Bạn đang đọc Chồng cũ là quyền thần – Chương 111:
Đại cữu tử* sắp đưa sính lễ, hôm nay Dương Thiệu ra ngoài săn một đôi chim nhạn với hắn, đưa đến Kỷ gia mới trở về.
*Anh vợ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường ma ma đang chọn bà vú cho Kỷ Dao, liên tục tìm mười hai người tới, nói chọn bốn người trong đó.
Kỷ Dao nhìn Dương Thiệu, kéo kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói: “Thiếp nghĩ thiếp tự mình cho bú, không muốn bà vú cho, nhưng Đường ma ma nói nhất định phải có bà vú, nói sợ sữa không đủ. Con còn nhỏ như vậy, bú được sữa bốn người sao?”
Thật vất vả mới có con, nàng không muốn để bé đi uống sữa người khác.
Dương Thiệu ừ một tiếng, nói với Đường ma ma: “Chọn hai người phòng hờ thôi, vậy cũng đủ rồi, nhiều người ở đây thêm phiền.”
Một lời của nam nhân, âm thanh lạnh lùng, nhóm bà vú nghe đều sợ sệt.
Phu nhân được Hầu gia nuông chiều, Đường ma ma cũng không ép buộc: “Hai người thì hai người, nhưng mà phu nhân muốn sữa của mình, cũng đừng sợ chịu khổ. Lời nô tỳ nói bày ra trước mắt, sẽ đau đó.”
“Không sợ.” Kỷ Dao lắc đầu, đau không có gì.
Đường ma ma cũng không nói thêm gì.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn người vừa đi, Dương Thiệu liền cúi đầu dán lên bụng Kỷ Dao, nghe động tĩnh bên trong của con trai.
Hơn tám tháng, đứa bé hoạt bát hiếu động, đoán chừng dáng vẻ cũng béo, bụng của vợ không nhỏ.
“Ngủ rồi à?” Kỷ Dao cũng chú ý con mọi lúc, “Vừa rồi không có cử động.”
Dương Thiệu không đáp, đưa tay kiểm ra bụng nàng: “Con à, vừa rồi cha bắt một cặp chim nhạn cho cậu con, có muốn nhìn không?”
Kỷ Dao phì cười một tiếng: “Con nghe hiểu được mới lạ.” Nàng vỗ tay lên cổ nam nhân, “Hầu gia, sắp sinh rồi, tên của con đã chọn được chưa?”
“Gọi là Duệ nhi có được không?” Đây là chuyện quan trọng, Dương Thiệu ngẩng đầu nhìn nàng, “Người Dương gia chúng ta đều lãnh binh tác chiến, lui có thể bảo vệ lãnh thổ, tiến có thể công thành chiếm đất. Nam nhi như vũ khí, không thể phá vỡ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chữ Duệ rất được, nàng cảm thấy thế nào?”
“Dương Duệ…” Kỷ Dao cúi đầu hỏi con trai, “Duệ ca nhi, con nói được không?”
Vừa dứt lời, lập tức cảm giác được con trai dùng chân đạp bụng, nàng cười ha ha: “Chao ôi, con thích nè, vậy gọi Duệ nhi đi.”
“Thật sao?” Dương Thiệu lại cúi đầu nghe, trên mặt thể hiện nhu hòa của người cha.
Cho đến khi đứa bé tạm nghỉ, hắn mới đứng lên.
“Đại phu nói đừng luôn ngồi yên, đi, ta dìu nàng đi ra bên ngoài một chút.”
Kỷ Dao ừ một tiếng, nào đoán được vừa mới ngồi một chỗ, chân lập tức rút gân, toàn bộ ngũ quan của nàng đều cau lại.
Dáng vẻ như vậy Dương Thiệu đã sớm quen, hắn thuần thục ngồi xuống bóp chân cho nàng. Đây không chỉ ban ngày mới có, có đôi khi ban đêm nàng cũng vì thế mà tỉnh lại, không chỉ rút gân còn đau lưng nhức eo. Đứa nhỏ trong bụng càng lớn, nàng càng vất vả.
