Bạn đang đọc Chồng cũ là quyền thần – Chương 51:
Mặc dù cô nương té xuống đất rất chật vật, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp, ngay lập tức Dương Thiệu nhận ra đó là Chu Lương Âm, Sở vương phi kiếp trước, Hoàng hậu Đại Yên tương lai.
Bây giờ nàng mới xuất hiện, chắc là bởi vì Tống Vân thích Kỷ Dao, đem vợ trong duyên số của mình ném sang một bên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết kiếp này bọn họ gặp nhau, liệu Tống Vân có thay đổi hay không? Nếu như thay đổi, cũng xem như giải quyết được một vấn đề khó khăn, hắn thực sự không muốn để cho Tống Vân tiếp tục dây dưa với Kỷ Dao.
Thái phu nhân nói: “Đây là cháu gái của Hộ bộ Tả thị lang Chu đại nhân, vừa rồi ngã trước xe ngựa…”
“Chu tiểu thư bị thương nên nhanh chóng đi gặp đại phu, mẫu thân lôi kéo nàng ấy làm cái gì?” Dương Thiệu nhìn nha hoàn đang đỡ Chu Lương Âm một cái, “Đưa tiểu thư nhà các ngươi đến Hồi Xuân Đường đi, ngay ở phía góc rẽ.”
Giọng điêu nam nhân lạnh nhạt, nhưng lại có một sự uy nghiêm.
Hai nha hoàn vội vàng nghe theo.
Chu Lương Âm nói: “Đa tạ Hầu gia chỉ đường.”
Muốn thật sự cảm ơn hắn thì nhanh chóng đi gặp mặt Tống Vân đi, Dương Thiệu cười nhạt một tiếng: “Không cần khách sáo, mong tiểu thư nhanh chóng hồi phục.”
Chu Lương Âm tạm biệt Thái phu nhân, đi về phía Hồi Xuân Đường.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn bóng lưng lả lướt hấp dẫn của cô nương này, Thái phu nhân nói: “Nhị phòng Chu gia lại có một cô nương như vậy, chưa kể đến dáng dấp, tính tình cũng khiến người khác yêu thích…” Ánh mắt trêu ghẹo rơi trên người con trai, “Gặp được trùng hợp như vậy, ngược lại là người có duyên.”
Mẫu thân thật sự suy nghĩ nhiều rồi, Dương Thiệu nói: “Theo con biết nhị phòng Chu gia chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái.”
Ý là, cha mẹ Chu Lương Âm đều mất rồi.
Nghe nói như vậy, vẻ mặt Thái phu nhân tắt lụi, không nhắc đến nữa.
Kỷ Dao đứng ở phía xa nhìn, không biết bọn họ nói cái gì, trong lòng như bị mèo cào, nhưng tính tình Kỷ Đình Nguyên lại không muốn trốn tránh, đột nhiên từ phía sau chiếc xe nhỏ đi ra.
Dáng người hắn cao gầy, Dương Thiệu nhanh chóng phát hiện, nói với Thái phu nhân: “Mẫu thân vào trước đi.”
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt mặc áo bào màu xanh nhạt, ngũ quan tuấn tú, giữa hai chân mày tràn đầy khí phách, Thái phu nhân tò mò hỏi: “Đây là bạn của con à? Ồ, là đầu tiên nương thấy.”
” Kỷ công tử.”
“À.” Đầu óc Thái phu nhân xoay chuyển rất nhanh, bà nghĩ đến Kỷ nhị tiểu thư kia, đây chính là ca ca của nàng, “Con nói xong rồi đến, hôm nay nương muốn mua một đôi ngọc bội, hai cây trâm vàng, hai cặp vòng tay, lại mua thêm một ít trân châu.”
“Muốn mua nhiều như vậy à?”
“Đúng vậy, ai bảo nương không có con dâu, đành phải tự mua tự ngắm!” Thái phu nhân không quên nói móc con trai một câu, rồi mới đi vào bên trong.
Dương Thiệu không nói gì, không phải hắn còn đang chờ Kỷ Dao cập kê sao? Hắn đi qua nói chuyện với Kỷ Đình Nguyên: “Ngươi cũng tới Ngọc Mãn Đường à?”
“Bọn ta vừa mới ra, đại muội có tin mừng, ta và nhị muội mua một đôi khóa vàng.”
