Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 25: Hắc Cáo Trạng
* Hắc cáo trạng: cáo trạng ngầm
Liễu Vân Khê nghe được, cũng hiểu được những lời nhắc nhở ân cần của Tiểu Mãn.
Trước khi vào đại học, cô không tin vào loại đúng sai trái ngược này.
Người dân ở thành phố nhỏ của cô rất đơn thuần và lương thiện, ngay cả bạn học nữ có khúc mắc với cô cũng sẽ không ác độc đến mức này, cùng lắm thì cũng chỉ là nói qua nói lại vài câu.
Nhưng bây giờ, Vạn tiểu thư không những phỉ báng cô mà còn muốn cô phải ngồi tù.
Chuyện này vượt xa sự tưởng tượng của cô về bản chất con người.
Cô không trộm thì chính là không trộm, không ai có chứng cứ có thể chứng minh cô trộm sợi dây chuyền kia.
Lúc đầu cô nghĩ vậy, nhưng khi nhìn thấy sự xa hoa của Vạn gia cùng biểu hiện không thèm để ý đến sợi dây chuyền kia của Vạn phu nhân, thì cô mới giật mình hiểu ra, những người này và cô không phải là người cùng một thế giới.
Cô tôn trọng và luôn đi tìm sự công bằng, nhưng ở xã hội mà tiền quyền là chí thượng, nếu Vạn gia đã có ý muốn nói trắng thành đen, thì cô lấy cái gì mà phản kháng?
Vạn tiểu thư kia vừa mở miệng đã khẳng định là do cô trộm.
Nếu như cô ta đã muốn chỉnh cô thì cô cũng hết đường chối cãi!
Huống chi, bây giờ cô không có tiền, thời gian đối với cô rất quý giá.
Nếu để bị tiền án, cuộc sống sau ngày của cô phải làm sao đây?
Giờ khắc này Liễu Vân Khê không muốn khóc nữa, cô cố gắng ngăn những giọt nước mắt cay đắng.
Cô nhất định phải tìm cách tự cứu mình.
Trên thế giới này, chỉ có cô mới có thể bảo vệ tốt chính mình.
Chuyện cô không làm, ai cũng đừng hòng ép cô nhận tội.
Liễu Vân Khê rà soát vòng bạn bè một lần, nhưng cô căn bản không quen ai có khả năng giúp đỡ được cô lần này.
Cuối cùng ngón tay của cô dừng lại trên cái tên “Tần tiên sinh” trong danh bạ điện thoại.
Thành thật mà nói, cô không muốn làm phiền Tần Dịch.
Sau khi mượn hắn 80 vạn, mặc dù cô nhất quyết gởi giấy vay nợ cho trợ lý của hắn, nhưng lại chưa từng nhận được hồi âm.
Giờ phút này, so với một tương lai tăm tối mịt mù, thì lòng tự trọng kia hình như chẳng có có ý nghĩa gì.
Cô chần chờ lại chần chờ, đi tới 1 góc không người, hít sâu một hơi, hốc mắt đỏ bừng bấm vào dãy số của Tần Dịch.
Tần Dịch đang dùng bữa cùng mấy người bạn, thuận tiện nói chuyện làm ăn thì điện thoại di động vang lên.
Đang chuẩn bị tắt máy thì nhớ tới cái gì đó, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng khách nhận điện thoại.
Nhà hàng có chút ầm ĩ làm hắn không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì.”
Liễu Vân Khê nghe được giọng nói của hắn thì liền cảm thấy ấm ức tủi thân, nhưng nghĩ tới chính mình vô thân vô cố*, nên đành phải nhịn xuống.
Liễu Vân Khê gắt gao cắn môi dưới, ngay lúc Tần Dịch chuẩn bị cúp điện thoại thì cô cuối cùng cũng mở miệng, “Tần tiên sinh, thật xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý làm phiền anh, chỉ là.
.
.
tôi không còn cách nào cả.”
