Chồng! Anh Là Ai?

Chương 11: Đừng đùa với lửa


Đọc truyện Chồng! Anh Là Ai? – Chương 11: Đừng đùa với lửa

CHỒNG! ANH LÀ AI?

TG: Trái Tim Pha Lê

CHƯƠNG 11: ĐỪNG ĐÙA VỚI LỬA

Nghi về đến nhà cũng hơn 8 giờ. Nghi kéo va ly vào trong sắp xếp sơ qua đã tới 9 giờ. Bài hát Because I love U vang lên. Nghi tươi cười bắt máy.

– Em xong chưa?

– Rồi, còn anh?

– Xong, có muốn anh đón không?

– Muốn.

– Địa chỉ?

– Sunrise City.

– Được, 5 phút!

Nghi cúp máy lòng vui rộn rã. Nghi vội vã chạy vào phòng ngủ soi mình trong gương, xoay xoay chỉnh trang lại quần áo. Nghi kéo tay áo khoác che lại dấu bầm tím. Sau đó chuốt mascara, tô chút son môi, dặm tí phấn hồng. Nghi hài lòng khi thấy mình đã rạng rỡ hơn. Cầm điện thoại bỏ vào bóp cầm tay đi xuống sảnh.

Thang máy vừa mở ở tầng trệt đã thấy Minh đang ngồi ghế dành cho khách đặt ở sảnh chờ. Minh thấy Nghi liền nở nụ cười đứng lên nắm tay Nghi dắt lại vào thang máy bấm tầng B2. Thang máy xuống tầng hầm để xe ô tô. Minh nắm tay Nghi dắt ra xe. Tuy không phải lần đầu Minh nắm tay dắt đi, nhưng lần này Nghi cảm thấy hồi hộp lạ, cứ muốn mãi được tay trong tay với người ấy. Chiếc Audi đi thẳng tới SC ViVo City

– Em ăn tối chưa?

– Em ăn rồi, anh ăn chưa?

Minh chỉ cười không trả lời câu hỏi, tập trung lái xe tới ViVo. Nghi biết anh hỏi vậy có lẽ chưa ăn, người gì đâu mà không lo cho sức khỏe bản thân gì hết, mai mốt không có cô thì sao, Nghi tự nhiên cảm thấy bực mình. Xe tới ViVo, đỗ xe xong, Minh mở cửa tính nắm tay Nghi dắt đi. Nghi vùng vằng giật tay lại. Minh ngạc nhiên nhìn Nghi.


– Nếu đi với em mà anh bị đau bao tử thì đừng đi nữa.

Minh phì cười, lấy tay vò vò tóc Nghi.

– Ngốc quá, bây giờ đi ăn.

Nghi phụng phịu nhìn Minh “hứ, ăn gà Texas”

– OK.

Lên tầng 5, quán gà đông quá không có chỗ ngồi. Minh tính xem phim xong rồi ăn nhưng Nghi không chịu, xem xong hơn 11g, ai bán mà ăn. Cô dằn tay Minh ra chạy vào xếp hàng mua gà. Minh chỉ còn cách trông theo lắc đầu. Chờ phải hơn 30p, Nghi xách ra phần gà nóng hổi thơm lừng và 2 ly coca. Nghi huýt tay Minh chỉ ra công viên nước ngoài trời, rồi Nghi chạy nhanh ra đó, không cho Minh cơ hội từ chối. Tìm chỗ bên bồn cây ngồi xuống, đưa tay ngoắc ngoắc Minh với gương mặt hớn hở.

– Anh không ăn đồ ăn con nít…ở ngoài đường.

– Gà rán không chỉ dành cho trẻ con, chúng ta đang ở trên sân thượng tòa nhà, không phải ở ngoài đường.

Nghi xé miếng gà bốc khói, ghim bằng nĩa nhựa thổi thổi rồi đưa tới miệng Minh. Mắt Nghi to tròn, sáng như sao nhìn Minh thúc giục bảo ăn đi. Minh bất đắc dĩ tính cầm nĩa gà nhưng Nghi giựt lại muốn đút cho Minh. Minh ngại ngùng quan sát xung quanh, thấy không ai ngó mình mới há miệng. Vị gà giòn tan hòa với sốt tương cà thật vừa miệng. Minh gật gù. Do bị đau bao tử nên anh khá kĩ tính trong việc ăn uống, nhưng vì Nghi, hầu như Minh bỏ hẳn qui tắc ăn uống đúng giờ đúng món của mình.