“Thật sao?” Dương Thiệu cười lên, thật sự vui vẻ thay Tạ Minh Kha, “Vậy ta cũng phải chuẩn bị trước một phần lễ lớn,” Hắn nhìn xung quanh, “Nhị tiểu thư người đâu, còn chọn ở bên trong à?”
“Không phải.” Hành động hôm nay của muội muội vô cùng kì lạ, hắn liếc mắt nhìn về phía sau.
Cái liếc mắt này đã bán đứng Kỷ Dao, Dương Thiệu phát hiện một mép váy xanh nhạt lộ ra, hắn đi qua, vừa khéo đối diện với ánh mắt lén lén lút lút của Kỷ Dao.
“Nhị tiểu thư không muốn gặp bản hầu sao?” Dương Thiệu nhìn nàng thăm dò.
Ánh mắt kia cực kì bức người, Kỷ Dao hơi cúi đầu xuống: “Hầu gia giúp đỡ mấy lần, sao ta lại trốn tránh, là vì hôm nay nóng bức…”
“Ở chỗ này hóng mát?” Chân mày Dương Thiệu nhướng lên, lấy cái cớ này thật là độc đáo.
Nghe ra giọng điệu châm chọc của hắn, Kỷ Dao cắn môi.
Nhưng nàng thực sự không biết giải thích như thế nào.
Kiếp trước quan hệ của nàng và Thái phu nhân quá tệ, đúng lúc lại gặp được Chu Lương Âm, Thái phu nhân trò chuyện vui vẻ với Chu Lương Âm, lúc ấy nàng hoàn toàn không muốn lộ diện.
Dương Thiệu không hiểu lắm, vẫn đơn thuần cho rằng Kỷ Dao muốn trốn hắn.
Nhưng vì chuyện gì? Rõ ràng lần trước ở Tết Đoan Ngọ, bọn họ đã thân mật hơn rồi.
Bầu không khí có chút cứng ngắc, Kỷ Dao bị ánh mắt nặng nề của nam nhân đè ép, cảm giác cổ không còn chống đỡ nổi, nàng phát ra tiếng ho nhẹ: “Vừa rồi ta nhìn thấy một vị tiểu thư ngã xuống…”
“Đúng rồi, vết thương của Chu tiểu thư như thế nào?” Kỷ Đình Nguyên chen vào nói, “Lúc bọn ta đi mua đồ trang sức, Chu tiểu thư bênh vực lẽ phải, không ngờ bị người ta dùng roi đánh một phát.” Mặc dù hắn không thấy rõ ràng, nhưng cảm thấy nhất định là vị cô nương phách lối kia ra tay.
Thì ra bọn họ đã quen biết ở Ngọc Mãn Đường.
Dương Thiệu nói: “Hình như không nặng, bây giờ đến Hồi Xuân Đường rồi.”
Kỷ Dao quan sát vẻ mặt của hắn, không thấy có gì lạ, hơi yên tâm, xem ra hắn không bị sắc đẹp của Chu Lương Âm mê hoặc.
Nghĩ như vậy, nàng lại cảm thấy may mắn vì hắn quen biết nàng trước, nếu quen Chu Lương Âm trước thì cũng vô cùng khó nói, dù sao Chu Lương Âm là nhân vật chính, kiếp trước ngoài Tống Vân, rất nhiều công tử nhà quyền quý vừa gặp đã cảm mến nàng, như Anh Quốc Công trẻ tuổi, con trai của Hộ bộ Thượng thư…
Khóe miệng nàng cong lên, trong mắt có mấy phần vui vẻ.
Chẳng biết vì sao thay đổi nhanh như vậy, Dương Thiệu rũ mắt nhìn nàng chăm chú.
Đột nhiên Kỷ Dao nói: “Trước đó không lâu rùa đen sinh được hai quả trứng đó.”
“Một đôi rùa đen kia à?” Dương Thiệu kinh ngạc.
“Đúng vậy, chắc là sắp ấp ra rùa đen con.”
“Mới lạ vậy, lần sau bản hầu nhất định sẽ tới xem.”
Kỷ Đình Nguyên vô cùng hoan nghênh: “Lúc đó ta sẽ chuẩn bị rượu ngon kĩ càng…Nghe nói tửu lượng Hầu gia rất tốt, chuẩn bị mười vò không quá chứ?”
“Tiếp tới cùng.” Dương Thiệu cười cười, sau đó nhìn về phía Kỷ Dao một chút rồi xoay người đến Ngọc Mãn Đường.