(* Vô thân vô cố: không có nhà hay họ hàng)
“Có chuyện gì thì nói đi.”
“Hôm nay tôi đi làm thay ca cho 1 người bạn, đến nhà người ta giúp đỡ dọn tiệc.
Tôi không biết mình đã đắc tội tiểu thư nhà này ở chỗ nào, cô ấy nói tôi, nói tôi trộm dây chuyền của cô ta! Tôi thật sự không có trộm, nhưng cô ấy lại có ý muốn báo cảnh sát.
Tần tiên sinh, tôi thật không có cách nào, ở đây tôi không có người thân nào cả.”
Tần Dịch nghe xong thì chợt hiểu ra, đây là muốn hắn chùi đít giúp à.
Ai biết cô ta có trộm dây chuyền hay không, chẳng lẽ cô ta nói không trộm là không trộm à?
“Tần tiên sinh, anh có thể giúp tôi không? Tôi thực sự không biết nên làm thế nào cả.
Mọi người đều nói Vạn gia có tiền có thế, nếu như bọn họ thật sự muốn báo cảnh, tôi nên làm gì đây.
.
.” Nói đến đây, Liễu Vân Khê cảm thấy mọi thứ đều rất mờ mịt.
Vì sao cô lại gặp phải loại chuyện như thế này? Vì sao cuộc sống của cô lại gian nan như vậy?
Tần Dịch trực tiếp cúp điện thoại.
Mẹ nó, đầu năm nay con người đều tham lam như vậy à? 80 vạn một đêm còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ tương lai xảy ra chuyện gì cũng muốn tìm tới hắn à?
Một đêm này thật con mẹ nó quá tốn kém.
Tần Dịch cảm thấy xúi quẩy, sau khi đi vào phòng riêng thì sắc mặt hắn vẫn đen thui.
Bạn bè hắn đã quen nhìn bản mặt biểu lộ tâm tình không tốt của hắn.
Mấy người trong phòng ai cũng mang theo người yêu, ngồi bên cạnh Hứa Khai Luân là Nguyễn Khả Thấm.
Cả hai yêu nhau nhờ sự giới thiệu của bố mẹ hai bên, mối quan hệ hiện tại cũng coi như ổn định.
Nguyễn Khả Thấm chán chường liếc nhìn mấy người trong phòng, đột nhiên nói: “A, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của Vạn phu nhân và Vạn tiên sinh đấy.
Tại sao tôi lại không nhận được thiệp mời chứ?! Ngay cả Lục Nhân Nhân còn được mời!”
Một cô gái khác giễu cợt: “Cô cũng có chủ rồi, mời cô làm gì nữa.
Tôi nghe dì tôi nói là Vạn phu nhân đang muốn tìm cho Vạn Lâm Gia một người bạn gái.
Ngoại trừ những gia đình thế giao*, những người được mời đều là thiên kim tiểu thư không có bạn trai, cũng chưa đính hôn.
Vậy thì làm sao đến phiên cô được.”
(* Gia đình thế giao: đại khái chỉ những gia đình có mối liên hệ tốt, thân thiết trong giới nhà giàu.)
Nguyễn Khả Thấm tạm chấp nhận lời giải thích này, ít ra nó cũng giúp tâm lý của cô cân bằng hơn chút, thế là không nói gì nữa mà lên mạng xem WeChat của Lục Nhân Nhân.
Bức ảnh cuối cùng là Lục Nhân Nhân chụp cùng Đồng Vũ Vụ.
Động tác của cô dừng lại, vô thức nói: “Vũ Vụ cũng đi, không phải cô ấy đã kết hôn sao?”
“Không có gì lạ đâu.” Một cô gái khác nghĩ nghĩ, “Vạn phu nhân cùng mẹ của Phó Lễ Hành vốn có quan hệ rất tốt.
Hai người thường cùng nhau đi tham gia các hoạt động từ thiện.
Vậy nên mời Phó gia cũng là chuyện bình thường.”
“Ra là vậy à.
