Đọc truyện Chồng Là Bạn Thân – Chương 11
“Ui da”
Cái bụng quặng đau kéo cô về với hiện tại. Nhất định là thế, từ lúc học cấp ba hắn ta đã lừa cô.
“Con à, thù này mẹ nhất định phải trả. Đợi sinh con xong mẹ sẽ treo ngược ba con lên trần nhà. Đánh đập ba ngày ba đêm không cho ăn uống gì cả”
Lúc này anh ở bên kia cảm thấy lạnh sống lưng.
“A”
Cái bụng cô còn đau hơn lúc nãy. Nhưng không phải cô sắp sinh, là em bé đạp. Cô nhớ lại lời bác sĩ “thai nhi có thể nghe được và cảm nhận được các âm thanh từ bên ngoài”. Nhất định là con bé nghe được cô đòi đánh ba nó nên đả đảo cô đây mà. Còn chưa sinh ra nó đã theo phe ba như này thì có hơi bất công với cô.
“Con còn đạp mạnh như vậy nữa mẹ đánh luôn con”
Ặc. Quạ đen bay đầy trời. Thế này có được gọi là giận cá chém thớt không?
***
Sau mấy cuộc gọi cô không bắt máy thì lúc này truyền đến giọng nói ấm áp của một cô gái
“Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không… ”
Cô tắt nguồn điện thoại luôn rồi.
Anh chạy xuống nhà, mẹ anh vẫn ngồi đó xem ti vi. Anh cầu cứu bà. Kể bà nghe mọi chuyện. Bà đại khái có thể hiểu là con dâu bà tức giận vì thằng con trai bà thích người khác rồi bị từ chối tình chối tình cảm mà trở thành nữa nam nữa nữ như hôm nay. Nghe thì có vẻ như con bé tức giận vì thằng này lừa dối nó. Còn bà lại cảm thấy trong không khi phảng phất mùi ghen tuông. Vậy chứng tỏ là con dâu cũng yêu con trai bà. Nếu không đã chẳng ghen tuông rồi bỏ nhà đi như thế. Mà hai đứa lại ngốc nghếch y chan nhau. Một đứa yêu rồi mà không biết. Còn một đứa mãi yêu đứa kia mà không biết rằng đối phương cũng đã có tình cảm với mình.
“Bây giờ có muốn đón vợ về không?”
“Dạ có chứ. Bây giờ để cô ấy vác bụng bầu đi lung tung con thật sự không an tâm”
Nói thì là vậy nhưng thực ra anh nhớ cô đến phát điên. Bên nhà ba mẹ vợ là nơi cô ấy sống từ nhỏ đến lớn, có chỗ nào không an toàn. Chỉ là anh nhớ vô nên rất muốn đón cô về.
“Con sang nhà giải thích với ba mẹ vợ của con. Ông bà cùng lắm là tức giận quá đánh con vài chổi, còn hơn là mất vợ”
Anh nghe cũng thấy đúng. Có được sự chấp nhận của ba mẹ vợ, sau đó nhờ họ thuyết phục cô. Như vậy chuyện sẽ dễ dàng hơn. Còn việc bị đánh vài chổi kia có đáng là gì.
Nghĩ là làm, anh vội thay bộ đồ sạch sẽ rồi đến nhà mẹ vợ.
Đến nơi, bà mở cửa cho anh vào nhà. Anh thấy trên bàn ăn dưới phòng bếp có một rổ rau. Có lẽ bà đang chuẩn bị cơm tối. Anh có hỏi ba vợ đâu thì bà trả lời ông ấy đi đánh cờ với mấy người bạn già trong xóm.
“Mẹ đang nhặt rau ạ? Con giúp mẹ một tay.”
Nói rồi anh ngồi vào bàn nhặt rau với bà. Bà chỉ cười mà không nói gì.
“Vợ con đâu mẹ?”
“Nó còn ngủ trên phòng”
“Cô ấy đang giận con”
“Mẹ biết. Trưa nay thấy con bé xách theo cái vali to đùng là mẹ hiểu rồi”
Ngừng một chút, bà nói tiếp
“Mà con bé cũng thật là. Cãi nhau một tí với chồng liền về nhà mẹ đẻ. Sắp làm mẹ tới nơi vẫn không bỏ được cái tính ngang ngạnh, ương bướng.”
Mặc dù là con gái bà nhưng bà cũng không bênh vực một cách mù quáng được.
Anh nghe bà nói thế thì giọng buồn buồn
“Cũng không trách được vợ con. Là con lừa dối cô ấy nên cô ấy rất tức giận”
Bà nghe thì giật mình. Sau đó anh kể lại mọi chuyện với bà. Anh đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng rằng bà sẽ đánh anh, thậm chí có khả năng bà sẽ hất rổ rau vào mặt anh. Nhưng không, bà chỉ nhẹ nhàng nói một câu
“Mẹ hiểu rồi. Con về nhà đi. Có thời gian mẹ sẽ khuyên con bé”