Chồng Khờ - Trịnh Chung

Chương 1: Hôn ước


Đọc truyện Chồng Khờ – Trịnh Chung – Chương 1: Hôn ước

Ngô khả Uyên -là nhị tiểu thư của Ngô gia, cô có một chị gái Ngô Khả Như lớn hơn hai tuổi nhưng cô và chị ta chỉ là chị em cùng cha khác mẹ.

Mẹ Khả Uyên chỉ làm thiếp nên cô luôn bị mẹ con nhà khả Như bắt nạt, dù cha cô biết nhưng chỉ biết thương xót đứa con gái nhỏ của mình chứ không làm gì được.

Dù bất hạnh khi mẹ mất sớm lại chỉ là con của một tì thiếp nhưng ông trời quá ưu ái với cô,đã ban cho cô vẻ ngoài với gương mặt đẹp không góc chết, khiến bao nhiêu người thèm khát. Nhưng trớ trêu thay cô lại phải thay chị gái mình đi làm vợ của một tên ngốc.

Tống Gia Minh là nhị thiếu gia của Tống gia – là một tập đoàn khét tiếng trong giới kinh doanh. Nhưng nghe nói vị đại thiếu gia thì thông minh giỏi giang bao nhiêu thì vị thiếu gia này lại bị ngốc từ nhỏ không biết lí do gì mà thiếu gia ấy lại ngốc, lời đồn khắp ai ai cũng biết, nhưng với Tống gia những lời đồn đó mãi chỉ là lời đồn còn sự thật thì trời mới biết….

Tại nhà Ngô gia….

– Khả Uyên con gọi chị gái con xuống ba có chuyện muốn nói với chị em con.

– Dạ thưa ba!

Ngô lão gia ngồi ở ghế sofa uống nước trà nhưng ánh mắt đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất quan trọng vậy.

Khả Uyên nghe ba mình nói thì chạy lên phòng chị gái mình là khả Như gọi:

Cộc… Cộc…

– Chị khả Như chị làm gì vậy? Xuống dưới nhà ba có chuyện muốn nói với chị em mình…

Nghe tiếng gõ cửa,đang nằm lướt điện thoại chơi khả Như bực tức ném chiếc điện thoại xuống giường đi ra mở cửa:

– Con sao chổi này mày không có việc mà sang làm phiền tao? Mày có tin tao cho mày ngày mai không đi học được nữa không?

Nghe những lời chanh chua này khả Uyên thấy bình thường vì từ trước tới nay người chị gái này có bao giờ nói chuyện nói chuyện ngọt ngào với cô đâu nên cô không hy vọng chị nói nhẹ nhàng với mình.


– Ba bảo em gọi chị nên chị Đi xuống nhanh nhé không ba la bây giờ, em xuống trước.

Nói xong cô cúi mặt đi nhanh xuống dưới nhà, còn khả Như thì đang tức vì không biết ba cô có việc gì mà gọi cô xuống dưới chứ, đang nằm thoải mái thì bị quấy rầy nên cái nét mặt của cô ta xám xịt lại miễn cưỡng bước xuống dưới nhà.

Còn cô đi xuống nhà thì thấy ba và mẹ kế Minh Trang đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy cô thì ánh mắt bà ta đanh lại liếc xéo cô. Tỏ vẻ khinh thường. Cô lại gần chiếc bàn ngồi xuống ghế đối diện với ba cô, Khả Như cũng đi xuống ngay sau cô, cô ta qua ghế bên cạnh cô ngồi.

– Ba có việc gì mà gọi con với con này xuống đây vậy?

Ông Ngô đặt chén trà xuống bàn nhìn đứa con gái lớn của mình nói:

– Con lớn rồi ăn nói cho hẳn hoi,không người ngoài nghe được người ta cười cho vào mặt Ngô gia ta không dạy được con.

– Hứ! Ba cứ nói thế, con đã hỗn láo đâu mà ba lại nói thế.

– Con..!

– Con nói không đúng à, cái đứa con hoang này làm gì đủ tuổi ngồi chung với con, nhìn là người ta cũng biết…

– Con vừa phải thôi, em nó cũng là con ba,chứ con hoang nào, con còn ăn nói sằng bậy ta vả cho con bây giờ..

– Ba..!

– Ta gọi con xuống đây không phải để con ăn nói bậy bạ,hỗn láo.

– Thế ba nói đi, con cũng đang bận việc không có nhiều thời gian.

