Chồng! Anh Là Ai?

Chương 40: KẾT


Đọc truyện Chồng! Anh Là Ai? – Chương 40: KẾT

Khiêm tiến về phía Gia Minh đang đứng. Anh đưa tay lên vai Minh vỗ vỗ, nở nụ cười hiền lành, rồi xoay người nhìn xuống chỗ dòng họ đang ngồi. Đặc biệt xoáy sâu vào ông chú đang mở to mắt kinh ngạc. Miệng Khiêm nhếch lên độ cong nhẹ của sự khinh bỉ, sau đó, anh móc trong túi ra chiếc Usb, tiến chầm chậm về phía ông Gia Huy, mỗi tiếng ” cộp cộp ” của giày da trên nền đá hoa cương, là sắc mặt anh càng đanh lại , lạnh lùng và hung ác. Ông chú ba nhìn cũng toát mồ hôi hột. Đã đối diện thằng nhóc này nhiều lần, nhưng cảm giác lần này rất khác, thật đáng sợ. Khiêm đi tới, chống hai tay lên tay ghế của Gia Huy, khom người bao trọn ông trong gọng kiềm của anh, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn ông:

– Chú ba! Phiền chú cho mượn laptop….để xem thước phim của đời mình.

Khiêm đứng thẳng người, ghim Usb vào laptop. Đầu tiên là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của ông Tân và Gia Huy về việc thủ tiêu Gia Khiêm trong đám tang của ông nội. Sau đó là clip bắt cóc bà Phi Yến chiếu to rõ trên màn hình 150inch. Ngay cả đoạn đối thoại của mấy tên cướp cũng được thu vô, trong đó có nhắc đến tên ông Gia Huy là người sai khiến ông Tân bắt cóc và cưỡng bức bà Yến, rồi quay phim lại, nhưng ông Tân đã không làm. Bọn chúng tự hành động muốn lập công ôm trọn số tiền. Đoạn clip chiếu đến đâu, ngay cả đàn ông cũng phải che mặt vì sự biến thái, tàn ác bọn chúng đối với bà Yến. Riêng Khiêm, mặt anh càng tái xanh, ánh mắt sẫm màu vô thức, tay bắt đầu nắm chặt thành quyền. Minh nhìn thấy anh hai như vậy, bắt đầu lo lắng, quay sang nhìn Lực. Lực hiểu ý gật đầu, liền đi tới đứng sau Khiêm. Bà Yến xem lại đoạn clip của mình , cũng đau lòng bật khóc, ông Gia Bảo phải ôm vợ an ủi. Vợ ông đã chịu nhiều tủi nhục, thậm chí đập đầu tự tử bảo vệ thân trong sạch, thế mà ông làm chồng, lại không tin vợ, còn tính giết luôn ruột. Ông vừa ôm vợ, vừa ngó sang Gia Minh, đầy hối lỗi.

Cuối đoạn clip, khi bà Yến đập đầu vô tường ngất xỉu, có tiếng một phụ nữ la lên “công an, công an”. Bọn chúng vội bỏ của chạy lấy người, ngay cả máy quay phim cũng không lấy. Khi người phụ nữ lướt qua máy quay, tới xem xét và đỡ bà Yến đưa đi. Minh bấm nút cho đứng phim, zoom cận mặt ân nhân. Cửa chính lại mở ra, bà Lan được hai cận vệ của Huyền Long đưa vào. Tuy theo thời gian, bà già đi nhiều, nhưng vẫn không khó nhận ra bà và người phụ nữ trong clip là một. Cả hội trường bắt đầu xì xào. Riêng Khiêm bất động, lạnh lùng như pho tượng. Lực phía sau lưng đằng hắng, khều nhẹ vào tay anh, Khiêm mới hoàn hồn, nhìn lên màn hình đang zoom cận mặt bà Lan. Ánh mắt Khiêm có chút xao động, quay xuống nhìn người phụ nữ phúc hậu, đang đứng cạnh mẹ của mình, ân nhân của mẹ anh, gia đình anh, và là mẹ của Phương Nghi. Khiêm thở hắt ra, quay về hướng Gia Minh. Anh choàng cánh tay lên vai em mình, quay xuống nhìn bô lão đang ngồi. Sau đó, anh khom người, tì hai tay lên bàn, ánh mắt sắc, lạnh quét một vòng, dừng lại tại nơi ông chú mặt mày tái nhợt, đang chậm mồ hôi, dù máy lạnh đang mở 16 độ.

