Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 109


Bạn đang đọc Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 109


Chương 109: Một trăm lẻ chín đồng tiền
 
Sáng sớm, Bắc Bắc vật vã thức dậy. 
 
Trần Tĩnh đã ở dưới lầu chờ cô rồi.

Dù thế nào đi chăng nữa, Bắc Bắc cũng phải quay cho xong bộ phim này.

Không nói đến việc cô biết chuyện ngày hôm qua, cho dù không phải chuyện hôm qua thì cô cũng bỏ ra mười phần nhiệt huyết vào bộ phim này. 
 
Cảnh ngộ của nữ chính trong kịch bản, ngay từ đầu Bắc Bắc đã vô cùng đồng cảm, nhưng bây giờ, cô không biết nên làm thế nào để hình dung cảm giác của bản thân.

Dường như là cô có cảm giác nhưng không chỉ là đồng cảm. 
 
Cào cào tóc, sau khi tắm xong, Bắc Bắc ăn đại cái gì đó làm bữa sáng.

Chu Thịnh và Trần Tĩnh đang ở phòng sách nói chuyện, Bắc Bắc cũng không hỏi không nhìn.

Cô hoàn toàn có thể đoán được chuyện Chu Thịnh muốn nói với Trần Tĩnh là gì. 
 
Ăn sáng xong, cũng đúng lúc Chu Thịnh và Trần Tĩnh đi ra. 
 
“Xong rồi?”
 
Chu Thịnh gật đầu, đi đến bên cạnh Bắc Bắc, xoa đầu cô rồi hỏi: “Ăn no chưa?”
 
“No rồi.”
 
“Đến nơi thì gọi cho anh, chú ý an toàn.” Ngừng lại, Chu Thịnh nhìn vào đôi mắt của Bắc Bắc, khẽ nói: “Đợi anh xong việc bên này sẽ qua đó.”
 
Bắc Bắc khẽ giật mình, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh muốn qua?”
 
“Ừm.”
 
“Không cần đâu.

Em không ở bên đó lâu đâu, nhiều nhất là nửa tháng có thể quay xong rồi.” Bắc Bắc nhăn mày nhìn Chu Thịnh. 
 
Chu Thịnh ừm một tiếng: “Anh biết nhưng anh không yên tâm.” Bộ phim này của Bắc Bắc, Chu Thịnh đã đọc qua, càng về sau càng cảm thấy đau lòng.

Thậm chí anh cảm thấy đây là một câu chuyện có thật cải biên thành kịch bản.

Chu Thịnh luôn có cảm giác như vậy nhưng không nói cho Bắc Bắc, cô nhất định biết câu chuyện này xuất phát từ đâu.

Đã trải qua chuyện hôm qua một lần, Chu Thịnh rất không yên tâm về cô, hơn nữa trong đoàn làm phim lại có Lê Mẫn. 
 
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng Bắc Bắc mở miệng nói trước: “Vậy được nhưng anh cũng đừng để mệt mỏi quá nhé.”
 
“Không đâu, yên tâm đi.”
 
“Vâng.”
 
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh một lúc rồi mới đi cùng Trần Tĩnh xuống lầu, chuẩn bị ra sân bay, xuất phát cùng với những nhân viên khác đến nơi quay phim. 
 
Lần này, Bắc Bắc phải đến một vùng núi xa xôi, chỉ có một vài diễn viên ở thôi.

Đây là nơi theo kịch bản, Lộ Tình vẫn không mong muốn nhớ về, cũng là nơi Bắc Bắc không dám đi. 
 
Vừa lên máy bay, Bắc Bắc liền đi ngủ.

Tối qua quá mệt mặc dù đã ngủ rất lâu nhưng trong đầu cứ có cái gì đó quay quay.

Rất dễ dàng nghĩ đến chuyện Chu Thịnh đã nói, có thể nói là ngủ một giấc còn mệt hơn là không ngủ. 
 
Trần Tĩnh liếc nhìn, đôi mắt nhìn Bắc Bắc tràn đầy đau thương.

Chị nghĩ chuyện buổi sáng Chu Thịnh nói với mình, thật sự cảm thấy quá đau lòng.

Những chuyện Bắc Bắc gặp phải, những chuyện xảy ra lên người cô quả là quá nhiều. 
 
Có lúc Trần Tĩnh cũng không biết, cơ thể nhỏ bé của cô rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu.