Ăn xong cũng hơn 10g, cả hai chọn xem phim “50 sắc thái” xuất chiếu cuối cùng là 11g. Thế là họ đi dạo vòng vòng chờ tới giờ xem phim. Cũng đã khuya nên hầu như mọi cửa hàng đã đóng cửa, nên Minh và Nghi lại ra khu công viên tầng thượng ngồi. Nghi nhìn Minh thật tha thiết, lần đầu tiên Nghi công khai nhìn Minh ở khoảng cách gần mà lộ liễu như vậy. Ánh trăng soi xuống nửa gương mặt của Minh, trong tranh tối tranh sáng, Minh như mộng ảo. Bất giác Nghi hỏi:

– Hình như ngoài tên tuổi, số điện thoại, em không biết gì về anh? Em chỉ cảm thấy mình đặc biệt khi hiểu về anh hơn những người khác.

Minh nhướng mày, quay qua Nghi “vậy em muốn biết gì?”

– Tất cả, những thứ mà không ai biết, em cũng muốn biết luôn.

– Muốn biết phải hỏi.

– Em thích người ta tự khai.


– Anh không có gì để khai.

– Anh!!! Được. Vậy nhà anh ở đâu?

– Quận 7

– Gia đình anh?

– Có ba mẹ và anh trai đều ở Mỹ.

– Đưa chứng minh em xem.

Minh hơi bất ngờ vì Nghi đòi xem chứng minh thư của mình, nhưng vẫn móc bóp, lấy chứng minh đưa Nghi.

– Trần Gia Minh sinh năm 1987, quê quán Hồ Chí Minh

Thấy đúng người thật việc thật, Nghi cười hì hì, trả lại chứng minh thư cho Minh. “Thôi mình vào xem phim”

Hết phim cũng hơn 1g sáng. Khu ViVo vắng tanh, chỉ còn vài chiếc xe của khách xem phim. Đưa Nghi về khu Sunrise, Nghi lưỡng lự không xuống xe như muốn nói gì đó. Minh quay qua nhìn Nghi.

– Sợ ma?

Nghi muốn mời Minh lên nhà nhưng không biết ngỏ lời sao, nghe Minh nói thấy đó cũng là lý do chính đáng nên gật đầu lia lịa.

– Anh đưa em lên.

Khiêm lái xe xuống tầng hầm, đậu xe xong, Nghi vẫn ngồi yên đang suy tính gì đó. Bình thường là Nghi tự tháo dây an toàn mở cửa xuống xe rồi. Minh chồm qua tháo đai an toàn cho Nghi, Nghi chợt ngẩng lên, môi Nghi thoáng chạm vào gò má của Minh, Nghi mắc cỡ lại cúi xuống vân vê quai túi xách. Minh chỉ phì cười, xuống xe mở cửa lái phụ nắm tay Nghi dắt vào thang máy. Móc trong túi ra chìa khóa có gắn kèm thẻ từ, Minh quét qua màn hình led cửa thang ấn số 20. Nghi ngạc nhiên phần hai, Minh biết địa chỉ nhà mới thuê của Nghi. Người hay quỷ mà siêu vậy.

Thang máy tầng 20 mở ra, Minh nắm tay Nghi dắt đi qua dãy hành lang, ngang qua nhà Nghi, dừng lại ở cửa kế bên, móc chìa khóa ra và mở.


Nghi thở phào, “thì ra Minh cũng ở khu Sunrise, lại sát nhà mình mà không biết. Trời, vậy mà cứ tưởng siêu việt, bị hố hàng siêu thị.” Nghi che miệng cười hí hí với suy nghĩ của mình. Minh bước vào trong nghe tiếng cười quay lại nhìn Nghi. Nghi nín cười nhún vai cũng đi vào trong.

Nhà Minh kết cấu giống nhà Nghi thuê, nhưng rộng hơn, bày trí đơn giản. Bên trái cửa ra vào là phòng bếp đầy đủ tủ kệ và bếp điện rất sạch sẽ. Ngăn cách với gian cửa chính bằng quầy bar mini cao tới ngực người lớn. Phía trên treo đủ loại ly thủy tinh bóng loáng, sát bên giá treo ly là khay đựng rượu loại nằm, trên đó cũng có đặt vài chai rượu vang và quicky. Một tủ lạnh hai cánh side by side to đùng màu đen tựa lưng vào tường cửa chính tạo thành góc vuông với quầy bar. Phòng khách có bộ ghế sofa chữ L bằng da màu kem, gối tựa lưng màu nâu đậm. Chiếc bàn kính đặt trên tấm thảm lông màu đen điểm sợi kim tuyến vàng. Sau phòng khách là ban công view sông giống nhà Nghi, nhưng trang trí treo mấy chậu lan hồ điệp. Sàn ban công lót thảm cỏ nhựa màu xanh. Nghi quan sát nhà cũng phải trầm trồ khiếu thẩm mỹ của Minh, giống ngôi nhà trong mơ của Nghi vậy. Minh tới tủ lạnh lấy nước đưa Nghi. Cầm ly nước Minh đưa Nghi thoáng rùng mình, nhớ tới ly nước đêm qua.