Nghe hai người muốn đọ rượu, Kỷ Dao chau mày: “Ca ca, huynh không biết tửu lượng của Hầu gia, huynh uống với hắn làm gì!”
“Chẳng lẽ muội biết?”
Kỷ Dao nghĩ thầm đương nhiên nàng biết rõ, tửu lượng Dương Thiệu xếp số một số hai trong triều, có lần ca ca thua không phục, về đến nhà lại đấu rượu với Dương Thiệu, kết quả hai người uống cả một buổi chiều, sau đó ca ca được đưa đến y quán khám đại phu!
Đương nhiên, Dương Thiệu cũng say ngủ đúng một ngày, việc này truyền đến tai Hoàng thượng, muốn tổ chức một đại hội đấu rượu, đáng tiếc thân thể Hoàng thượng không tốt nên mới thôi, nếu không Dương Thiệu nhất định đoạt hạng nhất.
Nhưng đương nhiên nàng sẽ không nói ra, chỉ nói: “Chẳng qua thấy huynh uống, nhưng Hầu gia là người học võ, thân thể vốn khỏe mạnh hơn huynh nhiều.”
Thấy muội muội xem thường hắn, Kỷ Đình Nguyên cười lạnh một tiếng: “Đến lúc đó muội nhìn cho rõ.”
Lòng hiếu thắng của ca ca quá mạnh, càng nói huynh ấy càng tùy tiện, Kỷ Dao ngậm miệng lại, nghĩ thầm ngày nào Dương Thiệu tới, nàng phải nói hắn nhường ca ca một chút, đừng để uống tới tổn hại thân thể.
Dương Thiệu đến Ngọc Mãn Đường cùng Thái phu nhân một chút, liền gặp hai người, một người là Du Tố Hoa một người là mẫu thân Du Tố Hoa Du thị.
Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Thái phu nhân hiểu rõ tính tình con trai, cười nói: “Tố Hoa biết sai rồi, con làm biểu ca*, tính tình cũng đừng nhỏ nhen như vậy!” Lúc trước Du Tố Hoa đưa đến bức thêu mai hoa đồ 《Diệu Pháp Liên Hoa Kinh 》, có lòng như vậy, bà còn có thể không tha thứ cho cháu họ này sao? Người ai có thể không sai, có tâm sửa sai thì tốt, “Tố Hoa, đến đây, nói lời xin lỗi biểu ca cháu đi.”
*anh họ.
“Biểu ca, trước đó đều là lỗi của muội, sau này nhất định muội sẽ không tái phạm nữa.” Du Tố Hoa cung cung kính kính thi lễ một cái.
“Thiệu nhi, đều là ta không dạy dỗ đứa nhỏ này tốt, khoảng thời gian này ta cũng đã dạy dỗ con bé…”
Không đợi bà nói xong, Dương Thiệu lạnh lùng nói: “Mẫu thân muốn tha thứ là chuyện của ngài, ngày lễ ngày tết lui tới con không quan tâm, nhưng nếu muốn ở lại Hầu phủ, thì bỏ ý nghĩ này đi!” Hắn nhìn Thái phu nhân một chút, “Mẫu thân đã có khách rồi, đứa con này không quấy rầy.”
Cả người Du thị cứng đờ, nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, cảm giác trên mặt nóng bỏng.
Bà là một trưởng bối, tự mình dẫn theo con gái đến xin lỗi, vậy mà hắn không cảm kích, thực sự quá khinh người!
Thái phu nhân hòa giải: “Cả ngày hắn thao luyện, tính tình như pháo vậy, ngươi chớ để trong lòng, người mẫu thân như ta, không phải hắn vẫn đối đãi như vậy sao? Đã đồng ý cho đi lại vậy là được rồi.”
Không thể ở lại Hầu phủ sao có thể tiếp cận được Dương Thiệu? Du Tố Hoa đau đầu.
Năm nay tiểu cô nương này cặp kê, Thái phu nhân bảo tiểu nhị đưa ra một khay ngọc châu, chọn lấy một cây trâm sợi vàng, ướm thử lên búi tóc của Du Tố Hoa.
Ánh sáng óng ánh càng bật lên gương mặt xinh đẹp của cô nương.
Trong lòng Du Tố Hoa mừng rỡ, cảm thấy Thái phu nhân vẫn rất thích nàng, chắc là muốn tặng đồ trang sức, ai ngờ nghe Thái phu nhân nói bên tai: “Nói đến Tố Hoa cũng nên hứa hôn rồi? Các ngươi có chọn được người thích hợp chưa? Nếu không có, ta cũng giúp đỡ để ý, không thể thiệt thòi cho Tố Hoa.”
