Đọc truyện Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi – Chương 34
Lãnh Nguyệt hơn 4 năm ở nước ngoài, cô tốt nghiệp trường Parsons School of Design. Sau đó lại học thêm một khóa hóa trang và tạo hình ở Cinema Makeup School. Sau đó cô tự mình lập ra AE, thương hiệu nổi tiếng.
Trên đời này tất cả mọi chuyện xảy ra đều do duyên phận. Lãnh Nguyệt không nghĩ mình sẽ gặp lại Âu Dương Kiệt trong ngày thứ 2 về nước. Mà bây giờ cô lại nhìn thấy anh mặc một bộ vest xanh navy. 5 năm không gặp, sở thích của anh vẫn không thay đổi, vest xanh navy, vẫn là rượu XO.
Anh cầm ly rượu thong thả đi đến bên Lãnh Nguyệt. Âu Dương Kiệt nở nụ cười quyến rũ.
“Chào cô, tôi là Âu Dương Kiệt. Không biết tôi có cơ hội mời cô một ly rượu không” – Âu Dương Kiệt nói. Anh thuộc dạng có nhiều bạn gái, thay như thay áo. Có thể nói từ trước đến giờ trừ Lãnh Nguyệt ra anh chưa từng yêu ai.
“Tất nhiên, Tôi là Anna Lãnh Nguyệt. Anh có thể gọi tôi là Anna.” – Lãnh Nguyệt uống một ngụm baileys. Cô không thích uống rượu nên đã chọn loại rượu sữa này.
“Anna Lãnh Nguyệt? Cái tên cũng rất hay!” – Cái tên này rất quen. Âu Dương Kiệt nhìn cô, trong lòng lại có cảm giác đau đớn đến kỳ lạ. Anh muốn nắm lấy tay cô, lại bị bàn tay nhỏ nhắn của Kỳ Vân gạt ra.
“Không được nắm tay đâu, sẽ có có em bé!”
“Khụ…” – Lãnh Nguyệt sặc rượu. Âu Dương Kiệt cũng muốn bật cười. Cô nhìn con lại tiếp tục nói: “Ai nói với con như vậy?”
“Anh Hạo Hạo nói đó.” – Kỳ Vân ngây thơ khai thật. Lãnh Nguyệt đen mặt nhìn Hạo Hạo.
“Hạo Hạo!!!” – Hạo Hạo nghe thấy, nuốt nước bọt rồi quay lưng bỏ chạy. Lãnh Nguyệt ngồi xuống đối diện con.
“Con bé ngốc này. Anh Hạo Hạo nói sai rồi. Nắm tay sẽ không có em bé đâu.” – Cô buồn cười nhìn con.
“Vậy phải làm sao mới có em bé vậy mami?” – Kỳ Vân hiếu kỳ hỏi.
“Cái này… Bé con, sau này con sẽ hiểu.” – Lãnh Nguyệt ký nhẹ đầu cô bé, mỉm cười.
“Con gái nuôi của cô à? Tôi thấy nó gọi cô là mami.” – Âu Dương Kiệt nhiều lần gặp qua cô con út nhà họ Lâm. Anh đặc biệt yêu thích cô bé này.
“Cứ xem như là vậy đi.” – Lãnh Nguyệt hôn nhẹ lên tóc cô bé.
_______________________________________
Lãnh Nguyệt ổn định lại tâm trạng, sau đó lại cùng Kỳ Vân ra sân vườn. Cô trong vườn cùng con. Không khí trái ngược với sự ồn ào của bữa tiệc, ở đây lại yên tĩnh hơn.
“Kỳ Vân, con có trách mami không?” – Lãnh Nguyệt ngồi trên một bàn ghế gỗ lạnh lẽo.
“Tại sao con phải trách mami?”
“Mami sinh ra con lại không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Mami không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh.” – Kỳ Vân ôm lấy cô. Đêm nào ngủ cùng mami. Mami đều ôm cô bé vào lòng cũng khóc thật lâu, luôn nói xin lỗi cô bé. Bé không muốn mami buồn, cũng không muốn mami thấy có lỗi. Bé thương mami, thương nhiều lắm.
“Con không trách mami. Con yêu mami.”
“Kỳ Vân, cảm ơn con.” – Lãnh Nguyệt khóc. Kỳ Vân lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Mami không được khóc nhè. Khóc nhè xấu lắm. Mami phải cười lên. Nào, cười cho con xem đi.” – Lãnh Nguyệt nghe con nói, cố nở nụ cười.
“Mami giỏi quá! Bạn nào giỏi sẽ được cô giáo cho kẹo. Để khi đi học con xin cô giáo cho mami kẹo nha.” – Kỳ Vân nói.
“Không cần.” – Lãnh Nguyệt xoa xoa đầu con. Cô không để ý đến bóng dáng người đàn ông mặc âu phục xanh navy đứng trong góc tối nhìn cô.
_______________________________________
Nhân vật chính của buổi tiệc bây giờ mới xuất hiện. Jacson và Angeline bước vào bữa tiệc. Jacson có một đứa con trai 14 tuổi, Harry Williams. Cậu đang cùng cha mẹ đi vào.
“Nè Đường Đường, nhìn thấy anh Harry không?” – Hạo Hạo chỉ về phía Harry. Cậu nháy mắt với hai đứa nhỏ trong đám đông. Harry, Hạo Hạo, Đường Đường và cả Kỳ Vân có tình cảm anh em cực kỳ tốt. Giống như Lâm Phong và Jacson vậy.
Mọi người đều tập trung về phía Jacson để thiết lập mối quan hệ.
Harry, Đường Đường, Hạo Hạo và Kỳ Vân lập “hội nghị bàn tròn”.
Hàn Tiểu Du cùng Lâm Phong ân ân ái ái trước mặt bàn dân thiên hạ.
Lãnh Nguyệt cô đơn đứng một góc nhìn mọi người.
“Có phải cô có tâm sự phải không?” – Âu Dương Kiệt hỏi. Anh cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến cô gái này như vậy. Chỉ là khi nảy thấy cô khóc, tim anh như có ai bóp chặt lại. Dù biết đứa bé đó là con của cô, nhưng anh lại không hề ghét con bé.
“Không có. Anh không đi cùng với vợ sao?”
“Vợ? Tôi còn chưa kết hôn lấy đâu ra vợ.”
Lãnh Nguyệt lại im lặng, Âu Dương Kiệt cũng lặng lẽ đứng kế bên. Trí óc có thể quên đi một người, tim lại luôn có hình bóng của người đó. Âu Dương Kiệt lại xuất hiện ra cảm giác muốn yêu thương cô gái này, cô gái này khiến anh có cảm giác quen thuộc không thể nói nên lời.
Lãnh Nguyệt cô chỉ là hoa bồ công anh, ngốc nghếch, trao trọn trái tim của mình cho gió, nhưng còn lại chỉ là trái tim đầy rẫy vết thương, đau đớn cõi lòng.
_______________________________________
Bồ Công Anh ngát hương những cánh hoa hòa trong gió
Mang tâm sự của em gửi đến anh nơi trời xa ấy
Rồi bao năm tháng trôi hi vọng tan vỡ cánh hoa bay
Một đôi mắt ướt mi tan vào gió mây
(Bồ công anh trong gió – Ngọc My)