– Anh không hỏi em ở đâu à.

– Em sẽ tự nói.

– Sao chắc vậy?

– Không lẽ em muốn “qua đêm” với anh. Minh đứng tựa quầy bar, hai tay đút túi quần nhìn Nghi

– Có thể. Nghi đang ngồi trên ghế sofa cũng quay nhìn lại Minh.

Minh thoáng chấn động, nhưng rất nhanh lấy lại bình thường, từng bước chậm tới chỗ Nghi. Minh khom lưng, hai tay chống lên lưng ghế sofa gói gọn Nghi trong vòng tay mình.

– Em không nên đùa với lửa, người bị phỏng sẽ là em. Đàn ông rất nguy hiểm.

Nghi ôm ly nước trước ngực, ngước cặp mắt to tròn nhìn Minh.

– Em không đùa.

– Thật?

Giọng Minh trầm xuống. Gương mặt

Minh áp sát Nghi hơn. Hơi thở nóng rực phả vào mặt Nghi bỏng rát. Mắt của Minh cũng trở nên u tối nhuốm màu dục vọng. Nghi bắt đầu hơi phân vân. Nghi không biết làm vậy có nên không. Trải qua chuyện đêm qua, thêm phần cảm xúc của phim “50 sắc thái” vừa xem còn lưu lại làm Nghi nghĩ bạo gan hơn. Nghi muốn dành cho người cô yêu thương, nhưng khi thật sự đối diện với nó, Nghi lại sợ. Minh đang rất gần Nghi, gần đến nổi Nghi nhìn thấy gương mặt đang lo sợ tới tái xanh của mình trong mắt anh. Nghi rối bời, không hiểu mình muốn gì.

– Em, em….

Nghi cố hít thật sâu, xua đi bối rối trong lòng, đẩy Minh ra tránh nhìn vào mắt anh, đặt ly nước lên bàn.

– Em chỉ muốn mời anh lên nhà em, tưởng anh ở xa thì nghỉ ở nhà em cũng được, anh nghĩ đen tối gì thế.


– Thì anh đã nói gì đâu, với lại đây là nhà anh.

– uh, không ngờ em thuê sát nhà anh, chúng ta là hàng xóm đấy.

Minh khinh khỉnh cười ” vậy sao? ”

– Đúng đấy, giờ em về đây, anh có muốn qua nhà em không?

– Qua đêm?

– Đêm qua, không qua đêm.

Cả hai lại cười, phá tan không khí ám muội khi nãy.

Qua nhà Nghi, trống huơ, trống hoắc. Mời Minh vô nhà, Nghi nhe răng cười.

– Em mới dọn ngày đầu tiên nên chưa mua sắm gì hết.

– Ừ.

– Anh ăn mì không? Có bếp điện sẵn rồi.

– Anh mới biết chỉ cần bếp điện là có thể biến gói mình ra tô mì.

– À há! Em quên không có nồi chảo tô dĩa gì hết. Hihi.

– Anh muốn ăn mì.

– Em quên mà, chứ làm sao biến gói mì ra tô mì được.

– Qua nhà anh.

Quay trở lại nhà Minh, Nghi lăng xăng vào bếp. Bếp nhà Minh sạch không tưởng, giống như đồ mới mua. Có lẽ mua cho có chứ không bao giờ sử dụng. Tủ bếp đàn ông mà có đầy đủ nồi niêu chén bát. Cả mắm muối hạt nêm có luôn. Đàn ông mà cũng chu đáo đấy. Nghi lục tủ lạnh lấy ra ít hành ngò, 2 trái trứng gà, rồi nấu nồi nước sôi. Nước sôi tăm thì đập trứng gà vô luộc. Luộc trứng không vỏ vừa nhanh vừa ngon vì lòng đỏ mềm vừa chín tới, lòng trắng không bị khô. Nhưng phải canh nước sôi tăm mới đập trứng vô. Nước lạnh trứng bị tan, nước sôi quá trứng bị vỡ. Trứng luộc kiểu này gióng như ốp la nhưng lòng đỏ chín hơn. Xếp hai gói mì ra tô, vớt trứng để lên mặt, cắt thêm hành ngò, nêm xíu hạt nêm. Hành ngò bao xung quanh trứng luộc thật đẹp mắt và thơm nức mũi.

Minh ngồi trên ghế ngắm Nghi đang loay hoay trong bếp. Hình ảnh đó thật đẹp đẽ và ấm lòng. Minh biết giấc mơ ngôi nhà và những đứa trẻ bắt đầu thành hiện thưc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.