Đọc truyện Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 128
CHƯƠNG 128: Một trăm hai mươi tám đồng tiền.
Hôn lễ của Bắc Bắc và Chu Thịnh tổ chức rất là lớn.
Vì tổ chức hôn lễ này mà nhà họ Lê và nhà họ Chu đã tốn rất nhiều công sức.
Sau khi tốt nghiệp là đến lễ cưới.
Hôn lễ kết thúc, Bắc Bắc và Chu Thịnh kết hợp trăng mật và đi du lịch trong một tháng, coi như hoàn thành mong ước của Bắc Bắc.
Sau đó, Bắc Bắc lại lao đầu vào công việc, cô vẫn còn rất nhiệt tình với đóng phim, cũng vì đạt được giải thưởng nên cô càng nỗ lực hơn nữa.
Người quản lý của Bắc Bắc không đổi nhưng bên cạnh cô bây giờ không phải Trần Tĩnh nữa.
Trần Tĩnh cũng phải có thời gian nghỉ ngơi, cho nên người quản lý vẫn là Trần Tĩnh như trước nhưng Bắc Bắc đã tìm một trợ lý giúp đỡ.
Trước kia Trần Tĩnh sở dĩ không tách ra, hoàn toàn là vì sợ Bắc Bắc chưa rõ sự đời, không yên tâm mà thôi.
Nhưng thông qua hôn lễ đó, cơ hồ không ai mà không biết Bắc Bắc là vợ của Chu Thịnh, con gái nhà họ Lê.
Vì thế, khách quan mà nói, đối với mấy nhà đầu tư không an phận kia, Trần Tĩnh yên tâm hơn nhiều, không còn phải hằng ngày bận trước bận sau đi cùng Bắc Bắc nữa.
Bắc Bắc cũng không cần lắm.
Thật ra cô là một người có khả năng xử lý khá tốt, vốn cô cũng không cần trợ lý, nhưng mà đành chịu, Chu Thịnh mạnh mẽ đưa cho cô một trợ lý, nghe nói còn biết võ nữa.
Thuận lợi bảo vệ cô.
Bắc Bắc mặc dù hơi không muốn nhưng cũng đồng ý.
Cô tiếp tục đóng phim, mãi đến năm trước mới dừng công việc của mình lại, bởi vì cô.
.
.
.
.
.
.
.
có thai rồi.
Đây là việc vui của cả nhà.
Vốn người lớn ở nhà họ Chu đều cảm thấy căn cứ vào tính cách làm việc rất nghiêm túc của Bắc Bắc, chắc là sẽ không đồng ý sinh con sớm như vậy.
Kết quả, lúc biết được tin này, có thể tưởng tượng được mọi người kinh ngạc cỡ nào rồi.
Có thai! ! ! ! !
Đầu tiên khi Chu Thịnh nhận được điện thoại của Bắc Bắc gọi từ bệnh viện, anh liền vội vàng bỏ hội nghị, chạy về hướng bệnh viện.
Nhìn thấy người đang ngồi ở hành lang đợi mình, Chu Thịnh hít một hơi sâu rồi hỏi: “Thật hả?”
Bắc Bắc buồn cười nhìn anh, trừng mắt hỏi: “Gì mà thật hả? Lẽ nào em còn nói đùa với anh à?”
Chu Thịnh lúc này cực kỳ phấn kích: “Không, không.
Anh hoàn toàn không có ý đó, chỉ là không dám tin, bị hạnh phúc đập cho mê man rồi.”
Nghe vậy, Bắc Bắc phì cười, ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh: “Còn không dẫn em về nha?”
Chu Thịnh nhanh chóng vươn tay dìu Bắc Bắc và nói: “Cẩn thận.
Sàn bệnh viện trơn đấy, phải đi từ từ thôi.”
Bắc Bắc: “.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.”
Sau khi hai người về đến nhà.
Những người biết tin đều đã đến đây, ngay cả Lê Miên và Tần Tuấn cũng đều đến nhà họ Chu.
Bắc Bắc nhìn thấy mà kinh ngạc.
“Mọi người làm gì vậy?”
Mẹ Chu chăm chú nhìn cái bụng bằng phẳng của Bắc Bắc, hỏi: “Mang thai thật à?”
Bắc Bắc gật đầu, cười nói: “Mẹ, sáu tuần rồi.”
Mẹ Chu kêu trời ơi, âm lượng cũng cao lên nhiều: “Vậy tốt quá rồi! Nhanh nhanh, Bắc Bắc đến đây ngồi xuống, ngồi ở đây.
Nếu muốn ăn cái gì thì nhất định phải nói cho mẹ nhé.”
