Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 119


Bạn đang đọc Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 119


Chương 119: Một trăm mười chín đồng tiền
 
Bắc Bắc cười nhạt nhìn anh: “Em tăng năm cân rồi.”
 
Chu Thịnh: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.” Anh nghẹn lời, vội vàng sửa lại lời nói: “Không sao.

Dáng người em như vậy là đẹp nhất, đừng giảm cân nữa.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc không phản ứng lại với anh, tiếp tục làm động tác yoga của mình.

Bất kể Chu Thịnh nói gì, Bắc Bắc cũng không ăn.
 
Cuối cùng, Chu Thịnh bỏ cuộc, chỉ có thể tự mình lặng lẽ gọi đồ ăn bên ngoài.

Ngồi ăn trước mặt Bắc Bắc, mặc dù cũng gọi một phần cho cô nhưng cô kiên quyết không ăn.
 
Đến khi Chu Thịnh ăn tối xong, Bắc Bắc vẫn đang kiên trì tập luyện.

Sau một lúc, cô đứng dậy khỏi thảm yoga, nhìn Chu Thịnh: “Sáng mai lúc chạy bộ nhớ gọi em nhé.

Em cũng muốn chạy bộ với anh.”
 
Chu Thịnh: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Được.” Nhìn thấy đột nhiên vợ mình có nghị lực như thế, Chu Thịnh thật sự không biết nên phản ứng thế nào.
 
Buổi tối trước khi ngủ, hai người trò chuyện như thường lệ.

Mỗi lần trước khi ngủ chỉ cần còn tinh lực, Bắc Bắc sẽ tám chuyện với Chu Thịnh.

Đây cũng xem như là một cách để giữ gìn tình cảm vợ chồng, kể cho người kia nghe những chuyện ban ngày đã xảy ra khi hai người không ở bên, để người kia biết rõ.
 
“Chu Thịnh.”
 
“Sao thế?”
 
Bắc Bắc mở to hai mắt nhìn trần nhà, đưa tay sờ bụng mình rồi nói: “Em đói.” Vừa nói xong, trong phòng liền vang lên tiếng bụng sôi ọc ọc của cô, thật là đói quá đi.
 
Chu Thịnh ngây ra, dở khóc dở cười nhìn vợ mình: “Anh làm gì đó cho em ăn nhé?”
 
“Không cần.” Bắc Bắc thở dài, vì đẹp, đói cũng được.
 
“Không ăn.”
 
Chu Thịnh nhìn cô, hơi xót: “Không ăn thật à?” Anh duỗi tay sờ sờ bụng cô, khẽ nói: “Bụng đói xẹp lép rồi, thật sự không muốn ăn sao? Đồ ăn buổi tối mua về vẫn còn một phần chưa đụng tới, anh có thể chiên cơm trứng.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc im lặng, một lúc sau cũng không lên tiếng.
 
“Sao lại không nói chuyện rồi?”
 
Bắc Bắc vâng một tiếng: “Em đang tính lượng calo của cơm chiên trứng.

Ăn một bát cơm chiên trứng, ngày mai em có thể phải chạy bộ ba tiếng đồng hồ mới đốt hết lượng calo được.” Cô đau thương lên tiếng, chui ra từ trong ngực Chu Thịnh: “Không ăn!”
 
Cô phải kiên trì với phương pháp của mình, không ăn là không ăn.
 
Chu Thịnh: “.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
 
Có hơi bất đắc dĩ nhìn vợ mình, Chu Thịnh khẽ dỗ dành: “Vậy dậy đi ăn một chút đồ có ít calo?”
 
“Không.” Bắc Bắc lắc đầu, nhìn Chu Thịnh nói: “Anh mau dỗ em ngủ, ngủ rồi thì không đói nữa.”
 
Chu Thịnh bật cười, nhìn cô chăm chú rồi nhanh chóng đáp lại: “Được được được.

