Bạn đang đọc Chốn Hư Vô FULL – Chương 43
Khu vực an toàn chọn thành phố Y.
“Đi thuyền hay là…” Dưa Leo trưng cầu ý kiến của mọi người.
Ngày cả Hồ Lăng còn biết vào những lúc thế này thì đi thuyền sẽ an toàn hơn, nhưng Bạch Minh Hạo vẫn nói: “Đi cầu.”
Dưa Leo nhìn Bạch Minh Hạo một cái, đáp: “Được.”
Khả năng có người đứng chen ở cầu là vô cùng cao, thế mà họ vẫn cứ thế đi qua.
Không ngoài dự đoán, họ gặp ngay một đội đủ người ở đầu cầu, tốn rất nhiều sức để dọn sạch, vừa qua cầu lại đụng phải một đội tập kích.
Cho dù là đội có giỏi hơn đi chăng nữa nhưng bị dập liên tiếp mấy bận như vậy cũng chịu không nổi, cây cầu này cũng làm Dưa Leo chết một lần.
Lúc Dưa Leo chết có nói: “Không sao không sao, anh Đông Bạch gia hai người cố lên, lấy top trước đi đã.”
Thế mà Bạch Minh Hạo rõ ràng lại đánh theo kiểu khác, cậu cứ gặp ai là lên, nghe tiếng là đánh, vào đến vòng thứ ba, chơi đến nỗi mình chết luôn.
Chỉ còn lại mỗi mình Triệu Lộ Đông.
Mà cả ván còn lại hai mươi bảy người, dự chừng còn đến tám đội thủ.
Hồ Lăng nói nho: “… Hay là anh, bình tĩnh mà đánh?”
Triệu Lộ Đông không nói gì.
Đúng là anh áp dụng cách đánh thủ, dưới sự chỉ điểm của Dưa Leo, gần như là sau đó anh không nổ phát súng nào, cuối cùng dừng chân ở hạng sáu.
Ván này BYG đứng hạng nhất, đội PIM của Hàn Quốc đứng hạng hai, đội Rực lửa hạng 3.
Có điều về bảng xạ kích, FCZ dẫn đầu khá xa.
Cách tính điểm của vòng đấu chính có hơi khác với vòng loại, để tránh các tuyển thủ ôm mình né súng, bên phía ban tổ chức nâng cao điểm số bảng xạ kích, từ ban đầu là mười điểm một người đổi thành mười lăm điểm một người, cộng với điểm của hạng sáu, FCZ tổng cộng là bảy trăm lẻ năm điểm.
BYG hạng nhất tám trăm điểm, tính thêm giết được bảy người, tổng chín trăm lẻ năm điểm.
Dưa Leo nói: “Ván thứ hai chúng ta phải chơi ổn định một chút?”
Bạch Minh Hạo nói: “Không, cứ đánh như vậy.”
Hồ Lăng lén lút liếc nhìn cậu, thần sắc Bạch Minh Hạo bình tĩnh, không có gì khác biệt so với trước đây.
Hồ Lăng có thể cảm nhận được Dưa Leo hi vọng có thể nâng cao điểm hơn một chút, nhưng cậu ấy vẫn không hề phản bác Bạch Minh Hạo.
Ván thứ hai họ vẫn nhảy ở sân bay, lần này số họ không được may cho lắm, chỉ còn mỗi Dưa Leo sống xót, cuối cùng đứng hạng mười, khoảng cách với BYG càng lớn hơn.
Ván thứ ba, ván thứ tư…
Họ cứ mãi nhảy sân bay, ván thứ ba hạng bảy, ván thứ tư tốt hơn một chút, hạng ba.
Mà qua đến ván thứ năm, đường bay hơi lệch, hướng hai giờ đến chín giờ, nhưng FCZ vẫn nhảy sân bay mà không hề chùn chân.
Bình luận viên ngơ cả ra.
Bình luận viên số một: “Đội này đúng là bất khuất thật đó, sát thủ sân bay nhỉ.”
Bình luận viên số hai: “Có điều đánh như vậy có phải là hơi mạo hiểm không? Người xem thì thấy đã đó, nhưng đối với thành tích mà nói, tôi cảm thấy vẫn nên phân tích đường bay cẩn thận rồi chọn nơi nhảy thì sẽ tốt hơn.”
Bình luận viên số một: “Có lẽ là vì không phải là đội chuyên nghiệp nhỉ, họ đến đây không đơn thuần là muốn lấy top, chắc là còn có mục đích nào khác.”
Bình luận viên số hai hơ một tiếng, nói như thể không sợ gây chuyện: “Vậy có phải là có suy nghĩ như vậy… thì cứ nói rõ với đội khác đi, đội tôi vĩnh viễn nhảy ở sân bay, nếu như muốn thì cứ đến, như vậy là xong chuyện rồi?”
Bình luận viên số một hihi vài tiếng: “Như thế thì chẳng rõ quá rồi.”
Ván thứ năm đến lượt FCZ may mắn rồi, vòng cuối cùng là ở sân bay, cơ bản họ chẳng đổi vị trí mấy, chiếm hai tầng lầu, lấy được top một mà chẳng tốn sức gì.
Kết quả của năm ván, BYG hai ván top một, hai ván top ba, một ván hạng sáu, tổng điểm là ba nghìn sáu trăm, xếp hạng nhất.
Tổng điểm của PM là ba nghìn ba trăm sáu mươi xếp hạng ba, mà FCZ… mặc dù xếp hạng không mấy cao, nhưng tính cả năm ván, thành tích xạ kích luôn ổn định ở hạng nhất, thêm cả thành công hạng nhất ở ván cuối, thế mà tổng điểm lên đến ba nghìn bốn trăm mười, thẳng lên top hai.
