Bạn đang đọc Chồng cũ là quyền thần – Chương 114:
Sau khi báo tin vui cho Kỷ gia, bởi vì quá muộn, sợ quấy rầy Kỷ Dao nghỉ ngơi, cả nhà Kỷ gia chờ đến hôm sau mới đến phủ Hoài Viễn hầu.
Lúc đó Kỷ Dao mới thức không bao lâu, Dương Thiệu vừa cho nàng ăn cháo xong.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái phu nhân nói mấy ngày này phải ăn uống thanh đạm một chút, có lợi cho thân thể, nên dặn dò nhà bếp bữa trưa nấu một bát canh cá quả, sau đó phối thêm hai đĩa thức ăn chay nhỏ.
Nghe nói bọn họ tới, Dương Thiệu ra cửa đón.
“Dao Dao còn ngủ à?” Liêu thị nói, “Nếu còn đang ngủ, bọn ta ở bên ngoài đợi một chút.”
“Đã thức rồi.” Dương Thiệu cười, “Khẩu vị cũng không tệ, ăn một chén cháo lớn.”
“Vậy là tốt rồi.” Liêu thị nhanh chóng bước vào gặp con gái, những người khác theo phía sau.
Ngủ một đêm, tinh thần Kỷ Dao không tệ, bọn họ đều yên tâm.
Liêu thị cầm tay con gái: “Lúc sinh cũng không nói cho nương, nếu không nương đến giúp con, cũng may không sao.”
“Chính vì biết không sao nên mới như vậy, tránh để mọi người lo lắng.” Kỷ Dao cười nói, “Duệ nhi còn ngủ bên trong, dáng dấp khá tốt.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hai đứa con sinh có thể không tốt sao?” Liêu thị tâm viên ý mã*, nói được vài câu, lập tức cùng Kỷ Chương đi qua bên cạnh nhìn cháu ngoại.
*ý nói Liêu thị thăm Kỷ Dao nhưng nóng lòng muốn thấy cháu.
Thẩm Nghiên đến ngồi bên cạnh: “Dao Dao, ta mang cho ngươi một chút huyến yến, ngươi nhớ phải ăn, ta đặc biệt sai người mang từ Nghi Châu về đó.”
“Vậy là đồ tốt rồi, cảm ơn nha.” Kỷ Dao cười với nàng ấy, lại nhỏ giọng hỏi: “Ca ca có tốt với ngươi không? Ta nói ngươi biết, nếu như huynh ấy ức hiếp ngươi, ngươi nhất định phải nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi…ngươi là tẩu tử của ta đó.”
Nghe được hai chữ này, mặt Thẩm Nghiên đỏ lên: “Không có, chàng ấy rất tốt với ta.”
“Thật không? Ban đêm còn ra ngoài uống rượu không?”
“Hây da,” Phía sau bất ngờ vang lên tiếng Kỷ Đình Nguyên, “Mỗi ngày nàng ấy đều đến quán rượu, huynh có thể không đi sao?”
Ngày thứ năm sau khi cưới, Thẩm Nghiên lập tức bận rộn chuyện của quán rượu, còn nói xây lại một quán lớn, có đôi khi ban đêm còn bận rộn tính sổ sách, hắn còn phải đợi nàng ngủ, một bà chủ như nàng còn muốn bận bịu hơn Tả Thiêm Đô Ngự Sử như hắn.
Nghe ra phàn nàn trong lời nói của hắn, Kỷ Dao muốn cười, cảm giác quan hệ của hai người kia khác xa so với kiếp trước.
Nói một lát, Thái phu nhân tới thăm, nói với vợ chồng Kỷ Chương: “Hôm qua vui quá nên ngủ đến bây giờ mới thức…Lão gia phu nhân thông gia, đã tới rồi thì ăn trưa ăn tối ở đây luôn đi, ta đã sai phòng bếp chuẩn bị.”
“Được.” Đương nhiên Liêu thị không từ chối, “Ta cũng muốn ngắm Duệ nhi nhiều một chút, đứa nhỏ này quá dễ thương!”
“Đúng không? Giống như Kim Đồng trước mặt Bồ Tát, ta nói cho bà nghe, lúc Thiệu sinh ra chính là dáng vẻ như thế này, không không, so Thiệu nhi còn tốt hơn.”
