Chồng À Em Không Muốn Phá Sản

Chương 80: Hắn Cảm Thấy Chính Mình Còn Rất Trẻ!


Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 80: Hắn Cảm Thấy Chính Mình Còn Rất Trẻ!


Editor: Tĩnh Tĩnh Yên Yên
Hôn lễ của Lão Phì, không chỉ Phó Lễ Hành đi, mà cả đám người Chu Trì cũng sắp xếp thời gian để đi.

Điều này làm cho Đồng Vũ Vụ càng tò mò rốt cuộc nhân cách của lão Phì có mị lực đến cỡ nào.

Mấy người Phó Lễ Hành ở cái thành phố mà đi đến đâu cũng gặp phải phú nhị đại như Yến Kinh còn được gọi là thiên chi kiêu tử đó.

Trong khi lão Phì hình như chỉ xuất thân từ một gia đình trung lưu ở Cao Thành thôi.

Mấy người bọn họ gặp nhau trong một trò chơi giả định năm mười mấy hai mươi tuổi.

Sau rồi tình bạn này phát triển đến cả trong thế giới thực.

Mười mấy năm đi qua mà cảm tình còn tốt đến mức có thể làm bọn họ từ Yến Kinh bay qua Cao Thành tham gia hôn lễ……!
Đồng Vũ Vụ cũng thầm than: Tay cầm kịch bản Mary Sue không phải cô, cũng không phải Liễu Vân Khê, mà là lão Phì mới đúng chớ??
Từ Yến Kinh đến Cao Thành, ngồi máy bay cũng phải hơn hai giờ.

Máy bay bọn họ đang ngồi là máy bay tư nhân của Đường Cẩn Hành.

Khi Đồng Vũ Vụ đi theo Phó Lễ Hành đến sân bay nhà Đường Cẩn Hành thì mới phát hiện lần này đi chỉ có một mình cô là nữ.

Trước mắt, đối với bên ngoài thì Chu Trì, Đường Cẩn Hành, còn có Vạn Lâm Gia đều đang ở trạng thái độc thân.

Loại chuyện tham gia hôn lễ bạn tốt thì chỉ có thể mang theo bà xã hoặc là bạn gái chính thức.

Mà rất đáng tiếc là ba người đàn ông độc thân hoàng kim này còn chưa có bạn gái chính thức có thể mang theo.

Đồng Vũ Vụ có chút tiếc.

Bốn người đàn ông, chỉ mỗi mình cô là phụ nữ.

Cô tán gẫu với ai bây giờ?
Ngoài mặt thì Phó Lễ Hành không có biểu hiện gì, nhưng trong tối lại âm thầm quan sát xem Vạn Lâm Gia và Đồng Vũ Vụ có giao lưu ánh mắt với nhau không.

Đồng Vũ Vụ đã hoàn toàn không để ý đến chuyện giữa cô và Vạn Lâm Gia.

Cô cũng không cho rằng Phó Lễ Hành sẽ để ý.

Dù sao thì ngay cả chuyện giữa cô với Tần Dịch hắn còn không ngại, có mà ăn no rửng mỡ mới đi để ý đến người “suýt chút nữa” kia.

“Thật đúng là nhờ phúc của lão Phì.

Tôi quen với lão Đường hai ba mươi năm mà đây là mới là lần đầu tiên có may mắn ngồi máy bay tư nhân của hắn.” Miệng Chu Trì nói ra toàn là pháo nổ.

Lần này tóm được cơ hội liền toàn lực dốc hết sức, “Tôi phải chụp ảnh lưu niệm mới được.

Vũ Vụ, tôi không tin kỹ thuật chụp ảnh của bọn họ.

Cô tới chụp giúp tôi, nhất định phải chụp cả tôi lẫn máy bay tư nhân của Đường tổng vào đó.

Ai biết đời này tôi còn có cơ hội ngồi lần thứ hai hay không?”

Đồng Vũ Vụ bị hắn chọc cho tức cười, chỉ có thể cầm di động chụp cho Chu Trì.

