Đọc truyện Chồng Cũ Hết Yêu – Chương 42: Hoàng Tử Trong Truyện Cổ Tích
Khưu Thiên Trường ngạc nhiên đến mức trợn tròn cả mắt chỉ vào cái lỗ chó kia, một lúc lâu sau cũng không nói được câu nào.
Mãi sau anh ấy mới nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Em nói đây chính là con đường trốn thoát quý báu mà em đã dùng hơn mười năm sao.”Mặt tôi đỏ hết cả lên, ngượng ngùng vùi đầu vào trong lồng ngực anh ấy, chỉ mong tìm được một cái lỗ trên mặt đất để mà chui xuống.
Cảm thấy ở trước mặt Khưu Thiên Trường tôi không có chút hình tượng nào hết, những lúc thê thảm nhất, nghèo túng nhất, cô độc nhất đều bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.“Lúc nhỏ em đã dùng con đường này để trốn thoát rất nhiều lần bị truy đuổi và bị đói đó, anh đừng có xem thường.” Tôi căng mình, mạnh miệng thanh minh cho bản thân.
Cuối cùng thì Khưu Thiên Trường vẫn không đưa tôi rời đi bằng đường lỗ chó mà cõng tôi trên lưng rồi trèo tường ra ngoài.
Dựa vào thân phận của anh ấy thì có chút thất lễ, hành động giống như một tên trộm vậy nhưng anh ấy lại rất hào hứng, trong đôi mắt bồ câu đều là khí thế bừng bừng, vừa cõng tôi vừa nói: “Đi thôi, hoàng tử đưa em đi khỏi chốn rừng rậm u ám này.”Tôi có hơi muốn khóc rồi, với cái yêu cầu vô lý này của tôi anh ấy cũng có thể chiều theo hơn nữa còn trèo tường cõng tôi rời khỏi nhà họ Đường thử hỏi xem có người con gái nào mà không rung động.
Khi tôi bị người bắt đi, anh ấy giống như bạch mã hoàng tử từ trên trời đi xuống đưa tôi rời khỏi cái nơi mà tôi không dám đối diện này.Nằm trên bờ vai rộng lớn của anh ấy, lần đầu tiên tôi cảm nhận được thế nào là ấm áp, thế nào là yên tâm.Lúc Khưu Thiên Trường đưa tôi đến phòng khám để khám chân thì chân đã sưng lên như cái bánh bao rồi.
Bác sĩ vừa đụng vào tôi đã la toáng lên kêu đau, sau khi sát trùng vết thương song thì tôi đau đến mức khóc bù lu bù loa.
Bác sĩ không nhịn được mà nói: “Mấy cô gái nhỏ bây giờ thật sự là quá yếu ớt.”Mặt tôi đỏ hết cả lên, một người đã hơn hai mươi tuổi bị người khác nói như vậy thật mất mặt muốn chết.“Chú à, không phải là chân của chú bị thương thì làm sao chú biết được có đau hay không.” Khưu Thiên Trường nhẹ nhàng nói ra một câu, lạnh lùng nhìn bác sĩ.
Lúc anh ấy không nói cũng không cười sẽ vô cùng đáng sợ, giống như biến thành một người khác vậy, bộc lộ ra nhuệ khí khiến tôi cũng bị dọa sợ.Tôi nhẹ nhàng kéo tay áo của anh ấy, nói chúng ta đi thôi, bác sĩ người ta cũng chỉ cà khịa có một câu thôi mà, không cần phải đi đôi co với một người già.Khưu Thiên Trường vẫn bế tôi theo kiểu công chúa như thường lệ, bế tôi từ trong phòng khám ra ngoài.
Tôi muốn tự đi nhưng anh ấy không cho.Một chiếc Maybach đang đỗ ở bên đường, Khưu Thiên Trường bế thẳng tôi lên xe.
Trong mắt tôi hiện lên sự kinh ngạc, vừa nãy lúc đi qua đây rõ ràng là chẳng có chiếc xe nào, chúng tôi chỉ vừa đi vào chưa đến nửa tiếng xe của anh ấy đã được đưa đến đây rồi.
Không hổ là cậu hai nhà họ Khưu, hai mươi tư giờ lúc nào cũng có người đợi lệnh.Sau khi lên xe, tôi mới phát hiện người đang ngồi ở vị trí của tài xế là An Kiến Văn , tôi thì vẫn đang nằm trong lòng của Khưu Thiên Trường, ngay lập tức không khí trở nên vô cùng xấu hổ vội vàng đẩy anh ấy ra.
Nhưng mà sau khi Khưu Thiên Trường bị đẩy ra xong lại vòng tay ôm chặt lấy eo của tôi, biểu cảm trên mặt kiểu có nói bất cứ điều gì thì cũng sẽ không buông ra.
Tôi vừa sốt ruột vừa bực mình, bị người khác nhìn thấy bộ dạng này thì mặt mũi biết để đi đâu.Tôi nhéo vào eo của anh ấy một cái, Khưu Thiên Trường đau đến nhíu cả lông mày nhưng vẫn không buông tay ra, ngược lại còn ôm tôi chặt hơn.
Tôi cũng hết cách với anh ấy, dứt khoát không phản kháng nữa cứ thế dựa vào lòng anh ấy.“Cậu chạy cũng thật nhanh, tôi thì suýt nữa đã bị những người phụ nữ háo sắc đó kéo thành một mớ không chỉnh tề rồi.” An Kiến Văn chỉ những vết son và mùi nước hoa trên người mình, nhíu mày lại.“Điều này cho thấy sức hút của cậu An quả thật rất lớn, diễm phúc không mỏng.” Ngưu Thiên Trường cười lớn, rung rung chân nói.“Hưởng thụ không nổi!”An Kiến Văn đạp chân ga, bắt đầu lái xe.Anh ta nói: “Từ lúc cậu về nước đến giờ, tôi sắp biến thành em trai nhỏ bên cạnh cậu rồi, có chỗ nào giống đang làm bạn thân không?”“Đã nói là bạn thân, anh em gặp khó khăn, chẳng lẽ cậu lại không giúp.” Khưu Thiên Trường không có một chút hổ thẹn nào, còn bảo An Kiến Văn lái nhanh lên một chút.Tôi xem bọn họ nói chuyện, nhất thời cảm thấy, đây mới là bạn tốt.
Lúc trước, cảm thấy Khưu Thiên Trương và Tiêu Lạc Thiên quan hệ cũng rất tốt, nhưng so với bọn họ thì hoàn toàn không giống nhau.
Tiêu Lạc Thiên mỗi lần gặp Khưu Thiên Trường đều là nói chuyện làm ăn, hoàn toàn coi anh ấy thành gà đẻ trứng vàng cho anh ta.Mặt An Kiến Văn không biểu cảm, nói: “Về nước được nửa năm, đều ở bên ngoài, lần trước về nhà được một chuyến thì lại rời đi giữa đường.
Bác gái đã gọi cho tôi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại hỏi cậu đang bận cái gì, có thời gian thì về thăm nhà đi, nếu không tôi cũng sắp không bịa nổi lời nói dối nữa rồi.”.