Đọc truyện Chồng À Em Không Muốn Phá Sản – Chương 23: Nợ Đào Hoa 2
Trước đó mẹ Phó đã gọi điện thoại tới nói là sẽ lái xe sang bên này đón cô.
Đồng Vũ Vụ chờ nhà tạo hình giúp cô giúp cô chuẩn bị tốt mọi thứ, đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đành đi phòng bếp làm một dĩa cải bó xôi trộn.
Vì để mặc lễ phục cho đẹp, rất nhiều thiên kim tiểu thư lúc tham gia tiệc không thèm ngó ngàng gì đến những món ăn hấp dẫn kia chứ chưa nói đến việc ăn chúng.
Nhưng nếu không ăn chút gì lót dạ, lỡ lúc dự tiệc đói đến nỗi ngực dán đến lưng, không khéo bụng còn réo ra tiếng, vậy chẳng phải là quá mất mặt à.
Đồng Vũ Vụ trước mỗi lần đi tham gia tiệc quan trọng đều ăn một chút rau lót dạ.
Cô nghĩ cũng không có chuyện làm, mẹ Phó chắc cũng chỉ vừa mới xuất phát từ nhà cũ bên kia, có lẽ còn lâu mới qua tới đây, nên cô liền cầm điện thoại lên chụp ảnh tự sướng.
Tin rằng mỗi một thiên kim đều có một khóa học bắt buộc trong đời, đó chính là làm thế nào để tìm được góc chụp ảnh thích hợp nhất với mình.
Đồng Vũ Vụ tự nhận là 360 độ không góc chết, nhưng cũng không thể không thừa nhận việc tìm góc độ thích hợp rất quan trọng, là làm ít công to.
Chụp một hơi mười mấy tấm mới hài lòng, cô lại bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn ra hai tấm đẹp nhất, tự nhiên nhất.
Mỗi người phụ nữ đều luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, bọn họ đánh giá cao những người phụ nữ không nhờ đến filter chỉnh sửa ảnh.
Đáng tiếc, trong đầu óc sắt thép của trực nam thì lại không như vậy.
Cho nên Đồng Vũ Vụ tìm chọn một filter trông sất sáng sủa và tươi tắn, sau một loạt thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi, xác nhận lưu ảnh rồi mới mở giao diện Wechat rồi gởi đi 2 bức ảnh.
【 Em mặc bộ lễ phục này.
】
Ý tứ chính là cô rất ngoan ngoãn mà nghe theo hắn.
Đồng Vũ Vụ đương nhiên sẽ không trông cậy Phó Lễ Hành nhắn tin lại trong thời gian ngắn.
Chỉ cần hắn trả lời tin nhắn của cô thì cô đã rất hài lòng, làm sao còn dám hi vọng xa vời Phó Lễ Hành sẽ trả lời ngay lập tức sau khi nhận được tin nhắn.
Hắn đâu phải là một người đàn ông không phẩm chất đi làm loại chuyện lấy mặt nóng dán mông lạnh như vậy*.
(* ở đây dịch theo bản raw có nghĩa như kiểu lấy mặt mày tươi cười đi nịnh nọt người ta)
Phó Lễ Hành hoàn toàn không để ý thấy có tin nhắn được gởi đến, lúc đi làm hắn rất bận rộn, từ phòng họp ra cũng không cầm điện thoại lên xem.
Phải tới gần tan tầm, hắn nhận được một cuộc điện thoại thì mới thuận tiện nhìn xem tin nhắn Wechat Đồng Vũ Vụ gởi tới.
Hắn bấm vào hai bức ảnh kia, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, rồi tiện tay lưu ảnh lại.
Kỳ thật thì bộ này lễ phục này hắn chỉ tiện tay chọn, không phải hắn lo là cô sẽ mặc bộ lễ phục khiến người khác dễ mất kiểm soát kia, bởi vì cô là người luôn biết cân nhắc.