Dương Thiệu xoa bóp cẩn thận.
Tay nghề của hắn càng ngày càng thành thạo, Kỷ Dao được hắn xoa, chậm rãi ngủ thiếp đi.
…
Bên trong hí lâu.
Đèn đuốc sáng rực, âm thanh các con hát rõ to.
“Giục ngựa làm chi? Giục ngựa làm chi? Sông khóa kiên thành, nỏ bắn hùng binh. Lại thu binh, lại thu binh, chiếm đóng thành Vĩnh Châu này…”
Đang hát là bài《 Ngọc Thu Cung 》.
Tống Thụy nhắm mắt nghe, tựa như đã ngủ.
Nhưng chuyện xảy ra trước đó từng cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu, cho đến sau ngày hắn xả tang, đi bái kiến Tống Diễm, hắn đã để mình tra chuyện ăn chặn tiền trợ cấp. Lúc đó còn tưởng rằng cuối cùng Tống Diễm đã bắt đầu nghi ngờ Dương Thiệu, muốn dần dần thu hồi quyền lực của hắn, ai ngờ, đó lại là một chiêu gậy ông đập lưng ông.
Hắn giẫm một chân vào, còn tưởng rằng mình đang nắm giữ toàn cục.
Còn tưởng rằng mình trốn được…
Âm thanh bên tai càng nhanh, tiếng đàn như gió thét mưa gào, Tống Thụy chậm rãi mở mắt ra, lạnh nhạt nói: “Hát không tệ, đến mai các ngươi theo bản vương vào cung trình diễn.”
Biểu diễn trước mặt Hoàng thượng, gánh hát vô cùng mừng rỡ, đều hoan hô lên.
Chỉ có Vương Hi nhìn Tống Thụy, nước mắt hận không thể rơi xuống.
“Điện hạ, ngài còn không đi sao? Còn chờ đến khi nào?”
Tống Thụy ra khỏi hí lâu, nhìn đường đi yên ắng, nhẹ giọng cười một tiếng: “Ngươi cho rằng thật sự đi được sao?”
Đó chẳng qua là Vương Hi ảo tưởng thôi.
Có lẽ sau lưng hắn có không ít mũi tên hướng về hắn.
Mấy ngày trước đây, hắn quả thật tin Tống Diễm nói chuyện hí khúc gì đó, người ca ca này quả thật đã học được bộ dáng của phụ hoàng kia, chẳng qua còn giả mù sa mưa nói một chút tình thân với hắn…Tình thân, ở trước mặt hoàng quyền thì đáng là gì?
“Đi thôi,” Tống Thụy nói, “Về phủ chuẩn bị cho ta vài hũ rượu ngon, ta muốn say không tỉnh.”
Vương Hi thở dài.
Ngày hôm đó Tống Thụy mời gánh hát vào cung, Tống Vân cũng biết, xuất phát từ cảnh giác trong lòng, hắn cũng vào cung bái kiến Tống Diễm.
Tống Diễm nói: “Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?”
“Nghe nói có hát khúc, vi thần tới xem một chút.” Tống Vân cân nhắc từ ngữ, “Sao Hoàng thượng lại muốn để Tam đệ chuẩn bị việc này? Những chuyện này trong cung, không phải có phủ Chiêm sự đặc biệt phụ trách sao? Vi thần sợ tam đệ không đủ chu đáo.”
Nghe ra ý tứ của hắn, trong lòng Tống Diễm ấm áp, ánh mắt nhìn Tống Vân cũng nhu hòa. Ít ra quan tâm của hắn đối với Tống Vân không có uổng phí, như vậy phụ hoàng trên trời có linh thiêng, cũng sẽ không quá thất vọng nhỉ?
“Không sao, Cấm quân đã kiểm tra cẩn thận.” Tống Diễm cười một tiếng, “Đệ đã tới, vậy cùng nghe đi.”
Đã kiểm tra qua, vậy thì không có vấn đề sao?
