Bạn đang đọc Chồng Chúng Ta Ly Hôn Đi! – Chương 54
“Hồ Lệ Tinh, có vẻ như cô không coi lời tôi nói ra gì nhỉ?”
“Không có đâu, chỉ là tình cờ nhìn thấy cho nên mới muốn hẹn gặp anh ôn chuyện cũ một lát.” Hồ Lệ Tnh đưa tay lên cuốn lấy lọn tóc rơi lên trên vai, gương mặt bình thảnm khóe miệng hơi cong lên.
“Chuyện cũ? Ở đâu ra?” Thẩm Quân Uyên lạnh nhạt nói, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.
Hồ Lệ Tinh thấy vậy cũng không hề tỏ ra mất bình tĩnh, cô ta nhoẻn miệng cười rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh dám rời bỏ tôi tôi sẽ đem toàn bộ thông tin cơ mật của Thẩm Thị công bố ra bên ngoài, để xem khi đó anh chống đỡ như thế nào.”
Thẩm Quân Uyên nghe xong hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, nhiệt độ xung quanh cũng giảm dần xuống, đôi mắt sắc bén hơi híp lại như thể một con báo đang nhìn con mồi của mình.
Từ sâu trong đôi mắt kia, Hồ Lệ Tinh có cảm giác như có hàng ngàn, hàng vạn lưỡi dao đang từ nơi đó ghim lên cơ thể cô ta khiến cho thẩn thể cô ta thoáng chốc cứng đờ, biểu tình đắc ý trên gương mặt cũng biến mất thay vào đó là sự sợ hãi.
Đọc truyện tại == ТRU Mtruyen.VЛ ==
Thẩm Quân Uyên đã trải qua hai kiếp nhưng chưa từng có người nào dám đe dọa anh đâu.
Nhưng hiện tại người phụ nữ này lại không biết trời cao đất dày đi động vào hố lửa, nếu như bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp để anh ngửa bài thì cô ta không biết có còn đứng được ở đây để đe dọa anh hay không.
Thu liễm lại hàn khí trên ngườ, Thẩm Quân Uyên không thèm để cho cô ta một/ánh mắt mà lái xe rời đi.
Trên đường trở về, điện thoại anh bỗng đổ chuông, anh nhìn lướt qua dãy số trên màn hình, thấy người gọi tới là Cố Viễn Thành liền chậm rãi nhấc máy, sau đó thì kết nối điện thoại với bộ loa của ô tô.
“Có chuyện gì?” Điện thoại vừa kết nối, Thẩm Quân Uyên lập tức đi vào thẳng vẫn đề, đầu dây bên kia cũng rất hiểu ý anh định nói cho nên chậm rãi báo cáo.
“Quân Uyên, những gì cậu bảo tôi điều tra đã có kết quả, tôi đã gửi mail tới máy tính của cậu rồi, cậu nhớ xem kĩ đó.”
“Ừm.” Thẩm Quân Uyên lạnh nhạt đáp lời.
Xong đầu dây bên kia dường như vẫn còn chuyện muốn hỏi nhưng lại không dám nói ra.
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Tôi có một thắc mắc, tại sao cậu lại biết tập đoàn Hồ Thụy đang ngầm phản bội chúng ta mà kêu tôi đi điều tra vậy?” Cố Viễn Thành không nhịn nổi máu bà tám tò mò hỏi.
“Khi nào thời cơ đến thì tôi sẽ nói cho cậu biết.” Nói xong Thẩm Quân Uyên lập tức gác máy.
Ngày hôm sau, sau khi làm bữa sáng cho Thẩm Quân Uyên xong, Vân Mộng Dao liền quay trở về phòng chuẩn bị đồ cho cuộc họp lớp sắp tới.
Đứng trước tủ quần áo, bên trong toàn là những bộ đồ được đặt may riêng từ các nhãn hàng thời trang cao cấp.
Nhìn quanh tủ đồ một lượt, Vân Mộng Dao lấy ra bộ quần áo trông đơn giản nhất sau đó nhanh chóng thay ra.
“Em chuẩn bị đi họp lớp sao? Để anh đưa em đi tới đó được không?” Thẩm Quân Uyên đang ngồi đọc báo đột nhiên ngẩng đầu dậy nói, tay kia đặt ly cà phê lên trên bàn.
“Không cần đâu, em kêu tài xế Trần đưa em đi rồi.
Tối nay còn tiệc tất niên của công ty nữa mà, anh cứ chuẩn bị đi.” Nói rồi cô nhanh chóng đi mất dạng.
Địa điểm họp lớp là một nhà hàng sang trọng ở trong một tòa nhà ở gần trung tâm thành phố.
Từ khu nhà của Vân Mộng Dao và Thẩm Quân Uyên đi tới đó cũng chỉ mất có ha mươi phút đi đường.
Khi vừa tới nơi, Vân Mộng Dao dặn tà xé trở về trước rồi nhanh chóng đội mũ chùm đầu, đep kính râm, khẩu trang để che đi gương mặt mình sau đó mới xuống xe.
Trước đó, khi bàn bạc địa điểm tổ chức họp lớp, mọi người đã phải trăn trở rất lâu.