Hôm nay là tiệc kỷ niệm 30 năm kết hôn của bà Vạn cùng ông Vạn, cô sẽ không làm loại chuyện khách lấn át chủ.
Chỉ là ngày đó hắn đã đồng ý sẽ giúp cô lựa chọn một bộ lễ phục, nên đương nhiên không thể nuốt lời.
Vốn dĩ hắn muốn trả lời tin nhắn, nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại đặt điện thoại sang một bên.
Cho đến Đồng Vũ Vụ lên xe cũng không chờ được tin nhắn của Phó Lễ Hành.
Mẹ Phó được bảo dưỡng rất tốt, hôm nay mặc một thân sườn xám màu xanh sẫm, phối hợp với trang sức bằng ngọc trai tròn và sáng bóng, duyên dáng và sang trọng, giống như năm tháng không hề để lại chút dấu vết gì trên cơ thể bà.
“Hai ngày này không có mấy người dì Lưu, các con đã quen chưa?” Mẹ Phó hỏi.
Bà cũng không lo lắng con trai và con dâu không có cơm ăn, đều là người trưởng thành rồi, hai vợ chồng trẻ muốn trải nghiệm cuộc sống như những cặp vợ chồng bình thường, bà sẽ không ngăn cản, ngược lại bà chỉ quan tâm một chút đến tiến độ hiện tại.
Mặt Đồng Vũ Vụ lộ vẻ xấu hổ: “.
.
.
Con không nấu nướng, cũng may là Lễ Hành cũng không kén chọn lắm.”
Mẹ Phó bật cười: “Từ từ là được, chỉ là con sẽ khá vất vả đó.”
Ở Yến kinh, một số gia đình giàu có làm mọi cách để có con như đến Hong Kong thắp hương, hay đi lễ Phật ở Thái Lan.
Cho nên, Đồng Vũ Vụ vì sinh con, mà chỉ đem người giúp việc gởi về nhà cũ, tự mình đảm đương nhiệm vụ của một người vợ toàn năng thì cũng không tính là gì.
Chí ít, trong mắt mẹ Phó là hoàn toàn có thể chấp nhận được.
“Dạ.” Đồng Vũ Vụ cười cười, “Nói mới nhớ, hai ngày nay con luôn nằm mơ thấy mình đang đứng dưới một gốc cây ăn quả, rất nhiều quả táo rơi xuống nhưng con lại không bắt được quả nào.
Con rất nản lòng, kết quả, quả cuối cùng rất lớn lại rơi vào tay con.
Con không biết giấc mơ này là điềm lành hay dữ nữa”.
Mẹ Phó tinh tế ngẫm nghĩ, sau lại vui mừng: “Hẳn là một giấc mơ tốt.”
Bà đã từng tìm hiểu qua, biết giấc mơ này chính là thai mộng.
Mặc dù cũng có thể là do ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
Ban đầu, mẹ Phó cũng không hoàn toàn thích Đồng Vũ Vụ, có mẹ già nào lại thích tiểu yêu tinh trì hoãn tương lai của con trai mình? Qua mấy năm ở chung, bà cảm thấy người con dâu này không xấu, phẩm tính đoan chính, không đi gây phiền toái, luôn cẩn thận nghe lời bà, ít khi phản bác, làm người rộng rãi.
Đây là vợ mà con trai tự mình chọn, bà không đồng ý, chẳng phải sẽ đánh vào mặt của con trai sao?
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, mẹ Phó cũng là một người nhan khống* tiềm ẩn, một khi bà đã chấp nhận sự lựa chọn của con trai, lại nhìn Đồng Vũ Vụ, liền thấy thế nào sao thuận mắt.
(*nhan khống: yêu thích người có nhan sắc đẹp.)
Khỏi cần phải nói, bà đã bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của cháu trai cháu gái dễ thương của mình trong tương lai.
