Đọc truyện Chồng Ấm Giường Hay Ghen – Chương 4
Phạm Nghê thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, lấy ra bộ trà cụ rồi chậm rãi pha trà. Mễ Nhạc Nhạc nhìn dáng vẻ ‘tiên phong đạo cốt’ của anh, trong lòng lại âm thầm thở dài.
“Phạm Nghê, dì giúp việc không đến quét dọn à?” Mễ Nhạc Nhạc không thể nào chấp nhận cái sự thật tàn khốc này, ngày hôm qua anh còn nói là cô không cần phải làm việc nhà, vậy mà hôm nay đã phải nhận một cái tin tức khủng bố thế này.
“Dì giúp việc bị té trật chân rồi, phải nghỉ làm một thời gian, chắc khoảng một tháng đấy.” Phạm Nghê hít lấy hương trà, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Mễ Nhạc Nhạc chán nản, nếu chỉ là một phòng trọ nhỏ bình thường giống như lúc trước thì cô cũng không ngại quét dọn, nhưng mà căn nhà này của Phạm Nghê quả thực là rất lớn, bảo một mình cô dọn dẹp nơi này thì chắc cô cũng ngất xỉu mất.
“Sao vậy?”
“Không có gì.” Xem ra thuê được nơi này với cái giá tiền như vậy thì cô phải bỏ ra một chút công sức cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Phạm Nghê thấy cô đột nhiên quay đi, lúc trở lại thì xách theo một xô nước và một cái khăn lau.
“Em định dọn dẹp à?”
“Ừm, mỗi ngày một chỗ là được, hôm nay dọn phòng khách vậy.” Mễ Nhạc Nhạc nói như đã lên kế hoạch từ trước.
“Vất vả cho em rồi.” Phạm Nghê không có ý định ngăn cản, vẫn để mặc cho cô tự do: “Có muốn uống một tách trà trước không?”
“Chừa cho tôi một ly là được rồi.”
Sắc mặt của Phạm Nghê đột nhiên đen lại, anh hẳn là vừa bảo một người không am hiểu trà đạo dùng trà rồi, nhìn cái tư duy đơn giản của cô ấy mà xem, chắc chắn lại nghĩ uống trà là để bổ sung nước cho cơ thể sau khi lao động rồi.
Mễ Nhạc Nhạc lại không quan tâm đến việc Phạm Nghê đang nghĩ gì, cô ngồi xổm xuống, vò ướt khăn, chuẩn bị lau chùi.
“Tôi nhớ là đã lau rồi mà.” Phạm Nghê nhìn cô, lời nói có vẻ không tán đồng với việc cô đang làm.
Mễ Nhạc Nhạc cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Có mấy góc kín vẫn chưa được lau kỹ.” Nói xong, cô cũng bắt đầu hành động, quỳ một chân xuống đất, lau một cách nghiêm túc.
Phạm Nghê im lặng thưởng trà, thu lại ánh mắt vừa liếc nhìn cô, không hề có chút thương hại nào, người ta đã muốn cần cù lao động, vậy thì anh cũng không nên khách sáo mà ngăn cản, mất công lại khiến cô khó chịu, vả lại anh cũng không muốn ngăn cản, dù sao nơi này cũng thật sự cần quét dọn rồi.
Bảo anh tự mình dọn dẹp? Không có khả năng, nằm mơ có khi còn thực tế hơn, vậy nên anh cũng rất vui vẻ quyết định rằng mình không cần phải can thiệp vào tất cả việc này.
Lúc buông tách trà thì anh lại nhàm chán nhìn thoáng qua người con gái đang chuyển từ góc này đến góc khác, trên khóe miệng còn mang theo một nụ cười đẹp mắt, tình cảnh này, trông thật giống thiếu gia và một cô hầu gái.
Phạm Nghê nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, lại phát hiện cô gầy hơn hẳn so với những người phụ nữ bình thường khác, chiều cao khoảng tầm mét sáu, thoạt nhìn có chút yếu ớt, thế nhưng sau khi trông thấy cô dọn dẹp nhà cửa thì anh cũng không thể nào xem nhẹ cô nữa, tiềm lực của phụ nữ quả nhiên là rất lớn.
