Chồng À Em Không Muốn Phá Sản

Chương 34: Buổi Xem Phim Đáng Nhớ


Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 34: Buổi Xem Phim Đáng Nhớ


Thẩm Hưng Vũ nào còn tâm tình ăn cơm, bước nhanh ra khỏi nhà hàng mà không nói một lời, người phụ nữ đi cùng hắn chỉ có thể theo sát phía sau.
Cô ta là một nghệ sĩ trong giới giải trí, từng đóng vai em gái của nam chính trong một web drama, may mắn là nhân vật này tương đối nổi bật, cho nên sau khi bộ phim lên sóng cũng được mọi người biết đến.

Chẳng qua, các diễn viên của web drama đó hầu như không có ai là người có tên tuổi trong làng giải trí, vậy nên, tuy cô ta có được khán giả biết đến, nhưng đi trên đường mà không đeo kính râm thì cũng không mấy ai nhận ra.
“Hưng Vũ, đó là ai vậy?” Cô gái nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Hưng Vũ có chút bực bội.
Đang tán tỉnh phụ nữ mà lại đụng tới loại chuyện mất hết mặt mũi này thì ai còn có thể cười được.

Hắn hiện tại chẳng còn chút hứng thú gì với cô em này, chỉ muốn nhanh chân rời khỏi đây, giọng nói cũng vì vậy mà không còn dịu dàng trêu chọc như trước, hơi có chút không kiên nhẫn nói: “Cô quản được sao.”
Người phụ nữ: “.

.

.

?”
Hẹn hò với tên thối tha này mấy lần, ngay cả một cái túi xách đắt tiền cũng không cho cô ta mua, đúng là đồ hẹp hòi, nhìn người khác xem, mỹ nhân trong phòng kia khẳng định là tình nhân của Phó tổng đi.

Trước đây cô ta từng đi theo mấy ông chủ tham gia vài bữa tiệc, cũng coi như có chút hiểu biết đối với giới hào môn Yến kinh, mấy vị phu nhân danh viện kia không có mấy ai có thể gọi là xinh đẹp, đa số đều là dùng tiền để tích tụ khí chất.
Cô ta từng có cơ hội gặp qua vài người được các trang báo tung hô thổi phồng lên tận trời, nhưng thật ra dung mạo và dáng dấp của bọn họ đều rất bình thường.
Thật sự là hàng so hàng nên ném, người so với người đáng chết*, nhìn mỹ nhân kia một cái mà xem, trang phục toàn thân đều từ các nhãn hàng đắt tiền.

Hai người bọn họ tuy đụng hàng túi xách, nhưng trong lòng cô ta lại nổi lên cảm xúc không tả nổi.

Cái túi xách cô ta đang đeo là hàng nhái cao cấp trong tất cả các loại hàng nhái cao cấp, vậy mà so ra còn không giá trị bằng một phần mười cái nguyên bản của người ta.

.

.
(*hàng so hàng nên ném, người so với người đáng chết: tương tự như câu núi này cao còn có núi khác cao hơn”.

Sao cô ta lại thảm như vậy chứ! !

Thẩm Hưng Vũ từ năm mười sáu tuổi đã bắt đầu lăn lộn với phụ nữ, phụ nữ bên cạnh nghĩ như thế nào hắn chỉ cần nhìn qua là hiểu.

Hắn không giấu giếm ý mỉa mai, liếc xéo cô gái bên cạnh một cái, “Cô tỉnh lại đi, với tướng mạo và tư thái này của cô mà cũng đòi lảng vảng trước mặt hắn.

Người ngồi trong phòng vừa rồi là chính thất đường đường chính chính của người ta đấy.

Cô đi tìm một tấm gương mà cẩn thận soi lại mình coi, liệu có đủ tư cách xách giày cho người ta không?”
Hắn nhỏ hơn Phó Lễ Hành gần 10 tuổi, sở dĩ hắn có thể nhận ra là vì hắn đã từng thấy qua Phó Lễ Hành vài lần, còn nhận ra Đồng Vũ Vụ thì không phải là ngẫu nhiên.
Người mà đời này Thẩm Hưng Vũ sùng bái nhất không phải ông nội, cũng không phải ba hay anh trai, mà là vị anh họ Tùy Sách học rộng tài cao kia.
Hắn nhớ rõ 3 năm trước, có một lần hắn trốn học đi Anh quốc tìm anh họ.