“Đúng vậy đó, dáng vẻ cũng tốt hơn so với Kỷ Dao.”
Kỷ Dao ở trên giường nghe vậy, nhớ lại đứa bé mặt mày nhăn nhúm kia, nhỏ giọng nói với Dương Thiệu: “Chàng cảm thấy Duệ nhị thật sự đẹp mắt hơn hai chúng ta sao?”
Nghe mẫu thân và mẹ vợ khen con trai lên tận trời, Dương Thiệu có chút buồn cười, thấp giọng nói: “Không đẹp hơn nàng, thua xa.”
Kỷ Dao bật cười, sửa lại: Nhưng lớn lên nhất định sẽ đẹp.”
“Đương nhiên,” Hắn nắm chặt tay của nàng, “Nàng sinh, sau này nhất định sẽ là mỹ nam tử.”
“Còn có một thân võ công, là một đại tướng quân, là một chiến thần bách chiến bách thắng, giống như Hầu gia. Còn sẽ cưới một cô gái xinh đẹp nhất trên đời, sinh ra nhiều con cái, chúng ta lập tức có cháu trai, cháu gái…Không không không, chúng ta còn có những đứa con khác, vậy thì có một đám cháu trai, cháu gái.”
Dương Thiệu nghe vậy cười không ngừng.
Sau nửa canh giờ, cả nhà Tạ gia cũng tới, thậm chí bao gồm cả Tạ Thận Trung*. Thân thể ông đã khỏi hẳn, phải nhanh chóng trở lại triều đình.
*Chỗ này không biết tác giả có nhầm hay không, ở các chương trước cha của Tạ Minh Kha tên Tạ Tri Thận.
Hiếm khi phủ Hoài Viễn hầu náo nhiệt, đám người tụ tập một chỗ, nói cười vui vẻ, từ lúc mặt trời lặn cho đến mặt trăng lên, đến giờ Hợi mới giải tán.
…
Thấm thoát đã đến tết Nguyên Tiêu.
Chăm sóc con trẻ lớn lên từng ngày, mặc dù mệt, nhưng thời gian qua nhanh.
Chớp mắt Duệ nhi đã hơn hai tháng, nặng mười hai cân*, cũng may Kỷ Dao đủ sữa, nếu không sẽ không đủ cho bé uống.
* Khoảng 6kg.
Nhưng mà Dương Thiệu sợ nàng mệt mỏi, ngoài cho bú, chuyện gì cũng không cho nàng làm, ban đêm đứa nhỏ đói bụng khóc rống hắn còn bò nhanh hơn Kỷ Dao, ai không biết còn tưởng rằng Dương Thiệu không phải là Đô đốc.
Thật ra gần đây hắn đề cử mấy tướng quân trẻ tuổi, phân đi một nửa công việc của phủ Đô đốc đi.
Kỷ Dao cho con bú sữa, nói với bên cạnh: “Qua lần này chẳng lẽ ngay cả Đô đốc chàng cũng không làm?”
“Cũng không đến mức như vậy.” Hắn chỉ muốn để triều đình trở lại trạng thái bình thường thôi, nhưng quyền lực cần có sẽ không buông, bởi vì lỡ như xảy ra biến động gì, hắn hi vọng mình vẫn có năng lực xoay chuyển tình thế, nhưng lại trêu ghẹo thê tử, “Ta thật sự không muốn làm Đô đốc, nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì, dựa vào khuôn mặt có được không?”
Kỷ Dao nhìn hắn một chút: Được nha, thiếp thấy mặt mũi này của chàng có thể chống đỡ được vài chục năm.”
Dương Thiệu không nhịn được cười: “Vậy bản hầu yên tâm rồi.”
Hai người đang nói chuyện thì Thái phu nhân sai người đến, hỏi ban đêm bọn họ chuẩn bị như thế nào, có phải dự định ra ngoài không. Nếu không đi, bữa tối muốn ăn gì, nghĩ kỹ rồi nói một tiếng.
Dương Thiệu hỏi Kỷ Dao: “Có muốn đi hội hoa đăng không?”
“Muốn!” Kỷ Dao lập tức gật đầu, tết Nguyên Tiêu năm ngoái nàng có tin vui, sau khi kết hôn còn chưa đi hội hoa đăng với Dương Thiệu đâu.