Lâu rồi tôi chưa gặp Vũ Vụ.
.
.”
Hai cô gái cứ cô tới tôi đi, nói nói một hồi mới phát hiện được không khí đột nhiên yên tĩnh, bỗng nghĩ tới Tần Dịch vẫn còn ở đây liền lập tức im bặt.
“Vạn gia? Vạn gia nào?” Tần Dịch hỏi.
Dù sao kẻ đầu têu lôi chuyện này ra cũng là bạn gái của mình, Hứa Khai Luân bất đắc dĩ mở miệng, “Còn Vạn gia nào có thể mời được Phó gia? Vừa rồi cậu không nghe thấy tên của Vạn Lâm Gia sao?”
Tần Dịch nhớ tới chuyện vừa rồi Liễu Vân Khê nói trong điện thoại, hình như có nhắc Vạn gia?
“Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Tưởng Khải bực bội quăng cái bật lửa lên trên bàn, “Tôi nói cậu có thôi đi không A Dịch.
Mọi chuyện đã định rồi, Vũ Vụ đã kết hôn, vậy mà cậu cứ cách mấy ngày lại chạy tới trước mặt vợ chồng bọn họ.
Mọi người đều là người trưởng thành, đừng gây thêm phiền toái nữa.”
Nét mặt Tần Dịch bình tĩnh, hắn cầm chìa khóa xe, lãnh đạm nhìn Tưởng Khải, “Cậu đừng có đứng nói chuyện không đau eo.
Chuyện của tôi không cần cậu quản.”
Sau khi Tần Dịch đi khỏi, Tưởng Khải mắng: “F**k, đầu óc của hắn có phải con mẹ nó úng nước rồi không!”
Tần Dịch vừa đi tới bãi đậu xe vừa gọi điện thoại cho Liễu Vân Khê.
Đầu kia rất nhanh liền bắt máy, “Alo.”
“Địa chỉ.”
“Hả?”
“Địa chỉ bây giờ của cô.”
“À, hình như là bên đường Hoài Dư có một cái trang viên rất lớn.
Bọn họ nói là trang viên riêng của Vạn gia.”
Tần Dịch nghĩ, vậy thì đúng rồi.
“Chờ, tôi đang tới.”
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Vân Khê kinh ngạc nhớ tới âm thanh vội vàng từ đầu bên kia truyền đến.
Trong lòng lập tức bình tĩnh, nước mắt cũng tràn mi.
Hắn lại còn đồng ý giúp cô?
Đối với cô.
.
.
tốt như vậy sao?
(TY: số bạn nữ8 khổ đôi khi là kết quả từ sự ảo tưởng của bạn ý về thế giới này đấy ヽ(ー_ー )ノ)
***
Phó Lễ Hành đang tăng ca thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Hắn không lập tức bắt máy mà chuyên tâm giải quyết hết những email cần trả lời rồi mới cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ là của Đồng Vũ Vụ.
Hình như chỉ đổ chuông hai lần phải không?
Bây giờ cô hẳn là đang ở Vạn gia mới đúng, sao lại gọi điện thoại cho hắn?
Trong lòng suy nghĩ là chờ về nhà lại hỏi có chuyện gì, nhưng thân thể lại thành thật cầm điện thoại gọi lại cho cô.
Tâm trạng của Đồng Vũ Vụ đang dần tốt lên, lúc này cô đang ở bên ngoài hít thở không khí trong lành với Lục Nhân Nhân.
Cô không ngại hay tránh né sự có mặt của người ngoài mà nhận điện thoại, “Alo.”
Một chữ “alo” này cô đã luyện tập rất nhiều lần trong đầu.
Nếu trực tiếp cáo trạng, nói không chừng Phó Lễ Hành sẽ cảm thấy cô không an phận, nên cô chỉ có thể dùng phương thức quanh co uyển chuyển này.
Lục Nhân Nhân đang đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.
