Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 74: Làm Không Khéo Cô Còn Sẽ Kể Cho Con Cái Của Họ Nghe
Mấy ngày nay tâm trạng của Đồng Vũ Vụ không tệ, biểu hiện rõ ràng nhất là khi Tống Tương đột nhiên muốn rủ cô và Phó Lễ Hành đi ăn cơm dã ngoại ở ngoại ô, cô chỉ cân nhắc vài giây liền đơn phương thay mặt Phó Lễ Hành đồng ý hẹn hò bốn người.
Sau khi phản ứng lại thì muốn từ chối cũng không kịp nữa rồi.
Ra ngoại ô đạp xe ăn cơm dã ngoại? Hẹn hò 4 người? Cho hỏi gần đây Tống Tương lại xem Vườn Sao Băng đấy à!
Lúc Đồng Vũ Vụ lấy chuyện này ra nói giỡn cho Phó Lễ Hành nghe, vốn tưởng hắn sẽ không đồng ý, dù sao hắn cũng không giống người sẽ lãng phí cả ngày trời chỉ để ra ngoại ô đạp xe ăn cơm dã ngoại.
Ai ngờ hắn suy nghĩ thế nào liền gật đầu, “Cũng được.”
Hắn đồng ý dứt khoát như vậy ngược lại làm Đồng Vũ Vụ cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, “Là đạp xe đạp đó, là ra ngoại ô đó, là đi ăn cơm dã ngoại đó!”
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh: “Anh biết.”
“Vậy anh còn nói được? Chuyện này rất lãng phí thời gian của anh đó.”
Những ngày nghỉ cuối tuần thuộc về Phó Lễ Hành nên như thế này: Buổi sáng dậy sẽ ăn sáng với cô rồi đi phòng làm việc, chờ đến khoảng 11 sau khi làm xong việc thì hắn sẽ ăn trưa với cô, ngay sau đó lại trở về làm việc….! Nhiều nhất là ăn xong cơm chiều thì hắn sẽ dành thời gian đi tản bộ với cô.
Bây giờ hắn lại thản nhiên đồng ý đi ăn cơm dã ngoại!
Phó Lễ Hành hỏi ngược lại: “Từ Duyên Thanh cũng đi, không phải sao?”
Đồng Vũ Vụ nghe vậy thì bừng tỉnh ngộ.
Phó thị và nhà họ Từ gần đây có hạng mục nên thường xuyên lui tới.
Có phải hắn và Từ Duyên Thanh muốn nhân cơ hội này nói chuyện công việc không? Nếu làm vậy thì thứ nhất là không ảnh hưởng đến công việc, thứ hai là có thể đi chơi cùng bà xã, đúng là một công đôi việc, khó trách hắn đồng ý thoải mái đến vậy.
Sau khi suy nghĩ thông suốt thì cô cũng không vì chuyện này mà rối rắm thêm nữa, bắt đầu tung tăng vui vẻ đi phòng để quần áo lựa đồ mặc đi ăn cơm dã ngoại.
Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Phó Lễ Hành không phải muốn nói chuyện công việc với Từ Duyên Thanh.
Chuyện hai người nên nói đều đã nói xong.
Những chuyện còn lại không cần hai người bọn họ đích thân bàn bạc, mà sẽ có giám đốc và trợ lý đi làm.
Từ lúc hắn đi công tác từ nước ngoài trở cho về đến bây giờ cũng đã một thời gian, trong khoảng thời gian tình cảm vợ chồng của hai người thân mật hơn trước rất nhiều.
Hắn cũng nhờ khoảng thời gian này mà có thể quan sát và hiểu biết thêm về cô vợ nhỏ của hắn.
Một người từ trước đến nay luôn tỏ ra dịu dàng khéo léo và tinh tế, những chuyện của hắn không nên hỏi thì cô chưa từng mở miệng hỏi một lời, trên thực tế lại không hề rộng lượng như những gì cô biểu hiện.
Cô rất để ý chuyện hắn tắm rửa ở ngoài.
Cô vì để cho hắn có thể ăn được hải sản tươi mà chạy một quãng đường xa đến chợ bán thức ăn ở nội thành.
Cô còn nhớ rõ những ngày kỷ niệm như lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau.
Thực ra, cô của bây giờ đã khác cô của lúc trước mà hắn biết.
