Đọc truyện Chồng Là Bạn Thân – Chương 22: Ngoại truyện
Vì lần trước, khi sinh Thiên Ân cô sinh mổ nên anh không cho cô sinh con nữa. Anh không muốn vết mổ đó lại bị rạch ra một lần nữa.
Phụ nữ sinh mổ nghe có vẻ rất đơn giản. Nhiều người không hiểu còn nói rằng đồ đàn bà không biết đẻ. Nhưng có mấy ai hiểu được. Sinh con bằng phương pháp mổ sau này sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của người mẹ như thế nào. Lúc mới sinh xong, thuốc tê hết tác dụng cũng là lúc họ cảm nhận được thế nào là đau đớn thật sự, nhiều người còn đau đến mất cảm giác. Chưa kể đến mức độ nguy hiểm trên bàn mổ, dù là với mẹ hay với bé. Và hiện tại là vết sẹo thật dài ở bụng dưới.
Yêu vợ, anh không muốn cô chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Nhiều lần cô muốn sinh con, anh chỉ ôm lấy cô âu yếm “Sinh một đứa là được rồi, có Thiên Ân là đủ rồi”
Cô cảm thấy hạnh phúc vì được chồng yêu thương. Chỉ là hơi buồn vì trẻ con trong nhà quá ít. Phải chi cô có thể sinh thêm vài đứa thì tốt rồi. Một mình Thiên Ân phải chạy show qua lại giữa bà nội và ba mẹ cũng thật cực khổ.
***
“Chồng, mua que thử thai về cho em”.
Tiếng cô vọng ra từ nhà tắm khiến anh đang ngủ say cũng phải giật mình. Vội chạy vào nhà tắm xem xét tình hình.
“Em làm sao?”
“Đi mua que thử thai cho em đi, có lẽ là có thai rồi”
Anh không vội chạy đi mua que thử thai mà ngược lại còn vệ sinh cá nhân, cứ như chuẩn bị đi đâu.
“Anh không đi mua cho em à?”
“Em cũng vệ sinh cá nhân đi, chúng ta trực tiếp đến bệnh viện kiểm tra. Đôi khi que thử thai vẫn không chính xác”
Cũng đúng, sao cô không nghĩ tới điều này? Thay vì thử thai có thể đúng có thể sai, chi bằng đến thẳng bệnh viện.
“Em biết rồi”
….
Sau khi kiểm tra xong, đến phần bác sĩ thông báo “Vợ anh có thai rồi, cái thai đã hơn năm tuần nhưng đợi đến tháng thứ ba anh nhớ đưa vợ đến đây kiểm tra lại”
Lời nói của bác sĩ kia khiến hai vợ chồng vừa vui, vừa lo. Lo vì không biết bác sĩ nói vậy là có ý gì? Chã lẽ đứa bé trong bụng không được bình thường?
Sau khi gọi điện cho mẹ rằng cô đã có thai. Anh và cô chuẩn bị về nhà.
“Chồng à, tính sao?”
Anh cười vuốt đầu cô, anh hiểu tại sao cô lại mất tự tin như thế này. Là tại vì lời nói của bác sĩ “Sinh nhé?”
Cô gật đầu “Dạ” Được anh trấn an thì cảm thấy được an ủi phần nào. Mặc kệ sau này có chuyện gì. Nếu không phải bất đắc dĩ, cô chắc chắn sẽ không bỏ con.
***
“Chồng, hôm nay 20/10 sao anh không tặng quà gì cho em hết vậy?”
Cô nhìn thấy anh đi làm về, trên tay không cầm bất cứ thứ gì. Cô có chút tủi thân, vác bụng bầu thật to như sắp sinh nhìn anh kiến nghị. Không cần anh phải tặng những món quà xa hoa, chỉ cần một nhành hoa hồng vài nghìn tiền lẻ. Vậy mà cũng không có. Đàn ông đúng là vô tâm như nhau.
Bình thường cô chẳng để ý đến mấy ngày này, nhưng hiện tại cô đang có thai nên tâm trạng cứ lên xuống thất thường. Chẳng hiểu sao nhìn thấy anh vô tâm như vậy thì rất muốn khóc.
Anh thấy cô như vậy liền đến ôm cô, đưa tay mình đặt tên bụng cô “Bà xã, quà của anh lớn như thế này em còn chưa vừa ý sao?”
Tâm trạng đang tủi thân của cô liền chuyển sang tức giận “Cái gì? Anh nói đây là quà? Quà của anh có ý nghĩa quá nhỉ?”Nói đến đây cô gần như hét lên “Anh có biết ba đứa con của anh quậy phá đến mức nào không?”
Chuyện là khi mang thai đến tháng thứ ba, cô đến bệnh viện kiểm tra lại như lời bác sĩ. Lần này ông khẳng định chắc chắn rằng cô mang thai ba. Lần trước vì cái thai còn nhỏ nên vị bác sĩ kia chưa dám khẳng định.
Thế là cô mừng rỡ, còn anh thì lo lắng. Mang thai ba rất nguy hiểm.
Anh vội ôm cô vào lòng “Anh xin lỗi, anh đùa quá trớn rồi. Hôm nay con lại đạp em nữa sao?”