Phó Lễ Hành, Chu Trì hay Vạn Lâm Gia đều không ai có máy bay tư nhân.

Ba người bọn họ đều thuộc phái thực dụng, cảm thấy mua máy bay tư nhân quá khiên cưỡng.

Mà Đường Cẩn Hành thì không giống vậy.

Nếu không phải hắn phải về kế thừa gia nghiệp thì ước mơ của hắn là bay lượn trên trời xanh.

Cho nên sau khi thành niên, tiền hắn kiếm được đều tiêu xài cho sở thích này của hắn, cuối cùng còn phát triển đến độ dứt khoát mua luôn một chiếc máy bay.

Mặt ngoài Đường Cẩn Hành tao nhã lễ độ, lúc ở chung với bạn bè thân thiết mới thoải mái bộc lộ.

Hắn cười mắng: “Máy bay của tôi chỉ chở nữ không chở nam.

Cậu không phải nhờ phúc của lão Phì, mà là nhờ phúc của Vũ Vụ.”
Năm người cùng lên máy bay.

Trên máy bay cái gì cũng có.

Bây giờ bốn người bọn họ đều tiếp quản công ty gia tộc nên đương nhiên không thể gặp nhau thường xuyên như trước, khó lắm mới có cơ hội lần này.

Sau khi lên máy bay, bốn người liền bắt đầu đánh bài.

Cái này làm cho Đồng Vũ Vụ trợn mắt há hốc mồm.

Bốn người bọn họ mà cũng đánh bài??
Lúc bốn người này còn là học sinh thì đều là học thần, bây giờ bọn họ ở Yến Kinh là cao lãnh chi hoa.

Kết quả, bọn họ ngồi đây đánh bài?
Đồng Vũ Vụ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Phó Lễ Hành xem bài.

Cô phát hiện, ba người khác đều là tay già đời, chỉ có Phó Lễ Hành là không mấy thuần thục, có vài lần đều đánh sai bài.

Thế này cô mới cảm thấy được an ủi chút ít.

Xem ra Phó Lễ Hành không thường xuyên đánh bài.

Sao lại thế này, vì sao cô lại vui, chẳng lẽ cô thành fan mẹ* của Phó Lễ Hành rồi sao?
*Fan mẹ (phấn mụ/mẹ): cái này giải thích sao nhở.

Kiểu như mấy chị em thích con nít ấy, thấy mấy ẻm kiểu dễ thương, ko muốn mấy ẻm sa vào tệ nạn uống rượu, ăn chơi bài bạc ( ▽ )ノ
Phó Lễ Hành thua một ít tiền, Đồng Vũ Vụ thật sự nhìn không được liền trộm thì thầm nói cho hắn nên đánh thế nào.

Chu Trì thoáng nhìn động tác nhỏ của hai vợ chồng, vội vàng nói: “Bàn đánh bài như chiến trường.

Lão Phó, cậu đánh ván bài còn dẫn quân sư hả?”
Bây giờ Đồng Vũ Vụ chơi chung với bọn họ cũng có chút quen thuộc, không cần Phó Lễ Hành giúp cô mở miệng thì cô đã tự mình cười tủm tỉm nói: “Tôi không phải quân sư.

Tôi thấy ba người đều quen tay hay việc.


Anh ấy là tay mới.

Tay mới lên chiến trường không cần dẫn quân sư, nhưng có thể mặc một cái áo giáp vàng chứ?”
Chu Trì chậc một tiếng: “Thật là nhanh mồm dẻo miệng, còn áo giáp vàng cơ đấy.”
Nét mặt Phó Lễ Hành kiểu “tôi có cậu không có, không cần ghen ghét”.

Hắn cười vừa thản nhiên lại sung sướng, “Phu thê nhất thể, bọn tôi không phải hai người, là một người.”
Đồng Vũ Vụ nghe xong lời này thì rất kinh ngạc, chứ đừng nói là mấy người kia.