Nhìn dáng vẻ mong đợi của nàng, Dương Thiệu cười nói: “Được, vậy chúng ta cứ ăn ở Minh Nguyệt Lâu đi, coi như thay đổi khẩu vị.”
“Vậy Duệ nhi làm sao bây giờ?” Kỷ Dao nói, “Giữa chừng biết con có đói hay không?”
“Cũng không đi lâu, hơn nữa, trước khi đi cho con bú no là được.” Dương Thiệu nhìn đứa bé còn đang bú sữa, sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, “Bú thật giỏi, chúng ta nói chuyện bao lâu, con liền ăn bấy lâu, không sợ lớn lên thành đứa bé mập.”
Có lẽ cảm nhận được phụ thân ghét bỏ, Duệ nhi nhả miệng ra.
Kỷ Dao bĩu môi: “Nhìn xem, con không dám bú nữa.” Hừ một tiếng, lau miệng cho con trai, “Đừng nghe cha con, Duệ nhi, con lớn lên nên ăn nhiều một chút, nương có sữa!”
Thật kiêu ngạo, Dương Thiệu liếc xéo nàng: “Sữa nhiều bú không hết thật sao?”
“Đúng vậy.”
Dương Thiệu nhếch miệng lên, cúi người xuống.
Bất ngờ bị nam nhân ngậm lấy, thân thể Kỷ Dao run lên, cả người đều mềm nhũn, khẽ nói: “Cái này chàng cũng muốn.”
Đã sớm muốn, chỉ là không muốn mình khó chịu nên vẫn luôn kiềm nén, Dương Thiệu nghĩ thầm khó trách mỗi bữa con trai đều bú nhiều như vậy, hương vị đúng thật không tệ, chứa một chút ngọt.
Kỷ Dao không chịu nổi: “Chàng đừng ăn nữa.”
Dương Thiệu cười, ngẩng đầu lên hôn môi nàng: “Tự nàng cũng nếm thử đi.”
Mặt Kỷ Dao đỏ rần, ở đâu ra có chuyện như vậy.
Hắn lại quấn lấy lưỡi của nàng, dây dưa không buông, vị sữa tràn lan trong miệng, nhanh chóng biến mất tung tích.
Bởi vì trước đó vẫn luôn ở cữ, sợ nàng không hồi phục tốt, Dương Thiệu cũng không dám chọc ghẹo nàng, hôm nay rốt cuộc cũng không chịu nổi, hôn vốn không có cách nào thỏa mãn, nói nhỏ: “Dao Dao, hôm nay được không?”
Hơn hai tháng, bản thân Kỷ Dao cũng muốn, vừa rồi lại bị hắn trêu chọc như vậy nên ừ một tiếng.
Dương Thiệu như mở cờ trong bụng, lập tức đưa tay vén quần áo của nàng, kết quả lại đối mắt với con trai của mình, con mắt đen lúng liếng cực kì giống hắn. Thân thể hắn cứng đờ, tay dừng lại, một lần nữa kéo quần áo lại đàng hoàng, gọi Mộc Hương tới: “Ôm Duệ nhi ra đi, đừng để bất cứ kẻ nào tới quấy rầy bản hầu.”
Phía sau câu nói đơn giản kia… Kỷ Dao nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái.
Dương Thiệu nhíu mày.
Đợi đến lúc cửa đóng lại thì lập tức đặt Kỷ Dao dưới thân: “Xa cách đã lâu, ta còn muốn nói trước khi trời tối không cho phép quấy rầy.”
Bây giờ mới qua giữa trưa, Kỷ Dao hắng giọng: “Chàng điên rồi.”
“Đúng là điên rồi.” Hắn trực tiếp lột quần áo trong xuống, cắn lỗ tai của nàng, giọng nói khàn khàn, “Muốn nàng đến nổi điên rồi!”
Lúc đang nói chuyện thì một sức mạnh từ dưới xuyên qua, Kỷ Dao không kiềm được ôm chặt hắn.
Nàng cảm thấy mình có thể lập tức biến thành con thuyền nhỏ lắc lư trên biển…
Nhưng mà, không chỉ như vậy, thuyền nhỏ còn lạc mất phương hướng, vốn không thể tìm thấy bờ, vẫn lạc trôi trên biển, nhấp nhô theo từng gợn sóng chập trùng. Có khi lộn ngược, có khi ngọn sóng dữ ập xuống, thuyền nhỏ kêu cót két.