Cô gật đầu, chẳng hiểu sao một tiếng xin lỗi của anh liền khiến cô quên đi ủy khuất lúc nảy.
Rồi anh xoa xoa bụng cô cưng chiều “Ba nói cho mà nghe nhé, hôm nay đạp mẹ thế này, sau này ba sẽ đánh đòn từng đứa”
Cô cười “Được rồi, anh dọa như thế con sợ quá không muốn ra ngoài thì phải làm thế nào?”
“Ai bảo nó làm vợ anh cực khổ”
….
Tối đến, một bàn ăn thịnh soạn dưới ánh nến lãng mạn. Anh và cô đang ngồi đó. Lúc đầu anh còn định tối nay sẽ cho cô một bất ngờ, kết quả là anh phải bật mí sớm vì dáng vẻ ủy khuất lúc chiều của cô.
Cô hạnh phúc.
Đến khi đã ăn xong, anh tặng cô một đóa hoa hồng lớn cùng với một album ảnh từ năm cô mười lăm đến thời điểm hiện tại, cô đã ba mươi tuổi. Nhận được món quà, cô không khỏi bất ngờ. Những biểu cảm vui buồn, tức giận, hờn dỗi của cô đều được anh chụp lại.
Cô thầm nghĩ kiếp trước mình đã giải cứu thế giới nên kiếp này mới gặp được anh. Một người yêu cô đã được 15 năm mà tình cảm vẫn còn nguyên vẹn, không bị phai nhạt theo năm tháng dù chỉ một chút.
“Vũ, bạn thân cũng là chồng của em. Cảm ơn vì em đã gặp được anh, cảm ơn vì chúng ta đã là bạn của nhau, cảm ơn vì anh đã yêu em… cảm ơn anh vì tất cả”
Anh rời khỏi chỗ ngồi, đến bên cạnh cô, ôm lấy cô “Muốn cảm ơn anh thì em chỉ cần bình an sinh con, đã là lời cảm ơn thiết thực nhất rồi”
***
Ngày cô vào phòng sinh, cũng là lúc anh cùng với ông bà hai nhà đứng ngồi không yên trước hành lang của phòng mổ.
Đến khi cô y tá đẩy ba đứa nhỏ từ phòng mổ đi ra và thông báo rằng phẫu thuật thành công tốt đẹp, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba đứa nhỏ đều là con trai, ba mẹ cô vui mừng không tả xiết. Ông là không có con trai nên mong muốn có một đứa cháu trai là điều dễ hiểu. Mẹ của anh nhìn ba đứa cháu được đẩy ra, lòng thầm cảm ơn cô thật nhiều “Cảm ơn con dâu của mẹ”
Anh thì không có tâm trạng mà quan tâm ba đứa nhỏ. Chỉ lo cô nằm trong phòng mổ lạnh lẽo một mình. Liên tục hỏi về tình hình của cô.
Ông bà nội ngoại hai nhà thống nhất với nhau đặt tên cho ở nhà ba đứa trẻ là Min Anh, Min Em và Min Út.
***
“Vũ, dậy cho con bú đi, nó đói rồi”
Cô đang ngủ thì bị tiếng khóc oe oe của ba đứa trẻ đánh thức. Cô lây lây gọi anh dậy cho con bú.
Từ ngày có ba đứa nhỏ này, cấp vụ của anh trong gia đình tự nhiên rớt xuống một bật, trở thành vú em đẳng cấp.
Anh còn ngái ngủ, nhưng vẫn đi pha sữa cho con. Sau đó dỗ từng đứa bú sữa no thì cho chúng ngủ “Bú no thì ngủ đi, đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ. Nghe chưa ba đứa?”
Ba thằng nhóc này chẳng được tích sự gì. Được cái chỉ cần một đứa khóc, hai đứa còn lại sẽ khóc theo, tại thành một dàn hợp xướng oe oe.
***
Đến cuối tuần, ba người phụ nữ quyền lực nhất trong gia đình là cô, mẹ anh cùng với Thiên Ân đi shopping mua sắm. Bỏ lại anh ở nhà cùng với ba đứa con trai nghịch ngợm. Chúng mới một tuổi nhưng nghịch ngợm đủ điều. Căn phòng của anh tự nhiên thành một bãi chiến trường do chúng gây ra. Đồ chơi bị chúng vứt đủ chỗ, chăn gối trên giường thì bị chúng giẫm đạp lên còn lấy cuốn lại xô xuống đất…
Đến khi cả ba thấm mệt, anh đặt ba đứa nằm ngay ngắn trên giường đưa cho mỗi đứa một bình sữa để chúng nhâm nhi. Rồi anh bắt đầu bài diễn thuyết của mình
“Ba nói cho ba đứa nghe, sau này đừng giống như ba. Đừng nghe lời vợ. Phận con trai 12 bến nước, đời ba đã khổ, các con đừng như ba…”
“Đừng như ba thì phải giống ai?” Cô ở bên ngoài đứng nghe đã được một lúc còn tủm tỉm cười, cô đã về nhà từ lâu, chỉ là anh phải ở trên phòng nên không hay biết.
Nhìn thấy cô anh liền cất ngay những lời đã nói cho con trai nghe, nở nụ cười nịnh bợ
“Bà xã, em đi chơi có mệt không? Anh xoa bóp cho em nhé?”