Mễ Nhạc Nhạc bật điều hòa, mặc dù dọn dẹp một hồi cũng không nóng đến mức vã mồ hôi, thế nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng vì lao động cật lực.
Ánh mắt cô rất chăm chú, Phạm Nghê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, sau đó từ từ dời xuống dưới, lại nhìn vào bờ mông đang vểnh cao, dáng cô nhỏ bé nhưng lại có bờ mông đầy đặn, thoạt nhìn rất gợi cảm, đặc biệt là khi cô quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ nghiêng, bờ mông cũng vặn vẹo theo từng động tác lau chùi của cô.
Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, khẽ dời đi nơi khác, nhìn đến đôi chân mảnh khảnh của cô, cô ăn mặc cũng rất tùy ý, chỉ mặc một bộ quần áo cộc đơn giản bằng vải bông, dễ dàng để cho người ta có thể thấy rõ đôi chân thon thả cân xứng của cô.
Những lúc ở cạnh cô, Phạm Nghê vẫn luôn chú ý, cô chỉ thích đi giày đế bằng, nếu như cô đi giày cao gót… anh bảo đảm, đôi chân tinh tế nuột nà này có thể hấp dẫn ánh mắt của những gã đàn ông.
Không thể không nói, trên người cô có tiềm lực hấp dẫn người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải thay quần áo chứ không phải ăn mặc đơn giản thế này.
Mễ Nhạc Nhạc lau dọn một hồi, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa quay đầu thì lại chạm vào ánh mắt thâm trầm của Phạm Nghê. “Phạm Nghê, anh đang nhìn gì vậy?”
Phạm Nghê khẽ giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười: “Không có gì.”
Mễ Nhạc Nhạc lại cảm thấy ánh mắt vừa rồi của anh vô cùng gian ác, nhưng loại ánh mắt đó không thể xuất hiện trong đôi mắt của Phạm Nghê, là cô nhìn lầm rồi, vương tử như anh làm sao có thể có loại ánh mắt đó chứ?
Sau khi lau xong phòng khách, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, dưới ánh mắt hung ác của Phạm Nghê, cô cầm tách trà lên uống ừng ực như trâu mộng.
Vừa đặt tách trà xuống thì lại nhận thấy ánh mắt hung ác của Phạm Nghê, cô khẽ co rúm người lại: “Có phải là tôi đã uống quá nhiều hay không?”
Không phải là cô uống quá nhiều mà là cô hoàn toàn không nên uống, thật tiếc cho trà của anh, Phạm Nghê cắn răng lắc đầu, đặt laptop lên trên đầu gối, hai tay gõ phím lạch cạch.
“Chủ nhật mà cũng có việc à?” Cô cũng đã được chứng kiến mức độ bận rộn của anh, mới vừa rồi còn thấy anh đang ngồi thưởng thức trà, chớp mắt một cái đã thấy anh tiến vào trạng thái công tác.
“Ừ, ngày mai có hội nghị.”
Mễ Nhạc Nhạc ‘oh’ một tiếng, cũng không hỏi gì thêm nữa, Phạm Nghê liếc nhìn cô, lại cảm thấy thích thái độ của cô như vậy, chưa bao giờ hỏi han đến chuyện công việc của anh.
Mễ Nhạc Nhạc nằm sấp ra nghỉ một chút, lúc đang định trở về phòng thì Phạm Nghê lại nói với cô: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn.”
“Hả?”
“Hẹn hò.” Phạm Nghê chủ động giải đáp thắc mắc của cô. “Quên rồi à? Chúng ta đang kết giao đấy.”
Mễ Nhạc Nhạc ngượng ngùng le lưỡi, cô thật sự quên mất, chỉ nghĩ mình đã ở đây rồi, quan hệ giữa bọn họ chỉ là chủ nhà và người thuê nhà mà thôi.
Phạm Nghê lạnh mặt trừng mắt nhìn cô, Mễ Nhạc Nhạc vội vàng lắc đầu: “Không có quên, tôi thề!” Cô giơ ba ngón tay chỉ lên trời, nói một cách vô cùng nghiêm túc.
Trước khi Phạm Nghê mở miệng một lần nữa, cô còn vội nói: “Bây giờ tôi đi tắm ngay, tối nay chúng ta ra ngoài… ” Mặt cô đỏ bừng. “Hẹn hò.”