Thấy vẻ mặt mẹ Phó biểu lộ vui vẻ tươi cười, Đồng Vũ Vụ nội tâm cũng rất bình tĩnh: Mộng là biên*.
(* kiểu như giấc mơ là được vẽ ra, biên soạn ra.)
Phu nhân 50, 60 tuổi thích nhất là bé con, cô tùy tiện nói ra mấy cái thai mộng, mẹ chồng sẽ vui vẻ.
Bấm ngón tay tính toán, qua không lâu nữa thì dì cả nhà cô sẽ lại ghé thăm, có mộng cái gì cũng không phải là thai mộng.
.
Vạn gia có một trang viên nằm ở lưng chừng núi, chiếm diện tích khá rộng và rất sang trọng.
Xe dừng ở cửa, bảo vệ của Vạn gia liền cung kính đi lên mở cửa.
Yêu cầu tuyển bảo vệ của nhà giàu không thấp, bọn họ có lẽ còn nhớ rõ bảng số xe của mỗi nhà ở Yến Kinh hơn cả bộ giao thông vận tải.
Mỗi ngày Đồng Vũ Vụ đều nhận được thư mời dự tiệc, nhưng cô không thường xuyên tham gia trừ khi đó là một dịp rất quan trọng.
Cuộc hôn nhân 30 năm của vợ chồng Vạn gia là cuộc hôn nhân trân châu, toàn bộ buổi tiệc cũng lấy trân châu làm chủ đề.
Ngoài ra, buổi tiệc này còn có một tin tức rất quan trọng, đó là con trai duy nhất của bà Vạn vừa từ Anh quốc trở về và sắp tiếp quản công việc kinh doanh.
Hôm nay mời rất nhiều người là vì Bà Vạn muốn tạo đà cho con trai mình, vậy nên mọi chuyện đều được chuẩn bị rất hào phóng.
Chắc bà cũng muốn xem mắt cho con trai, cho nên hầu hết các thiên kim chưa chồng ở Yên kinh đều có mặt.
Mẹ Phó kéo Đồng Vũ Vụ tay đi vào trong, bộ dáng mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn rất hài hòa, cảm tình cũng rất tốt.
Đồng Vũ Vụ sau khi được bảo vệ dẫn đi vào trong trang thì nhịn không được nhìn quanh một chút ——
Nếu như cô nhớ không lầm, trong nguyên tác, cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của cô với nữ chính là tại bữa tiệc của Vạn gia.
Thật ra Đồng Vũ Vụ không hứng thú lắm với mối quan ngược luyến tình thâm giữa nữ chính và Tần Dịch.
Lúc đầu cô còn muốn tránh mặt nữ chính, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao cô lại phải sợ người mình chưa gặp bao giờ.
Bữa tiệc của Vạn gia rất quan trọng, cô không thể vắng mặt chỉ để tránh người lạ.
Kỳ thật, cô cũng có chút tò mò không biết nữ chính trông như thế nào, có phải thật sự rất giống cô không?
“Đang tìm người sao?” Mẹ Phó chú ý tới tầm mắt của cô, liền hỏi.
Đồng Vũ Vụ trấn định tâm thần: “Nhân Nhân cũng tới, nhưng hình như con không thấy cô ấy.”
“Có thể đã đến rồi.” Mẹ Phó cười cười, “Đợi chút nữa liền thấy.”
Đồng Vũ Vụ không muốn lấn át hào quang của chủ nhân buổi tiệc, cho nên lễ phục cô mặc không hề khoa trương.
Nhưng bất đắc dĩ là cô có một gương mặt có thể khiến cho người ta kinh diễm, cho dù đi đến nơi nào đều dễ dàng trở thành tiêu điểm trong đám người.
Vạn Lê Như đứng trên ban công cũng nhìn thấy Đồng Vũ Vụ, khuôn mặt cô ta u ám kéo màn cửa lại.