Một Phó Lễ Hành như này thật sự tồn tại sao? Nếu không, sao hắn có thể vừa nói ra lời buồn nôn như vậy trong khi tỏ ra thản nhiên như thế??
“Tôi nôn.” Chu Trì đánh một con bài xong lại nhìn về phía Đồng Vũ Vụ, “Đúng rồi, tôi vừa phát hiện lão Vạn tránh được một kiếp nha.

Kéo tôi và lão Thịnh, còn có Đường tổng vào cái quỹ hội gì đó của cô, sao lại không kéo theo lão Vạn?”
Vạn Lâm Gia mân mê một con bài, cười mà không nói.

Phó Lễ Hành liếc nhìn Đồng Vũ Vụ một cái.

Đồng Vũ Vụ là ai, lật xe nhưng vẫn lâm nguy không sợ.

Cô kéo cánh tay Phó Lễ Hành, dựa lên trên người hắn cười hì hì, “Cái gì kêu tránh được một kiếp.

Gia nhập quỹ của tôi chính là kiếp nạn à? Phó Lễ Hành, anh nghe xem, Chu Trì nói như vậy là có ý gì chứ!”
“Không phải kiếp nạn thì là cái gì.

Quanh năm suốt tháng chỉ có mấy buổi tiệc tối từ thiện.

Bọn tôi làm hội viên danh dự đến tham gia còn phải tự bỏ tiền túi, rồi mang đồ vật tới bán đấu giá.” Chu Trì dừng một chút, “Lão Vạn, cậu may mắn đó, không bị lão Phó uy hiếp đi than gia làm cảnh cho bà xã hắn.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Uy hiếp?
Chẳng lẽ không phải là ba tên gian thương dùng cái này thay cho quà sinh nhật sao?
Lúc cô đang chuẩn bị nói thì lại nghĩ tới lời của Phó Lễ Hành nên ngậm miệng lại.

Cô vẫn không nên nhắc tới vụ này thì hơn.

Nếu bọn họ thật chuẩn bị siêu xe linh tinh làm quà sinh nhật, thì đến lúc đó người mệt vẫn là cô.

Vạn Lâm Gia cười cười.

Hắn kế thừa gien tốt của Vạn phu nhân.

Diện mạo thanh tuyển, không giống một thương nhân mà ngược lại, trên người đều là hơi thở của một kẻ học giả, “Có thể là lão Phó thông cảm cho tôi bị vài dự án trên tay quấn lấy, hữu tâm vô lực.

Nhưng mà, cho dù tôi không gia nhập, tiệc từ thiện tối đó nếu tôi có thời gian thì nhất định sẽ đến cổ động.”
Nghe xong lời hắn nói thì Đồng Vũ Vụ cảm thấy thật sảng khoái.

Tuy Vạn Lâm Gia không tính là người cũ của cô, nhưng không có đối lập thì không có thương tổn.

Cứ cho là trước kia cô thật sự ở cùng Vạn Lâm Gia, thì hắn cũng là một người cũ tốt nhất, đủ tư cách nhất.


Nhìn cách hắn trả lời đi, hoàn toàn không hề đề cập tới cô, tất cả đều nói về Phó Lễ Hành.

Phó Lễ Hành cũng mỉm cười gật đầu, sờ sờ một con bài, “Ù.”
Chu Trì oa oa kêu to, “Thần không biết quỷ không hay liền ù! Được lắm, hai vợ chồng này là muốn nhân lúc nói chuyện hấp dẫn lực chú ý của chúng ta!”
Đường Cẩn Hành nhíu nhíu mày, “Là cậu quá ồn ào.”
Đồng Vũ Vụ dựa vào cánh tay của Phó Lễ Hành, khoang mũi tràn đầy mùi hương của hắn, nhìn bốn người này tôi nói cậu nói, thì cười cười.

Như vậy thật sự rất tốt.

Hắn mang cô vào vòng bạn bè của hắn, điều này thật sự rất khác biệt.

Sau khi xuống máy bay, Đồng Vũ Vụ gặp được lão Phì trong truyền thuyết.

Quả nhiên người cũng như tên, lão Phì vừa cao vừa to, mười phần hiếu khách, nói nói cười cười với bọn họ.