Lời này rõ ràng không muốn để cho nàng làm con dâu.
Cho dù là Du Tố Hoa hay Du thị thì sắc mặt cũng không quá đẹp mắt.
Những năm nay, hi sinh con gái đưa đến làm bạn bên người Thái phu nhân, cũng không phải vì một câu nói kia, Du thị cười cười: “Không vội đâu, ngược lại là Hầu gia, ngài chọn cho hắn được rồi à?”
Thái phu nhân thở dài: “Nếu hắn nghe lời ta thì tốt rồi, người này không chịu người kia không cần, ta còn nhức đầu hơn so với người khác, đừng thấy hắn là Đại Đô Đốc, vinh quang nhà cửa, ta thà rằng hắn làm Tham tướng để sớm ngày lấy vợ sinh con cho ta đã tốt rồi.”
Chưa chọn được người, nói rõ con gái vẫn còn cơ hội, Du thị liếc mắt nhìn Du Tố Hoa ra hiệu một cái, Du Tố Hoa càng tỏ ra ân cần.
Chu Lương Âm bị thương ở chân, sau khi khám ở Hồi Xuân Đường thì trở về Chu gia.
Chu phu nhân nghe nói việc này, vội vàng đến thăm.
“Trời ơi, vô duyên vô cớ sao lại té?” Chu phu nhân đau lòng dìu nàng ngồi xuống, “Đừng vội hành lễ, nói với ta xảy ra chuyện gì.”
Trong lòng Chu Lương Âm biết rõ là vị tiểu thư kia ra tay độc ác, chỉ là nàng không nhìn thấy nên không thể nói bừa, nhỏ giọng nói: “Là cháu không nhìn đường cẩn thận, phiền bá mẫu* lo lắng rồi.”
*bác gái.
Mẹ ruột của nàng mất sớm, phụ thân chính là Tri phủ Thanh Châu, mấy năm trước Thanh Châu xảy ta lũ lụt, vì cứu mạng dân chúng mà phụ thân không tiếc tự mình vào trong nước, nào đoán được bị lũ lụt cuốn trôi không còn tin tức, nhưng bởi vì một chuyện như vậy mà thanh danh truyền xa, chính miệng Hoàng thượng tán thưởng, ban thưởng vàng bạc châu báu an ủi người nhà.
Trong lòng Chu đại nhân nhớ thương cháu gái này, đợi nàng xả tang rồi rước về.
Chu phu nhân cũng chăm sóc chu đáo, sau khi dặn dò Chu Lương Âm nghỉ ngơi thật tốt thì rời khỏi phòng, chờ cửa vừa đóng, bà hỏi nha hoàn: “Cũng không phải đường núi gập ghềnh không chịu được, đang yên đang lành sao lại ngã?”
Nha hoàn không dám giấu diếm, đem sự thật nói ra.
“Người khác không nói gì, nàng lại cứ muốn xen vào chuyện không liên quan tới mình, đứa nhỏ này…” Chu phu nhân lắc đầu, trầm ngâm, “Thái phu nhân thực sự thân thiện hòa nhã với nàng?”
“Vâng, không có chút trách cứ.”
Thái phu nhân phủ Hoài Viễn hầu, tất nhiên Chu phu nhân đã gặp qua, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Đứa nhỏ này cũng thật may mắn, lỡ như gặp phải người khác, không chừng bị trách mắng nặng nề. Đúng rồi, Hoài Viễn hầu cũng ở đó, có nói gì không?”
“Chỉ bảo tiểu thư đi khám vết thương, sau đó chỉ đường.”
Chu phu nhân trầm ngâm: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tướng công rước Chu Lương Âm đến kinh thành, chính là vì chuyện hôn sự cả đời của nàng, nói thanh niên ở Thanh Châu không tốt bằng kinh thành, nhất định phải chọn một người chồng tốt.
Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng nếu có mối nhân duyên tốt, đối với Chu gia bọn họ cũng có ích không có hại.
Chu phu nhân dừng chân một lát, đi đến chính phòng.
Hai ngày qua đi, chỗ Tạ phủ đã quét dọn sắp xếp xong, chờ cha con Kỷ Chương rời khỏi nha môn, một nhà liền đến thăm hỏi Kỷ Nguyệt.
Kỷ Nguyệt đã sai nhà bếp chuẩn bị thức ăn từ sớm.