Lông mày Tống Vân hơi cau lại.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Tống Thụy rắp tâm hại người, cũng không thích người đệ đệ này, bây giờ vất vả lắm mới ổn định lại, hắn không hi vọng lại xảy ra phong ba. Dù sao mình đã không còn hi vọng hi vọng tranh đoạt hoàng vị, nhưng Tống Thụy này…lại càng không thể ngồi lên vị trí này.
Bởi vì Tống Thụy tuyệt đối không nhân hậu như Tống Diễm, đến lúc đó cho dù là mẫu thân hắn, hay là mấy huynh đệ của hắn, thậm chí là muội muội cũng khó thoát khỏi cái chết.
Đương nhiên Tống Vân đồng ý: Vậy vi thần cung kính không bằng tuân lệnh.”
Chỉ chốc lát sau, Dương Thiệu cũng tới, thấy gánh hát lần lượt tiến vào, hắn đến hỏi Tống Diễm một chút.
Tống Diễm gật đầu.
Dương Thiệu âm thầm thở dài.
Thật ra Tống Thụy đã phạm phải tội lớn, nhưng hết lần này tới lần khác Tống Diễm không đành lòng, thế nào cũng phải chờ, hi vọng hắn ta chủ động nhận tội, việc gì phải làm khổ mình như vậy? Nếu là hắn, hắn đã sớm chém đầu Tống Thụy, trong lòng hắn vô cùng chán ghét Tống Thụy.
Nhưng mà lệnh của Hoàng thượng vẫn phải tuân theo.
Dương Thiệu liếc mắt với thống lĩnh cấm vệ quân một cái, đứng phía sau Tống Diễm.
Lúc này Tống Thụy tới, trên mặt tươi cười: “Dương Đô đốc thật sự trái phải không rời Hoàng thượng nha, muốn sánh bằng Khương Xuân rồi, nhưng mà Hoàng thượng có được thần tử như Dương Đô đốc, thật sự là phúc lớn.”
So sánh hắn với thái giám, còn muốn châm ngòi ly gián, Dương Thiệu cảm thấy Tống Thụy thật sự đang tự tìm đường chết.
“Nhưng mà vì sao hôm nay Dương Đô đốc không dẫn phu nhân đến? Lâu rồi ta chưa gặp nàng, Dương Đô đốc trở về, thay bản vương hỏi thăm.”
Ánh mắt Dương Thiệu lạnh lẽo: “Điện hạ vẫn nên quản tốt chuyện của mình đi, gánh hát đã tới, xin bắt đầu.”
Tống Thụy vỗ tay một cái, gánh hát trên sân khấu lập tức hát lên.
Chính là khúc 《 Ngọc Thu Cung》
“Nhị ca.” Tống Thụy ngồi bên cạnh Tống Vân, khẽ thì thầm, “Nhị ca thật sự đự định buông xuôi như thế sao?”
Nếu như không có Tống Diễm, Tống Vân chính là Hoàng đế.
Hắn thế nào cũng không nghĩ thông, vì sao Tống Vân có thể cam chịu!
Nhìn đôi mắt không hiểu của hắn ta, Tống Vân nghĩ thầm hắn sao lại không từng trải qua giãy dụa, chưa từng trải qua thống khổ? Chỉ là sinh ra là người thì phải tiếp nhận kết quả ngoài ý muốn, hắn thản nhiên nói: “Tam đệ, còn sống so với thứ gì đều tốt hơn, thế nào đệ cũng phát hiện ra những thứ khác ở những nơi khác, đệ không cần cố chấp nữa.”
Mặc dù nuối tiếc, nhưng cuộc đời không chỉ có một con đường để đi.
Tống Thụy cười.
Đúng thật lòng dạ bao la, không hổ là đứa con phụ hoàng yêu thương nhất, chỉ là chưa từng đi đến vị trí cao nhất, cho dù có sống thì có ý nghĩa gì? Tống Diễm bỏ qua cho hắn sao? Sẽ không, hắn ta chỉ đang đợi mình nhận tội, sau đó chém đầu mình, không đến mức ngũ mã phanh thây, đây chính là tha thứ của hắn ta.
Tống Thụy đứng lên, ôm quyền: Thần hôm nay rất có hứng thú, hát cho Hoàng thượng nghe một khúc.”