Cô thức thời khiến sắc mặt của Phạm Nghê tốt hơn một chút. “Ừ, đi đi.”
Mễ Nhạc Nhạc nhanh chóng trốn khỏi hiện trường, chạy về phòng mình, lần đầu tiên phá lệ, đem chuyện bọn họ kết giao ghi tạc vào đầu, tránh cho lần sau giẫm phải thuốc súng.
Hẹn hò… Tám trăm năm nay Mễ Nhạc Nhạc chưa từng hẹn hò, lần trước cũng chỉ là xem mắt. Mễ Nhạc Nhạc cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trong lúc đó, Phạm Nghê lại hết sức chuyên chú vào làm việc.
Sau khi tắm xong, Mễ Nhạc Nhạc thoải mái bước ra, trông thấy laptop đã được Phạm Nghê đặt sang bên cạnh, dường như là đã làm xong rồi.
Mễ Nhạc Nhạc nhẹ nhàng cất bước trở về phòng, lại nghe thấy Phạm Nghê thình lình nói một câu: “Nhớ mặc đẹp một chút.”
Bước chân chợt ngừng lại, Mễ Nhạc Nhạc nghi ngờ nhìn anh: “Đẹp một chút?” Cô bị anh ghét bỏ rồi sao? Lại không khỏi nhớ đến kinh nghiệm yêu đương lần trước, có lẽ trong mắt người ngoài, cô thật sự rất bình thường.
Thấy trong mắt cô lóe lên một tia mất mát, Phạm Nghê mở miệng nói: “Không cần em phải trang điểm đẹp, nhưng cũng đừng mặc giống lúc làm việc như thế.”
Mấy lần anh để ý, quần áo cô mặc lúc nào cũng là áo sơmi và váy đen, không thì cũng là quần jean và áo sơmi ngắn tay.
“Phải mặc giống như đang hẹn hò sao?” Sắc mặt Mễ Nhạc Nhạc có chút khó xử,
Phạm Nghê bị cô làm mủi lòng, anh khoanh tay trước ngực: “Có bộ nào khác không?”
Mễ Nhạc Nhạc rốt cuộc cũng hiểu anh muốn gì rồi, cô nở một nụ cười sáng lạn: “Có! Có một bộ.”
Anh cũng không để ý đến số lượng, chỉ nhướng mày, nói: “Vậy mặc bộ đó đi.”
a
“Được.” Mễ Nhạc Nhạc yên tâm, cô đột nhiên cảm thấy, lúc yêu đương, quan trọng nhất là phải hiểu rõ đối phương, nếu không thì làm sao biết được đối phương thích gì.
Chẳng hiểu sao trong lòng Phạm Nghê lại cảm thấy có chút bất an, dường như mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, quả nhên, mười phút sau, Mễ Nhạc Nhạc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt anh, lúc này thì anh đã cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của việc phải hiểu rõ đối phương rồi.
“Em có mỗi một bộ này thôi à?” Anh chỉ muốn xem cô mặc một bộ quần áo không giống như ngày thường mà thôi, không ngờ cô lại thay đổi một bộ ‘quốc sắc thiên hương’ như vậy.
“Đúng rồi, bộ này không được sao?”
Phạm Nghê cười: “Không phải là không được.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Chẳng qua nhìn em mặc như vậy rất giống Sadako lúc bò ra khỏi TV.” Phạm Nghê cười nhạo cô, nước da của cô đã trắng rồi, lại còn mặc bộ đồ trắng tinh, cả người dường như bị một màu trắng bao phủ, dáng người cô lại thon gầy, bộ đồ này lại rộng thùng thình, khiến người ta nhìn vào cảm thấy âm khí tỏa ra từ người cô rất nặng.
Sắc mặt của Mễ Nhạc Nhạc trở nên u ám: “Làm gì đến nỗi ấy?”
“Không.” Anh cong môi cười: “Là cực kỳ cực kỳ đến nỗi ấy.”
Mễ Nhạc Nhạc cảm thấy bị tổn thương, thế nhưng Phạm Nghê lại vô cùng nhẫn tâm, không ngừng tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng cô: “Có em ở bên cạnh, tôi nghĩ yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa cũng không dám đến gần, quả thực là rất an toàn.”