Vào bữa tối, đám người ngồi vây quanh bàn vuông.
Liêu thị lôi kéo tay con gái trái căn dặn phải căn dặn, ăn xong bữa cơm còn chưa nói xong.
“Lúc nàng mang thai Đình Nguyên, cũng không thấy nàng cẩn thận như vậy.” Kỷ Chương không nhìn nổi, “Đừng có dọa Nguyệt nhi, có con rể ở đây, lại còn nhiều người hầu phục vụ như vậy, chắc hẳn tuyệt đối không có sai sót gì.”
“Đúng vậy đó, nương, tướng công như vậy, nương cũng như vậy, con dứt khoát ở yên trên giường, như vậy an toàn nhất, được chưa?” Kỷ Nguyệt trêu ghẹo.
Tất cả mọi người đều cười.
Liêu thị cũng cảm thấy mình lo lắng thái quá: “Thôi được, tâm lý con đã chắc chắn như vậy, nương cũng không muốn nói nhiều, nhưng mấy tháng gần đây không nên ra ngoài.”
Kỷ Nguyệt gật đầu.
Kỷ Dao lại nghĩ khác bọn họ, nhìn thấy Liêu thị dặn dò Tạ Minh Kha, đi đến bên cạnh tỷ tỷ nhỏ giọng nói: “Chờ đứa bé sinh ra rồi lại ra ngoài, dù sao Tạ phủ lớn như vậy, vườn hoa như lâm viên, tỷ muốn ngắm cảnh ngay tại nhà cũng được, không được đi ra ngoài.”
Lại thêm một người.
Kỷ Nguyệt nói: “Muội sợ nhị thúc nhị thẩm gây bất lợi cho tỷ à?”
“Còn có Tạ Minh Xu, nàng cũng không phải người tốt gì.” Kiếp trước phóng hỏa cũng làm được, còn có chuyện gì không nghĩ được, “Để tỷ phu phái thêm một ít hộ vệ, đừng để người lạ ra vào, hơn nữa, lễ vật bên kia đưa đến tuyệt đối không thể dùng.”
Con bé tuổi còn nhỏ mà cẩn thận như vậy, Kỷ Nguyệt cười xoa xoa hai búi tóc của nàng: “Được, tỷ không ra khỏi cửa, chờ sinh đứa nhỏ xong lại nói.”
Ánh mắt nàng dừng ở bụng nhỏ, vô cùng dịu dàng.
Đây chắc là bé trai? Kỷ Dao âm thầm cầu nguyện, phải thật tốt.
Đến giờ Hợi cả nhà mới trở về.
Sau khi gặp được con gái, tâm tình Liêu thị thư thái vui sướng, cầm kim khâu lên, nói muốn làm cho cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái một chiếc áo nhỏ, thấy con gái ở nhà rảnh rỗi nên cũng bảo Kỷ Dao làm cùng.
“Con gái không cần giỏi cầm kỳ thư họa, nhưng nữ công không thể quá kém. Trước kia nương quá chiều chuộng con, vừa khéo mượn cơ hội này học cho tốt một chút, quen tay hay việc.” Liêu thị khuyên bảo Kỷ Dao, “Sang năm cũng phải cặp kê rồi, đến lúc đó chọn một nhà chồng…” Nói đến đây, bà ngắm con gái một chút.
Kỷ Dao bị bà nhìn đến tim đập thình thịch, nói: “Nương nhìn con làm gì? Còn không phải nhà chồng do nương chọn, cha làm chủ hay sao?”
Nói thì nói như vậy, nhưng không phải con bé được Hoài Viễn hầu để ý sao? Nhà chồng này quá mức hiển hách, Liêu thị sợ Kỷ Dao không đủ tốt, chịu không nổi.
“Thêu cho cẩn thận, lệch ra bảy lệch ra tám còn thể thống gì nữa?” Liêu thị chỉ ra chỗ sai, “Rút ra làm lại.”
Kỷ Dao ngó ngó nương, nghe theo.
Sau khi được Liêu thị chỉ dạy nghiêm ngặt, nữ công của Kỷ Dao đột nhiên tốt lên.
Ngày hôm đó trong cung truyền ra tin tức tốt, Thái tử phi Kiều An có tin vui.
Không chỉ được Hoàng thượng ban thưởng đồ, ngay cả Hoàng Thái hậu cũng phá lệ đưa đến hai thanh ngọc như ý, một ít linh chi nhân sâm, nói cho Kiều An bồi bổ thân thể.