Trước kia hắn muốn cưới một người vợ thông minh để hắn bớt lo, mà cô của hiện tại lại không có điểm nào làm hắn bớt lo.
Nhưng cực kỳ ngoài ý muốn chính là hắn phát hiện mình không hề ghét cô như thế này, thay vào đó hắn càng để ý cô nhiều hơn.
Sau khi nhìn thấu bản chất keo kiệt của cô, hắn không hy vọng nhiều năm về sau, khi cô nhớ lại chuyện này sẽ lên án hắn là, “Ông xã của Tống Tương còn có thể đi ăn cơm dã ngoại, đạp xe đạp với cô ấy mà anh lại không đi cùng em”.
Làm không khéo cô còn sẽ kể cho con cái của họ nghe.
Nhất định phải ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra, càng phải ngăn cản cô ấy ngưỡng mộ những người khác.
Vốn dĩ Tống Tương cũng mời Lục Nhân Nhân nhưng Lục Nhân Nhân uyển chuyển từ chối.
Lý do của cô rất đầy đủ, độc thân không xứng tham gia.
Nên mới thành hẹn hò bốn người.
Bọn họ không đến những vùng ngoại ô bình thường, kiểu những nơi xa lạ và hẻo lánh không phải bốn người bọn họ sẽ đi.
Nhà họ Tống kiếm tiền rất nhiều từ lĩnh vực bất động sản.
Mấy năm trước có mua một mảnh đất non xanh nước biếc để xây một thung lũng dưỡng sinh.
Thung lũng này cũng gần như hoàn thiện, chỉ là vẫn chưa mở kinh doanh.
Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành đứng một bên nói chuyện phiếm, còn Tống Tương và Đồng Vũ Vụ thì ngồi trên bàn đu dây chụp đủ mọi kiểu ảnh.
Lúc đầu nhiếp ảnh gia là Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành.
Nhưng khổ nỗi là 2 thẳng nam này hoàn toàn không biết cái gì gọi là tìm góc độ, càng không biết chụp làm sao cho đẹp.
Ảnh ra tới thật làm cho người ta khó tưởng tượng nổi.
Tống Tương tức giận đến mức rống lên: “Sao em ở trong màn ảnh của anh lại vừa xấu vừa béo thế hả! Anh không biết chụp ảnh là phải tìm góc độ sao! Em đã dạy anh bao nhiêu lần rồi hả!”
Từ Duyên Thanh bất đắc dĩ: “……!Em lớn lên chính là như vậy còn gì.”
Ngay cả Phó Lễ Hành đứng ở một bên cũng không nhịn được nhắm mắt lại.
Còn tưởng rằng Từ Duyên Thanh sẽ đối phó được phụ nữ lúc làm càn, không nghĩ tới hắn còn không bằng mình.
Ít nhất hắn (PLH) sẽ không nói những lời nói đâm vào lòng người như vậy.
Tống Tương hận không thể cắn chết Từ Duyên Thanh rồi thêm 2 chữ “goá phụ” vào trong sổ hộ khẩu.
Đồng Vũ Vụ nhìn ảnh Phó Lễ Hành chụp cho cô cũng nhịn không được mà thở dài một hơi.
Cô sai rồi, chồng của cô cũng không phải là người đàn ông toàn năng.
Hai người phụ nữ hoàn toàn tuyệt vọng về trình độ chụp ảnh của chồng liền dứt khoát tìm đối phương giúp đỡ.
Tống Tương và Đồng Vũ Vụ đều những tay chụp tay thiện nghệ, biết tìm góc độ như thế nào cho đẹp, bộ lọc mà họ chọn cũng là loại phù hợp nhất.
Từ Duyên Thanh và Phó Lễ Hành đương nhiên sẽ không phàn nàn về vợ của mình với đối phương, nên chỉ có thể nói về những vấn đề thời sự gần đây, cũng xem như hoà thuận vui vẻ.
Lúc đang tạo kiểu chụp ảnh với Đồng Vũ Vụ thì Tống Tương đột nhiên nhớ tới một chuyện, kéo Đồng Vũ Vụ qua một bên tỏ vẻ thần bí nói: “Đồ tôi gởi cho cậu, cậu thu được rồi phải không? Hôm qua tôi thấy trạng thái đơn hàng là đã ký nhận.
Thế nào, tôi coi như có đủ thành ý chứ?”