Trong bàn học của anh họ có một cuốn sổ, bên trong có kẹp hai tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh đều là một cô gái rất đẹp.

Về sau hắn đi theo cha mẹ tham gia hôn lễ của Phó Lễ Hành, lúc nhìn thấy cô dâu, hắn nói với mẹ là Phó phu nhân này nhìn có chút quen mắt, mẹ hắn còn cảnh cáo hắn là đừng có hỗn trong hôn lễ nhà người ta.

Đợi sau khi về đến nhà, hắn mới đột nhiên nhớ lại, Phó phu nhân không phải là cô gái trong tấm ảnh kia sao?
Thẩm Hưng Vũ cũng không để ý sắc mặt lúc xanh lúc trắng của người phụ nữ bên cạnh, trực tiếp phất tay rời đi.

Hắn cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, nếu như để ba hoặc anh trai biết hắn làm càn trước mặt Phó Lễ Hành, thì cho dù Phó Lễ Hành là người đoạt đồ của hắn, ba và anh trai cũng sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời, coi như có bà nội nói giúp cũng không được.
Hắn khổ quá mà.
***
Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành ăn xong cơm tối liền đi trung tâm bách hoá, trùng hợp là tầng 7 của trung tâm này là rạp chiếu phim.

Đồng Vũ Vụ cùng Phó Lễ Hành đều không phải là người thường xuyên đi xem phim nên không biết có thể mua vé xem phim, thậm chí chọn chỗ ngồi trên mạng.

Sảnh bán vé không có người nào, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ đứng ở đây liền giống như cảnh đẹp ý vui.

“Xem phim gì?” Phó Lễ Hành nghiêng đầu hỏi cô.
Đồng Vũ Vụ cũng không rõ, bởi vì là mùa hè nên có không ít phim mới được phát hành.

Chỉ là cô không thích xem các bộ phim bom tấn của Hollywood nên có rất ít phim cô có thể chọn.


Cô nghĩ nghĩ một chút liền mở Wechat ra rồi nói: “Vậy xem «Ánh sao yêu em sâu đậm» đi, Nhân Nhân nói phân cảnh trong phim rất đẹp cũng cảm động, hình như doanh thu cũng không tệ lắm.”
Vé xem phim mà Lục Nhân Nhân đăng lên Wechat là «Ánh sao yêu em sâu đậm», nghe tên phim liền biết là phim tình cảm, xem loại phim này cùng Phó Lễ Hành là cách tốt nhất để tránh làm ra chuyện gì sai lầm.
Lục Nhân Nhân còn đăng lên Wechat nói là vì bộ phim này mà cô ấy đã tốn không biết bao nhiêu nước mắt cá sấu.

.

.

Nói vậy thì tình tiết khẳng định rất cảm động! Vậy là tốt nhất, cô có thể hu hu hu dựa vào trong ngực Phó Lễ Hành để được ôm ấp an ủi, vừa may là lớp trang điểm hôm nay không dễ nhoè.

“Được.” Phó Lễ Hành nghe tên phim liền không muốn xem, nhưng hắn vẫn nghe lời cô, móc ví ra mua hai vé xem phim.
Còn hơn bốn mươi phút nữa mới bắt đầu chiếu phim, mười phút nữa mới vào rạp.

Còn nửa tiếng, đủ để cô đi mua một cái túi xách.

Chỉ là mỗi lần Đồng Vũ Vụ mua túi xách đều là kiểu mới nhất hoặc là phiên bản giới hạn, còn những chiếc túi ở trung tâm bách hoá này đều là loại quá phổ biến.

Coi như Đồng Vũ Vụ có giảm tiêu chuẩn mua sắm thì cũng không có cái nào lọt vào mắt cô được.
Nhưng cho dù không chọn được cái nào, Đồng Vũ Vụ cũng muốn tống tiền Phó Lễ Hành một phen.

Thật hiếm khi hắn tự mình nói mua túi xách cho cô, nếu cô không mua thì chẳng phải là quá không nể mặt hắn, cô coi Phó tổng hắn là gì nha?!
Nội tâm ghét bỏ nhưng mặt ngoài lại biểu hiện vui vẻ không thôi, Đồng Vũ Vụ chọn một cái ba lô nhỏ cùng một cái ví, Phó Lễ Hành mắt cũng không nháy quẹt thẻ.

Thật ra cũng không tốn bao nhiêu tiền, tổng cộng lại còn không quá 10 vạn, Đồng Vũ Vụ cảm thấy mình đúng là quá cần kiệm, có thể xưng là cô vợ quốc dân.