Tống Diễm không nén được vui mừng, hắn nghe theo lời Dương Thiệu sớm cưới Kiều An, lại cày cấy không ngớt quả thật có quý tử như ý, mặc dù thái y còn chưa chắc, nhưng cũng nghe ra tám chín phần mười là bé trai. Hắn xem Kiều An như bảo bối giấu ở Đông cung, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn.
Hoàng Thái hậu nghe nói như vậy, cười khẽ một tiếng: “Đứa nhỏ ngốc đối với chuyện này lại làm đúng, nếu thật sự là con trai, Hoàng thượng vui mừng có cháu trai, cũng khoan dung một hai đối với hắn. Truyền xuống, để bọn họ hầu hạ cho tốt, nếu như làm không tốt, ta lấy đầu bọn họ!”
Cháu dâu Kiều An này quả thật không lọt được vào mắt, nhưng đứa nhỏ này thật sự quý giá, hơn nữa, bà làm như vậy, chắc Hoàng thượng cũng không bắt bẻ được gì.
Tin vui này truyền ra, công chúa Phúc Gia cũng đến chúc mừng.
“Mẫu phi dặn ta không được mời ngươi ra ngoài chơi…” Nàng lấy ra một ít thoại bản*, “Đây, cho ngươi giải sầu, xem rất hay.”
*truyện tiểu thuyết
Kiều An cười: “Đa tạ công chúa.”
“Không cần khách sáo, chờ ngươi sinh con xong, trong cung chúng ta cũng náo nhiệt hơn!” Công chúa Phúc Gia nhìn Kiều An, đột nhiên lại thở dài: “Đại hoàng huynh cũng có con rồi, nhưng nhị ca còn chưa cưới vợ, thật sự đau đầu.”
Đúng lúc Tống Thụy đi đến nghe được, đôi mắt xoay chuyển: “Cái này không phải dễ sao, Yên Yên nói phụ hoàng ban hôn, nhị ca có thể lập tức thành thân.”
“Ban hôn?” Công chúa Phúc Gia chớp chớp mắt, “Ban ai đây? Muội cũng không biết nhị ca thích ai.”
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Chờ thăm hoàng tẩu xong, hai người rời khỏi Đông cung, Tống Thụy nói với công chúa Phúc Gia: “Yên Yên, muội thật sự không biết nhị ca thích người nào à?”
Công chúa Phúc Gia nghi ngờ: “Lời này của tam ca là ý gì?”
Tống Thụy bước đến gần hai bước, xoay người nói nhỏ bên tai nàng: “Nhị ca thích Kỷ tiểu thư.”
“Cái gì?” Công chúa Phúc Gia trợn tròn đôi mắt, “Huynh nói thật chứ?”
“Đương nhiên, không tin muội thử một chút thì biết liền.” Tống Thụy nhắc lại một chuyện, “Còn nhớ ở hồ Trân Châu không, lúc đó là ai bảo vệ nhị tiểu thư, không nể mặt Tạ gia.”
Công chúa Phúc Gia nhớ ra rồi.
Đúng là nhị ca trách mắng Tạ Minh Xu, bây giờ nghĩ lại, dường như là lần đầu tiên nhị ca nói giúp một cô nương, chẳng lẽ thật sự là…
Trong lòng Công chúa Phúc Gia vui vẻ: “Cảm ơn Tam ca.”
Tống Thụy mỉm cười.
Cái cô bé ngốc này rất dễ bị lừa, không, cũng không thể coi là lừa gạt, Tống Vân quả thực thích Kỷ Dao, có công chúa Phúc Gia chặn một chân, chỉ sợ mâu thuẫn giữa Tống Vân và Dương Thiệu sẽ càng sâu, nhất định có một tuồng kịch hay. Tốt nhất nên có thêm cả Thái tử, vậy thì càng thêm phấn khích.
Sắc mặt Tống Thụy chậm rãi trở nên lạnh lẽo.
Bệnh của phụ hoàng không biết khi nào mới tốt lên, lỡ như ngày nào đó đến tây phương, thế cục bày ra sẵn lại để cho Tống Diễm nắm lấy thứ tốt, thuận lợi lên ngôi. Một khi hắn lên ngôi, cho dù là Tống Vân cũng khó lòng xoay chuyển, dù sao có Đô đốc cầm trong tay trọng binh trấn thủ kinh thành như Dương Thiệu, muốn tạo phản không phải dễ.