Bắc Bắc: “.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Vâng ạ.” Cô nhìn mẹ Chu trước mặt đang căng thẳng hơn cả mình, nhất thời không biết nên phải làm thế nào.
Nhìn thấy người lớn hiếu kỳ, Bắc Bắc yên lặng đón nhận ánh mắt chăm chú và những lời hỏi thăm của mọi người, hỏi cái gì thì trả lời cái đó.
Cứ như vậy, cuộc sống mang thai của Bắc Bắc bắt đầu.
Khi biết cô có thai, Trần Tĩnh liền đem những công việc có thể hủy đều sẽ hủy, quay phim toàn bộ từ chối hết.
Mặc dù Bắc Bắc vẫn khỏe nhưng không ai dám mạo hiểm cả.
Bắc Bắc bị thuyết phục, chỉ có thể hằng ngày ngồi ở nhà.
Ăn uống ngủ nghỉ đều tốt, sau vài ngày Bắc Bắc đã phát chán, ngày nào cũng cáu kỉnh với Chu Thịnh, anh thì luôn nhẫn nại dỗ dành cô.
Đêm nay, Bắc Bắc vừa mới giận dỗi với Chu Thịnh xong, anh đi vào phòng tắm tắm rửa.
Khi Chu Thịnh đang tắm, Bắc Bắc trò chuyện với Triệu Manh Manh và bạn ở ký túc xá.
Bắc Bắc: [Em thật sự chán phát điên rồi ! ! ! ! Ở nhà được nuôi giống như ở tù vậy !]
Manh Manh: [Em muốn đến đoàn làm phim của chị chơi không? Diễn một vai khách mời, phụ nữ có thai.]
Bắc Bắc: [.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.]
Tiểu Ngư: [ Tớ cảm thấy hay đó.
Bắc Bắc hay là cậu ra ngoài dạo phố? Ngày mai đúng lúc tớ rảnh, có thể đi cùng cậu.
Hoặc là đi ăn gì đó, giải sầu cũng ok đấy.]
Mấy người tám chuyện, không biết làm sao lại tán dóc đến Chu Thịnh.
Manh Manh: [Chồng em không ở cùng em sao? Bây giờ em muốn đi bất cứ chỗ nào, sếp Chu đều đồng ý đi cùng em thôi à.]
Bắc Bắc: [Anh ấy dạo này bận chuyện công ty.
Có mấy dự án lớn, em không tiện nói, nhưng vừa rồi em mới giận dỗi với anh ấy xong.]
Manh Manh: [Cũng chỉ có em.
Dám tùy tiện giận dỗi Chu Thịnh.]
Bắc Bắc: [Em cũng không cố ý mà, nhưng chỉ là không kiềm chế được tính tình của mình.]
Bắc Bắc kiểm điểm lại bản thân.
Thật ra trước đây tình tình cô rất tốt, tuyệt đối không có cái kiểu giận dỗi Chu Thịnh như thế, nhưng dạo gần đây, tính tính càng ngày càng tệ.
Day day mi tâm, Bắc Bắc tùy tiện nói mấy câu với đám Manh Manh rồi tắt.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy đèn phòng tắm vẫn sáng.
Suy nghĩ về những lời Triệu Manh Manh vừa nói với mình, hình như là hơi quá đáng.
Thật ra bản thân mình muốn ra ngoài chơi, hoàn toàn có thể nói với Chu Thịnh, mà không phải là một mình bản thân hờn dỗi, sau đó đến tối nay, Chu Thịnh đi làm về rồi cáu kỉnh với anh.
Nghĩ thông suốt rồi, Bắc Bắc đợi Chu Thịnh ra nói xin lỗi.
“Chồng ơi!”
Chu Thịnh dừng bước, tay đang lau tóc cũng ngưng lại, nhìn về phía Bắc Bắc: “Sao thế?” Có phải bụng khó chịu hay muốn ăn cái gì?” Vẻ mặt anh rất lo lắng, khiến Bắc Bắc càng ghét bản thân hơn.
“Không có.” Cô đưa tay lấy chiếc khăn mặt trong tay Chu Thịnh rồi nói: “Để em lau tóc cho anh, lát nữa nói chuyện này với anh.”
Chu Thịnh giật mình, theo bản năng nói: “Bây giờ nói đi, anh đang nghe đây.”
Bắc Bắc: “Thật hả?”
“Ừm.” Chu Thịnh cúi đầu nhìn Bắc Bắc đang ngồi trên giường, buồn cười hỏi: “Muốn nói với anh chuyện gì? Sao mà sợ thế?”
Bắc Bắc trầm ngâm một lúc, nhìn Chu Thịnh nói: “Xin lỗi anh.
