Đọc truyện Chồng! Anh Là Ai? – Chương 24: Có thù tất báo
Tất cả là con tự nguyện, mẹ không cần áy náy nữa.
Tiếng của Minh đưa bà Phi Yến về thực tại. Bà quẹt nước mắt, quay lại nhìn con trìu mến.
– Mẹ biết con không muốn lão Khâm hợp tác với chú ba thâu tóm Trần Gia ở Việt Nam, nên con chấp nhận bản hợp đồng cưới Bướm Đêm. Con nhờ bác Sơn nhóm Protect điều
tra Bướm Đêm vì Việt Nam không phải địa bàn của Huyền Long? Con biết Bướm Đêm là Phương Nghi, muốn bảo vệ người con gái con yêu nên tương kế tựu kế. Con dùng thân phận Gia Khiêm biến Nghi thành con dâu Trần Gia, vì chỉ có như vậy thì không ai dám đụng đến Phương Nghi nữa. Nhưng con bé có điểm yếu là mẹ Lan, con sắp xếp đưa mẹ vợ qua Mỹ chữa trị, nơi Huyền Long có thế lực mạnh nhất để đảm bảo an toàn cho bà ấy, đúng không?
Minh im lặng, nhìn ra ban công.
– Mẹ biết?
– Mẹ là mẹ con, đương nhiên mẹ biết. Nhưng tính ngày tính đêm, con lại không tính đến Gia Khiêm sau thời gian sống thực vật đã tỉnh lại, và nó cũng động lòng với Phương Nghi, và nó không biết rằng em nó đã yêu cô gái ấy, từ rất lâu.
Gia Minh trầm ngâm. Đúng là Minh chỉ muốn lấy lại Trần Gia ở Việt Nam, bảo vệ người yêu, nhưng không ngờ anh mình cũng đã bắt đầu yêu người con gái đó.
– Mẹ còn biết do Phương Nghi quá nặng tình với con, xém chút bị Elly hại. Con nhân cơ hội đó dùng thân phận Gia Khiêm chiếm lấy nó, khiến con bé không còn đường lui, phải chấp nhận kết hôn. Minh à, con đẩy người yêu con vào vòng tay người khác…nhìn con đau, mẹ hận chỉ muốn tự giết bản thân mình.
Bà gục khóc trên vai con trai. Tại sao cũng là con của bà, nhưng Gia Minh lại khổ như vậy. “Từ lúc còn trong bụng bị người thân ruột thịt ép chết. Sinh ra tồn tại nhưng không được thừa nhận. Lại còn phải trải qua nhiều đợt huấn luyện nghiêm khắc đầy cam go của đặc công Việt Nam để xứng làm thủ lĩnh Huyền Long bảo vệ gia đình. Người nó chai cứng và đầy sẹo. Như con hổ chiến đấu giữa bầy sói bảo vệ lãnh thổ, bà tưởng con trai mình đã đông lạnh trái tim. Nhưng khi gặp lại người sưởi ấm trái tim nó, nó phải đưa người ấy cho anh mình. Còn nổi đau nào hơn thế không?”
Minh quay lại, khom người vịn vào vai mẹ. Dùng ngón tay lau nước mắt cho mẹ.
– Con làm tất cả chỉ để đổi lấy bình yên cho người con yêu thương, nếu vì vậy làm người yêu con hơn cả mạng sống phải khóc, con đau càng thêm đau.
Bà Yến ngước nhìn con trai, nét mặt thâm trầm giấu kín tâm tư không lộ rõ vui buồn. Nhưng bà hiểu con đang gồng sức nén chịu. Bà lau nước mắt gượng cười, vỗ vỗ vai con.
– Yên tâm, mẹ sẽ trả cho con danh phận và cả người vợ tốt.
Sau khi mẹ Yến về, chưa kịp ngồi nghỉ thì chuông cửa lại reo. Elly tìm Gia Minh, cô nàng tự đắc, tỏ ra khá thân mật, choàng tay Gia Minh hí hửng:
– Anh! Giờ anh rảnh rồi, mình đi chơi nhé?
– Chẳng phải em đã đi “chơi” rồi sao, chơi rất lớn
Gương mặt lạnh băng, gạt tay Elly ra, hai tay đút túi quần, Minh quay mặt nhìn xuống cửa sổ, gằn từng tiếng.
– Em! Em đi chơi hồi nào mà lớn?
Elly chột dạ, nhưng vẫn cố lấp liếm. Minh nhếch môi hừ một tiếng.
– Elly! Anh không muốn có lần thứ ba.
Elly tức giận vì bị vạch trần, quắc mắt nhìn Minh giọng đầy khiêu khích
– Anh tức giận em thì được gì? Cô ta bây giờ là chị dâu của anh. Với lại anh cũng tận hưởng sự “ngọt ngào” rồi, nếu anh Khiêm biết vợ mình đã “hư thân” với em trai mình, anh ấy liệu có giận quá ngất xỉu không?