Lời nói cũng thật tàn nhẫn! Mễ Nhạc Nhạc gục đầu xuống, trong mắt ánh lên tia mất mát xen lẫn một chút bối rối, Phạm Nghê nhìn cô một hồi, nhớ đến tình sử của cô cũng được viết rất rõ trong hồ sơ xin việc, sự khác nhau giữa anh và bạn trai cũ của cô, đó là việc biết nắm bắt trọng điểm của một người con gái, Phạm Nghê nghiền ngẫm điều này một cách sâu sắc.
“Đi thôi, mặc quần jean áo thun cũng được.”
Thường thì đàn ông dối trá những lúc tức giận cũng không nói gì trước mặt phụ nữ, nhưng đến khi chia tay thì lại lôi tất cả bất mãn trong lòng ra để nói. Phạm Nghê tuy không phải là một người cao thượng, nhưng anh tuyệt đối cũng không phải là một người đem mọi chuyện giấu ở trong lòng để tăng thêm mâu thuẫn giữa bọn họ, nếu có điều gì bất mãn thì anh sẽ nói ra ngay.
Cô ấy mặc xấu, anh phải nói, cô ấy mặc đẹp, anh sẽ hào phóng khen ngợi, đàn ông tồn tại là để làm gương soi sắc đẹp cho phụ nữ.
Mễ Nhạc Nhạc lặng lẽ đi thay quần áo, cô quyết định thay một bộ quần áo đơn giản.
“Chúng ta đến chợ đêm chơi.”
Mễ Nhạc Nhạc ngơ ngẩn nói: “Không phải là anh định đưa tôi đi nhà hàng sao?” Nếu không thì sao lại bảo cô mặc đẹp một chút?
Phạm Nghê bình tĩnh lắc đầu: “Không, tôi chỉ muốn nhìn em thay đổi phong cách một chút mà thôi.”
Mễ Nhạc Nhạc tin lời anh nói, khẽ gật đầu một cái, trong lòng lại có chút ủy khuất, bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên sau ót, dịu dàng vuốt tóc cô: “Đừng nói với tôi là em đang tự ti đấy nhé.”
Mễ Nhạc Nhạc khẽ nhắm mắt lại, bàn tay anh rất dịu dàng, xoa lên đầu cô mang theo cảm giác thật thoải mái: “Không có, chỉ là cảm thấy có chút thiệt thòi cho anh.”
Lời nói của cô khiến Phạm Nghê trợn tròn mắt: “Là sao?”
“Bình thường anh ăn nhiều thịt cá, bây giờ lại phải ăn mấy món ăn như vậy, chắc chắn là sẽ bị đau bao tử.” Nói xong, Mễ Nhạc Nhạc tốt bụng vỗ vỗ bả vai của anh, ra vẻ như đang an ủi anh.
Phạm Nghê thật sự có loại kích động muốn cắn chết cô, cô như vậy là có ý gì? Người bình thường nghe xong đều sẽ tự ti mặc cảm, cô thì sao, lại tỏ vẻ ‘khéo hiểu lòng người’ cơ đấy.
“Cám ơn.” Anh phun ra hai chữ.
Mễ Nhạc Nhạc lơ đễnh nói: “Bây giờ đến chợ đêm thì vẫn còn hơi sớm.”
Phạm Nghê nhắm mắt lại, nghĩ đến trình tự yêu đương bình thường, sau đó hít sâu một hơi, đè nén sự ủy khuất trong lòng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi xem phim trước.”
“Xem phim à . . . .” Mễ Nhạc Nhạc cũng không hưng phấn lắm, chỉ khẽ nhíu mày, có chút đau lòng nói: “Đến rạp chiếu phim để xem phim có phải là quá xa xỉ rồi không?”
Xem phim mà bảo là xa xỉ? Phạm Nghê nhíu mày, cũng không nói nhiều nữa, dứt khoát nắm lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài, Mễ Nhạc Nhạc đang định mở miệng nói thì lại trông thấy sắc mặt anh không tốt, thế nên cô cũng không nói gì thêm nữa.