– Các vị cũng thấy, mẹ tôi tuy bị hành hạ, suýt chết, nhưng vẫn bảo vệ thân trong sạch, và mẹ đã làm được. Còn riêng về kẻ chủ mưu phía sau, quí vị cũng rõ ràng, tôi không cần nói đến, tôi sẽ giao ông ấy cho công an. Tôi công khai đoạn clip, chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mẹ mình. Và những ai đã mạt sát, sỉ nhục mẹ tôi năm xưa, phải đứng lên đây xin lỗi mẹ, xin lỗi bằng sự chân thành nhất.

– Khiêm à! Không cần đâu con, họ hiểu là được rồi.

– Mẹ! Có miệng để chửi rủa mẹ, thì cũng có miệng để xin lỗi, nếu không….miệng của họ thừa vậy, con sẽ thải đi.

Cả phòng nhốn nháo, ai cũng sợ bị cắt miệng, nên vội vàng đứng lên, đi lại chỗ bà Yến để xin lỗi. Gia Minh nhìn Khiêm, nhưng vẫn để anh làm theo ý mình, họ phải xin lỗi mẹ là đúng. Nhưng nếu không xin lỗi, thì anh cũng không cắt miệng ai cả. Người đầu tiên vừa tiến về phía bà Yến, Khiêm đưa tay ngăn lại, liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn họ, rồi khoan thai ngồi xuống ghế tổng giám đốc đầu bàn, chân bắt chữ ngũ, hay tay đan nhẹ vào nhau, môi nhếch lên độ cong, từ tốn nói:

– Bao nhiêu tuổi rồi? Không biết trật tự xếp hàng?

Mọi người trong họ lại lục đục quay về ghế ngồi, lần lượt người ngồi gần bà Yến nhất đứng lên , đi lại chỗ bà, cúi đầu xin lỗi. Cứ thế, lần lượt cả bàn đều xin lỗi bà Yến. Riêng tới ông Gia Huy, ông vẫn ngồi yên, trừng mắt nhìn Khiêm và Minh đầy oán hận.

– Gia Khiêm! Mày lừa cả dòng họ này, mày không lừa được tao. Ai cũng biết Huyền Long trùm công nghệ ở Mỹ, mấy đoạn clip kia, dựng lên là chuyện nhỏ. Họ sợ mày “thải” miệng họ, chứ tao không sợ. Đây là đất nước có pháp luật, cháu trai. Với lại, clip kia nếu là thật, cũng không thể chứng minh tên kia cũng là con cháu Trần Gia được. Đàn bà mà, nhất là phường xướng ca vô loại nữa…

Bỗng ” rầm”! Mặt kiếng trên bàn nơi Khiêm ngồi in hẳn dấu rạn hình nắm đấm. Cả người Khiêm u ám, tỏa ra sát khí đáng sợ. Minh vỗ vỗ vai anh hai, nhìn tiến sĩ Hùng, Hùng gật đầu, đưa cho anh 4 tờ xét nghiệm, phát cho cả họ, mỗi người 4 tờ kết quả xét nghiệm ADN, rồi dùng dây nối máy phân tích ADN với laptop của Gia Huy. Kết quả phân tích chiếu lên màn hình 150 inchs. Kết quả:

1/Bảo và Minh là cha con.


2/ Yến và Minh là mẹ con.

3/ Bảo và Khiêm là cha con

4/ Bảo và Huy không chung huyết thống, không phải anh em.