Sóng lớn qua đi, lại một trận im ắng, chỉ là cũng không lâu lắm, gió lại thổi con sóng lên, lặp đi lặp lại.
Bên trong truyền đến tiếng kêu đứt quãng khiến người mặt đỏ tim đập thình thịch, chúng nha hoàn đều không có ý muốn đến gần, Mộc Hương càng ôm tiểu thiếu gia ra xa hơn.
Nếu không phải chỗ Thái phu nhân sai người tới hỏi, còn không biết bao lâu mới kết thúc.
Kỷ Dao nằm ở trên giường, không còn sức lực, sẵng giọng nói: “Còn nói gì mà đi hội hoa đăng, nhìn hội hoa đăng gì nữa, mệt chết thiếp rồi.”
“Cũng chỉ có mệt thôi à? Dương Thiệu cúi người ôm nàng, “Vừa rồi bản thân mình kêu cái gì, không nhớ rõ à?
Rõ ràng cũng rất thoải mái.
Kỷ Dao chu môi.
Dương Thiệu cười, cúi đầu xuống hôn nàng: Thật không đi được, ta ôm nàng đi.”
“Nhiều người như vậy, ôm thế nào?” Kỷ Dao không thèm tin đâu, thế nhưng toàn thân mỏi nhừ, tinh lực của hắn thật dồi dào, giống như trâu vậy.
“Tóm lại có cách.” Dương Thiệu ôm nàng đi tắm rửa.
Nghỉ ngơi một lát, chờ Kỷ Dao thức dậy lần nữa thì trời đã đen nhánh.
Bởi vì nói với Thái phu nhân muốn ra ngoài chơi, Thái phu nhân cũng không có tới hối, Kỷ Dao cho Duệ nhi bú no, sau đó có hơi buồn ngủ.
Dương Thiệu sai người lấy một chiếc áo choàng thật lớn phủ lên cho nàng, Kỷ Dao thấy hắn thắt dây cho mình, khó hiểu nói: “Bên ngoài rất lạnh sao, phải mặc cái này à?”
Hắn không đáp, thắt xong bế nàng lên.
“A, chàng thật sự muốn ôm ư?”
“Đúng vậy, thấy nàng mệt mỏi như vậy.” Hắn ôm nàng ra khỏi phòng, ngồi xe ngựa, “Ta ôm nàng đến Minh Nguyệt Lâu.”
Kỷ Dao chỉ tưởng hắn nói đùa, kết quả từ trong xe ngựa xuống, hắn vẫn ôm mình.
Nàng giãy dụa một trận: “Chàng thả thiếp xuống, thiếp có thể đi.” Thật xấu hổ, người lớn như thế còn muốn hắn ôm, lỡ như bị người khác nhìn thấy.
Nàng lại đấm lại nháo, Dương Thiệu cười đến run ngực: Nàng còn cử động sẽ thật sự bị thấy, bây giờ còn có áo choàng che, người khác hỏi, ta sẽ nói chân phu nhân không thoải mái, ai còn nói này nói kia được?” Hơn nữa, cũng không có người đến hỏi.
Người nào dám đến trước mặt hắn lắm mồm?
“Ngoan, đừng nhúc nhích.” Hắn dịu dàng nói.
Đã tới cửa rồi, Kỷ Dao vội vàng giả chết, không nhúc nhích.
Hoài Viễn hầu ôm một người vào đây, thu hút ánh mắt của rất nhiều người, chỉ là thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cũng không ai muốn nói chuyện, cho nên người bên ngoài chỉ thi lễ từ xa, đều thức thời không tới gần. Lúc này Kỷ Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn muốn phòng thượng hạng tại lầu ba.
Kỷ Dao làm ổ trong ngực hắn, nghe âm thanh lên lầu thùng thùng.
Đi đến lầu hai, liếc mắt nhìn thấy rất nhiều cô nương, từng người các nàng nhìn qua, biểu cảm trên mặt khác nhau. Kỷ Dao không kiềm được quan sát nam nhân, nhìn thấy một bên mắt anh tuấn hoàn mỹ như tạc của hắn, đột nhiên vươn tay ôm cổ của hắn.