Đồng Vũ Vụ đang xoa lại kem chống nắng bỗng dừng lại, nghiêng đầu xem Tống Tương, trên mặt vừa nghi hoặc vừa kinh sợ, “Cậu gởi đồ cho tôi??”
“Đúng vậy.” Tống Tương thấy biểu tình này của Đồng vũ Vụ thì cũng cảm thấy khó hiểu, “Cậu không nhận được sao.
Tôi thấy biên lai ghi là đã được ký nhận vào ngày hôm qua mà.”
Đồng Vũ Vụ nhìn chằm chằm cô, không rảnh xoa kem chống nắng mà nhỏ giọng hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu gởi cái gì cho tôi thế?”
Cô có một loại dự cảm không lành.
Dự cảm của cô luôn rất chuẩn xác, hy vọng lần này sẽ là ngoại lệ.
Tống Tương cũng bị biểu tình nghiêm túc của Đồng Vũ Vụ hù dọa.
Cô cũng đè thấp giọng nói của mình, hai người giống như 2 nhân viên tình báo ngầm đang trao đổi thông tin, “Không có gì nha, chính là đồ lần đó chúng ta đi dạo phố nhìn thấy ở cửa hàng trong trung tâm bách hoá.
Tôi thấy cậu rất thích nên mới mua mấy thứ gởi đến nhà cho cậu.
Thế nào, không phải cậu ký nhận sao? Vậy sao chuyển phát nhanh kia lại hiển thị là đã ký nhận?”
Đồng Vũ Vụ khẽ cắn môi: “Tôi thích bao giờ!”
Cô nhớ tới hôm qua có một nhân viên nam tới giao hàng.
Cô nhìn thấy trên biên lai ghi là Phó tiên sinh nên nghĩ là đồ bạn hắn gởi chuyển phát nhanh tới.
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều liền ném nó vào trong phòng làm việc của hắn.
Tống Tương trợn tròn mắt: “Cậu còn nói không thích.
Hai mắt của cậu lúc ấy nhìn chằm chằm!”
Đồng Vũ Vụ cạn lời: “Vậy tại sao cậu lại viết người nhận là ông xã tôi chứ!!”
Tống Tương Tư thở dài nói, “Biên lai chuyển phát nhanh không phải do tôi viết.
Tôi bảo trợ lý trong nhà đem đi gởi, có lẽ là cô ấy nghe nhầm.
Hoặc là nhân viên chuyển phát nhanh viết sai, từ Phó phu nhân thành Phó tiên sinh.” Nói tới đây thì vẻ mặt Tống Tương trở nên sợ hãi, “Cậu không hề kiểm tra chuyển phát nhanh của chồng cậu sao?”
Chuyển phát nhanh của Từ Duyên Thanh đều do cô mở.
Không chỉ vậy, ngay cả di động cô cũng thường xuyên kiểm tra đột xuất, chỉ sợ có con cá nào lọt lưới.
Đồng Vũ Vụ càng khiếp sợ: “Sao tôi lại phải kiểm tra chuyển phát nhanh của anh ấy?? Tôi đâu phải là thái giám chuyên thử độc bên cạnh anh ấy!”
Tống Tương: “……” Có cảm giác bị xúc phạm nha.
Đây là đang bóng gió nói cô là thái giám chuyên thử độc của Từ Duyên Thanh à?
“Cậu không sợ người khác gởi mấy thứ đồ bậy bạ cho hắn sao!” Tống Tương lại hỏi cô.
Đồng Vũ Vụ nhìn Phó Lễ Hành đang đứng một bên tắm mình dưới nắng, rồi lại quay đầu nhìn về phía Tống Tương: “Thế thì không phải là tôi sợ, mà phải là anh ấy sợ chứ?”
Tống Tương hoàn toàn bị Đồng Vũ Vụ làm cho chệch hướng:……!Sao lại cảm thấy đúng đúng là thế nào nhỉ??
Dù gì cũng là chuyện đã xảy ra, Đồng Vũ Vụ cũng không trách Tống Tương.
Tống Tương cũng là có ý tốt.
Là do hôm qua cô nhận chuyển phát nhanh mà không nhìn kỹ số điện thoại nên mới làm ra cớ sự này.
Vấn đề mấu chốt bây giờ là làm thế nào để bổ cứu đây.