Gia Huy trợn mắt, đứng phắt dậy, vò tờ giấy nhìn Khiêm và Minh, mặt ông đỏ phừng tức giận. Một nhóm người mặc vest đen túa vào, đứng vây quanh lão ta. Lão quét mắt nhìn một lượt, khinh khỉnh cười rồi ngồi bật ra ghế.

– Sao! Tụi mày muốn giết tao rửa hận à. Làm đi, đây là đất nước có luật pháp. Hahaha!

– Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.

Chuyện trong nhà, tôi chưa giải quyết xong, đến lượt người khác sao.

Khiêm nhếch mép cười, thò tay vô túi tính móc ra gì đó. Minh vội nắm tay anh ngăn lại, nhìn anh ý muốn “anh đừng giận quá mất khôn, hắn không đáng đâu”. Khiêm hiểu ý em, vỗ vỗ tay Minh cười “yên tâm, anh biết anh nên làm gì”. Minh bất đắc dĩ , buông tay anh ra. Khiêm lấy ra một ống xi lanh, chưa chất lỏng màu xanh dương, đi về phía ông Huy. Gương mặt anh đanh ác, nở nụ cười nham hiểm. Khi tới sát lão ta, nụ cười biến mất, chỉ còn ánh mắt tối xẫm, trên gương mặt lạnh lùng. Khiêm nhấc một cánh tay của Huy lên, nhanh chóng đâm kim tiêm vào, đẩy ống xi lanh bằng gương mặt vô cảm. Ông Huy chỉ có thể trợn mắt nhìn, vì ông đã bị cận vệ Huyền Long kẹp cứng. Xong khi tiêm xong, Khiêm bình tĩnh về chỗ ngồi, với tư thế ung dung như cũ, tay đan nhẹ vào nhau xem kịch hay. Ông Gia Bảo, bà Phi Yến và Gia Minh đều không biết Khiêm đang làm gì? Vì ống xi lanh kia không hề có trong kịch bản. Họ chỉ có thể nín thở quan sát. Gia Huy sau một hồi giằng co, muốn thoát khỏi hai cận vệ, người lão chợt nóng phừng phừng. Phần hạ bộ cương cứng, dù cách qua 2 lớp quần vẫn nhìn thấy rất rõ, và dường như đang sưng to lên. Lão nhìn “em” của mình biểu tình bằng cặp mắt long sòng sọc.

– Tụi mày hùa nhau muốn loại tao khỏi Trần Gia, chiếm trọn tài sản à. Tao giành cả cuộc đời xây dựng nó, mày….thằng nhãi như mày muốn cướp hết của tao, chỉ bằng mấy tờ giấy này…không dễ đâu. Tao sẽ giết mày, Gia Khiêm! Tao hận vì đã không đuổi cùng giết tận mày, bây giờ mày phải chết! A…a…a….

Lão ta điên cuồng lao về phía Gia Khiêm, Lực đứng ra cản lại, hắn gào thét, quơ quào về phía anh vì không thể thoát khỏi Lực.