Gần đây, tâm trạng em không tốt, luôn vô lý mà gây sự với anh.” Cô kéo áo Chu Thịnh, khẽ nói: “Em vừa mới tự kiểm điểm bản thân rồi, không nên hô to gọi nhỏ.
Em xin lỗi.”
Chu Thịnh bần thần một lúc mới nhìn vợ rồi cười: “Nghĩ linh tinh gì thế.
Anh đâu có giận.
Em đang trong thời kỳ mang thai, tính tình không tốt cũng là bình thường thôi.” Chu Thịnh vươn tay vuốt tóc cô, khẽ hỏi: “Gần đây có phải ở nhà chán quá nên không vui?”
“Hơi hơi.”
Chu Thịnh nói: “Có muốn đi đâu không?”
Bắc Bắc suy nghĩ chút xíu rồi nói: “Em muốn đến đoàn phim.
Manh Manh đang quay phim, em muốn đi thăm thôi được không?”
Chu Thịnh gật đầu: “Được chứ.
Em muốn đi thì đi.
Anh bảo người đi cùng em, ngày mai anh còn bận chút việc khác.
Đợi anh hoàn thành thì sẽ đến đón em.”
Vỗ vỗ đầu Bắc Bắc, Chu Thịnh cúi xuống hôn cô một cái, tức cười nói: “Vì chuyện này mà giận à?”
“Không phải.”
Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn anh: “Ở nhà buồn bực, hơi khó chịu.”
“Vậy thì thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Muốn đi đâu cũng được, chỉ cần an toàn là được.”
“Nhưng phía bà nội.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.” Bắc Bắc không nói nửa câu sau.
Từ khi cô có thai thì chuyển đến bên nhà họ Chu ở.
Luôn được mọi người chăm sóc, ngay cả ăn cái gì cũng cũng bị hạn chế.
Mặc dù biết mọi người là vì muốn tốt cho cô nhưng cô vẫn cảm giác không thoải mái.
Loại cảm giác này cô nói ra không được nhưng cứ khó chịu.
Chu Thịnh bật cười, dỗ dành: “Yên tâm.
Phía bà nội có thể hiểu mà.
Mọi người hơi lo lắng cho em, dù sao thì nhóc con trong bụng không ngoan cho lắm.
Tuy nhiên em muốn ra ngoài thì mọi người cũng có thể hiểu được, yên tâm đi.
Chút nữa anh nói với mẹ một câu là được rồi.”
Mắt Bắc Bắc sáng lên, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Thật sao?”
“Thật.”
Sau khi hai người bàn bạc chuyện này xong, tâm tình của Bắc Bắc trong nháy mắt tốt lên liền.
Cô thật sự muốn ra ngoài đi đâu đó, nếu ở nhà thêm nữa thì cô cảm giác bản thân sắp buồn bực phát bệnh rồi.
Hiệu suất làm việc của Chu Thịnh rất nhanh, không lâu sau thì đã quay về.
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên nhìn anh: “Nói xong rồi?”
“Được rồi.” Chu Thịnh cảm thấy bất đắc dĩ với vợ mình: “Mẹ hiểu mà.
Mẹ nói nhìn em gần đây không vui, có phải vì ở nhà không thoải mái hay không.”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải không thoải mái, chỉ là hơi chán thôi.”
“Ừm.” Chu Thịnh ôm cô, cúi đầu thơm rồi nói: “Ngày mai anh bảo Trần Tĩnh đi cùng em nhé, vừa hay có người đồng hành.
Buổi tối sau khi kết thúc, anh sẽ ở cùng em.
Muốn ở bên đó mấy ngày?”
“Hai ngày là được rồi, không thể ở quá lâu.”
“Được.”
Từ sau chuyện lần này, mẹ Chu cũng khích lệ Bắc Bắc ra ngoài dạo quanh, cho nên cuộc sống khi mang thai về sau này, Bắc Bắc lại biến thành giống như trước kia.
Tính cách cũng khôi phục lại rất nhiều, cũng không phải ngày nào giận hờn gì Chu Thịnh nữa.
Tuy nhiên, sự cưng chiều của Chu Thịnh đối với Bắc Bắc thật sự đạt đến mức không ai sánh bằng.
Anh cưng cô, chiều cô vô cớ, khiến người khác không khỏi ghen tị với cô.
Ngày sự sinh em bé là cuối tháng chín.
Vừa đến tháng chín, cả nhà họ Chu đều đã sẵn sàng tất cả.