Trên cổ tay lại có thêm một bàn tay không thuộc về mình, bàn tay ấy dịu dàng, rất dày và rộng, nhiệt độ từ trong lòng bàn tay anh truyền đến cổ tay cô, khiến khuôn mặt cô cũng không khỏi trở nên nóng bừng.
Xem xong phim, hai người đến chợ đêm ăn một bữa, sau đó lại tay trong tay về nhà, ngay từ đầu Mễ Nhạc Nhạc đã cảm thấy không được tự nhiên, về sau cô cũng dần dần buông ra.
Chẳng qua là sắc mặt của cô đã hiện lên một màu ửng đỏ nhàn nhạt, sắc hồng nổi bật trên làn da trắng nõn tạo thành một loại mộng ảo không nói nên lời.
Lúc hai người đi đến dưới tòa nhà thì lại có một bóng người cũng đồng thời bước tới, Mễ Nhạc Nhạc giống như gặp quỷ, đứng hình ngay tại chỗ, nhìn người đàn ông giống Phạm Nghê y như đúc đang đi về phía mình, nếu không cảm nhận được có bàn tay đang nắm lấy tay mình thì cô thật sự tưởng là anh đang xài thuật phân thân rồi.
Phạm Nghê từng nói là anh có một người em trai song sinh, vậy đây là em trai anh sao?
Mễ Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông mỗi lúc một gần, sau khi anh ta đến bên cạnh, cô lại thở dài một hơi, tuy hai người là anh em sinh đôi nhưng cảm giác lại khác xa nhiều lắm, người đàn ông này tản ra một loại khí chất xấu xa, cảm giác thật không tốt, không ôn hòa như Phạm Nghê.
“Lão Nghê.” Phạm Dịch đứng trước mặt bọn họ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Mễ Nhạc Nhạc, chỉ đưa cái hộp trong tay ra: “Vợ em làm chút bánh ngọt này.”
Phạm Nghê nhận lấy – “Cám ơn tiểu Nghiên giúp anh.” So với em trai không chút đáng yêu nào thì Hồng Nghiên có vẻ tốt hơn, thỉnh thoảng làm cái gì ngon cũng đều đem tới cho anh và mẹ Phạm.
“Hừ, ăn ít một chút, khéo lại tiêu chảy!” Phạm Dịch mở miệng ác độc nói.
“Không đâu, tay nghề của tiểu Nghiên rất tốt!” Lời vừa nói ra, sắc mặt của Phạm Dịch càng thêm u ám, Phạm Nghê nhìn em trai đang mất kiên nhẫn, nói: “Đây là bạn gái anh, Mễ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, đây là Phạm Dịch, em trai tôi.”
Nhanh như vậy đã gặp người nhà cùa đối phương, Mễ Nhạc Nhạc bất ngờ, có chút khẩn trương nói: “Xin chào!”
Phạm Dịch lại tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ nhìn cô một cái, ánh mắt hờ hững không nhìn rõ là vui hay buồn: “Ừ, chào!”
Phạm Dịch nhìn kỹ Mễ Nhạc Nhạc một chút, lại đột nhiên nói: “Lão Nghê này, cô ta có vẻ kém hơn nhiều so với mấy người phụ nữ trước của anh đấy.”
Sắc mặt Phạm Nghê khẽ biến, thằng nhóc ngu ngốc này lại nói cái gì đây, sắc mặt anh trầm xuống: “Phạm Dịch!” Anh lên tiếng cảnh cáo.
Nào ngờ Phạm Dịch chả hề sợ hãi, chỉ nhún vai: “Em đâu có nói sai.” Anh ta quay sang nhìn Mễ Nhạc Nhạc: “Không biết có thể kéo dài bao lâu, chắc cũng chỉ lừa gạt mà thôi.”
Phạm Dịch không bao giờ cho người phụ nữ bên cạnh Phạm Nghê sắc mặt tốt, ai bảo biểu hiện ôn hòa giả dối của Phạm Nghê từng lừa gạt Hồng Nghiên, khiến cô ấy có hảo cảm, Phạm Nghê rõ ràng là một con sói, vậy mà cứ ra vẻ mình là một con cừu.
