Đọc truyện Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi – Chương 31
Mùa xuân năm 2021.
Một thiên sứ trào đời.
Cô bé có một cái tên rất hay, Kỳ Vân.
Cô bé đến thế giới này để đem lại màu sắc cho cuộc sống mẹ của nó.
Kỳ Vân được mang họ Lâm. Lâm Kỳ Vân, trên danh nghĩa là đứa con thứ 3 của Lâm Phong và Hàn Tiểu Du.
Nhưng không một ai biết, đứa bé lại chảy trong người dòng máu của nhà Âu Dương. Đặc biệt chính là đôi mắt màu hổ phách giống hệt Âu Dương Kiệt.
_______________________________________
Hành trình giành em bé của cặp song sinh long phụng.
“Em bé dễ thương quá. Sau này con lớn lên sẽ cưới em bé là vợ.” – Hạo Hạo xoa má Kỳ Vận. Ba người lớn nhìn nhau bật cười.
“Không được, em bé là của em, anh không được giành.” – Đường Đường hất tay anh ra, hung hãn nói.
“Em bé sau này sẽ là vợ của anh.”
“Làm vợ của em.”
“Nhưng em là con gái.”
“Tình yêu đồng giới không bị pháp luật ngăn cấm.”
“Em bé của anh.”
“Em bé là của em.”
“Của anh”
“Của em”
Hai đứa nhỏ đành phải im lặng lườm lườm nhau.
5p sau.
“Em giận anh hả? Anh xin lỗi, anh nhường em bé lại cho em đó.” – Hạo Hạo đang vuốt đầu Đường Đường.
“Ứ thèm cưới em bé nữa đâu. Anh không được nghỉ chơi với em đâu nhé.” – Đường Đường tròn xoe mắt nhìn anh trai.
Hai đứa nhỏ 5p trước vì em bé mà cãi nhau, 5p sau lại dắt tay nhau đi ra vườn chơi. Ủa, vậy mấy bé lãng quên em bé nhanh như thế à?
_______________________________________
Hàn Tiểu Du giật mình giữa đêm. Cô nhìn sang người đàn ông nằm bên cạnh mình. Cô đưa tay vuốt vuốt mặt anh. Anh tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn cô.
“Làm anh tỉnh giấc à?” – Hàn Tiểu Du hỏi. Lâm Phong kéo cô vào lòng, tham lam hít hương thơm chỉ có ở cô.
“Vợ, em không ngủ được sao? Hay mơ thấy ác mộng?”
“Bị giật mình thôi. Nhanh thật nhỉ! Chúng ta quen biết nhau 20 năm. Kết hôn đã 7 năm. Còn có ba đứa con dễ thương xinh xắn.” – Hàn Tiểu Du nói. Lâm Phong mỉm cười hôn lên môi cô một cái.
“Chỉ mới 20 năm thôi. Anh muốn ở cùng em đời đời kiếp kiếp.” – Hàn Tiểu Du như ăn phải mật ong, ngọt ngào mỉm cười.
“Ông xã, anh là người tốt nhất trên đời.” – Cô nũng nịu đưa tay ôm lấy anh.
“Ừ, bà xã nói chí phải.” – Lâm Phong mơ màng nói, lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
“Phong, em yêu anh.” – Cô nhẹ nhàng hô lên trán anh, yên ổn đi vào giấc ngủ.
_______________________________________
“Em muốn đi du học ở Pari thật à?” – Hàn Tiểu Du ngồi trên phòng khách cùng với Lãnh Nguyệt.
“Em muốn tiếp tục học thiết kế. Đợi kinh tế em đủ ổn định mới có thể chăm sóc cho Kỳ Vân.” – Lãnh Nguyệt nói.
“Chuyện của em chị không có quyền can thiệp. Nhưng còn Kỳ Vân, em đến đó sẽ chăm sóc tốt cho con bé sao?”
“Em không biết…”
“Hay em để Kỳ Vân ở lại đây. Mỗi tháng chị sẽ đưa con bé qua Paris thăm em.”
“Nhưng… Em sẽ rất nhớ con bé…”
“Đúng là rất khó khăn.” – Hàn Tiểu Du nhìn đứa bé trong nôi đang ngủ. Cô bé lớn lên sẽ rất xinh đẹp.
_______________________________________
“Mẹ nuôi, con với anh Hạo sẽ nhớ mẹ nuôi lắm.” – Đường Đường khóc nở ôm lấy Lãnh Nguyệt.
“Mẹ nuôi đi mạnh khỏe. Con sẽ qua thăm mẹ nuôi.” – Hạo Hạo dù không khóc cũng buồn bã ôm lấy cô.
“Hạo Hạo, Đường Đường, sau này mẹ nuôi đi rồi. Con phải thay mẹ nuôi chăm sóc cho Kỳ Vân có được không?” – Lãnh Nguyệt mỉm cười nói. Hai đứa nhỏ kiên định gật đầu.
“Cảm ơn hai con.” – Lãnh Nguyệt mắt đỏ hoe. Hàn Tiểu Du đưa Kỳ Vân cho cô, cô ôm lấy cô bé nhẹ nhàng hôn lên mắt, lên mũi, hai má tròn tròn, cái miệng xinh xinh thơm mùi sữa.
Cuối năm 2021. Thành phố S mưa rơi.
_______________________________________
“Ông xã này, em mới phát hiện em rất rất hạnh phúc. Em hạnh phúc hơn Lãnh Nguyệt nhiều. Có được anh đúng là may mắn.” – Hàn Tiểu Du nói.
“Không phải, là anh có được em mới may mắn. Em mới chính là người đem lại ánh sáng cho anh.” – Lâm Phong ôm lấy vợ. Đời này kiếp này có được Hàn Tiểu Du là may mắn lớn nhất cuộc đời anh.
“Anh dẻo miệng quá ha. Có phải đã nói như vậy với rất nhiều cô gái khác không?”
“Vợ, tha mạng. Anh thề anh không có ~ Bà xã là number one. Kiếp này kiếp sau kiếp sau nữa chỉ có một mình bà xã đại nhân thôi.” – Lâm Phong như chú cún dễ thương làm nũng. Hàn Tiểu Du vừa hạnh phúc lại vừa buồn cười.
“Nếu để cho đàn em của anh nhìn thấy sẽ sợ hãi như thế nào?” – Hàn Tiểu Du nói.
“Em nghĩ 7 năm qua họ nhìn chúng ta chưa quen à? Vợ tui tui thương, mắc mớ gì ngại.” – Lâm Phong bế cô lên kiểu công chúa.
“Á… Nè… Anh làm gì vậy?”
“Làm những chuyện không thích hợp cho trẻ con.” – Anh cười tà mị bế cô vào phòng.
Rầm… Tiếng cửa vang lên, tội nghiệp bé cửa.
Ở trong góc tối, hai đứa bé đang đứng nhìn nhau.
“Đôi lúc có cảm giác bị bỏ rơi.” – Đường Đường ôm lấy tim có vẻ đau lòng.
“Chúng ta có nên đem em bé cùng bỏ trốn không?”