Ngày hai mươi lăm tháng chín, đau bụng, lúc này Bắc Bắc đã nhập viện rồi, cho nên chuyện sinh con có thể nói là vô cùng thuận lợi, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Mà giới tính của em bé khi sinh ra giống y như lúc ban đầu Chu Thịnh mong muốn, là một công chúa.
Sau khi Bắc Bắc nhìn thấy con của mình xong thì liền mê man, còn Chu Thịnh vẫn luôn ở bên cạnh cô, ngay cả con cũng không gặp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Thời gian nhoáng cái trôi đi.
Nháy mắt, cô nhóc đã lớn rồi, đã đến tuổi kêu mẹ rồi.
Hôm nay, Bắc Bắc và Chu Thịnh đang nói chuyện về công việc, trong thời gian một năm sau khi sinh con xong, cô đều chăm sóc cơ thể, nhưng không ra ngoài làm việc, cho nên bây giờ không nhịn được nữa rồi, muốn bắt đầu tiếp tục làm việc trở lại.
Về Chu Thịnh, anh không có ý kiến gì đối với công việc của Bắc Bắc.
Bắc Bắc có lý tưởng của bản thân, muốn thực hiện thì Chu Thịnh rất tán thành, chẳng qua là đối với chuyện làm sao chăm sóc con thì hai người còn đang thảo luận.
Đột nhiên, cô nhóc bước đi lảo đảo đến chỗ hai người, miệng phát âm không rõ ràng: “Ma.
.
.
.
.
.
.
.
ma.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
“
Bắc Bắc ngẩn ra, cúi đầu nhìn cô nhóc đang bước đến, cảm thấy mình bị ảo giác: “Con nói cái gì?” Cô khó tin hỏi lại: “Công chúa ơi, con vừa nói cái gì thế?”
Công chúa nhỏ mở to mắt nhìn Bắc Bắc, dang tay mình ra: “Ma ma.
.
.
.
.
.
.
.
ôm.”
Bắc Bắc bất ngờ mà khóc, ôm cô nhóc lên, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh: “Chu Thịnh, con gái biết gọi mẹ rồi.”
Chu Thịnh cười, vươn tay xoa đầu công chúa nhà mình hỏi: “Vậy cha thì sao? Biết gọi chưa?”
Công chúa nhỏ nháy mắt, nhìn Chu Thịnh từ từ nói: “Ba ba.”
“Là cha, không phải ba ba.”
Công chúa nhỏ chớp mắt, đôi mắt to nhấp nháy, vô cùng đáng yêu, kiên trì nói: “Ba ba.”
Bắc Bắc và Chu Thịnh nhìn nhau, hai người không nhịn được mà bật cười.
Mặc dù công chúa nhỏ trước đây biết nói một ít rồi, nhưng chưa từng gọi rõ như thế, làm cho Bắc Bắc luôn cảm thấy con gái bị bị chậm nói, lo lắng không thôi.
Nhưng bây giờ, trong nháy mắt cô đã yên tâm nhiều rồi.
Ôm công chúa nhỏ, Bắc Bắc thơm lên má cô nhóc, cười nói: “Mẹ yêu con quá đi à!”
Chu Thịnh nhìn hai mẹ con, khóe môi cong lên, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.
Anh rất hạnh phúc, những người quan trọng nhất trong cuộc đời, bây giờ đều đang ở bên cạnh anh.
Hai mẹ con đang ôm nhau, Chu Thịnh cười nói: “Tốt quá.”
Bắc Bắc khẽ cười, nhón chân hôn lên má Chu Thịnh rồi nói: “Đúng thế.
Tốt quá.”
Cô cảm ơn bản thân có thể đến đây, có thể yêu Chu Thịnh, có được kết tinh của tình yêu hai người.
Tất cả cái này đối với Bắc Bắc mà nói đều là chuyện trước kia nằm mơ cũng không dám mơ.
Mặc dù trải nghiệm rất nhiều nhưng Bắc Bắc vẫn cảm giác như cũ.
Những trải nghiệm đó đến bây giờ nhìn lại đều là những của cải quý giá của cô, bởi vì có những trải nghiệm đó mới có bọn họ bây giờ.
Bọn họ rất hạnh phúc, đã có gia đình, có con, có bạn bè, có tất cả những thứ mà mình mong muốn, hơn nữa tất cả những thứ xung quanh bọn họ đều trở nên tốt hơn.
Tin tưởng rằng tương lai, gia đình bọn họ sẽ càng hạnh phúc hơn.
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh, trong mắt chỉ có yêu: “Chu Thịnh.”
“Hửm?”
“Em yêu anh.”
Chu Thịnh cong môi, hôn hai mẹ con, rồi khẽ nói: “Anh cũng yêu hai mẹ con.”
—————– Kết thúc ————————-