Mỗi một lần xảy ra đủ thứ chuyện, Bắc Bắc chỉ sẽ buồn một chút, rất ít thể hiện ra sự yếu đuối và khó khăn chịu đựng của bản thân, ngược lại còn luôn an ủi mọi người. 
 
Trần Tĩnh nhìn, bất giác có hơi thẫn thờ, ngay cả bên cạnh có người đúng từ khi nào cũng không để ý tới.
 

“Chào cô.”
 
Trần Tĩnh ngây ra, bất ngờ quay đầu nhìn về phía người đến: “Biên kịch?”
 
Lê Mẫn gật đầu, cười nhẹ hỏi: “Bắc Bắc ngủ rồi?”
 
“Ừm.

Chắc thế.” Trần Tĩnh nghĩ rồi hỏi: “Chị tìm em ấy có chuyện gì không?”
 
Lê Mẫn mím môi, ngẫm nghĩ mới nói: “Cũng không có chuyện gì quan trọng.

Chỉ là vừa rồi nhìn sắc mặt Bắc Bắc không tốt, nên đến xem thử.

Sức khỏe em ấy không ổn sao?”
 
Trần Tĩnh nghĩ đến chuyện Chu Thịnh nói với mình hồi sáng.

Chu Thịnh không nói toàn bộ, chỉ nhắc nhở Trần Tĩnh dạo gần đây Bắc Bắc gặp phải ít chuyện, bảo Trần Tĩnh chăm sóc cô, bên cạnh đó chú ý hơn về biên kịch trong đoàn, để Bắc Bắc ít tiếp xúc với biên kịch, tránh phải xảy ra chuyện. 
 
Trần Tĩnh là người thông minh, chị hơi liên tưởng lại là có thể đoán được một ít mà đối với nghi vấn của chị, Chu Thịnh cũng ngầm thể hiện. 
 
Nhìn biên kịch trước mặt tích cực quan tâm Bắc Bắc như vậy, Trần Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm.

Đêm qua mệt quá, trong nhà xảy ra chút chuyện.”
 
Lê Mẫn ngẩn người, lo lắng hỏi: “Là vì chuyện trên mạng sao?”
 
Nghe vậy, Trần Tĩnh không bất ngờ, nhíu cặp chân mày nhìn biên kịch: “Cũng xem là như vậy.” Chị cười, nhìn người trước mặt: “Biên kịch cũng xem tin tức à?”
 
“Ừm.

Đọc sơ qua.”
 
Trần Tĩnh đảo mắt, hỏi: “Thật không? Tôi còn cho là biên kịch không quan tâm đến chuyện trên mạng chứ, dù sao đều là tin tức bậy bạ.”
 
Lê Mẫn kinh ngạc, thốt ra một câu: “Cô làm sao biết đó là tin tức bậy bạ chứ?”
 
“Hửm?” Trần Tĩnh nhướng mày, khuôn mặt hoang mang nhìn: “Câu này của biên kịch là có ý gì?”
 
Lê Mẫn mím môi, thấp giọng nói: “Tôi xem trên mạng phân tích thấy khá hợp lý, còn cho rằng đó là sự thật chứ.”
 
Trần Tĩnh cười, giải thích: “Tin tức trên mạng có thật có giả.

Còn về cụ thể thì phải hỏi Bắc Bắc mới rõ.” Chị nhìn Lê Mẫn, nói từng câu từng chữ: “Biên kịch quan tâm Bắc Bắc quá.”
 
Vừa đúng lúc đạo diễn Tống đi ngang qua, nghe vậy thì cười haha rồi nói: “Đúng rồi.

Chị Mẫn của các cô có thể nói là rất quan tâm đến vai nữ chính.

Dù sao cũng là bộ phim nữ chủ, chúng tôi cũng đều quan tâm tới nữ chính. 
 
Lê Mẫn vội vàng tìm bậc thang xuống: “Đúng, chính là như vậy.”
 
Lê Mẫn không ở lại lâu, tùy tiện nói vài câu rồi rời đi. 
 
Chị ta vừa đi, Bắc Bắc liền kéo bịt mắt xuống, nhìn Trần Tĩnh. 
 
“Chị biết em không ngủ mà.”
 
Bắc Bắc khẽ vâng: “Không ngủ.” Lê Mẫn vừa đến thì Bắc Bắc tỉnh.

