Đọc truyện Chồng À, Biến Cho Khuất Mắt Tôi – Chương 25
“Ba.” – Lâm Hải Đường chạy đến chỗ Lâm Phong. Anh cưng chiều bế cô bé lên. Hoàng Thiên Bảo nhìn thấy liền bật cười.
“Lâm tổng, tôi không ngờ anh lại có thể coi con của tôi thành con mình! Anh không sợ tài sản nhà họ Lâm sẽ bị truyền cho người ngoài sao?”
“Người ngoài? Ở đây ai mới là người ngoài, không lẽ anh không rõ sao?” – Lâm Phong thờ ơ hỏi. Anh đặt Đường Đường ngồi lên vai. Một tay nắm tay Hạo Hạo, một tay nắm tay Hàn Tiểu Du đi ngang qua Hoàng Thiên Bảo. Anh ta nhìn theo bóng lưng cả nhà bốn người, khóe miệng bất giác nở nụ cười tự giễu. Hai đứa nhỏ này quả thật rất dễ thương, rất giống mẹ. Hoàng Thiên Bảo quay lưng bỏ đi.
_______________________________________
Cô nhóc nhà họ Lâm mấy ngày nay bị cảm. Chỉ nằm ở trong nhà dưỡng bệnh.
“Đường Đường, con còn cảm thấy không khỏe ở đâu không?” – Lâm Phong chuẩn bị đi làm. Ghé sang nhìn con gái một chút.
“Con khỏe rồi. Con không sao đâu.” – Đường Đường mỉm cười, sau đó lon ton đi ra ngoài. Lâm Phong nhìn con mỉm cười, ra khỏi nhà đi làm. Hàn Tiểu Du vừa mới ra ngoài đi chợ.
Hai bé từ nhỏ đã được ba rèn luyện tính tự lập, huống hồ chi khu Phúc An nổi tiếng an toàn, cũng sẽ không có trộm cướp gì.
Hai anh em cùng ngồi trên ghế xem phim. Cô bé ho vài tiếng, sắc mặt của Đường Đường ngày càng kém, cô bé ôm lấy ngực mình.
“Đường Đường, em làm sao vậy?” – Hạo Hạo vỗ vỗ lưng em.
“Anh Hạo Hạo, chỗ này… Chỗ này đột nhiên đau lắm…” – Đường Đường chủ vào ngực mình đau đớn nói.
Hạo Hạo luống cuống, cầm lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ. Không ai bắt máy. Lại gọi đến cho ba.
Lâm Phong đang họp, thường rất ghét ai cắt ngang cuộc họp. Chỉ duy nhất trừ Hàn Tiểu Du, và con.
“Hạo Hạo, có chuyện gì?”
“Ba, Đường Đường bị đau. Hình như em đau lắm.” – Hạo Hạo run rẩy nói. Lâm Phong nghe thấy liền kinh sợ.
“Làm sao? Ba trở về liền. Hạo Hạo gọi xe cấp cứu đi.” – Lâm Phong lập tức đứng dậy rời khỏi phòng. Anh lái với một tốc độ kinh khủng trở về nhà.
_______________________________________
Phòng xét nghiệm.
Hàn Tiểu Du đang đứng ngồi không yên ở bên ngoài. Lâm Phong ngồi trên ghế chờ đợi. Hạo Hạo chỉ đứng nhìn ra trước cửa phòng. Bình thường Đường Đường rất hay bị cảm. Nhưng lần này lại cảm rất lâu. Lần này lại bị nặng như vậy. Bác sĩ Mạnh bước ra. Ông cầm trên tay tờ bệnh án.
“Bác sĩ Mạnh, con gái của tôi bị sao vậy” – Lâm Phong hỏi.
“Đã có kết quả xét nghiệm rồi, Lâm Hải Đường bị bệnh phổi kém phát triển bẩm sinh. Hơn nữa tình hình hiện giờ rất nghiêm trọng.”
“Cái gì? Sao có thể như vậy? Không phải chỉ là bị cảm thôi sao?”
“Là vì bệnh phổi kém phát triển bẩm sinh triệu chính ban đầu không rõ ràng. Cho nên bình thường sẽ khó phát hiện. Nhưng mà tình hình của bé rất nghiêm trọng, phải phần thuật ghép phổi mới có thể sống.” – Bác sĩ Mạnh chậm rãi nói.
Ghép phổi? Con gái của họ còn nhỏ như vậy phải ghép phổi? Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, xảy ra bài xích hay nhiễm trùng thì phải làm sao đây?
“Vợ, đừng lo lắng. Anh sẽ điều bác sĩ giỏi nhất chữa bệnh cho Đường Đường. Sẽ không có chuyện gì đâu.”
– Lâm Phong ôm lấy cô.
“Phong, anh nhất định phải cứu con. Nhất định phải cứu con.” – Hàn Tiểu Du lại khóc. Cho dù thế nào con gái của cô.
“Được, anh hứa.”
_______________________________________
“Nè, mấy người làm gì vậy?” – Duy Minh và An Vũ lôi Hoàng Thiên Bảo đến bệnh viện. Lâm Phong và Hàn Tiểu Du cũng đến đó.
“Các người có ý gì? Có tin tôi kiện các người tội bắt cóc không?”
“Đường Đường bị bệnh phổi kém phát triển bẩm sinh, cần được ghép phổi gấp. Nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng.” – Lâm Phong nhìn anh ta.
“Cái gì? Đường Đường làm sao?” – Hoàng Thiên Bảo giật mình hỏi lại.
“Cậu là ba ruột của Đường Đường, nó cần cậu hiến phổi.”
“Nhưng mà…” – Hoàng Thiên Bảo nói một nữa rồi ngừng, anh ta suy nghĩ đến điều gì đó, tiếp tục nói: “Đường Đường thay phổi thì có liên quan gì đến tôi?”
Hàn Tiểu Du tán cho anh ta một bạt tai.
“Đường Đường là con ruột của anh, chẳng lẽ anh thấy chết lại không cứu?” – Hàn Tiểu Du giận dữ nói.
“Ban đầu là tôi muốn nhận lại Đường Đường và Hạo Hạo, các người không cho tôi nhận. Bây giờ tôi không muốn nữa lại ép tôi nhận.” – Hoàng Thiên Bảo tỏ vẻ khó xử.
“Anh nói đi, làm sao anh mới chịu cứu Đường Đường.” – Hàn Tiểu Du xông đến chổ anh ta.
“Chỉ một điều kiện, cô phải ly hôn với Lâm Phong.”
Ly hôn với Lâm Phong… Làm sao có thể. Lâm Phong nghe thấy liền nhíu mày kéo Hàn Tiểu Du lại. Cô nhìn vào phòng bệnh, nghĩ đến con gái của mình.
“Tôi đồng ý, chỉ cần anh chịu hiến phổi cho Đường Đường.” – Hàn Tiểu Du nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu.
“Không được. Tiểu Du, không được ly hôn!” – Lâm Phong kích động ôm lấy cô.
_______________________________________
************************************