Thân phận của Vạn Lê Như khá đặc biệt, nói cô ta là đại tiểu thư Vạn gia cũng không phải, nhưng dựa theo huyết thống thì cô ta đích thực là do ông Vạn sinh ra.
Nghe nói, ông Vạn lúc tuổi còn trẻ người yếu nhiều bệnh, xem mệnh thì khẳng định ông sống không lâu.
Bà cụ Vạn lo lắng không thôi, muốn vì con trai lưu lại một giọt máu.
Nhưng khi đó thật đúng là không có thiên kim tiểu thư nào dám đến Vạn gia.
Thế là bà cụ Vạn liền tìm một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, cũng không tổ chức hôn lễ.
Sau đó, ông Vạn gặp được bà Vạn hiện tại, hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà Vạn vượt qua mọi khó khăn và kết hôn với ông Vạn.
Bà cụ Vạn thấy con dâu là hào môn tiểu thư đúng chuẩn, liền len lén đem cô gái kia đưa về quê.
Sau khi bà Vạn vào cửa, cơ thể của ông Vạn tốt lên mỗi ngày thì đồng thời, một vụ bê bối nổ ra.
Cô gái được bà cụ Vạn gửi về quê đã mang thai.
Lúc ấy, bà Vạn đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng ông Vạn cuối cùng cũng khiến bà động lòng, lúc này mới có đám cưới trân châu 30 năm như hôm nay.
Ông Vạn làm người nho nhã, nhưng ông không hề có chút cảm tình gì với cô con gái này.
Ngay cả khi bà cụ Vạn qua đời, bà Vạn cũng mở miệng đồng ý, nhưng ông vẫn không đưa người con gái này về Yến Kinh.
Vì vậy, có tin đồn rằng mẹ của Vạn Lê Như đã sử dụng thủ đoạn để mang thai.
Bây giờ mẹ ruột của Vạn Lê Như đã qua đời nên việc để cô ta ở lại quê là chuyện không thích hợp.
Vạn Lê Như cũng đã gần 30, đã đến tuổi phải kết hôn, bà Vạn liền đưa cô ta về Yến Kinh.
.
.
Người Vạn Lê Như ghen tỵ nhất là Đồng Vũ Vụ.
Năm bà cụ Vạn lão qua đời, cô ta lần đầu tiên đến Yến kinh đưa tang, đó cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Phó Lễ Hành.
Người đàn ông một thân âu phục màu đen, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn nhã.
Cô ta len lén nghe ngóng thì biết đó chính là con trai độc nhất của Phó gia, cũng là công tử Yến kinh.
Khi đó trong đầu cô ta liền nghĩ, nếu có một ngày cô ta có thể gả được cho hắn thì tốt rồi.
Cũng bắt đầu từ một năm kia, cô ta phí hết tâm tư để được bà Vạn chú ý.
Nào biết được, không đợi đến khi cô được đón trở về thì Phó Lễ Hành đã kết hôn.
Vạn Lê Như ngồi xuống trước bàn trang điểm, hôm nay cô ta cũng mặc một bộ lễ phục màu cánh sen, nhìn vào gương mặt trong gương, lại nghĩ tới Đồng Vũ Vụ.
.
.
Cô ta tức giận đến mức hận không thể quét hết mấy chai chai lọ lọ trên bàn xuống đất.
Cầm điện thoại bàn ở bên cạnh, cô ta gọi một cuộc điện thoại nội tuyến, giọng nói rất không thoải mái: “Tôi muốn cháo tổ yến, vì sao còn không bưng lên? Xem lời tôi nói như gió bên thoảng tai sao?”
Phòng bếp còn chưa kịp nói cái gì thì Vạn Lê Như đã cắt điện thoại.
Ở Vạn gia này, người người đều có thể xem thường cô ta.
Rõ ràng cô ta mới là đại tiểu thư của Vạn gia!