Mấy loại quần áo Tống Tương gởi cho cô, cho dù thiết kế rất tốt nhưng nhìn lui nhìn tới vẫn mang hương vị tình thú.
Cô mặc vào cho Phó Lễ Hành nhìn là một chuyện, nhưng để hắn nhìn thấy mấy bộ quần áo kia lại là chuyện khác.
Có thể hắn sẽ thích khi nhìn thấy cô mặc như vậy.
Nhưng nếu nhìn thấy mấy bộ quần áo kia thì có lẽ hắn sẽ hỏi cô “em mua mấy bộ quần áo này làm gì”.
Hắn sẽ không nghĩ đến chuyện cô có xấu hổ hay không, hắn cũng không phải cố ý muốn “nhục nhã” cô, mà đơn giản chỉ là tò mò.
Nhưng những lời tò mò từ trong miệng hắn hỏi ra sẽ làm cho người ta hận không thể đào một hố đất, chôn đầu xuống rồi hôn mê dưới đó luôn.
Vấn đề là, hắn rốt cuộc đã mở thùng chuyển phát nhanh đó hay chưa?
Nếu mở thì hắn hẳn đã phát hiện chuyển phát nhanh đó là của cô.
Còn nếu chưa mở thì làm sao để thần không biết quỷ không hay vào phòng làm việc của hắn trộm chuyển phát nhanh đây?
Nhưng thật không may là sau khi Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành về đến nhà, hắn hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Bởi vì sau khi lãng phí thời gian một ngày đi dã ngoại, vừa về đến nhà, hắn liền đi thẳng đến phòng làm việc.
Hoàng hôn buông xuống, Đồng Vũ Vụ đi vào phòng bếp làm một chén sữa chua trái cây, sau đó lấy hết can đảm đi gõ cửa phòng làm việc của Phó Lễ Hành.
Nghe được tiếng trả lời thì cô mới đẩy cửa đi vào.
Hắn quả nhiên là đang làm việc.
Đồng Vũ Vụ nhanh mắt liếc một vòng quanh phòng làm việc thì phát hiện có một thùng chuyển phát nhanh ở cạnh giá sách.
Trong lòng cô cảm thấy an tâm hơn một chút, nhìn dáng vẻ của hắn thì hẳn còn chưa kịp mở thùng chuyển phát nhanh kia.
“Em thấy anh ăn cơm không nhiều, có đói bụng không?” Đồng Vũ Vụ đặt chén sứ lên bàn, hai tay chống xuống bên cạnh, cười hì hì nhìn hắn, “Em học được ở trên mạng đó.
Có quả nho anh thích, còn có kiwi, chuối và một ít xoài.
Yên tâm, không có quả táo, có muốn thử xem tay nghề của em như thế nào không?”
Tay nghề của cô?
Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn chén sứ.
Sữa chua trái cây gồm có sữa chua và trái cây……!Chẳng lẽ cái này cũng yêu cầu kỹ thuật nấu ăn gì à?
Nhưng mà lời này hắn không thể nói ra khỏi miệng.
Ừ một tiếng rồi lại chuyển tầm mắt sang máy tính, “Bây giờ không đói bụng.
Chút nữa anh sẽ ăn.”
“Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Thái độ Đồng Vũ Vụ ân cần, “Ghế mát xa em đặt lúc trước đã giao tới rồi đó, em ngồi cảm thấy rất thoải mái, anh thử ngồi thử xem?”
“Không cần.”
Đồng Vũ Vụ bực bội nhưng không còn cách nào khác.
Nếu là lúc khác thì cô còn có thể càn quấy, nhưng lúc hắn làm việc thì không.
Cô nghĩ thầm, bỏ đi, cũng không phải là chuyện gì quan trọng, cho dù bị hắn nhìn thấy……!nhìn thấy thì nhìn thấy! Cứ thế đi! Cho dù hắn có nghi hoặc “vì sao em lại mua loại quần áo kiểu này”, thì kết quả cuối cùng thể nào cũng là hắn đẹp mặt cho coi.
Lúc cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, còn chưa đi được hai bước thì phía sau truyền tới giọng nói của Phó Lễ Hành cùng với âm thanh hắn đánh bàn phím, “Thùng chuyển phát nhanh kia hình như là gởi cho em.
Số điện thoại trên đó là số điện thoại của em.”
“……?”