Người lão càng lúc càng khô nóng, đầu óc mơ hồ, ham muốn dâng lên tột độ, lão muốn “xả” ngay. Nghĩ là làm, lão vội tháo dây nịt, cởi quần tây, lão cởi tới quần lót, Lực tính lên ngăn cản, nhưng Khiêm ngăn lại ” để xem chú ba sẽ làm gì, không chết được đâu”. Lực nhìn qua Minh, Minh nhìn Khiêm, thở dài, rồi nhìn Lực gật đầu. Ông Huy cởi hẳn quần lót, lộ ra vật đàn ông đang cương cứng, sưng tấy. Lão ta như phát điên, cầm “em” của mình đi vòng vòng quanh phòng tìm chỗ chọt. Bà Phi Yến, bà Lan thấy vậy cũng xấu hổ, bỏ ra ngoài, ông Gia Bảo đi theo để dìu vợ. Gia Huy tới chỗ của ai, người ấy cũng sợ hãi, đứng lên và đi thẳng ra ngoài. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại nhóm Huyền Long, Khiêm, Minh và Lực. Khiêm nhìn hai cận về, họ hiểu ý, giữ Gia Huy đứng yên. Khiêm tiếp tục lấy túi nước đường, rưới lên phần đang cương cứng kia. Một người cận vệ mở cửa vào phòng, giao cho Khiêm một nhánh lá cây. Minh khó hiểu, cau mày nhìn anh trai. Khiêm xoay qua nhìn Minh, nhếch mép cười, từ tốn cầm nhánh cây tiến gần trước mặt Gia Huy, đưa nhánh cây lên cao , bắt đầu rung nhẹ, rất chậm chạp , nhàn nhã. Từng con kiến càng bé xíu rơi xuống, chỉ trong chốc lát, chúng bu đầy vào “khúc thịt” kia, làm cho nó càng sưng đỏ mãnh liệt. Tất cả những người có mặt trong phòng đều đổ mồ hôi lạnh về độ chơi ác của Gia Khiêm. Lão ta ôm “em” của mình la hét trong đau đớn, tiếng rú của lão vang vọng, dù là tường cách âm nhưng những người bên ngoài vẫn nghe được qua lớp cửa khép hờ. Gia Huy lăn lộn, cảm giác cương cứng, ham muốn nhờ lũ kiến làm cho sướng và đau buốt. Lão vừa cười, rồi lại la hét, lăn lộn. Nửa thân trần dường như chưa thỏa mãn, lão xé luôn áo sơ mi đang mặc. Áo nhãn hiệu đắt tiền đâu dễ rách, nên lão cứ nắm áo giựt, giựt mạnh , bung nút tả tơi, vẫn không cởi được. Quá bức bối, lão nhìn xung quanh, trên bàn có cây bút bi, lão lao tới, cầm cây bút đâm thẳng vào “khúc thịt” của mình, máu bắn ra tung tóe, cảnh tượng y như trong phim kinh dị. Mấy người cận vệ đứng nhìn cũng muốn nôn ói, nhưng không dám. Gia Huy đâm xong thì thét lên đầy man rợ, và ngất xỉu. Khiêm lạnh nhạt , đứng lên, cầm khăn ướt lau tay của mình, phủi phủi quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài, nhân viên cấp cứu đã đứng sẵn, họ nhìn Gia Khiêm, Khiêm hất mặt về phía sau, họ gật đầu , khiêng cáng cứu thương vô trong.

Minh và Lực lẳng lặng đi ra sau, hai người nhìn theo bóng lưng Khiêm, rồi nhìn nhau.


– Ống xi lanh đó từ đâu mà có?

– Nói về hóa chất làm con người phát điên nhưng vẫn ý thức được còn ai ngoài Thiên Vũ, tập đoàn AK.

– Thiên Vũ sao!!!! Làm sao anh hai gặp được hắn.

– Có thể anh Khiêm nhờ vào Huyền Long. Lúc trước, Thiên Vũ có đặt mua của Huyền Long một số thiết bị theo dõi, đơn hàng lớn nhất là bộ máy định vị qua vệ tinh của chính phủ Mỹ, (có thể quan sát rõ từng mét vuông trên mặt đất) xem ra cũng có chút giao hảo.

– Thiên Vũ thì đến tôi cũng bó tay.

Minh thở dài, đút 2 tay vô túi quần bước đi. Họ trở về căn hộ ở quận hai, bà Yến nghỉ trong phòng, còn bà Lan vô bệnh viện chăm sóc Nghi. Gia Khiêm ngồi trên ghế sofa, một tay gác lên thành ghế, chân bắt chéo. Minh ngồi ở ghế khác vuông góc.

– Em có gì muốn hỏi anh?

– Sao anh không đưa ông ta cho công an là xong, cần gì tới Thiên Vũ.

– Em cũng nhanh đó, nhìn ống xi lanh biết ngay là Thiên Vũ.

– Ngoài cậu ta, không ai có khả năng đó hết.

– Em cũng biết rồi, sao còn hỏi anh? Lão ta phải chịu cảm giác mà mẹ đã trải qua chứ. Đó chỉ mới là phần của mẹ, còn của anh và của em, vẫn chưa đòi. Hahahah!