Dỗ em ngủ.” Vợ mình đã kiên quyết không ăn như thế, Chu Thịnh cũng đành bó tay.
 
Cũng may chỉ là bữa ăn tối, không ăn thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
 
Dỗ mãi, Bắc Bắc mới ngủ được.

Hôm sau, Bắc Bắc chạy bộ cùng Chu Thịnh.

Trước khi tham gia lễ trao giải, Bắc Bắc không được ăn những đồ ăn có lượng calo cao, bữa sáng ăn trứng và uống sữa, bữa trưa ăn vài miếng rau xanh, quyết tâm phải giảm ba cân.

Thật ra, cho dù Trần Tĩnh không nghiêm khắc yêu cầu Bắc Bắc như thế thì bản thân cô cũng chịu không nổi cái sự thật mình đã mập lên. 
 
Cô thích đẹp, lại là diễn viên, đối với vóc dáng bản thân có sự theo đuổi và yêu cầu nhất định. 
 
May mắn ba ngày sau, Bắc Bắc thật sự đã giảm ba cân, nhìn thấy số cân nặng hiển thị trên cân, cô xem như đã yên tâm.
 

 
Ngày tham dự lễ trao giải, sáng sớm Trần Tĩnh đã đến đón cô.

Đầu tiên là đi spa, sau đó đi làm tóc, trang điểm, dày vò cả một buổi chiều mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, Trần Tĩnh liền dẫn Bắc Bắc đi lấy lễ phục. 
 
Lễ phục trước đó đã hỏi ý kiến của Bắc Bắc, cô thích thì mới đặt.
 
“Em thế này chắc là không đến nỗi để lộ bụng nhỉ.”
 
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn, cười nói: “Lát nữa không phải còn cầm túi hay sao.

Lúc chụp hình, em có thể lấy túi để đằng trước, che bớt lại.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc vâng một tiếng: “Vâng ạ.” Thật ra, rất nhiều diễn viên nữ cũng làm như thế khi chụp hình.

Chỉ cần mặc lễ phục, những nữ nghệ sĩ gầy cũng đều hy vọng bản thân mình hoàn mỹ hơn, đặc biệt là phần bụng.

Có những lúc rõ ràng không có miếng thịt nào nhưng chỉ vừa hơi thả lỏng một chút thì ảnh chụp mình chẳng khác nào đang mang thai.

Đây là việc tất cả mọi người đều không thể chấp nhận được, cho nên dù là không cần trang điểm các kiểu thì trong tay mọi người đều cầm một cái túi nho nhỏ xinh xắn, chỉ vì lúc chụp hình che cái bụng lại.
 
Lễ phục là do tự Bắc Bắc chọn, một chiếc váy dài màu đen.

Cô mặc để lộ quá thì Chu Thịnh sẽ không thích, cho nên cuối cùng thận trọng chọn một cái váy lễ phục trang nhã không tay.

Dáng người cô cao gầy, mặc lên người cực kỳ có khí chất.
 
Trần Tĩnh nhìn rồi gật đầu liên tục: “Tuyệt vời, tuyệt vời, rất đẹp.”
 
Bắc Bắc nhướng mày, cười yếu ớt: “Là tạm được.”
 
Lễ phục rất hợp, bản thân Bắc Bắc cũng rất thích.
 
“Xuất phát thôi.”
 
“Vâng.”
 
Hai người cùng đi đến hiện trường lễ trao giải.

Khi Bắc Bắc đến, trước mặt vừa đúng lúc có nghệ sĩ khác đang đi thảm đỏ.

Trước khi Bắc Bắc xuống xe, Trần Tĩnh ân cần chỉ bảo nói rất nhiều việc cần chú ý, dù sao cũng là lần đầu tiên Bắc Bắc tham gia hoạt động như vậy.
 
Mặc dù Bắc Bắc đã biết tất cả nhưng vẫn mỉm cười nghe Trần Tĩnh nói, gật đầu đồng ý từng cái một.
 
