫu biết cậu chẳng làm sai, nhưng đâu cũng vào đấy, cô bạn ấy vẫn ghét cậu. Mỗi lần chạm mặt đều không nói chuyện, chỉ nghe cô lớn tiếng với cùng một câu nói “Ân Vũ! Cậu là đồ xấu xa”…
Ân Vũ mím môi kiềm cơn giận trong người lại, đưa tay chỉnh sửa cổ áo giúp Khánh Di, sự thật là đã bị xé rách nên dù có cố cũng không che được. Phần da thịt bị lộ ra ngoài khiến cậu không khỏi thắc mắc, đầy những vết trầy xước lớn nhỏ khác nhau, trên má trái còn có một mảng hồng hồng như đã từng bị đánh, cổ có vết cắn còn in rõ ràng dấu răng, đôi chân trần đầy bụi bẩn. Tại sao lúc nãy cậu không nhận ra rằng cô đang gặp phải vấn đề lớn chứ, cơ thể lẽ nào đã bị xâm hại, dấu hôn ở cổ, tay và ngay cả trên ngực vẫn còn rất mới, chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
– Là chuyện gì vậy chứ?!
Ân Vũ cáu gắt, không ngần ngại mở thêm một cúc áo trên người của Khánh Di xuống dùng khăn tay lau đi vệt máu ở phía ngực trái. Ân Vũ mặc kệ khi tỉnh dậy cô biết cậu một lần nữa nhìn thấy cơ thể mình, rồi tức giận chửi mắng hay ghét cậu cũng mặc kệ. Vì dù sao suốt năm năm qua cô đã rất ghét cậu rồi…
– Bác sĩ Vũ! Chuyện gì vậy?
Một nữ y tá đang cầm tập hồ sơ danh sách bệnh nhân dò xét sắp xếp phòng phẫu thuật, vừa ngẩng mặt đã thấy Ân Vũ trên tay bế một cô gái dáng vẻ hấp tấp lao vào khoa cấp cứu thì đuổi theo hỏi dồn dập:
– Chị ấy bị làm sao? Sao anh lại vội đến vậy?
– Gọi giúp anh trưởng khoa Hào.
– Dạ vâng, em sẽ xếp giừơng trống.
Nói rồi y tá Phương quay đầu chạy về phía ngược lại, lấy điện thoại trong túi áo gọi cho trưởng khoa Hào.
-•-
Minh Ý từ phòng hồi sức đi ra đưa tay tháo ống nghe gác ngang qua cổ, hắn mệt mỏi sau mỗi lần vào xem tình trạng sức khỏe của cô bé kia. Vì dường như lúc nào con bé cũng tìm đủ trò tỏ tình với hắn. Minh Ý vỗ trán bất lực, đi dọc theo hành lang để về phòng làm việc, nghe tiếng ồn ở khoa cấp cứu bèn chạy đến xem xảy ra chuyện gì. Cảnh tượng bát nháo hiện giờ khiến hắn không khỏi bất ngờ, Lạc Ân Vũ bạn hắn đã trở về, lại còn đang cãi nhau với bảo vệ chí chóe trước phòng bệnh, vì nhân vật quan trọng nào đây? Hắn nhăn nhó cười trừ bước lại gần ngoắc tay với anh bảo vệ, hỏi cho tường tận vấn đề chứ chẳng đứng về phe ai.
– Chuyện gì vậy?
– Anh ấy cứ một mực nói rằng mình là bác sĩ nhưng nhìn áo quần rõ ràng không giống_anh bảo vệ giải thích.
– Cậu ấy còn đòi vào trong xem cô gái kia…_anh bảo vệ thứ hai tiếp lời.
Ân Vũ xắn tay áo chống hông, nhìn qua hắn vênh mặt lên nói:
– Minh Ý, cậu nói cho họ nghe tôi là ai đi. Bác sĩ hay dân đầu đường xó chợ?
– Nhìn cậu bây giờ còn thảm hơn đầu đường xó chợ_hắn đáp.
Ân Vũ nghiến răng rủa thầm hắn, lẽ nào bác sĩ cậu trông giống mấy người đó, phong độ như vậy còn bị chê sao? Minh Ý cậu đâu có cận chứ!
– Được rồi, các anh tiếp tục công việc của mình đi, Ân Vũ là bác sĩ khoa ngoại, mới từ Mĩ về nên mọi người không biết cũng phải. Không phải gây rối trật tự đâu, là bạn tôi, bác sĩ.
Chỉ khi nghe hắn khẳng định là bác sĩ hai người bảo vệ mới tin tưởng rời đi, còn lịch sự cúi đầu vài lần nói xin lỗi. Ân Vũ vênh váo mặt lên nhìn theo hai người thái độ khiêu khích, tin tưởng cậu sớm đã không ăn đấm rồi.
Mắt quan sát Ân Vũ nãy giờ, hắn thắc mắc sao cậu lại ăn mặc như thế trong ngày đầu tiên trở lại đây làm, áo blue không phải đã có rồi sao? Sao không mặc? Áo? Quần? Giầy? Sao cứ như đi bụi vậy? Hình tượng bác sĩ chững chạc rõ ràng không có…
Đôi mắt dò xét khắp người Ân Vũ bỗng mở to, nhìn vào phòng cấp cứu rồi quay ra sốt sắng hỏi cậu:
– Ai trong đó? Bị làm sao? Tình trạng thế nào?
…
– Này! Cậu có thật sự lo lắng cho người bên trong không đấy? Sao bây giờ vẫn còn trừng mắt với bảo vệ làm gì?
Minh Ý bực mình đá chân cậu một cái giễu cợt. Rõ ràng muốn vào trong, có nghĩa là rất lo lắng, sao bây giờ mặt lại bơ bơ như chưa xảy ra thế chứ.
– Quên mất, Khánh Di ở trong đó, cơ thể…có lẽ đã bị…bị…
Ân Vũ lúng túng vừa nói vừa huơ tay múa chân chỉ chỉ khắp người mình ra dấu cho cái từ khó nói kia. Hắn ngu ngơ nhìn, không hiểu…
– Là chuyện người lớn đấy trời ạ!
– Nhưng…Khánh Di nào?_hắn ngờ vực hỏi, bạn cùng lớp hắn, nghĩa là chị Khánh An, chị vợ đấy.
– Bạn học cũ.