(TY: vâng, chỉ 330 triệu thôi.

Quá quốc dân!!)
Nếu như không phải còn muốn đi xem phim, Đồng Vũ Vụ có thể đi mua sắm đến thiên hoang địa lão, hành động này của cô có thể coi là ăn miếng trả miếng.
Sau khi bước vào phòng chiếu phim, Đồng Vũ Vụ còn chưa thỏa mãn, cảm giác mua sắm thả ga này thật tuyệt vời, không cần lo lắng về hạn ngạch, càng không cần lo lắng chồng mua không nổi.


Phụ nữ chính là như vậy, mặc dù cái túi xách kia không phải là thứ cô rất thích, nhưng tâm trạng của cô lại rất tốt.

Cô kìm lòng không được, sau khi ngồi xuống còn kéo cánh tay Phó Lễ Hành và nói nhỏ: “Lần sau chúng ta sẽ xem phim nữa nhé.” Nhân tiện dạo phố mua sắm.
Đèn trong phòng chiếu phim đã tắt, ánh sáng trở nên tối mờ, Phó Lễ Hành có chút bất đắc dĩ, hắn có thể nói hắn không có chút hứng thú gì với loại chuyện lãng phí hai giờ xem phim không có chút ý nghĩa này, được không?
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Đồng Vũ Vụ liền cảm thấy nhẹ nhàng.
Cô bắt đầu nghĩ đến những trung tâm bách hoá nào ở Yến kinh có nhiều cửa hàng hơn.

Bình thường, 10 phút trước khi phim chính thức mở màn là thời gian giành cho quảng cáo, để quảng bá cho phim đang chiếu hoặc phim tiếp theo.

Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ không nói chuyện nữa mà đều nhìn về phía màn hình lớn, Đồng Vũ Vụ thấy ghế ngồi trong rạp chiếu này gần như đã kín chỗ, không khỏi thấp giọng tự hào nói với Phó Lễ Hành: “Phim em chọn cũng không tệ đâu, có rất nhiều người xem.

Anh nhìn.”
Phó Lễ Hành cũng không biết loại cảm giác kiêu ngạo này của cô là từ đâu mà tới.
Không nghĩ tới, 15 phút sau, cô liền bị vả mặt.
Ai có thể nói cho cô tại sao kịch bản phim này lại.

.

.

cẩu huyết quá vậy?
Khởi đầu phim là từ lúc nhân vật nữ chính 28 tuổi, cón một đoạn hôn nhân bằng mặt không bằng lòng với chồng.

Cô không yêu chồng, mà người chồng cũng chưa chắc đã thích cô.

Hai người giống như bởi vì tình huống và điều kiện bắt buộc nên mới phải kết hôn, chịu đựng sống với nhau.

Nữ chính bắt đầu sinh ra cảm giác chán ghét với cuộc hôn nhân tù túng như vũng nước đọng này, thậm chí còn muốn chạy trốn.

Một ngày nọ, khi cô tham gia một buổi họp lớp, các bạn cùng lớp đã nhắc đến một người – Lục Sâm, bạn trai đầu tiên của cô, người duy nhất cô yêu.
Khi ống kính thay đổi, tuyến thời gian trở lại 10 năm trước kia.
Đồng Vũ Vụ đã mất hết hứng thú xem tiếp câu chuyện tình yêu vườn trường, lúc này tế bào ung thư xấu hổ của cô đã phát tác, cô không dám nhìn biểu tình của Phó Lễ Hành.

Len lén lấy điện thoại di động, mặt ngoài giả vờ như đang trả lời tin nhắn Wechat, thực ra là đang vào Weibo tìm giới thiệu vắn tắt của bộ phim này ——
Tốt lắm, đây quả thật là một bộ phim tình cảm, còn là tình cảm thanh xuân vườn trường.
Nhân vật nam chính cùng nhân vật nữ chính bởi vì biến cố gia đình mà bị tách ra, nhân vật nam chính đi theo cha mẹ ra nước ngoài định cư, còn nhân vật nữ chính trở thành một xã súc*, được người lớn trong nhà xắp sếp cho một cuộc hôn nhân bình thường nhám chán.
(*xã súc: là một thuật ngữ mang tính chất xúc phạm được sử dụng ở Nhật Bản để mô tả nhân viên văn phòng, ám chỉ những nhân viên làm việc ngoan ngoãn trong công ty và bị công ty chèn ép như vật nuôi.)