Nghe đến đây thì ông Ngô thật sự tức muốn chết vì đứa con gái lớn này mà, nó đã hai mươi tuổi nhưng luôn ăn nói thô lỗ cục cằn, không bao giờ mà nhẹ nhàng với ai được. Trái ngược với tính cách đó đứa con gái thứ hai của ông lại hiền dịu nết na bấy nhiêu. Ông chỉ biết lắc đầu bất lực với đứa con gái này rồi.


– Ba muốn nói với các con một chuyện, đến lúc phải nói rồi. Ngô gia ta với Tống gia có một hôn ước được định sẵn từ lâu, hôm qua Tống gia đã gặp ta ngỏ ý cưới một trong hai con về làm dâu bên Tống gia…

Khả Như không để cho ông nói hết đã nhảy vào miệng ông nói. Cô ta thừa biết Tống gia có địa vị trong xã hội như thế nào, bất kể người con gái nào cũng muốn được bước vào Tống gia thì sao cô lại không muốn chứ.

– Ba à! Để con gả đi vào Tống gia cho ba.

Ông nghe thấy vậy thì mặt dãn ra đôi phần, ông cũng hơi ngạc nhiên con gái ông lại chịu gả sang Tống gia khi chưa nghe ông nói hết câu,không biết nó có phải là vội vàng quá không.

– Con chắc chứ?

– Con chắc chắn,không lẽ ba không tin con gái ba à? Mà là vị thiếu gia nào nhà Tống gia hỏi cưới vậy ba?

Ông Ngô nghe con gái chắc chắn đồng ý rồi thì cũng không còn là lắng mà nói luôn:

– Là Nhị thiếu gia!

Nghe đến câu nhị thiếu gia thì mặt Khả Như từ đỏ chuyển qua xanh tím rồi cuối cùng mặt cô ta trắng bệch cắt không còn ra nổi giọt máu

– B… Ba… Ba chỉ nói đùa đúng không ba?

– Không,ba nói đùa con làm gì hôn sự là việc quan trọng sao có thể đem ra để làm trò cười được con gái.

Giọng nói của ông vô cùng chìu mến đối với đứa con này, chỉ có cô là từ khi xuống tới giờ vẫn ngồi yên, cô cũng hiểu đôi chuyện nhưng cô không muốn can thiệp vào vì biết vị trí của mình, biết là ba thương cô nhưng cô không muốn nói gì cứ để ba cô quyết định thì hay hơn. Cô không muốn gây thêm nhiều phiền phức cho mình và ba nữa.

Còn khả Như thì tức không chịu được liền hét lên:

– Ba… Ba có bị làm sao không? Mà ba đem con gái ba gả cho nhị thiếu gia.


Cô ta đâu đến nỗi ngu ngốc mà không biết nhị thiếu gia nhà Tống gia bị ngốc, ban nãy cô cứ tưởng là người hỏi cưới phải là đại thiếu gia thì cô mới dễ dàng đồng ý như vậy chứ.

Ông Ngô được phen hú hồn vì cái giọng chanh Chua của con gái ông làm ra, đã chua ngoa rồi cô ta còn hét lớn nữa chứ khiến người ăn kẻ ở trong nhà nghe thấy ai nấy đều tái mét mặt.

– Thì là do con không nghe ta nói hết chưa gì đã đồng ý rồi còn gì.

– Ba con nghĩ lại rồi con không đồng ý hôn sự này nữa.

– Con đã đồng ý thì không thể nói không là không! Ta đã đồng ý gả con gái cho Tống gia rồi, con cũng biết đấy nếu Ngô gia ta mà kết giao với Tống gia thì trên thương trường sẽ thuận lợi hơn. Con về đó cũng là vào hào môn tại sao lại không muốn, đầy người muốn không được kia kìa.

Ông Ngô cố gắng để thuyết phục đứa con này, vì vốn dĩ nhị thiếu gia đó bị ngốc nhưng rất hiền lành và cậu ta lại là tổng dám đốc của tập đoàn Tống Thị, đứa con gái ngang ngạnh này mà được gả vào đó sẽ rất sướng, mà ông cũng không cần phải dạy lại cái kiểu kinh người của nó nữa, nếu mang danh lấy chồng ngốc thì nó sẽ không còn tự đắc được nữa,ông sẽ bớt đau đầu với đứa con gái này. Trong tâm ông cũng đã có quyết định rồi nhưng vẫn muốn hỏi các con vì ông không muốn đứa con gái nhỏ phải chịu khổ nữa, không muốn vì chuyện này mà hai chị em nó ghét nhau hơn.

