Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 64: Em thật là mất hứng


Đọc truyện Chồng Hờ Vợ Tạm – Chương 64: Em thật là mất hứng

Lời của ông chủ Trác khiến tôi hoàn toàn yên tâm.

“Lễ vật quý trọng như vậy, em cần phải bỏ ra thứ gì?” Tôi gọn gàng dứt khoát hỏi.

Anh ấy đã từng nói, nói về bản chất, anh ấy là thương nhân.

Đây là một căn nhà tính cả lắp đặt thiết bị, khu vực này, vị trí này, cho dù vào năm đó, giá trị mua bán cũng khoảng hai tỷ.

Đây không phải là một bộ quần áo bình thường, một món quà.

Tôi chỉ có thân thể, cũng may thứ anh ấy nhìn trúng cũng chính là thân thể của tôi. Hơn nữa, vào chuyến đi đến thành phố D lần trước, tôi đã hiểu rõ một điều, anh ấy có lẽ sẽ không dễ dàng tặng tôi cho người khác.

“Em thật là mất hứng.” Anh ấy nói: “Lúc này, không phải là em nên vui vẻ ôm lấy anh, hôn anh mãnh liệt nói lời cảm ơn sao? Sau đó đầu anh sẽ nóng lên, nói với em, cái gì cũng không cần bỏ ra.”


Tôi bỗng chốc liền cười, rất phối hợp móc hai tay vào cổ anh ấy: “Em không phải vốn dĩ đã là của anh sao? Lần nào ở cùng nhau, em không phải đều phục vụ anh đến mức đau muốn chết sao? Hử?”

Tôi vừa nói vừa nghiêng đầu, như có như không chạm vào khóe môi anh ấy.

Người không chịu đựng nổi đầu tiên quả nhiên là anh ấy, tôi rõ ràng cảm nhận được thân thể của anh ấy đang thay đổi, lúc lại mở miệng, giọng nói của anh ấy đã có sự không trong sáng: “Bây giờ không sợ anh biến thành cầm thú muốn em ở chỗ này à?”

Tôi cười, vẫn nhẹ cắn lấy khóe môi của anh ấy: “Không phải nói lắp đặp xong mới “làm” ở đây sao? Em tin tưởng sức nhẫn nại của anh.”

“Yêu tinh nhà em!” Anh ấy gặm tôi một miếng mạnh mẽ, lập tức buông ra.

Hôm đó, tôi cho rằng anh ấy sẽ lập tức đưa tôi đến khách sạn, trút hết những dục vọng tích lũy trong hai lần rồi tính. Nhưng không ngờ, anh ấy chỉ cùng tôi ăn cơm tối liền đưa tôi quay trở lại trường học.

“Thật sự không có điều kiện đính kèm? Ví dụ ở cùng anh thêm hai năm?” Lần trước ước định với anh ấy là đến khi tốt nghiệp đại học.

Anh ấy lắc đầu.

“Chuyện của hai năm sau để hai năm sau rồi nói. Anh chỉ có một điều kiện.” Anh ấy nhìn tôi một chút: “Khi ở bên cạnh anh, không được có quan hệ với người đàn ông nào khác, không được lên giường với người đàn ông khác.”

“Cái này cũng có thể gọi là điều kiện?” Đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy: “Đây thật không giống một điều kiện của thương nhân đưa ra.”

Anh ấy cười, hời hợt nói: “Em nếu như muốn ở cùng anh thêm hai năm, đương nhiên cũng được.”


“Được!” Giọng nói của tôi càng thêm tùy ý.

Ngoại trừ anh ấy, tôi vẫn thật không biết có thể gặp được một người đàn ông có thể khiến tôi động lòng như vậy, yên tâm như vậy, đau lòng như vậy… hay không?

Anh ấy cười, sau khi nhìn tôi một chút, không nói gì thêm.

Nghỉ hè năm đó, tôi trừ việc học thuộc lòng, ôn tập bài vở ra thì là lắp đặt nhà ở.

Anh ấy chuyển một số tiền lớn vào trong thẻ của tôi, nói không đủ thì hỏi anh ấy.

Quá trình lắp đặt sửa sang phía sau, anh ấy đã cho tôi ý kiến mấy lần, cũng cùng tôi đi mua đồ dùng trong nhà, căn bản là tùy vào tôi thích.

Tôi đổi phòng bếp thành kiểu phòng bếp nửa mở, đặt cái giường rất to ở phòng ngủ. Tất cả mọi thứ đều là dựa theo nhu cầu sinh hoạt của hai người để lắp đặt.

Tôi muốn làm cho anh ấy đồ ăn thuộc sở trường của tôi. Tôi muốn khi tôi nấu ăn, anh ấy có thể ở sau lưng ôm tôi. Tôi muốn ở mỗi góc trong căn nhà này cùng anh ấy làm…


Việc lắp đặt sửa sang cơ bản chỉ mất một tháng, sau đó chính là đưa dụng cụ gia đình và đồ điện vào trong nhà.

Mọi thứ đều rất nhanh chóng, cuối cùng kịp trước khi vào kỳ học thứ hai của năm thứ ba, nhà đã lắp đặt xong. Tôi đem những đồ vật quý trọng của tôi, cũng chính là vali hành lý đó đến.

Sau đó, anh ấy lái chiếc Land Rover, đích thân chuyển nhà thay tôi, chuyển toàn bộ đồ vật giá rẻ của phòng trọ đến.

Gian nhà có hơi người, rất có cảm giác “nhà”.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi mẹ tôi rời bỏ tôi, tôi mới lại có cảm giác “nhà”.

Tôi và anh ấy lần đầu tiên không đi khách sạn, mà là ở trong nhà…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.