Tống Diễm khẽ giật mình, im lặng một lát: “Hiếm khi Tam đệ đồng ý mở miệng, đương nhiên trẫm chờ no bụng sướng tai.”
Sau khi Tống Thụy lên đài, không bao lâu sau thì mặc vào một thân long bào vàng tươi, tư thế hắn bừng bừng phấn chấn, trong tay cầm một thanh kiếm, mở miệng hát: “Chu phó tướng, ngươi nhìn Cao Dục đi không cáo biệt, Tam Trấn Hựu không tuân theo quân pháp. Nhân mã trẫm có được, số lượng không bao nhiêu, làm sao có thể thủ được Giang Đông. Mắt thấy đại sự đã rồi, không biết làm thế nào, không biết làm thế nào!”
Mọi người sau lưng hát: “Hoàng hôn trên rừng chiếu rọi cờ, khúc Hoàng Hà vào thu an ủi nỗi nhớ quê nhà tòng quân phương bắc, tựa như anh hùng lúc cùng đường.”
Trong âm thanh cao vút, Tống Thụy vung trường kiếm lên, mấy cây châm độc trong lòng bày tay nhanh như chớp bắn về phía Tống Diễm. Đèn đuốc chao liệng, ánh sáng lập lòe, tất cả điều bị nhiễm độc.
Chỉ là Dương Thiệu đã sớm chuẩn bị, trường kiếm vung lên, lập tức đánh rơi châm độc trên mặt đất.
Cùng lúc đó, Cấm quân đã sớm mai phục xung quanh sân khấu kịch cũng nhảy lên, muốn đuổi bắt Tống Thụy.
Nhưng mà đột nhiên trên sân khấu oành một tiếng, có ánh lửa từ giữa bốc lên, chẳng biết từ lúc nào hắn hát hí khúc nhưng đã đổ rượu mạnh lên trên đài, lửa cháy hừng hực. Tống Thụy ở trong lửa, người mặc long bào, trên mặt có biểu cảm đắc ý vừa lòng, giống như nhìn thấy bá quan văn võ quỳ bái hắn trên mặt đất, hô to vạn tuế.
Kiếp sau, hắn nhất định sẽ đoạt được giang sơn, đăng cơ làm đế, hắn nhất định sẽ có được mỹ nhân, tung hoành trời đất!
Tống Thụy cười cười, ngã trên mặt đất.
Hắn thà chết chứ không chịu khuất phục.
Nhìn đệ đệ trong lửa, nhìn công công hớt hải đến dập lửa, sắc mặt Tống Diễm hơi trắng bệch.
Không ngờ cuối cùng Tống Thụy lại chọn con đường này…
Cũng tốt, với tính tình của hắn, giam giữa hắn so với giết hắn còn khó chịu hơn. Cũng tốt! Cũng tốt!
Đây có lẽ là kết cục tốt nhất cho hắn.
Hắn đứng lên, khẽ thở dài: “Nhị đệ…”
Ai ngờ Tống Vân bên cạnh không nhúc nhích, giống như lâm vào cảnh mộng nào đó, hắn kêu lên: “Nhị đệ!”
Tống Vân dường như trở lại rất nhiều năm trước.
Ánh lửa lóa mắt trước mắt, cửa ra vào đều bị chặn, khói đặc thỉnh thoảng lùa vào, khiến hắn không thở nổi.
Có một tiểu cô nương dò xét đưa tới một viên đường: “Ngươi đừng sợ, ăn cái này đi.”
Hắn cau mày.
Tiểu cô nương kia lập tức chạy đến kéo hắn: Ngươi trốn phía dưới đi, nơi này ít khói.”
“Có ít hơn nữa cũng sẽ thổi qua.” Hắn đưa ống tay che mũi, “Ngươi cũng bịt kín đi, lúc này ăn đường cái gì?”
Nàng chớp mắt mấy cái: Ta đang an ủi ngươi, nhìn ngươi rất sợ hãi.”
Nói thế nào mình cũng lớn hơn nàng vài tuổi, hắn nói: “Ta mới không sợ, ta chỉ là…ngươi biết không, ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, ta không thể chết ở đây, ta không muốn uổng mạng.”