“Chị Tĩnh, em biết rồi.

Chị yên tâm đi.”
 
“Được.

Chị ở bên trong chờ em.

Lát nữa MC và phóng viên chắc chắn sẽ hỏi những chuyện liên quan về em và Chu Thịnh, cứ xem xem rồi trả lời.”
 
“Ok.”
 
Bắc Bắc kéo làn váy dài xuống xe.

Vừa bước xuống xe, ống kính liền chỉa thẳng vào cô.

Toàn bộ đều hướng về bên này, Bắc Bắc theo bản năng muốn nheo mắt nhưng nhịn lại, vẫn cố gắng kiên trì nhìn thẳng vào những ống kính đó, trên mặt nở một nụ cười đúng chuẩn. 
 
Cô đi về hướng phía người MC.

Khi MC nhìn thấy Bắc Bắc, trên mặt cười không biết bao nhiêu là vui sướng.
 

“Bây giờ đang đi tới chính là Đồng Bắc Bắc.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
 
Bắc Bắc khẽ mỉm cười đi đến, cầm lấy cây bút mà MC đưa, ký tên lên tấm bảng sau lưng.

Sau đó mới quay về phía ống kính bắt đầu chụp hình, MC cũng không quên trọng trách của bản thân, tiến hành phỏng vấn Bắc Bắc.
 
“Bắc Bắc xin dừng bước.

Chúng ta nói chuyện chút đi.”
 
Bắc Bắc bật cười: “Vâng, nói gì ạ.”
 
MC đừng nói là có bao nhiêu tò mò về cô, tin nóng kỳ trước thật sự khiến tất cả mọi người mở rộng tầm mắt, hơn nữa Chu Thịnh bảo vệ vợ mình như thế khiến bao nhiêu người hâm mộ gato: “Bắc Bắc gần đây không phải đã công khai cuộc sống hôn nhân của mình sao.

Hôm nay tổng giám đốc Chu không đến cùng cô sao?”
 
Bắc Bắc cười lắc đầu: “Không.

Anh ấy bận công việc khác rồi.”
 
MC tiếp tục hỏi: “Bạn bè bên cạnh tổng giám đốc Chu đều nói anh ấy cưng vợ, tình cảm vợ chồng đặc biệt tốt.

Có thể chia sẻ cho mọi người biết làm thế nào để giữ gìn tình cảm vợ chồng tốt như thế không?”
 
Bắc Bắc nhướng mày, cười nói: “Chắc là vì Chu Thịnh quá thích tôi chăng.”
 
MC: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
 
Phóng viên ở hiện trường ồ lên, thật sự cảm thấy bội phục sự dũng cảm nói ra như thế của Bắc Bắc.
 
Cũng may chỗ này không thể phỏng vấn quá lâu, không lâu sau Bắc Bắc được thả ra.

Vừa vào trong hậu trường, Trần Tĩnh đã chạy ra: “Câu trả lời của em vừa rồi thật làm cho đông đảo chị em phải đỏ mắt ghen tị.”
 
“Em nói sự thật thôi.”
 
Trần Tĩnh nghẹn lời, nhưng vô lực phản bác.
 
“Được rồi.

Em qua đó ngồi trước.

Vốn là em được xếp ngồi ở mấy hàng sau, nhưng không biết tại sao, chắc vì em là vợ của Chu Thịnh, cho nên bây giờ em ngồi cùng hàng đầu với Triệu Manh Manh.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
 
Suy nghĩ, Bắc Bắc hỏi: “Đêm nay em chỉ đến mua nước tương* thôi, có phải là được bung xõa không?”
 
*Mua nước tương: là một ngôn ngữ mạng tại Trung Quốc, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương.

Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, “con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi”, ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình.

Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý “tôi không liên quan tới chuyện này”, tương đương với từ “người qua đường”.


Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là “mua nước tương”.
 
Trần Tĩnh tặng cô cái nhìn khinh thường: “Em có thể hăng hái chút được không? Chị cảm thấy em có thể nhận giải thưởng diễn viên mới.”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Không không.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

em không thể ôm hy vọng, lỡ như không có thì lại rất thất vọng sao.

Thôi em cứ thoải mái bung lụa thôi.”
 
Trần Tĩnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: “Tùy em.

Dù sao nếu như đoạt giải thì nhớ rõ mấy lời cảm ơn chị đã nói cho em.”
 
Bắc Bắc: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vâng.”
 
Sau một lúc, Bắc Bắc ngồi ở vị trí của mình.

Năm phút sau, Triệu Manh Manh đã đến, ngồi bên cạnh Bắc Bắc thở phì phò: “Chị làm sao thể? Mệt vậy à?”
 
Manh Manh gật đầu, nhìn Bắc Bắc nói: “Vừa rồi thiếu chút nữa bị ép hỏi phát điên luôn.”
 
“MC hỏi chị cái gì sao?”
 
Triệu Manh Manh gật đầu: “Hỏi rồi.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Hỏi thăm cuộc sống hôn nhân của Bắc Bắc và Chu Thịnh.”
 
Bắc Bắc: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.”
 
Nhìn khuôn mặt đầy ngốc nghếch của Bắc Bắc, Manh Manh phá lên cười: “Không có không có.

Chị nói giỡn với em thôi, yên tâm đi.”
 
“Ồ.” Bắc Bắc lạnh lùng nhìn chị: “Chị đùa hơi quá rồi đó.”
 
Triệu Manh Manh ừ hứ, liếc mắt, nhỏ tiếng nói: “Chỗ bên cạnh chị là Lê Tiêu, sợ quá.”
 
“Sợ gì?”
 

“Lạnh.”
 
Bắc Bắc nghẹn lời, bất đắc dĩ nhìn chị: “Chị đã kể hai chuyện cười nhạt rồi.

Em cũng rất lạnh đó.”
 
Triệu Manh Manh ừm hứ lên tiếng: “Em xem sau khi em thừa nhận chuyện em và Chu Thịnh là vợ chồng, sắc mặt của Lê Tiêu xấu cực kỳ, lẽ nào em quên rồi?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Không quên.

Sau đó thì sao?”
 
Cô chưa bao giờ cho Lê Tiêu hy vọng mà.

Nên nói là cô và Lê Tiêu chưa bao giờ phát triển về phương diện đó.

Lê Tiêu đối với cô hơi có chút đặc biệt nhưng cũng chỉ là chút chút thôi, chí ít anh ta chưa từng nói thích cô.

Bắc Bắc cũng không quá tự luyến mà cảm thấy Lê Tiêu rất thích mình hay gì gì đó, không có khả năng.

Chỉ cần Lê Tiêu không nói, cô sẽ không nghĩ như vậy.
 
Manh Manh kêu trời, vừa muốn nói chuyện gì thì Lê Tiêu liền đi đến.

Lê Tiêu lấy tư cách là người xuất hiện cuối cùng, cho nên anh ta vừa đến thì hiện trường gần như có thể bắt đầu rồi.
 
Phía trước là màn mở đầu, xem cũng rất tuyệt.

Bắc Bắc nghiêm túc nhìn diễn viên trên sân khấu, không bị bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai làm phiền.
 
Sau khi màn trình diễn kết thúc thì công bố từng giải thưởng một, hơn nữa MC và những nghệ sĩ phía dưới cùng nhau hỗ trợ làm cho bầu không khí trở nên thân mật, nhiệt tình.
 
Bộ phim điện ảnh của nhóm Bắc Bắc được đề cử giải thưởng bộ phim xuất sắc nhất.
 