– Con không đồng ý! Ba thừa biết nhị thiếu gia đó bị ngốc mà? Ba nghĩ sao gả con cho một thằng ngốc, đường đường con là đại tiểu thư của Ngô gia mà lại đi lấy một thằng ngốc làm chồng, con chưa bị điên.

– Con không lấy cũng phải lấy,ba đã đồng ý hôn ước này rồi.

Khả Như cô ta đâu chịu yên mắt cô ta nhìn qua khả Uyên rồi cười lên nham hiểm.

– Ba con nhất quyết không lấy một thằng ngốc làm chồng, nếu ba không hủy hôn ước này thì sao ba cứ khăng khăng bắt con cưới anh ta, đứa con hoàng này sao ba không bắt nó gả đi.

Ông ngô tức mà nghẹn cả cổ không thể chịu được cái tính ngang ngược này của khả Như, ông đập mạnh tay xuống bàn bàn quát:

– Láo, con ăn nói với ba vậy à, là con đòi cưới trước giờ lại không chịu, em con nó mới có mười tám tuổi còn quá nhỏ ba không thể gả nó đi, con là chị mà không biết điều, tốt thì dành xấu thì đùn đẩy cho em, ta thật sự quá thất vọng về con…

Minh Trang ngồi im từ nãy bên ba cô đến giờ mới lên tiếng nói:

– Anh à, sao anh lại nổi cáu với con vậy? Nó mới có hai mươi mà anh bắt ép làm gì, nó cũng đang đi học đại học dở dang sao mà nghỉ học lấy chồng được. Anh bắt con lấy chồng lúc này không khác là bảo nó đi chết rồi.

Ông ngô nhìn sang người vợ bên cạnh mình đang nói, ông biết vợ ông chứ lúc nào mà không bênh con, người vợ này luôn có thành kiến với khả Uyên ông biết từng ý trong câu nói của vợ mình.

– Em không phải bênh nó, anh không thể bắt khả Uyên gả đi khả Như được.


– Anh không nghĩ thông rồi, khả Uyên mới học xong cấp ba chưa có đi học đại học nên gả đi về bên đó gia đình họ sẽ định hướng cho nó học tập, còn khả Như thì đang học dở dang sao mà nghỉ về nhà học theo gia đình họ được.

– phải đó ba… – khả Như hùa theo nói cùng mẹ.

Khả Uyên ngồi im từ nãy đến giờ cô hiểu ba mình không muốn gả cô đi. Nhưng lời đã hứa nếu không có người gả qua bên đó thì Ngô gia sẽ rất khó xử. Cô cũng không muốn ba mình khổ nữa nên đã lên tiếng

– Ba hãy để con đi thay chị, ba cũng đã hứa hôn rồi nếu không gả con gái qua đó sẽ rất khó xử, con không muốn ba phải đau đầu vì chuyện này,

– không được!

Tiếng ba cô gắt lên, ông biết đứa con này rất hiểu chuyện nó sẽ không để ông phải mất mặt với mọi người, chỉ là ông không muốn gả nó cho thằng ngốc, ông muốn gả nó cho một người đàn ông hoàn hảo, mà có gả thì giờ cũng chưa phải lúc.

– Ba không phải lo con tự biết lo cho bản thân mà. Con lớn rồi, con quyết định rồi ba cứ nói với tống gia là con đã đồng ý hôn sự này…

– Con… Ta không thể gả….

– Ba không muốn gả nó cho thằng ngốc, mà va lại muốn gả con đi…. – giọng khả Như Chen ngang vào nói

– Thôi anh đồng ý đi. Con nó cũng đồng ý rồi mà! – Minh Trang nói giọng năn nỉ với chồng mình

– Em thì biết cái gì…! Khả Uyên con cứ để việc này ba nói với Tống gia con không phải gả bên đó…

Cô nhìn thấy mẹ con khả Như nhìn cô với những ánh mắt đầy viên đạn, cô không muốn nhìn thấy họ nữa, giờ từ chối không khác gì cô tìm cho mình cái địa ngục, thôi thà lấy thằng ngốc còn hơn ở với mẹ con nhà này…

– Ba cứ đồng ý với họ, con đã đồng ý ba không phải lo…. Con lên phòng nghỉ ngơi đây..

Nói xong cô xin phết ba mình rồi lên phòng đóng cửa lại. Còn ba cô để cô lên phòng rồi mới đứng dậy quát:

– Vừa lòng hai mẹ con bà chưa, mẹ con bênh nhau có ngày chết tới cổ không ai cứu.

Ông bỏ đi lên phòng còn lại hai mẹ con nhà khả Như nhìn nhau cười đầy ẩn ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.