Vừa rồi không phải đang nói chuyện rất tốt sao, sao lúc Vũ Vụ nhận điện thoại lại giống như sắp khóc vậy?
Lục Nhân Nhân còn có thể cảm nhận được, thì người có năng lực phân tích nhạy bén như Phó Lễ Hành làm sao không nghe ra giọng điệu Đồng Vũ Vụ có chỗ không thích hợp.
Hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Làm sao Đồng Vũ Vụ có thể chủ động nói với Phó Lễ Hành.
Chuyện từ trong miệng cô nói ra không giống như trong miệng người khác nói ra.
Nếu không phải vì kế hoạch này, cô ăn no rửng mỡ mới đi ra bên ngoài hít thở không khí với Lục Nhân Nhân.
Mặc dù vườn của Vạn gia rất lớn, cũng rất xa hoa, nhưng dù sao cũng là ngoài trời, bây giờ là mùa hè, nơi này cây nhiều cỏ nhiều, nên đương nhiên muỗi cũng rất nhiều.
Ai khùng mà đi ra đây tản bộ?
“Không có gì.” Đồng Vũ Vụ miễn cưỡng giữ vững tinh thần, rồi lại lườm Lục Nhân Nhân một cái, “Em có thể có chuyện gì, đều rất tốt.”
Lục Nhân Nhân không hổ là chị em trung thành nhất của Đồng Vũ Vụ.
Cho dù lúc đầu còn không hiểu mô tê gì, nhưng đã chơi với Đồng Vũ Vụ lâu như vậy, chỉ một ánh mắt đơn giản của Đồng Vũ Vụ thì Lục Nhân Nhân lập tức hiểu ra.
Cô vội vàng cáo trạng, âm lượng cũng được cô khống chế rất tốt, “Sao lại không có gì! Vũ Vụ, tính tình của cậu chính là quá lương thiện, quá tốt rồi.
Bị người ta âm thầm bắt nạt như vậy còn nói không có gì.
Vạn Lê Như cũng thật quá đáng, người nào không biết cô ta đang ám chỉ cậu a!”
Thật ra thì có người không biết thật, tỉ như Mẹ Phó.
Mẹ Phó căn bản không biết Vạn Lê Như có loại ý nghĩ kia đối với con trai mình.
Mà cho dù có biết thì cô ta cũng tuyệt đối không nằm trong danh sách tuyển chọn con dâu của bà.
Đừng thấy Vạn Lê Như là tiểu thư của Vạn gia, cho dù có gộp hết mọi tố chất tốt của cô ta lại thì so ra vẫn kém Đồng Vũ Vụ.
Mẹ Phó giống như những quần chúng ăn dưa khác*, đơn giản là cảm thấy Vạn Lê Như không phóng khoáng, về phần Liễu Vân Khê.
.
.
thật xin lỗi, mẹ Phó căn bản không để ý đến cô chút nào.
Vậy thì làm sao có thể phát hiện người này có nét giống con dâu mình.
(*Quần chúng ăn dưa: ý chỉ quần chúng vây quanh hóng chuyện.)
Nếu như mẹ Phó biết Vạn Lê Như đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe con dâu nhà mình thì chỉ sợ sẽ để cho Vạn Lê Như ăn khổ ngay tại chỗ.
“Nhân Nhân, đừng nói mò!” Lúc này Đồng Vũ Vụ mới đưa tay che điện thoại, giọng điệu nghe như trách cứ nhưng kì thực ánh mắt lại tán thưởng nhìn Lục Nhân Nhân.
Trên mặt Lục Nhân Nhân tỏ vẻ “thâm tàng bất lộ”.
Sau đó Đồng Vũ Vụ mới nhẹ giọng nói với Phó Lễ Hành đang ở đầu kia điện thoại: “Thật sự không có việc gì.”
Vừa rồi Phó Lễ Hành cũng nghe được lời Lục Nhân Nhân nói, giọng nói của hắn trầm đi, “Nói đi, nói cho tôi nghe.”