Mã Viễn lên sân khấu nhận giải, sau đó là giải diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Khi đang công bố nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Bắc Bắc còn đang bàn với Triệu Manh Manh sau khi kết thúc chương trình muốn đi ăn lẩu.

Cô đã nhịn đói ba ngày rồi, nếu như không ăn nữa thì Bắc Bắc cảm thấy mình sắp điên rồi.
 
Manh Manh gật đầu đồng ý: “Được được.

Hay đó.”
 
Người chủ trì nhìn xuống thấy hai người đang thì thầm to nhỏ thì cười nói: “Đoạt được giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất chính là Đồng Bắc Bắc.”ạ>
 
Bắc Bắc sửng người, hoàn toàn không thể phản ứng lại, nghệ sĩ ở bên cạnh khẽ đẩy cánh tay cô, cô mới giật mình ngẩng đầu: “Dạ?”
 
“Bắc Bắc cô đoạt giải rồi, nhanh lên đi.”
 
Bắc Bắc sửng sốt, nhìn vào ống kính rồi lại nhìn lên màn hình lớn trước mặt.

Cô vội vàng đứng dậy đi lên, đi cùng cô là một nghệ sĩ đoạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của một bộ phim điện ảnh khác. 
 
MC nhìn Bắc Bắc cười, sau khi nhận giải từ người phụ trách.

MC liền kéo hai người, biểu thị hai người hãy nói ít lời cảm ơn.
 
Bắc Bắc nói theo giống như lời Trần Tĩnh đã dặn, không khác biệt lắm.
 
Nói xong, MC dường như không có ý định buông tha cho Bắc Bắc như thế: “Chúng ta phỏng vấn Bắc Bắc chút nhỉ.”
 
Mọi người bên dưới kêu lên: “Được.”
 
Đặc biệt là fan ở hiện trường, bây giờ cực kỳ phấn kích.
 
MC cười nhìn Bắc Bắc hỏi: “Bắc Bắc có thể nói vừa rồi cô và Triệu Manh Manh ở dưới đang bàn luận chuyện gì mà vui vẻ thế không?”
 
Bắc Bắc ngây ra, mím môi nói: “Đang bàn sau khi chương trình kết thúc thì đi ăn lẩu ở đâu.”
 
MC kinh ngạc, cái này sao lại không giống với cái mình nghĩ.
 
“Vậy à.

Đói rồi sao?”
 
“Vâng.”
 
“Mọi người đều rất hứng thú với cuộc sống hằng ngày của Bắc Bắc.

Để thỏa mãn niềm mong muốn của khán giả ở hiện trường, hôm nay Bắc Bắc có thể nói vài điều không?”
 
Bắc Bắc nhìn về phía fan bên kia, suy nghĩ rồi hỏi: “Mọi người muốn biết chuyện gì về cuộc sống thường ngày của tôi?”
 
“Trong cuộc sống, tổng giám đốc Chu là một người như thế nào, có phải là giống như ở công ty hay không.

Nghe nói nhân viên ở công ty đều rất sợ sếp tổng.

Anh ấy hình như rất nghiêm khắc, cuộc sống của hai người thế nào?” MC thay mặt fan bên dưới hỏi.
 
Bắc Bắc khẽ run, ngẫm nghĩ rồi nói: “Không giống.

Chu Thịnh ở nhà khá trẻ con, không hề nghiêm khắc.” Không biết nghĩ đến chuyện gì, Bắc Bắc nhìn vào ống kính cười nói: “Chồng tôi thật ra rất thích làm nũng.”
 
Ngừng lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Bắc Bắc nói thêm: “Tính rất trẻ con, tôi rất thích.”
 
MC: “Đó thật sự là tổng giám đốc Chu sao?”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Hoàn toàn là sự thật.

Lần sau mọi người có thể thử hỏi anh ấy, hỏi thử có phải anh ấy rất thích làm nũng không.”
 
MC: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.” Chuyện này sao dám hỏi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.