Cô đi theo bên người Phó Lễ Hành, nghe mấy người bọn họ nói chuyện phiếm cũng có thể cảm giác được lão Phì đúng là một người rất tốt, rất rất tốt.

Vừa sảng khoái lại ngay thẳng, còn đặc biệt trượng nghĩa.

Khó trách Phó Lễ Hành có thể trở thành bạn rất tốt với hắn.

Lúc bọn họ đến Cao Thành thì đã là buổi chiều, sau khi cơm nước xong thì Đồng Vũ Vụ rất hiểu ý nói: “Em có chút mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.

Anh theo chơi với bọn họ đi.

Không phải trước tân hôn đều có cái gì mà đêm độc thân sao? Em thấy các anh đã lâu rồi không có tụ hội với nhau.”
Tụ hội giữa những người đàn, có cô ở đây, bọn họ hẳn sẽ không tự do thoải mái lắm nhỉ?
Mấy người này đều là người đứng đắn, khẳng định sẽ không bởi vì cô vắng mặt mà làm chuyện trái với đạo đức.

Hơn nữa, lúc bọn họ nói chuyện mà còn phải để ý, quan tâm tới cô thi mệt mỏi biết bao nhiêu.

Còn không bằng cô về phòng ăn dưa nói chuyện phiếm với Lục Nhân Nhân, còn có Tống Tương.

Phó Lễ Hành nhìn cô, “Em ở một mình trong phòng được chứ?”
Đồng Vũ Vụ gật gật đầu, “Đương nhiên có thể a,” cô dừng một chút, híp híp mắt, giọng điệu trở nên nguy hiểm, “Chẳng lẽ đêm nay anh tính không trở lại sao?”
Cô biết có vài người đàn ông dựa vào cái mác đêm độc thân trước tân hôn để làm một vài chuyện ghê tởm, mỹ danh gọi là lần phóng túng cuối cùng.

“Sao có thể.” Phó Lễ Hành không nhịn được mà bật cười, “Anh chỉ lo lắng em ở một mình trong phòng sẽ chán.”
“Sẽ không đâu.

Anh theo chân bọn họ đi chơi đi ~”
Nơi bọn họ dừng chân là khách sạn 5 sao tốt nhất Cao Thành.

Lão Phì làm việc sảng khoái, sắp xếp phòng tốt nhất cho Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành.

Mấy người còn lại cũng có phòng riêng một giường vô cùng vô cùng lớn.

Chờ sau khi Đồng Vũ Vụ rời nhà ăn trở về phòng thì Phó Lễ Hành mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói chuyện với mấy người còn lại.

Lão Phì cảm thán: “Vợ của lão Phó thật đúng là tri kỷ a.”
Đường Cẩn Hành cười, “Bằng không sao có thể trị lão Phó trị đến dễ bảo, còn vừa đấm vừa xoa muốn mấy người chúng ta cổ động cho tức phụ* nhà hắn?”
*tức phụ: cách người xưa gọi vợ.

T để v cho iu~
Phó Lễ Hành nhướng mày, “Đừng nói bừa.”
Cái gì trị đến dễ bảo, cái gì cổ động, bịa đặt.

“Nhưng mà hai người kết hôn đã hai năm rồi đi, sao còn chưa muốn có con?” Lão Phì đúng lúc đưa ra nghi vấn.


Không đợi Phó Lễ Hành trả lời thì hắn đã tự phạt một ly, thở dài một hơi, lấy giọng điệu của người từng trải khuyên nhủ: “Con cái muốn trễ một chút cũng đúng.

Năm đó tôi chính là quá xúc động.

Ngẫm lại xem, lúc ấy tôi kết hôn mới 24-25 tuổi, kết hôn năm thứ hai liền có con.

Bây giờ mới thấy lúc đó còn chưa đủ chín chắn.”
“Lão Phì cậu sao lại thế này hả.

Làm cha liền dong dài như vậy.