Bên trong chùa đột nhiên bốc cháy, cửa bị đóng lại, người hầu bên cạnh hắn cũng không thấy, nhất định có người muốn giết chết hắn, hắn không thể cứ như vậy mà chết đi!
Tiểu cô nương ho khan vài tiếng: “Ta lại không có chuyện gì phải làm, nương ta chết rồi, nếu ta chết, vừa khéo đi theo bà.” Nàng để hắn trốn ở dưới tượng phật, “Ngươi vào bên trong đi, ta ở bên ngoài cản cho.”
Cho đến bây giờ hắn chưa thấy qua tiểu cô nương nào lương thiện như vậy, Tống Vân hỏi: “Ngươi tên là gì…” Đang nói thì xà nhà bị đốt cháy đổ xuống, tiểu cô nương sợ nện trúng hắn, lập tức nhào vào lưng của hắn, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu.
Hắn sợ ngây người: Ngươi đừng chết, ngươi cố chịu, chờ lát nữa có người tới cứu chúng ta, ngươi tỉnh lại…” Hắn ôm nàng vào ngực, “Ngươi tên gì?”
“Lương Âm, Chu Lương Âm…”
“Lương Âm.” Hắn lay thân thể của nàng, “Người đừng chết đó, ta còn muốn báo đáp cho ngươi, ta đưa ngươi đi khám thái y.”
“Ngươi đừng sợ, ta không sao, ta muốn đi gặp nương.”
“Gặp nương gì? Ngươi nghe đây, ngươi còn nhỏ, ngươi cũng có rất nhiều chuyện phải làm, lớn lên ngươi còn phải lấy chồng.” Hắn sợ nàng không có động tĩnh, bóp mặt của nàng, “Ngươi đừng chết, ngươi đã cứu ta, sau này ta sẽ cưới ngươi.”
Nàng cười lên: Ngươi nói thật chứ? Mặt mũi của ngươi thật dễ nhìn…”
“Dáng vẻ của ngươi rất đẹp,” Ánh mắt hắn nhìn lên một nốt ruồi nhỏ bên má trái của nàng, cảm thấy tiểu cô nương này đáng yêu lại còn dũng cảm, “Ngươi cố chịu đựng, chúng ta nói đã định.”
“Ừm.” Nàng gật gật đầu, nhưng sau đó không còn tiếng thở.
Tiếp sau đó nữa, một cây gỗ nện xuống, rơi vào lưng của hắn, trước mắt một màu đen kịt.
….
“Nhị đệ, nhị đệ!” Âm thanh Tống Diễm lọt vào lỗ tai, cảm giác trọng lượng trên bờ vai, Tống Vân mới lấy lại tinh thần.
Tống Vân nhìn lửa trên đài đã được dập tắt, chỉ còn lưu lại một ít đốm tàn, nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi, không nhịn được thở dài.
Huynh đệ hai người im lặng.
Một lát sau, Tống Diễm dặn dò Khương Xuân: “Mời Lễ bộ đại nhân tới, để ông ấy chịu trách nhiệm việc này, an táng cho Tĩnh vương thật tốt…lấy quy cách hoàng tử.”
“Vâng.” Khương Xuân nhanh chóng bước đi.
Khi Dương Thiệu về đến nhà đã là nửa đêm, Thái phu nhân chờ ở cửa sân, nhìn thấy hắn thấp giọng nói: Tĩnh vương kia thật sự chết rồi à?”
“Sao ngài biết được?”
“Mẫu thân có cách biết được vài tin.”
Dương Thiệu gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chủ mưu mưu phản cũng là hắn?”
“Đúng.”
“Đã bắt sạch rồi?”
“Phải.”
Thái phu nhân vỗ ngực một cái: “Rốt cuộc sau này nương không cần lo lắng cho con nữa, nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
“Ngài cũng nghỉ ngơi.”
Sau khi Dương Thiệu thấy Thái phu nhân rời khỏi, tắm rửa xong mới về phòng.