Một đôi tay ngọc ngà vươn ra, nửa người nàng đều bại lộ, mọi người mới biết được đó là Dương phu nhân, cả đám đều tỏ ra hâm mộ.
Mới vừa rồi còn sợ người ta phát hiện, lúc này lại chủ động, Dương Thiệu là người thông minh, lập tức hiểu được tâm tư của nàng, không kiềm được cong môi.
Kỷ Dao à, cũng sẽ ăn dấm của hắn, đây rõ ràng là nói cho người khác biết, Hoài Viễn hầu đang ôm nàng.
Nhưng mà hắn còn có thể ôm cô gái khác sao? Hai kiếp, trong lòng hắn đều chỉ có nàng.
Cô nương ngốc…
Dương Thiệu cũng mặc nàng, ôm nàng lên lầu ba.
Đứng bên cửa sổ thấy toàn cảnh đường phố đều là đèn đuốc, từ phía tây chợ đến phía đông chợ, trước cửa mỗi nhà đều thắp đèn, toàn cảnh vàng óng.
Trên đường người người đi đi lại lại, mấy người trẻ tuổi trong tay cũng cầm theo hoa đăng, tiếng vui cười từ phía dưới không ngừng vang lên.
Còn có sạp hàng nhỏ bày bán các loại mỹ vị.
Kỷ Dao nhớ đến tết Nguyên Tiêu ba năm trước đây, cùng tỷ tỷ và tỷ phu ăn bánh Hồ, Dương Thiệu cũng ở bên cạnh, hắn vì bồi thường mà tặng nàng hoa đăng, sau đó lau miệng cho nàng, khóe miệng liền cong lên.
“Chờ lát nữa chúng ta đi ăn bánh Hồ được không?” Nàng hỏi.
“Được.” Hắn cởi mũ của nàng xuống, cúi đầu hôn nàng, “Vậy có muốn ăn canh dạ dày heo của Mai gia trang không?”
“Hôm nay sợ không kịp rồi, để mai đi.”
“Được.”
Hai người hôn một lát, Dương Thiệu vẫn ôm nàng, Kỷ Dao nói: “Thiếp có thể xuống được rồi, chàng vẫn cứ ôm không mệt sao?”
“Không mệt.”
Sức lực thật lớn, Kỷ Dao nũng nịu: Vậy chàng cứ ôm ta cả đời đi.”
“Được, ôm nàng cả đời.” Cả đời đều yêu thương, vĩnh viễn không để cho người ta ức hiếp nàng.
Nam nhân cực kì nghiêm túc, Kỷ Dao cảm thấy trong lòng tràn đầy ngọt ngào, một lát sau mới chọt chọt ngực của hắn nói: “Thiếp mới không muốn chàng ôm lâu như vậy đâu, thiếp có chân, thiếp muốn đi cùng chàng. Sau này chàng đi nơi nào, thiếp lập tức theo nơi đó, dù gió dù mưa, lên núi xuống biển, thiếp đi cùng chàng.”
Dương Thiệu cười, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng không nói nên lời: “Được.”
Hắn buông nàng ra, dắt tay của nàng: “Nhưng Dao Dao, ta sẽ không để nàng chịu đựng mưa gió, nhiều lắm là…”
Kỷ Dao còn chưa kịp phản ứng, đã bị nam nhân kéo xuống lầu.
“Nhiều lắm là cùng ăn bánh Hồ chung.”
A, rõ ràng nàng muốn nói cùng hội cùng thuyền, sao lại trở thành chuyện đơn giản như vậy!
Nhưng nhìn bóng dáng cao lớn của nam nhân bên cạnh, trong lòng nàng biết, có hắn ngăn ở phía trước, sẽ không có mưa gió gì, nàng cứ đi theo hắn, đi về phía trước là được.
Phía trước chắc chắn là tương lai tốt đẹp, giống như đèn đuốc xa xa nơi đây, sáng rỡ lóa mắt, cuộc đời nàng có Dương Thiệu, là chuyện may mắn nhất.
Nàng nắm chặt tay của hắn, cùng hắn sóng vai, đi trên đường.
Đi về tương lai.
_Hoàn Chính Văn_