Chỉ có thể nhanh chóng khuấy nước trong ao!
… … … …
Dương Thiệu đến đúng hẹn, Kỷ Đình Nguyên chuẩn bị rất nhiều rượu ngon, cũng sai phòng bếp chuẩn bị ít đồ nhắm.
Nghe nói hai người ở viện của Kỷ Đình Nguyên uống rượu, Liêu thị cười tủm tỉm nhìn con gái: “Hầu gia và Đình Nguyên mới quen mà đã thân.”
“Vâng, đều thích uống rượu.”
Chỉ sợ không phải vì cái này, mà là bởi vì con gái.
Bà nghe nói Dương Thiệu bận rộn, ngoài huấn luyện binh mã, còn quản lý phủ Đô Đốc, thêm bao nhiêu gia tộc mời gặp, Kỷ gia bọn hắn tính là gì? Dương Thiệu sẽ dành thời gian uống rượu với Kỷ Đình Nguyên sao?
Mẫu thân lại nhìn nàng chằm chằm, Kỷ Dao giả vờ không biết, cúi đầu thêu hoa.
Đóa hoa mẫu đơn lớn hiện ra dưới tay của nàng, xinh đẹp bức người, nhưng Liêu thị cảm thấy con gái còn đẹp mắt hơn, ngày càng trưởng thành, tựa như đóa phù dung nở rộ, không nói đến dung mạo xinh đẹp, nhìn ngón tay nàng, thon dài trắng như ngọc, chẳng trách Hoài Viễn hầu kia sẽ để ý.
Hai người thêu được một lát, một canh giờ trôi qua, chỗ Kỷ Đình Nguyên vẫn chưa xong.
“Đứa nhỏ này thật không biết cân nhắc,” Liêu thị có chút bất mãn, “Lỡ như chuốc say Hầu gia thì làm sao!” Chẳng lẽ sai người đưa đến Hầu phủ?”
Ở trong mắt bà, con trai mình đương nhiên có thể uống tốt, mỗi ngày ra ngoài kêu bè gọi bạn không phải vì uống rượu thôi sao, ai mà vượt được tửu lượng của hắn? Liêu thị cũng chưa từng thấy qua người lợi hại hơn.
Kỷ Dao lại lo lắng cho ca ca, nói: “Nương, để con ra ngoài xem một chút.”
“Được, khuyên hắn đừng uống nữa.”
Kỷ Dao thả kim khâu trong tay xuống, đi ra ngoài.
Bởi vì đổi nhà, mỗi người bọn họ đều có chỗ riêng của mình, Kỷ Đình Nguyên thân là con trai độc nhất, chiếm phủ ở viện phía Đông, hắn trồng một mảnh trúc lớn xung quanh vô cùng thanh tịnh đẹp đẽ. Đi đến trước thư phòng, có một đầm cạn, mép nước tầm có tầm mười gốc mai, đợi đến vào đông có chút cảm giác “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”*.
*Trích trong bài thơ Sơn viên tiểu mai:
Bóng nghiêng dáng mảnh bên dòng nước
Hương thoảng trăng mờ chếch đỉnh non
(Bản dịch của Lê Xuân Khải)
Kỷ Dao đi vòng qua, đến giữa Đông viện.
Hai nam nhân đang uống rượu.
Ở cửa ra vào có thể thấy được mấy cái bình đã trống không, Kỷ Đình Nguyên ngồi không có tướng ngồi, một cái chân vểnh lên cao, gác lên cái ghế, một bộ dáng vẻ ăn chơi. Dương Thiệu ngược lại, vẫn tư thế như chuông, thân hình thẳng tắp, trong tay cầm ly rượu, âm thanh rõ ràng: “Nếu nói đến trận hung hiểm nhất, phải là té ngựa rơi xuống sườn núi, địa hình nơi đó hiểm trở, ngày đó gió còn thổi mạnh, cung tiễn bắn ra, bay chưa đến một trượng liền rơi xuống…”
Thì ra đang nói đến chuyện đánh trận với Tần vương, Kỷ Dao không đi vào, tựa ở cổng lắng nghe.
Âm thanh nam nhân êm ái, thoang thoảng trầm thấp như tiếng đàn, vờn quanh bên tai, thật lâu không tan biến.