Hắn đã nói như vậy mà cô còn vặn vẹo giả bộ hào phóng thì cũng không tốt.
Mục đích đã đạt được! Rất tốt, kế tiếp chính là màn trình diễn của cô.
“Thật ra thì cũng không có việc gì lớn, chỉ là chút rắc rối nhỏ thôi.
Lúc nãy trong bữa tiệc, khi mọi người đang nói chuyện trong đại sảnh thì dây chuyền kim cương của Vạn tiểu thư bị trộm, nên cô ấy muốn quản gia báo cảnh sát.
Có lẽ là cô ấy với nữ giúp việc bị tình nghi kia cãi nhau có chút lớn tiếng nên mọi người đều nghe thấy.”
“Cô gái kia nói không có trộm, Vạn tiểu thư lại nói là chỉ có mình cô gái đó đi vào phòng của cô ấy, nhưng lại không đưa ra được chứng cứ nào cả.
Mấy phu nhân có ra mặt hoà giải, nhưng hình như trong lòng Vạn tiểu thư không phục, liền mắng vài câu.
Nói cô gái kia ỷ vào dung mạo xinh đẹp mới dám làm như vậy, còn khẳng định cô gái kia là kẻ trộm chuyên nghiệp.”
“Em cảm thấy tính tình Vạn tiểu thư quá thẳng thắn.
Dù sao thì đây cũng là tiệc kỷ niệm của Vạn phu nhân cùng Vạn tiên sinh, ồn ào quá mức sẽ làm ảnh hưởng tới tâm tình của trưởng bối*.
Mọi người còn bàn tán là cô gái kia có nét tương tự em, Vạn tiểu thư đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.”
(* Trưởng bối: ý chỉ người lớn tuổi hơn, thế hệ trước như ông bà cha mẹ…)
Giọng điệu Đồng Vũ Vụ càng dịu dàng hơn: “Có lẽ là do mọi người suy nghĩ quá nhiều.
Em cùng Vạn tiểu thư vốn không quen biết hay có xích mích gì, cô ấy sao lại phải nhằm vào em chứ.
Tính tình Vạn tiểu thư hơi cứng, lúc đầu em cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, nhưng bây giờ đã nghĩ thông rồi.
Ông xã, thật không có việc gì đâu.”
“Còn nói không có việc gì đâu, vừa rồi cậu còn khóc.” Lục Nhân Nhân trái lương tâm chen vào một câu.
Phó Lễ Hành đột nhiên nhớ tới một chuyện xảy ra đã lâu.
Vốn là nên vứt vào thùng rác lại bị lời nói của Đồng Vũ Vụ khơi gợi lên.
Đại khái là hơn hai năm trước, có một lần trợ lý nói với hắn là có một vị Vạn tiểu thư gọi điện thoại tới tìm hắn.
Cô ta nói cô ta là con gái đầu của Vạn gia.
Hắn không biết nhiều về chuyện riêng tư của giới hào môn ở Yên kinh, chỉ biết là Vạn gia có một người là Vạn Lâm Gia, mà Vạn Lâm Gia không có chị em.
Hắn chỉ coi là đây là một kịch bản mới mà mấy người đó dùng để tiếp cận hắn nên bảo trợ lý là không gặp.
Không lâu sau đó, trợ lý đưa tới cho hắn một cái hộp, nói đó là một chiếc khăn quàng cổ và găng tay, và người gửi là Vạn tiểu thư.
Hắn bảo trợ lý vứt đi.
Bây giờ suy nghĩ lại thì liệu có mối liên hệ gì ở đây không?
“Tiệc còn bao lâu nữa thì kết thúc?” Phó Lễ Hành đậy nắp bút máy.
Đồng Vũ Vụ: “Khoảng một giờ nữa.”
“Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.” Phó Lễ Hành dừng lại một chút, “Tôi đón em về nhà.”
(TY: ôi chao, sao tự nhiên thích câu cuối nhỉ, nghe thấy an tâm lạ.