Đồng Vũ Vụ cứng ngắc xoay người lại nhìn hắn một cái, hắn hình như đang rất tập trung làm việc.
Cô nhanh chân chạy đến bên giá sách, ôm thùng giấy chuyển phát nhanh chạy lẹ ra ngoài.
Cô phát hiện thùng chuyển phát nhanh này đã bị mở ra rồi!
Chắc chắn hắn đã thấy thứ bên trong!
Phó Lễ Hành nhìn cô ôm thùng chuyển phát nhanh chạy trối chết thì kinh ngạc vài giây, sau đó thì bật cười.
Hắn cũng là vừa mới đi vào phòng làm việc thì nhìn thấy chuyển phát nhanh nên mới tiện tay mở ra xem, kết quả phát hiện bên trong toàn là mấy bộ quần áo kì quái.
Nhìn lại số điện thoại trên hoá đơn chuyển phát nhanh thì mới thấy đó là số điện thoại của cô.
Hẳn là chuyển phát nhanh của cô.
Vừa rồi lúc cô bưng chén sứ đi vào thì hắn đã đoán được mục đích của cô là gì.
Nhưng mà mấy bộ quần áo kia……!lạ lạ.
Đang lúc Đồng Vũ Vụ ngồi tự kỷ trong phòng ngủ thì điện thoại di động của Phó Lễ Hành vang lên trong phòng làm việc.
Là một dãy số lạ.
Hắn chỉ do dự vài giây liền nghe máy.
Điện thoại là Tần Hoài gọi tới.
Cái này làm cho Phó Lễ Hành có chút ngoài bất ngờ, vì hắn nghe đồn là Tần Hoài vẫn còn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Nghe thanh âm trầm ổn của đối phương thì hắn biết những suy đoán lúc trước của hắn đã được chứng thực.
Đang lúc Phó Lễ Hành tò mò không biết mục đích Tần Hoài gọi điện thoại tới là gì thì Tần Hoài đã mở miệng trước: “Phó tổng, A Dịch tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, gây ra vài chuyện ngốc ngếch, tạo nên rắc rối cho cậu và phu nhân.
Thân là ba của nó, tôi cũng cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi.
Nghe nói Phó tổng có hứng thú với hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc phải không? Nếu Phó tổng không ngại thì Khánh Thành sẵn sàng giao lại hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc xem như biểu đạt lời xin lỗi.”
Chuyện này đúng là vượt quá phán đoán của Phó Lễ Hành.
Nhưng như vậy cũng có thể thấy được là sức khoẻ của Tần Hoài thật sự không tốt.
Vì muốn lót đường cho Tần Dịch, vì để cho ngày sau Tần Dịch ở trên thương trường ít một kẻ địch tiềm tàng, Tần Hoài đúng là dốc hết tâm huyết, thận trọng từng bước.
Tần Hoài làm như vậy là muốn chủ động chấm dứt một đoạn tình cảm này của Tần Dịch.
Mặc kệ Tần Hoài sắp đặt cục diện gì để cho Tần Dịch tỉnh táo lại thì Phó Lễ Hành đều không có ý định nhúng tay vào.
Phó Lễ Hành đi tới bên cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, một tay đút trong túi quần, giọng nói đạm nhiên, “Không cần.
Tần tổng, Phó thị và tôi không nhận tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống.
Chỉ hy vọng người và chuyện không liên quan đừng đến quấy rầy phu nhân của tôi.”
Hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc quả thật rất hấp dẫn.
Nhưng nếu hắn muốn thì hắn sẽ quang minh chính đại cạnh tranh.
Tần Hoài đơn giản là đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Chỉ cần Tần Dịch dừng ở đây thì hắn sẽ không nắm mãi không tha.
Nhưng nếu Tần Dịch vẫn không thể tỉnh táo, tiếp tục làm những chuyện khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn, vậy thì có chắp tay đưa ra mười cái khu du lịch Hòa Ngọc cũng vô dụng.
T rất muốn nói là: khi yêu ai cũng ấu trĩ như anh nhà à.
Hay là cuộc sống này, đôi khi cần lắm những sự hiểu lầm~ Nhờ hiểu lầm mà chúng ta có thể vớ được một ông chồng vừa có quyền, vừa có tiền và vừa có tài!!
*Sữa chua trái cây (Cắt trái cây sao cho đẹp cũng đòi hỏi fai có tay nghề chứ bộ~).