Bởi vì mỗi người đều có một sở thích riêng cho nên lớp trưởng đã chọn nhà hàng này để đáp ứng nhu cầu của tất cả thành viên trong lớp.
Bên cạnh đó, khi lớp trưởng gọi điện thoại cho Vân Mộng Dao báo chuyện họp lớp cũng đã có suy nghĩ là cô sẽ không đi.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là bạn học thời cấp ba, cho tới hiện tại mỗi người có một lối đi riêng và cũng đã có được cuộc sống của riêng mình.
Hơn nữa, nghề nghiệp của Vân Mộng Dao là đặc thù, mỗi khi đi ra ngoài cô đều phải đề phòng có người nhận ra mình vì vậy mà lớp trưởng cũng không muốn làm khó cô.
Chẳng qua là lớp trưởng lại không hề ngờ đến Vân Mộng Dao có thể đồng ý tham gia họp lớp một cách thoải mái và không hề do dự hay chần chừ.
Khi tới nhà hàng, Vân Mộng Dao báo số phòng với nhân viên phục vụ trong nhà hàng rồi để cho phục vụ dẫn mình vào trong.
Vừa vào bên trong phòng Vân Mộng Dao liền nghe thấy có người thét lên: “Mọi người Vân Mộng Dao tới rồi.
Xem ra lớp trưởng không hề nói dối chúng ta nha.” Nói xong, cô bạn kia quay về phía Vân Mộng Dao vui vẻ giơ ly rượu lên.
“Vân Mộng Dao, cậu đến muộn, phạt cậu uống hết ly rượu này.”
Vân Mộng Dao tháo mũ chùm đầu cùng kính râm và khẩu trang xuống, hiện tại tuy rằng cô không trang điểm nhưng vẫn rất là xinh đẹp, khiến cho mấy bạn nữ không khỏi xuýt xoa.
Cô nhận lấy ly rượu vang trong tay cô bạn vừa nói rồi thản nhiên uống cạn.
Sau đó thì tìm một vị trí trống ngồi xuống.
Bầu không khí trong căn phòng khi ấy nói chung cũng rất hài hòa, những thành viên trong lớp vui vẻ cười đùa nhau khiến cho căn phòng trở nên nhộn nhịp.
Tiếng cười của bọn họ vang tận ra bên ngoài làm cho những người đi qua phải giật mình, nếu như nhân viên phục vụ bên ngoài không biết là bên trong đang có buổi họp lớp thì có lẽ họ đã gọi báo cho bệnh viện tâm thần đến bắt cả lớp đi.
Rất nhanh sau đó, phục vụ đã mang đồ ăn được đặt trước lên.
Khi quay trở ra, bọn họ có nhìn lướt qua vị trí của Vân Mộng Dao trong mặt không nén nổi kích động.
Nhưng lúc này đây, Vân Mộng Dao đang ôn chuyện cùng lớp trưởng kiêm bạn cùng bàn thời cấp ba của mình cho nên cũng không để ý đến những người phục vụ kia.
Phải một lát sau, khi Tống Vãn Vãn gọi điện cho Vân Mộng Dao thông báo chuyện cô đi họp lớp bị rò rỉ lên trên mạng Vân Mộng Dao mới biết bản thân bị bại lộ.
Nhưng Vân Mộng Dao lại không muốn chuyện này mà rời đi, dù sao thì hành tung của cô đã bị lộ, bây giờ có trở về thì cũng sẽ bị fans hâm mộ chặn đường.
Trong lúc đang trò chuyện đột nhiên có một cô bạn hỏi Vân Mộng Dao: “Mộng Dao, tính tới thời điểm hiện tại mình gia nhập giới giải trí đã được gần hai năm nhưng chỉ có thể làm diễn viên quần chúng.
Hiện tại cậu đã là diễn viên nổi tiếng, cậu có thể giới thiệu tớ được không?”
Nhắc đến vấn đề này, gương mặt của Vân Mộng Dao cũng trở lên nghiêm túc, cô trầm ngâm nhìn cô bạn vừa rồi, khiến cho cô bạn kia tưởng cô sẽ từ chối đành nén tiếng thở dài định bụng rút lại lời đề nghị của mình thì Vân Mộng Dao đột nhiên nói: “Sắp tới có vài dự án phim mời tớ tham gia đóng nhưng mà tớ không thể nhận hết, hay là để tớ giới thiệu cậu với đạo diễn cho cậu đi thử vai, còn lấy được vai diễn hay không thì tùy thuộc vào khả năng của cậu.
Chuyện đó tớ sẽ không can thiệp vào.”
Cô bạn nghe thấy mình có thể nhận được tài nguyên thì vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”
Vân Mộng Dao gật đầu coi như đáp lời rồi tập trung vào mấy món ăn trên bàn.
Vốn dĩ theo lịch trình mà lớp trưởng sắp xếp, sau khi ăn xong thì cả lớp sẽ đi hát karaoke,nhưng bởi vì buổi tối có hẹn với Thẩm Quân Uyên cho nên Vân Mộng Dao đã khéo léo từ chối rồi tạm biệt bạn cũ..