Kiếp trước, hình như từ đầu đến cuối nàng đều không có kiên nhẫn lắng nghe, nhất là liên quan đến đánh trận, ngẫu nhiên chạm phải vết sẹo trên ngực hắn, cũng chẳng qua chạm rồi cho qua. Dương Thiệu trong lòng nàng, cũng chỉ là một người có thể cho nàng vinh hoa phú quý.
Nàng chậm rãi quay lưng, tựa ở trên tường.
Một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, Kỷ Dao dò xét nhìn qua, lại thấy bọn họ tiếp tục uống cạn sạch một vò rượu.
“Ca ca, đừng uống nữa.” Nàng đi qua, bàn tay chặn lên trên ly rượu của Kỷ Đình Nguyên, “Nương lo lắng cho huynh, vẫn nên đến lúc thì dừng đi.” Nàng nhìn Dương Thiệu một chút, “Mong Hầu gia cũng đừng uống nữa.”
Là sợ hắn không được, hay là Kỷ Đình Nguyên không được?
Dương Thiệu nhấc nhẹ ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
“Ngươi…” Kỷ Dao cắn răng, những nam nhân này, sao lòng hiếu thắng lại mạnh như vậy? Uống rượu cũng phải phân thắng bại!
Kỷ Đình Nguyên thấy Dương Thiệu làm như vậy, cũng nhanh chóng đổ rượu vào miệng.
Kỷ Dao gấp gáp, kéo kéo vạt áo Dương Thiệu dưới đáy bàn, nói nhỏ: “Hầu gia, ta biết ngươi lợi hại, ca ca uống không lại ngươi, ngươi nhường cho hắn, có được hay không?”
Mắt Dương Thiệu nhìn sang bên cạnh, thầm nghĩ nàng làm sao biết tửu lượng của mình tốt hơn Kỷ Đình Nguyên?
“Ngươi võ công cao lại biết đánh trận, trong quân đều là trai tráng phóng khoáng, người nào so ra không mạnh hơn ca ca, Hầu gia lại là đại tướng quân, càng là hàng đầu!”
Lại vuốt mông ngựa*, khóe miệng hắn cong lên một cái: “Uống thêm một ly nữa.”
*nịnh bợ.
Hắn rót.
Kỷ Đình Nguyên cũng rót, sau khi hai người uống xong, Kỷ Dao liền chờ Dương Thiệu nói chuyện, kết quả thấy thân thể ca ca lung lay, ngã lên trên bàn, ngủ mê man.
Mới hơn một canh giờ, vậy mà ca ca đã say rồi!
Xem ra tửu lượng của ca ca còn chưa luyện đến đỉnh điểm, bởi vì rõ ràng mấy năm sau huynh có thể cùng Dương Thiệu uống đến trưa.
Dương Thiệu cũng có chút ngoài ý muốn, đứng lên nói: “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?”
“Không phải nói rùa đen đẻ trứng sao?”
“À.” Kỷ Dao dẫn hắn đi xem.
Đến chậu sứ, nam nhân bên cạnh ngồi chồm hổm xuống, quả nhiên thấy bên trong cát chôn hai quả trứng thon dài, hắn duỗi ngón tay chạm nhẹ, cười nhạt nói: “Thật sự hiếm thấy.”
“Đúng không, ta cũng lần đầu tiên nghe thấy.”
“Vậy ngươi cần chú ý thật kĩ, để bọn chúng thuận lợi ấp ra rùa đen nhỏ.”
“Ừm, tất nhiên.” Kỷ Dao gật đầu, “Mỗi ngày ta đều nhìn một chút, nếu ấp ra được thì tốt…Ta đưa một con cho ngươi.”
“Đưa? Đến lúc đó không phải ngươi đem cả chậu chuyển tới sao?”
“Cái gì?” Kỷ Dao sửng sốt, sao phải chuyển cả chậu.
Nhưng nhìn ánh mắt mỉm cười của nam nhân, nàng đột nhiên hiểu ra, ý hắn là chờ nàng gả đi, một đôi rùa đen đều đem đến Hầu phủ.
Mặt Kỷ Dao đỏ lên.
Dương Thiệu đứng lên: “Qua một thời gian, ta sẽ mời ngươi đến Hầu phủ.” Hắn nhìn chăm chú gương mặt của tiểu cô nương, “Ngươi nói tháng tám tốt, hay là tháng chín tốt?”
Muốn để nàng gặp mặt Thái phu nhân.
Kỷ Dao nóng nảy: “Sang năm mới tốt!”
Sang năm…sang năm nên đính hôn, Dương Thiệu nói: “Không được.”