Elly tính dùng bí mật đêm đó để lấp liếm tội lỗi của mình, dùng Gia Khiêm làm lá chắn đòn phản công của Gia Minh. Cô biết Minh tha cho cô nhưng không có nghĩa sẽ không nói cho ba cô biết, với tính cách của Minh có ơn thì trả, có thù ắt báo. Tùy vào mối quan hệ mà cách trả thù khác nhau. Nếu ba biết chuyện sẽ đuổi cô về Mỹ, cấm túc không cho về Việt Nam. Cô không muốn rời xa Minh. Minh giận đến trán đầy gân xanh.
– Elly! Từ khi nào em có gan uy hiếp anh?
– Em không uy hiếp anh, em nói đều là thật.
Rầm! Trên kính cửa sổ có dấu rạn hình tròn, nắm đấm từ tay Minh vẫn đang dính trên dấu rạn đó. Chất lỏng màu đỏ theo kẻ tay chảy xuống nhỏ giọt
– Nếu anh hai xảy ra chuyện thì ngay cả ba em cũng không thể bảo vệ nổi em. Anh tha thứ cho em vì ân tình của bác trai. Nếu em vẫn còn ngông cuồng làm việc không suy nghĩ, em sẽ phải trả giá, giá rất đắt.
Minh quay nghiêng liếc Elly bằng ánh mắt sắc lẹm, giận dữ. Elly nhìn thấy vậy sợ xanh mặt, thất thần ngả phịch xuống ghế toát mồ hôi lạnh. Sau đó, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đứng lên quẩy bóp ra về. Elly lê bước ra khỏi khu căn hộ, bước vào thang máy tay chân vẫn run rẩy. Hít một hơi dài lấy lại bình tĩnh, hai bàn tay nắm chặt, Elly nhếch mép tự nói với mình.
– Trần Gia Minh! Tôi yêu anh như vậy mà anh vì một đứa không ra gì uy hiếp tôi. Tôi xem thử anh còn hóng hách được bao lâu? Nể ba tôi ư, Elly này cần dựa vào ba sao? Anh xem thường tôi quá rồi. Yêu không được thì tôi sẽ phá cho nát, tôi không có được đừng hòng ai có, con Bướm Đêm ấy càng không xứng.
Một mình Minh ở lại trong phòng, điện thoại cho ai đó nói chuyện rất trịnh trọng lễ phép.
– Dạ, con Minh
– À, cứ ngỡ con quên thầy rồi.
– Dạ, thầy buồn con.
– Ừ, nhưng nghe giọng là hết rồi. Người già mà dễ giận cũng dễ quên
– Con có chuyện nhờ thầy.
– Cứ nói.
– Thầy giúp con huấn luyện một cô gái…thành đặc công chuyên nghiệp.
– Con gái sao?
– Dạ đúng. Vì chỉ có như vậy cô ấy mới có thể tự bảo vệ được bản thân.
– Cô ấy là gì của con.
– Dạ…là….
– Thôi được rồi, ta chấp nhận. Nghe cái cách con ngập ngừng, ta hiểu cô ấy là người con giấu trong tim rồi. Ta sẽ giúp con. Yên tâm!
– Con cảm ơn thầy.
– Ừ! Khi nào đám cưới cho ta làm chủ hôn là được. Thầy cười hahaha thật sảng khoái.
– Dạ, chắc chắn rồi ạ.
Minh cúp máy, nặng nề nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, mi tâm nhíu chặt.
Với tính cách Elly sẽ không để yên như vậy. Còn chú ba thâm hiểm khó lường. Ở Việt Nam Huyền Long quá yếu, nhưng đây mới chính là quê hương. Liệu mình còn trụ vững để bảo vệ họ. Ngoài trời tối mưa bắt đầu nặng hạt. Sấm chớp liên hồi như báo hiệu sắp có cơn bão lớn.!!!!
Khiêm và Nghi hưởng tuần trăng mật rất vui vẻ, không có gì vướng bận lo toan. Cả hai sảng khoái nói chuyện như bạn bè. Dần dà họ quên mình đến với nhau vì bản hợp đồng kì dị. Nhưng dù khá thoải mái, nhưng họ tuyệt đối vẫn không chung giường.
Họ đi du lịch, nhưng luôn có một nhóm mặc vest đen theo sau làm Nghi cảm thấy khó chịu. Nghi nói nhỏ vào tai Khiêm gì đó chỉ thấy mắt Khiêm sáng lên, gật gật rồi phì cười. Thế là cả hai cùng nhìn nhau, mắt nhìn tới nhìn lui rồi Nghi đếm 1,2,3 cùng nhau chạy. Họ chạy bán sống bán chết, đám vệ sĩ đuổi theo cũng lanh lẹ không tưởng. Khi họ sắp đuổi kịp thì Khiêm quay lại nhìn tên cầm đầu, hắn hiểu ý chạy chậm lại và không đuổi theo nữa, nhưng vẫn quan sát từ xa mà Nghi không thấy được. Nghi quay lại thấy không ai đuổi theo nữa, đập tay yeah với Khiêm như đứa trẻ. Cả hai ngồi bệt bên đường, thở hồng hộc.