– Anh hai! Ngày mốt em về Mỹ, Trần Gia nhờ vào anh.

– Sao em đi gấp vậy?

– Nhiệm vụ của em ở đây đã xong, em nên về. Huyền Long không thể như rắn mất đầu mãi được.

– Ừ! À, anh nghe nói hình như Elly cho người ám sát em, hạ thuốc Nghi phải không?

– Anh không cần bận tâm, em xử lý cô ta rồi.

– Tận gốc chứ.

– Anh hai! Elly là con của bác Khâm.

– Gia Minh! Bác Khâm giúp Huyền Long, không phải Trần Gia, càng không phải là ân nhân của Tổng Giám Đốc Trần Gia, là Gia Khiêm anh. Elly chẳng là gì với anh cả.

– Anh coi như vì em, bỏ qua cho Elly. Em đã xử lý rồi, cô ấy không dám nữa đâu.

Ánh mắt Khiêm ngưng trọng, mấy ngón tay gõ gõ thành ghế, ” ừ, bỏ qua một lần”.

– Cảm ơn anh hai! Thôi em về , sắp xếp đồ đạc. Anh nghỉ ngơi sớm.

– Ừ.

Minh mở cửa đi ra , trong lòng là mối lo ngổn ngang, bỏ lại sau lưng cặp mắt thâm trầm , lạnh lùng.

Minh về khu Sunrise city, điện thoại reng, là số của bà Lan.


– Alo! Minh à, thằng bé bệnh rồi, con vào bệnh viện ngay đi.

Phía quận hai, bà Yến cũng chạy ra báo với Gia Khiêm về đứa bé. Cả nhà tức tốc vô bệnh viện.

Họ vô tới nơi, đã thấy Nghi ngồi bần thần trước phòng cấp cứu. Cả hai người đàn ông cùng đi đến, yên lặng ngồi hai bên. Bà Lan mua cháo vừa tới nơi thì cửa phòng cấp cứu bật mở, vị bác sĩ bước ra:

– Xin hỏi ai là ba mẹ cháu bé?

– Tôi ( hai người đàn ông lên tiếng)

Nghi trố mắt nhìn họ, hai người đàn ông nhìn nhau , rồi nhìn Nghi, cuối cùng Khiêm lên tiếng.

– Tôi là ba đứa bé, con tôi sao rồi?

– Bé bị tan máu bẩm sinh, cần tiếp máu. Nhóm máu bé thuộc máu hiếm O rh-, bệnh viện hiện tại đang hết nhóm đó, xin hỏi ba hay mẹ mang nhóm này, vui lòng theo tôi vào trong làm xét nghiệm để truyền máu.

Khiêm và Minh nhìn nhau, Khiêm mang máu AB-, ông Bảo có máu rh-, nhưng thuộc nhóm AB, không thể cho máu O, chỉ có Minh mang máu O- (O của mẹ, rh- của ba). Minh nhìn Khiêm, nhìn Nghi, xoay qua nói với bác sĩ ” tôi mang máu O-”

– Anh theo tôi vào trong.

Minh nhìn Nghi thêm một lần nữa, thở dài rồi theo bác sĩ vô phòng cấp cứu. Nghi ngoài phòng sững sờ. Cô nhìn khắp một lượt, rồi ngồi phịch xuống ghế, không hỏi hay nói gì cả. Với cô, quan trọng nhất bây giờ là đứa bé.

Sau một lúc, Minh đi ra, tay đang cầm bông gòn ấn lên vết kim rút máu của tay còn lại. Cô y tá theo sau ra đưa cho anh băng keo cá nhân, Nghi vội tiến lên, cầm miếng băng keo, nhìn anh, rồi nhìn về phía ghế. Minh lại ngồi xuống ghế, kế bên Khiêm. Nghi đi lại, ngồi xổm xuống sàn, trước mặt hai người, vừa dán băng keo cho Minh, vừa hỏi:

– CHỒNG! ANH LÀ AI?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.