Xem ra Kỷ Dao cũng đang chờ hắn, quần áo vẫn chưa thay, đang ngồi tựa lên gối, trên thân đắp tấm chăn mỏng.
Hắn đi qua, lấy gối dựa ra, ai ngờ nàng tỉnh dậy.
“Nghe kịch xong rồi à?” Nàng xoa xoa con mắt, “Vậy mà thiếp ngủ quên mất,” Nhìn trên dưới của hắn, “Chàng không sao chứ, Tống Thụy kia…”
Hôm nay nghe nói Tống Diễm mời hắn vào cung nghe kịch, lại là Tống Thụy phụ trách nàng lo lắng không thôi, kiếp trước hắn ta không phải là người an phận, trước đó xảy ra chuyện Diên An hầu nàng đã đoán được Tống Thụy ở phía sau giở trò. Kiếp trước hắn cấu kết với ca ca, kéo bè kéo phái bản lĩnh không nhỏ: “Hoàng thượng bắt Tống Thụy sao?”
“Đã chết.” Dương Thiệu nói, “Hắn tự biết không còn đường trốn, muốn ám sát Hoàng thượng, thiêu chết tại chỗ.”
Thật ra hắn ta vốn không muốn sống nữa.
Kỷ Dao nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may Dương Thiệu không có chuyện gì, Tống Diễm cũng không có chuyện gì, nàng dựa vào trong ngực của hắn: “Sau này có phải sẽ không còn chuyện gì nữa không? Kiếp trước chàng…”
“Bị Hỏa Si giết chết, ta đã sớm báo thù, mặc dù lúc đó Tống Vân điều ta đến biên cương, nhưng người nịnh bợ hắn rất nhiều, cũng có khả năng mượn cơ hội kéo dài viện binh. Dù sao kiếp này Tống Vân không được làm Hoàng đế, ta cũng không tìm hắn tính sổ nữa.”
Theo hắn quan sát, Tống Vân an phận hơn nhiều so với Tống Thụy, nếu không vẫn giống như Tống Thụy, hắn nhất định không bỏ qua.
Ngón tay Kỷ Dao khẽ vuốt ve hai má của hắn, dịu dàng nói: Vậy cũng tốt, chúng ta có thể nhàn hạ chờ Duệ nhi chào đời.”
“Ừm, sau này ta cũng sẽ không bận rộn như vậy, chờ sau khi giao ra một phần binh quyền, sẽ có nhiều thời gian với nàng hơn.”
Một tay hắn giúp đỡ Tống Diễm, cuối cùng cũng có một ngày trưởng thành đủ tư cách làm đế vương, đến lúc đó hắn không thể lấy tư cách ân sư tự cho là mình đúng. Bao triều đại qua, quyền thần giống như hắn có kết thúc yên lành ít càng thêm ít, hắn phải học cách giữ hay bỏ.
Mặc dù có lẽ Tống Diễm có lương tâm, nhưng giang sơn của hắn, cũng là của Thái tử tương lai, một đời tiếp một đời, kéo dài không dứt.
Dương gia bọn hắn muốn đời đời hưng thịnh, không phải đơn giản như vậy.
Kỷ Dao nghe hắn nói sẽ ở bên cạnh nhiều hơn, sướng đến phát rồ: “Sớm nên như vậy, tránh mệt thân! Dù sao thiếp cũng không để ý vinh hoa phú quý của chàng…”
“Vậy thì cái gì của ta?”
Kỷ Dao nhìn hắn một chút: “Cái mặt của chàng.”
Dương Thiệu cười ha ha: Được đó, vậy mau mau ôm tướng công tuấn tú của nàng ngủ đi, muộn lắm rồi.”
“Ừm.” Kỷ Dao đưa tay ôm eo của hắn, nghiêng người thiếp đi.
Gương mặt tròn trịa trắng hồng, càng nhìn càng đáng yêu, Dương Thiệu hôn một cái, tay đặt lên cái bụng tròn vo của nàng, cũng nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ, mặt trăng cũng tròn trịa, tản ra ánh sáng dịu dàng, côn trùng đêm râm ran kêu, hương hoa quế phiêu tán.
Trung thu nhanh chóng đến rồi.