Có xe kem chạy ngang, Nghi mua hai cây đưa Khiêm một cây. Cơ thể Khiêm lúc nhỏ bị nhiễm lạnh, viêm phổi nặng, lớn lên bị nước sông ngấm vào thân thể nên thân nhiệt rất thấp, không thể ăn đồ lạnh. Nhìn cây kem không biết nên cười hay mếu. Nhưng cuối cùng, trên gương mặt bình thản đẹp trai ấy nở nụ cười nhẹ, tay cầm cây kem ăn ngon lành. Sống từng này tuổi, anh mới thưởng thức được vị kem, thật mát lạnh, thật đã. Trong lúc ăn thỉnh thoảng có vài cơn ho nhẹ, nhưng chắc cũng không đến nổi. Cây kem vừa hết là thân nhiệt Khiêm bắt đầu tuột thấp, nhưng gương mặt vẫn cứ ung dung như chẳng có gì xảy ra. Họ cùng đi dạo ngắm phố phường thật bình yên.
Một tên cướp từ sau chạy lên, giật điện thoại Nghi đang cầm trong tay để chụp ảnh, bỏ chạy thật thục mạng. Nghi thấy tay trống không liền đuổi theo, quên mất mình đang đi với Khiêm. Vừa chạy, Nghi vừa tháo giỏ xách trên vai, quấn vào tay và ném. Túi xách trúng đầu tên cướp nghe “cốp”, hắn ngã nhào, nhưng cố đứng lên chạy tiếp. Nghi kịp đuổi theo, bằng vài chiêu võ điệu nghệ, Nghi tóm được tên cướp, tức giận thoi cho hắn một cú đấm. Nghi hốt hoảng nhìn mũi tên đó máu me tùm lum, bắn ra từ lỗ vết thương sâu hoắm. Không lẽ mình đấm mạnh quá tét mũi, nhìn lại tay mình thì thấy từ chiếc nhẫn rồng kia, ngay miệng rồng thò ra lưỡi dao nhỏ nhọn hoắt. Mắt chữ A, miệng chữ O, Nghi ngó tên cướp đăng oằn mình ôm mũi chẳng biết xử trí sao. Một nhóm anh áo đen tiến lên, hai anh xách tên cướp lẫn vào đám đông hiếu kì đi mất tiêu. Có bàn tay lạnh ngắt vỗ vai Nghi, xoay lại thấy gương mặt xanh xao của Khiêm đang mỉm cười nhìn mình, bàn tay đưa ngón cái lên dấu hiệu ” number one”. Nghi gượng cười hề hề.
Họ về lại khách sạn, nhưng Khiêm bước đi khá chậm. Nghi thầm nghĩ bình thường anh ấy lanh lẹ và mạnh mẽ lắm mà, sao hôm nay kì vậy? Hay bị trúng gió. Vừa vào cửa là Khiêm nằm xoài trên giường, mắt nhắm tịt. Nghi thấy lạ, lại rờ người Khiêm lạnh ngắt, như nước đá. Hoảng hồn, bình thường sốt còn biết lau mát hạ nhiệt, đằng này người anh lạnh làm sao, làm sao đây. Nghi ôm mền quấn quanh người Khiêm, tắt máy lạnh cho nhiệt độ phòng tăng cao. Khiêm dường như bất tỉnh chỉ nằm yên. Nghi vội gọi cho Lực nói tình hình của Khiêm, Lực báo Nghi tìm mọi cách giữ làm ấm cho Khiêm, anh sẽ bay ra cùng bác sĩ nhanh nhất.
Nghi quấn mền không ăn thua lắm, Nghi nấu một ấm nước sôi, mượn khách sạn chai tinh dầu sả thường dùng trong spa nhỏ vào thau nước, rồi trùm mền xông cho cơ thể Khiêm ấm lên. Cô ngồi luân phiên xoa hai bàn tay Khiêm, chừng ba mươi phút lại thay thau nước khác. Thay được hai thau, Khiêm dần tỉnh, nhìn người con gái đang xoa xoa bàn tay mình bằng ánh mắt thật nhu hòa. Cô ấy đổ mồ hôi nhỏ giọt mà không dám mở máy lạnh, thêm phần cùng ngồi trong mền xoa tay cho anh mà “bị” xông hơi luôn. Anh dùng bàn tay còn lại xoa xoa đầu cô, bất chợt ngồi dậy ôm cô thậy chặt, làm cả thau nước ấm rơi xuống sàn, nước bắn tung tóe. Anh mặc kệ, từ trước tới giờ ngoài ba mẹ và Minh, chưa có ai lo cho anh thật lòng trừ Nghi. Chú Ba, người thân máu mủ sẵn sàng giết chết một đứa bé đi còn chưa vững, đứa cháu ruột của mình chỉ vì mớ tài sản phù du. Thì em, người dưng khác họ lại lo lắng cho anh, dù anh ép em phải hi sinh cả cuộc đời lấy anh, em không nhân cơ hội để anh chết đi, em sẽ được tự do, em lương thiện và khờ khạo quá. Em cứ từng bước chiếm trọn tim anh, làm sao, làm sao anh buông bỏ được đây?