Mễ Nhạc Nhạc cũng không tức giận, thậm chí cô còn cho rằng Phạm Dịch nói đúng, cô gật đầu: “Tôi cảm thấy Phạm Nghê không phải là hạng đàn ông phong lưu, chẳng qua là anh ấy rất có duyên với người khác phái, tôi cũng không biết là chúng tôi sẽ kết giao bao lâu, thôi thì tới đâu hay tới đấy.”
Phạm Dịch ngạc nhiên nhìn Mễ Nhạc Nhạc, muốn tìm một chút vẻ khác thường trên mặt cô cũng khó.
Lúc bọn họ còn đang kinh ngạc thì Mễ Nhạc Nhạc lại nói tiếp: “Hơn nữa tôi cũng không thể lừa Phạm Nghê, anh ấy là ông chủ của tôi, nếu tôi lừa anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ không để yên.”
Phạm Dịch giật mình liếc nhìn Phạm Nghê: “Anh ăn cỏ gần hang?”
Phạm Nghê nhíu mày không trả lời, Mễ Nhạc Nhạc lại nhìn Phạm Dịch, khó hiểu hỏi: “Như vậy thì sao?”
Phạm Dịch không biết ông anh mình lại tìm thiên binh thiên tướng ở đâu tới, thản nhiên nói: “Không có gì.” Chỉ là anh không biết anh trai mình tự dưng lại nổi lên hứng thú với chuyện tình công sở đấy.
“Anh đã nhận được tâm ý của tiểu Nghiên rồi, cậu về đi.” Phạm Nghê cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người, nếu còn nghe tiếp thì anh không biết phải nên cười hay khóc nữa.
Phạm Dịch nở nụ cười sâu xa, thì ra Phạm Nghê cũng có lúc lo lắng, gặp phải một cô gái không biết là thông minh hay ngu ngốc, thật sự là nghiệp chướng, đối với mối quan hệ này cũng không ôm quá nhiều hy vọng, một Phạm Nghê luôn tự cho là mình rất hiểu phụ nữ, bây giờ phải đối mặt thế nào? Phạm Dịch rất có tâm tình ngồi xem trò vui.
Chẳng qua Phạm Nghê cũng không cho anh ta cơ hội này, dứt khoát kéo tay Mễ Nhạc Nhạc đi thẳng lên lầu, Mễ Nhạc Nhạc cười cười, phất tay với Phạm Dịch, sau đó theo Phạm Nghê lên lầu.
Sức lực của Phạm Nghê rất lớn, sau khi lên nhà, anh xoay người một cái, Mễ Nhạc Nhạc trực tiếp nhào thẳng vào trong ngực anh, cái mũi nhỏ xinh xắn của cô va vào vòm ngực rắn chắc, đau đến ứa nước mắt.
“Đau quá.” Cô nức nở.
Nghe thấy cô kêu đau, Phạm Nghê cúi đầu nhìn, chỉ thấy dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ở trong ngực mình, trong lòng anh lại có một chút cảm xúc lạ thường.
Mễ Nhạc Nhạc lấy tay xoa xoa mũi, bàn tay lạnh lẽo của Phạm Nghê kéo lấy tay cô, một tay khác lại dịu dàng xoa mũi cho cô: “Đau lắm à?”
“Anh thử đụng mà xem.” Mễ Nhạc Nhạc rưng rưng nhìn anh.
Phạm Nghê lặng lẽ nở nụ cười: “Được thôi, nếu em nguyện ý nâng ngực cho tôi đụng.”
Lời nói xấu xa khiến sắc mặt của cô đỏ bừng: “Phạm Nghê, anh không thể đứng đắn hơn một chút à?”
“Tôi nghiêm túc mà, nếu em thật sự nguyện ý.”
Mễ Nhạc Nhạc giãy ra khỏi tay anh: “Tôi không đau, không cần phải xoa nữa.” Nói xong, cô liền xoay người trở về phòng mình.
“Khoan đã, không muốn ăn chút bánh ngọt sao? Tay nghề của tiểu Nghiên được lắm, để xem nào. . .” Phạm Nghê mở hộp ra xem: “Ồ, là bánh pudding caramel đấy.”
Mễ Nhạc Nhạc thông minh, liền quay phắt lại: “Ăn chứ.”
Thế là, trong buổi tối se lạnh, hai người cùng ngồi trên ghế sofa ăn bánh pudding