Chắc là do tinh thần, mặc dù cô buồn ngủ nhưng cũng không thể đi vào giấc ngủ ngay được.

Vừa chợp mắt thì nghe thấy cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh và Lê Mẫn.

Ngón tay của Bắc Bắc khẽ nhúc nhích, khi Lê Mẫn không chú ý đến thì kéo góc áo Trần Tĩnh, cho nên mới có phần sau của cuộc nói chuyện. 
 
“Nghe hết cả rồi chứ.”
 
“Vâng.”
 
Trần Tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên hỏi: “Em và Lê Mẫn có quan hệ gì?”
 
Bắc Bắc ngây người, kinh ngạc nhìn Trần Tĩnh: “Chị thấy sao?”
 

Trần Tĩnh nghiêm túc quan sát Bắc Bắc khá lâu, rồi gật đầu nói: “Có, trực giác nói cho chị là có.

Nếu không vừa rồi em sẽ không căng thẳng như vậy, buổi sáng sếp Chu sắp xếp công việc cho chị cũng không đến mức nghiêm trọng như thế.”
 
“Anh ấy sắp xếp cái gì?”
 
“Thì việc của em và biên kịch, bảo chị chú ý em hơn.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Vậy chú ý hơn đi.

Nếu không em sợ một ngày nào đó em lại gây chuyện.”
 
Trần Tĩnh: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.” Có nghệ sĩ nào mà nói mình thế không.

Trần Tĩnh sa mạc lời nhìn cô, khẽ nói: “Nhanh ngủ đi.

Phải bay lâu đấy.”
 
“Vâng.”
 
Bắc Bắc ngoan ngoãn đi ngủ, còn những chuyện phiền lòng, tạm thời gác lại.

Không hiểu vì sao, trong thâm tâm cô luôn có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi, mà những người cô muốn gặp cũng sắp xuất hiện. 
 

 
Địa điểm lấy bối cảnh quay phim, cảnh vật xung quanh quả thật rất tệ. 
 
Nhà ở đều là kiểu dùng bùn đất chất lên, dựng thành nhà, mưa xuống là mái nhà cũng trôi theo mưa.

Tất cả ekip đã ở đây một tuần, mỗi ngày đều hận không thể nhanh lên quay cho xong, sau đó thu dọn về nhà. 
 
Bắc Bắc cũng như vậy.

Kiếp trước mặc dù cô cũng là trẻ mồ côi nhưng cũng chưa có lần nào đi đến một nơi như thế này.

Nơi này kém xa so với trong tưởng tượng rất rất nhiều.

Nước mọi người uống đều lấy nước từ trong núi chảy ra, có một ống dẫn rất rất nhỏ, mỗi ngày chỉ lấy được một chút. 
 
Còn về tắm rửa thì thôi khỏi nói. 
 
Bắc Bắc thật lòng cảm thấy bản thân sắp thối luôn rồi.


Cả ngày hè nóng bức, cách một ngày mới được tắm một lần, còn không thể tắm cho sạch được. 
 
Trần Tĩnh ca thán mỗi ngày: “Bắc Bắc à, nói đạo diễn quay nhanh lên đi, chị muốn về nhà.”
 
Bắc Bắc: “.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Em cũng muốn lắm nhưng hết cách.”
 
Mỗi ngày, sắp xếp phân cảnh đã rất chặt chẽ rồi, chèn thêm vào quay nữa thì quả thật không tiện lắm.

Nói chung là nhanh hơn cũng không nhanh được bao nhiêu, ít nhất mười ngày mới đủ. 
 
“Nhẫn nại đi.

Còn khoảng ba bốn ngày là xong rồi.”
 
“Đã bảy ngày rồi.”
 
Bắc Bắc phì cười, khóe môi cong lên: “Đúng rồi, đã bảy ngày rồi.” Cô nghĩ rồi nói: “Em thật không dám nghĩ, nếu như Lộ Tình thật sự tồn tại thì cô ấy phải mạnh mẽ cỡ nào mới có thể sống tiếp được, mới có thể thoát khỏi vùng núi này, đến thành phố tìm cuộc sống mới.”
 
Những chuyện này, Bắc Bắc không dám nghĩ nhiều.

Một khi tĩnh tâm lại thì cô hơi sợ, sợ kịch bản này thật sự là câu chuyện có thật. 
 