Trên Weibo có một blogger spoil rằng nam chính học thiên văn chỉ vì tên nữ chính là tên một của ngôi sao.

Có một lần nam chính về nước để tìm nữ chính, nhưng khi nghe tin nữ chính đã kết hôn liền buồn bã bỏ đi.

Kết phim là nam chính bắt đầu một đoạn nhân sinh khác, mà nữ chính thì lại tiếp tục bị bủa vây bên trong tưởng niệm về mối tình đầu.
Trên Weibo có rất nhiều người đều bình luận đây mới là một thanh xuân đích thực và là một cái kết chân thực.
Chết, chết rồi, sao lại muốn dắt chồng đi xem loại phim nhớ về mối tình đầu này chứ!
Còn cái gì mà mối tình đầu là mối tình khó quên và đáng quý nhất, đây là tên chết tiệt nào thả rắm thối vậy hả?
Đồng Vũ Vụ đứng ngồi không yên: Cô mang Phó Lễ Hành đi xem gấu còn tốt hơn so với xem cái này!
Cô muốn đề nghị Phó Lễ Hành nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng cô sợ hắn nghĩ rằng cô là bị lương tâm cắn rứt, hoặc cô đang nhớ đến tình cũ.
Phó Lễ Hành nhẫn nại tính tình xem hơn 10 phút, không khỏi nhéo nhéo sống mũi, nghĩ mình sẽ phải lãng phí hai tiếng đồng hồ cho một bộ phim đạo đức giả nhàm chán như vậy, hắn không khỏi hối hận vì đã đồng ý đề nghị đi xem phim của cô.
Ngay khi hắn cực lực miễn cưỡng chính mình không đứng dậy rời đi thì đột nhiên bả vai nặng trĩu, cúi đầu nhìn thì thấy cô không biết đã ngủ từ lúc nào.
Hắn nhẹ mỉm cười, cô luôn có thói quen ngủ trưa, ngày bình thường ở nhà ngủ rất lâu, hôm nay ở phòng nghỉ của hắn ngủ không ngon, có lẽ đã sớm buồn ngủ.
May là cô ngủ thiếp đi, hắn cũng không cần miễn cưỡng mình xem phim, có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Vốn hắn muốn lấy điện thoại di động xem, nhưng sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của người khác nên đành thôi.
Không khí trong phòng chiếu phim rất thích hợp để ngủ, nhất là thể loại phim tình cảm này, cốt truyện không có gì bất ngờ, âm nhạc nhẹ nhàng, đặc biệt có tính thôi miên.
Vốn Đồng Vũ Vụ là vờ ngủ, trong đầu cô lại đang nghĩ chút chuyện không đâu, nhưng bên tai lại nghe nghe được tiếng nhạc nhẹ nhàng, không đầy một lát cô liền buồn ngủ thật, rồi ngủ thiếp đi.
Một bộ phim dài hai tiếng, Đồng Vũ Vụ tỉnh dậy vì tiếng khóc và tiếng thút thít xung quanh mình.
Ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn, đã gần kết, tuyến thời gian quay lại lúc nữ chính 28 tuổi, sau buổi họp lớp, cô đi bộ về nhà.
Đồng Vũ Vụ ra vẻ nghi hoặc hỏi Phó Lễ Hành, “Em thế mà ngủ thiếp đi, sao mọi người đều khóc vậy? Là bi kịch sao?”
Phó Lễ Hành cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nhân vật nữ chính đang co quắp trong góc tường gào khóc ——
Khóc đến thương tâm như vậy hẳn là rất đau khổ, giống như có ai đó chết, người xem chung quanh cũng đang khóc, chẳng lẽ là nhân vật chính chết rồi?
Phó Lễ Hành cũng không tiện nói mình ngủ thiếp đi nên không xem phim, liền nhẹ giọng nói: “Hình như.

.

.

nhân vật nam chính chết rồi.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
? ? ?
Cô đã xem qua spoil, nhân vật nam chính rõ ràng không chết!
Tại sao Phó Lễ Hành lại nói nhân vật nam chính chết! Chẳng lẽ trong lòng hắn hi vọng Tần Dịch chết sao?
Giọng điệu nói chuyện của hắn rất bình tĩnh, giống như là đang nói về thời tiết hôm nay là mưa hay nắng vậy, nhưng dưới sự bình tĩnh này, cô tìm thấy dấu vết của một luồng sát khí..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.