Một Đồng Vũ Vụ thì tính là gì, một người không gia thế không cha mẹ, cô ta có điểm nào không bằng chứ.
Quản gia phòng bếp nhận điện thoại thì trong nội tâm không ngừng gào thét: “Người gì vậy chứ, cũng không nhìn xem hôm nay là ngày gì, bày đặt sĩ diện!”
Mọi người đều bận rộn, không ai muốn đến chỗ của Vạn Lê Như để chuốc lấy rắc rối.
Quản gia nhìn thấy Liễu Vân Khê, là một gương mặt lạ hoắc, nghĩ đến hẳn là người bên ngoài tìm về hỗ trợ, liền vẫy vẫy tay: “Cô qua đây, đem cháo tổ yến này bưng lên cho tiểu thư.
Tiểu thư ở tầng ba.”
Liễu Vân Khê sửng sốt một chút, nhận lấy đĩa, “Vâng, được.”
Liễu Vân Khê bưng cháotổ yến đi ra khỏi phòng bếp, hỏi mấy người giúp việc mới tìm được đường lên tầng 3.
Đây là cô lần đầu tiên cô tới nhà kẻ có tiền, trong lòng không phải không rung động, Yến kinh tấc đất tấc vàng, trang viên này lại rất lớn, giá trị phải bao nhiêu đây.
Đi tới cửa, cô đưa tay gõ cửa một cái.
Một giọng nữ thiếu kiên nhẫn từ trong phòng truyền đến: “Vào đi!”
Liễu Vân Khê dừng một chút, chủ nhân của thanh âm này hoặc là tính tình không tốt, hoặc là đang nổi giận.
Hi vọng cô không xui xẻo đến mức bị cô ta chú ý.
Cô đẩy cửa vào phòng, cả phòng đều là một màu hồng, xa hoa lại mộng ảo.
Liễu Vân Khê nhìn không chớp mắt, cúi đầu, đem khay buông xuống, lúc chuẩn bị quay người rời đi thì Vạn Lê Như hai tay ôm ngực đi tới, một mặt lạnh lùng: “Cô là mới tới?”
“.
.
.
Vâng.” Liễu Vân Khê nghĩ thầm, vận khí hôm nay của cô sao lại không tốt như vậy.
Vạn Lê Như thấy cô cúi đầu, hỏa khí lớn hơn, “Cô, ngẩng đầu lên, làm sao, xấu xí quá nên không dám để người khác nhìn sao?”
Liễu Vân Khê tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng lại không thể không ngẩng đầu lên, “Tiểu thư, tôi còn có chuyện, nếu như ngài không có gì dặn dò, tôi liền đi trước.”
Khi Vạn Lê Như nhìn đến gương mặt này của Liễu Vân Khê thì liền sửng sốt một chút, cô ta cảm thấy mình đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải, cô ta đứng sững không phản ứng một lúc lâu.
Sau khi Liễu Vân Khê rời khỏi phòng, cô ta đột nhiên nhớ tới người giúp việc mới này hình như có chút giống Đồng Vũ Vụ? !
Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ to gan.
Vì thân phận hạn chế, cô ta không thể gây khó xử cho Đồng Vũ Vụ, chẳng lẽ không thể chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến cho Đồng Vũ Vụ không thoải mái sao?
Nghĩ đến đây, Vạn Lê Như trở lại trước bàn trang điểm, cầm lấy dây chuyền kim cương đặt bên trong hộp trang sức đi tới trước cửa sổ, tiện tay đem dây chuyền vứt ra ngoài.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là 2 chương hợp nhất = =
Nói một chút ngày mai đổi mới, ngày mai canh ba, muốn bên trên kẹp, thời gian đổi mới liền không xác định, bất quá nhất định sẽ canh ba, trễ nhất trễ nhất cũng sẽ ở khoảng mười một giờ đêm bắt đầu đổi mới ~.