Bạn đang đọc Chồng Chúng Ta Ly Hôn Đi! – Chương 66
Một tháng thấm thoắt trôi qua, trước mặt mọi người, Thẩm Quân Uyên là một người thực vật không có một chút uy hiếp.
Nhưng trên thực tế, ngay ngày thứ hai sau vụ tai nạn anh đã tỉnh lại.
Tuy nhiên, di chứng do vụ tai nạn để lại đã khiến cho thị lực của anh tạm thời bị suy giảm, đôi chân cũng rơi vào trạng thái liệt tạm thời.
Với tình trạng này, nếu như Thẩm Quân Uyên tỉnh lại chắc chắn sẽ bị đám người kia tìm cách kéo xuống, chi bằng nhân việc này, anh để cho bọn chúng lộ ra tâm tư xấu xa của mình rồi một lưới tóm gọn.
Trong khoảng thời gian gần đây, Vân Mộng Dao cũng không nhận bất cứ hoạt động nào nữa mà chỉ chú tâm vào việc chăm sóc cho Thẩm Quân Uyên.
Kể từ sau khi có người tung một loạt tin đồn về hai người, thì bộ phận quan hệ xã hội của Vân thị và Thẩm thị cùng với đội ngũ của Vân Mộng Dao đã mở họp báo công khai thân phận của cô cho mọi người biết.
Cũng vì hai tập đoàn lớn đã đứng ra giải quyết cho nên có nhiều người mặc dù bất mãn nhưng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bên cạnh những người đó thì có một bộ phận fans couple mà hai người thu được sau chương trình hẹn hò đã đăng bài thể hiện sự vui vẻ của mình.
Nhưng những người như vậy lại có rất ít, ít đến đáng thương.
Dù sao thì việc yêu đương, kết hôn đối với nghệ sĩ là một điều xa xỉ, nếu như là một nghệ sĩ không có tiếng tăm thì không sao, một khi đã đứng trên cao mà lộ ra tin đồn thì sự nghiệp sẽ tuột dốc không phanh.
Người hâm mộ chịu bỏ tiền ra để theo đuổi một nghệ sĩ là vì nghệ sĩ đó không thuộc về ai, đến khi nghệ sĩ bắt đầu yêu đương với một người khác, bọn họ sẽ cảm thấy bản thân bị phản bội và chuyển sang thù địch, ghét bỏ.
***
Sáng sớm, Vân Mộng Dao như thường lệ lau thân thể cho Thẩm Quân Uyên, đây chính là công việc mỗi buổi sáng sau khi thức dậy cô đều phải làm và cũng chính là công việc mà cô có thể làm lúc này.
Lúc trước, khi anh vẫn còn ở bệnh viện thì y tá sẽ đảm nhận công việc này, còn từ sau khi Thẩm gia chuyển Thẩm Quân Uyên trở về chăm sóc tại nhà cũng đã giao cho người hầu công việc này.
Nhưng mà Vân Mộng Dao lại muốn bản thân tự mình chăm sóc cho anh nên đã kêu người hầu để cho mình làm.
Cô vò chiếc khăn bông qua nước ấm sau đó xốc chăn mền của anh lên rồi cởi bỏ một nửa áo ngủ trên người lau qua một lần ở phần bụng và cánh tay của anh.
Cô cẩn trọng lau thân thể của Thẩm Quân Uyên như thể đang lau một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Lúc mới bắt đầu, Vân Mộng Dao còn có chút mặt đỏ tía tai, nhưng khi nghĩ bản thân cô và Thẩm Quân Uyên là vợ chồng với nhau khá lâu, cô còn cùng anh làm những chuyện mà bao cặp vợ chồng khác đều làm, cho nên cô không còn ngại ngùng nữa.
Hơn nữa, dáng người của Thẩm Quân Uyên cũng rất đẹp, so với pho tượng cũng không khác là bao.
Thân hình anh mặc dù đã lâu không vận động nhưng vẫn rất săn chắc.
Vân Mộng Dao nắm lấy bàn tay anh, không khỏi có chút thất thần, cô nhớ lại giọng nói trầm thấp của anh, nhớ những khoảnh khắc hai người ở bên nhau vui vẻ biết nhường nào.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Vân Mộng Dao hơi ẩm ướt, cô vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình, xốc lại tinh thần tiếp tục công việc của mình.
Vân Mộng Dao xoay người tiếp tục lấy khăn nhũng vào nước ấm vò sạch rồi nhẹ nhàng lau mặt cho anh.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng mà lại thâm thúy của người đàn ông anh tuấn đến mức không thể bắt bẻ nổi, cũng chính vì gương mặt này khiến cho Vân Mộng Dao một thời mê mẩn và trao tình yêu cho anh.
Cho đến hiện tại, cô đã hãm sâu vào tình yêu đó, cho dù đã trải qua hai kiếp nhưng bản thân cô vẫn là không thể buông tay.
Tình yêu quả thật rất giống với một ván cờ, kẻ yêu trước chính là kẻ thua cuộc, và cô chính là kẻ đã thua trong ván cờ đó.
Vân Mộng Dao cầm khăn khẽ khàng lau sạch bên tai Thẩm Quân Uyên, khi cô khẽ bóp nhẹ vành tai, mí mắt của Thẩm Quân Uyên sẽ hơi giật giật, cô còn có thể thấy mí mắt trong hốc mắt không ngừng nhấp nhô, như thể là anh sẽ mở mắt ra ngay sau đó.
Vân Mộng Dao nhìn anh thoáng qua sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Quân Uyên có biểu hiện này, mới đầu, Vân Mộng Dao cũng rất vui vẻ đi báo tin với mọi người nhưng bác sĩ riêng của Thẩm gia đã nói, hiện tượng tay và mí mắt co rúm chỉ là biểu hiện phản xạ bình thường của hệ thần kinh.
Sau khi lau sạch sẽ xong cho Thẩm Quân Uyên, Vân Mộng Dao đổ thuốc vào tay bắt đầu giúp anh xoa bóp chân tay.
Bác sĩ nói làm cách này sẽ giúp anh đả thông các mạch máu, trợ giúp rất nhiều đến việc giúp anh tỉnh lại.
Vân Mộng Dao vừa xoa bóp, gương mặt lộ rõ sự ưu sầu: “Uyên, đến bao giờ anh mới chịu tỉnh lại đây?”.