Mỗi lần gặp mặt cậu đều nói đến chuyện này,” Chu Trì nghĩ nghĩ, lại nở nụ cười, dùng khuỷu tay chọc chọc Vạn Lâm Gia ngồi bên cạnh, “Lão Vạn, cậu còn nhớ không, hai năm trước lúc lão Phì ly hôn ấy, mấy người chúng ta vừa lúc qua bên này có việc.

Lão Phì lôi kéo chúng ta là vừa khóc vừa náo, còn lên cho lão Phó một khóa tư tưởng, bảo hắn đừng vội tính chuyện con cái.”
Vạn Lâm Gia nhớ tới chuyện hai năm trước thì cũng không thể nhịn nổi mà cười ra tiếng.

Hai năm trước, lúc lão Phì lâm vào phong ba ly hôn thì Phó Lễ Hành lại muốn kết hôn.

Khi đó lão Phì uống nhiều quá, một người đàn ông cao 1m9 khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, còn lôi kéo Phó Lễ Hành không ngừng nói đừng gấp gáp chuyện có con, đừng để không chuẩn bị tốt liền có con……!
Lão Phì ly hôn với vợ trước không phải vì ai trong hai người ngoại tình, mà là do hai người đều chưa chuẩn bị tốt để làm cha mẹ liền vội vàng sinh con, còn là song sinh.

Vừa lúc đoạn thời gian vợ lão Phì mang thai sinh là lúc sự nghiệp của hắn khởi bước, mỗi ngày đều vội đến đầu váng mắt hoa, vốn không có thời gian ở bên cạnh vợ con.

Tuy rằng có người giúp việc và bảo mẫu, nhưng một năm sau sinh là lúc mà hai vợ chồng xảy ra mâu thuẫn nhiều nhất.

Dần dần, sau một thời gian dài, loại ở goá nuôi con này làm cho người ta khó lòng chịu đựng.

Lão Phì cảm thấy vợ trước không thông cảm cho hắn lúc hắn gặp phải áp lực bước đầu gây dựng sự nghiệp.

Vợ trước cảm thấy hắn cho một con t*ng trùng liền mặc kệ mọi chuyện.

Không ai thông cảm ai, thế nên cảm tình càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến nỗi ở bên nhau là không vui, chỉ có thể lựa chọn tách ra.

“Tôi cảm thấy rất xin lỗi cô ấy, cũng rất xin lỗi hai con gái.” Lão Phì lại nhỏ giọng nói, “Thật ra tôi cũng không tính tái hôn, nhưng mà……!Ai, dù sao cô ấy khá tốt, đối với bọn nhỏ cũng rất tốt.”
Mấy người đàn ông hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ cũng biết chút nội tình.

Vợ sắp cưới của lão Phì không có khả năng sinh con.

Có một lần dì giúp việc trong nhà lão Phì mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, nhất thời không chú ý, nếu không phải nhờ vợ sắp cưới của hắn kịp thời phát hiện thì một đứa đã bị người ta bắt cóc, nên mới có đoạn duyên phận này.

Hai người nhất kiến như cố, trải qua thời gian hai năm mới xác định là mình có thể đi đến cuối cùng với người kia.

“Lão Phó, tuổi của cậu cũng không còn trẻ.

Tuy rằng vợ cậu còn rất trẻ, nhưng các cậu đã kết hôn hai năm, kỳ thật cũng có thể suy nghĩ đến chuyện con cái.” Lão Phì vỗ vỗ bả vai Phó Lễ Hành, khuyên.

Phó Lễ Hành nghiêng đầu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Cậu uống nhiều.”
Ai nói hắn không còn trẻ??
Hắn cảm thấy chính mình còn rất trẻ!
Editor: Năm mới đến, t chúc mọi người một năm nhiều sức khoẻ, tràn đầy vui vẻ, vạn sự suôn sẻ.

Hy vọng năm nay của mọi người sẽ là một phiên bản trưởng thành hơn, thành công hơn, và hạnh phúc hơn của chính mình.

Chúc cho ai nấy đều tâm tưởng sự thành, cầu được ước thấy.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.