Hai người đang ngồi dưới gốc cây to hóng mát, đợi cảnh quay tiếp theo.

Đột nhiên, bên kia có âm thanh khá lớn vang lên. 
 
Trần Tĩnh hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn, lấy khuỷu tay gẩy gẩy Bắc Bắc: “Đó là ai?”
 
Bắc Bắc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn: “Không quen.”
 
Trần Tĩnh hơi híp mắt quan sát, đột nhiên quay đầu nhìn Bắc Bắc, kinh ngạc đánh giá cô.
 
“Sao thế?”
 
Trần Tĩnh chỉ tay: “Người kia vừa nhìn em.”
 
“Ồ.” Bắc Bắc không thèm để ý, cúi đầu xuống nhìn điện thoại không có tín hiệu.

Bên này còn có một chút khiến mọi người không thích ứng được, chính là hoàn toàn không có mạng.

Có lúc gọi điện thoại liên tục bị cắt đứt, tín hiệu lúc có lúc không.
 
“Sao lại không có tín hiệu rồi.”
 
Trần Tĩnh: “.

.

.

.

.

.

.

.


.

.

.

.

.

.

.

.

Em không đi xem à? Phía đạo diễn Tống đến rồi, Lê Mẫn cũng qua đó rồi.”
 
Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Bắc Bắc dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua.

Ở giữa nhóm người kia là một người đàn ông, mặt mũi cô không làm sao nhìn rõ được.

Bắc Bặc bị cận nhẹ, xa quá thì căn bản không nhìn rõ được, cho nên chỉ có thể biết đại khái chiều cao và một chút diện mạo. 
 
Cô nheo nửa mắt nhìn: “Em qua đó xem thử.”
 
Trần Tĩnh gật đầu, kéo tay Bắc Bắc nói: “Lát nữa nhìn thấy cái gì, em đừng kích động nhé.”
 
Bắc Bắc ngẩn ra, kinh ngạc hỏi chị: “Ý gì đây?”
 
Trần Tĩnh mím môi: “Em qua đó xem thì biết.” Diện mạo của người kia, Trần Tĩnh nhìn rất rõ ràng.

Nếu như cô không hoa mắt thì sao lại cảm thấy người đàn ông kia, mặt mày sao lại hơi giống với Bắc Bắc chứ. 
 
Lắc lắc đầu, Trần Tĩnh vẫn cảm thấy mình cứ như điên khùng vậy.

Không thể vì Bắc Bắc không phải con ruột của nhà họ Đồng thì cảm giác cô và người đàn ông cách đó không xa trông giống nhau được. 
 
Bắc Bắc ngây ngốc một lát rồi mới bồn chồn đi qua bên kia.

Còn chưa đến gần mà Bắc Bắc đã nghe tiếng của đạo diễn Tống.

Tiếng của đạo diễn Tống xem ra không tệ, giống như vui mừng, ngay cả giọng điệu của Lê Mẫn ở bên cạnh cũng nhẹ nhàng đi nhiều. 
 
Do dự một lúc, Bắc Bắc mới lững thững đi tới.

Vừa đúng lúc, đạo diễn Tống ngẩng đầu nhìn cô, vội vàng vẫy tay về phía Bắc Bắc: “Bắc Bắc nhanh lại đây, giới thiệu cho cô một người.”
 
Bắc Bắc gật đầu, đi đến: “Vâng ạ.”
 
Đạo diễn Tống giới thiệu hai người với nhau: “Đây là nhà đầu tư của bộ phim chúng ta – Tần Tuấn.

Đây là nữ chính – Đồng Bắc Bắc.” Đạo diễn Tống cười khà khà giới thiệu thân phận hai người, hoàn toàn không chú ý đến khi Bắc Bắc nghe thấy hai chữ Tần Tuấn đã thay đổi vẻ mặt. 
 
“Sao thế?” Đạo diễn Tống nói xong mới phản ứng lại, hai người trước mặt không hề lên tiếng. 
 
“Bắc Bắc, đừng dọa tôi chứ?”
 
Bắc Bắc thất thần nhìn người đàn ông trước mặt.

Xem như cô đã hiểu ý của Trần Tĩnh nói là gì rồi.

Không chỉ là Trần Tĩnh nhìn ra, ngay cả bản thân Bắc Bắc cũng cảm thấy hoang mang.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

cô và người đàn ông trước mặt nhìn hơi giống nhau.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.