Cũng rất là ly kỳ.
Ngày thi đấu thứ nhất kết thúc, FCZ bị kéo đi phỏng vấn đầu tiên.
Ba người kia rất không giữ mặt mũi cho người ta, đẩy một mình Hồ Lăng cho phóng viên, đi về khách sạn trước.
Hồ Lăng hết cách đành tiếp nhận phỏng vấn, các câu hỏi hôm nay khá là phong phú…
Phóng viên: “Cuộc thi hôm nay ai là người chỉ huy?”
Hồ Lăng: “Đều có hết, chủ yếu là Tiểu Dưa Leo.”
Phóng viên: “Vậy hôm nay FCZ nhảy sân bay cả năm ván, đều do Tiểu Dưa Leo quyết định hả?”
Hồ Lăng biết lần này đến tham gia thi đấu, Dưa Leo là vai chính duy nhất, nhưng cô không thể xác định câu hỏi tiếp theo của phóng viên có bẫ hay không, cho nên trả lời một cách bảo thủ: “Có ý kiến của cậu ấy, nhưng cuối cùng vẫn do mọi người thống nhất ý kiến.”
Phóng viên: “Ngày mai vẫn kiên trì nhảy sân bay chứ?”
Hồ Lăng: “Cũng có thể.”
Phóng viên: “Có ngại tiết lộ không, những đội muốn so tài, thì cứ đến gặp nhau ở sân bay?”
Hồ Lăng nói một cách bình tĩnh: “Đến đi.”
Cô nói câu này với giọng không cao, nhưng vô cùng có sức, hôm nay cô coi như đã hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa của thành ngữ “cáo mượn oai hùm” rồi.
Ở cổng địa điểm thi.
Vốn dĩ ban tổ chức muốn bắt Dưa Leo lại phỏng vấn, nhưng bị Triệu Lộ Đông ngăn lại rồi, anh kéo tay Dưa Leo đi thẳng ra khỏi địa điểm thi, chặn một chiếc xe rồi đẩy cậu lên.
“Cậu về trước đi.”
“Anh không về à? Anh muốn đợi chị Lăng hả?”
Triệu Lộ Đông ừm một tiếng, nói: “Cậu về trước đi, gọi điện thoại báo với Huyên Tử chút, đợi chút về hết rồi cùng nhau đi ăn.”
Dưa Leo cười nói: “Được ạ được ạ.”
Đóng cửa xe, Triệu Lộ Đông nhìn theo xe rời đi, châm một điếu thuốc.
“Cho em một điếu.”
Triệu Lộ Đông quay đầu, Bạch Minh Hạo cười móc móc ngón tay, Triệu Lộ Đông quăng thuốc cho cậu, cậu chụp trên không.
Mặt trời sắp lặn rồi, đường chân trời đỏ rực.
“Lão Bạch.”
“Hửm?”
Triệu Lộ Đông hút được nữa điếu, nói giọng nhàn nhạt: “Chuyện gì thế?”
Hình như Bạch Minh Hạo không hiểu, cười nói: “Chuyện gì thế cái gì?”
Triệu Lộ Đông không trả lời.
Im lặng một chốc, Bạch Minh Hạo nói: “Kết quả như vậy không phải tốt lắm hả.”
Triệu Lộ Đông: “Đó là do Dưa Leo cố hết sức để đánh đó, cậu muốn kết quả như vậy à?” Anh không hèm hút thuốc nữa, quay sang nhìn Bạch Minh Hạo, “Khi nào thì đầu óc của cậu mới có thể suy nghĩ đơn giản một chút?”
Bạch Minh Hạo nhếch nhếch môi, cúi mắt.
Giọng điệu Triệu Lộ Đông trở nên nặng nề hơn một chút.
“Lão Bạch, lần này chúng ta chỉ đến tham gia một cuộc thi thôi được không? Chỉ đơn thuần là báo thù giúp Dưa Leo thôi, cho thằng bé vui vẻ một lần được không?”
Bạch Minh Hạo nhìn chằm chằm xuống đất, mặt mày thờ ơ, cuối cùng cậu quăng điếu thuốc xuống đất, dập lửa, nói nhỏ: “Em chỉ muốn nâng cao mức độ chú ý dành cho đội mình chút thôi.”
Triệu Lộ Đông: “Sau đó thì sao? Sau khi tăng cao thì cậu muốn làm gì?”
Bạch Minh Hạo ngước mắt, khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Em đồng ý với anh khi đụng BYG, em tuyệt đối sẽ không gây rối, điểm tổng cuối cùng của chúng ta chắc chắn sẽ cao hơn họ, thế đã được chưa? Không phải mục đích của chúng ta khi đến đây chỉ vậy à.
Còn về những việc khác…” Cậu cười cười với anh, “Làm phiền anh nhắm một mắt mở một mắt đi, em có chuyện của em.”
Triệu Lộ Đông nhíu chặt mày, muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu…
“Này! Bạch gia….!”
Hồ Lăng vừa mới phỏng vấn xong, thì thấy Triệu Lộ Đông và Bạch Minh Hạo đứng ở bên đường.
Cô chạy qua, Bạch Minh Hạo cười nói: “Phỏng vấn xong rồi?”
Hồ Lăng: “Đúng thế.”
Bạch Minh Hạo gật đầu, nói: “Đi thôi, đi ăn nào.”
“Dưa Leo đâu?”
“Cậu ấy về trước rồi.”
Bạch Minh Hạo đi gọi xe, Hồ Lăng đi đến cạnh Triệu Lộ Đông, khuỷu tay thúc anh, híp mắt cười.
“Cố ý đợi tôi đó à?”
Đầu óc Triệu Lộ Đông toàn là chuyện của Bạch Minh Hạo, có hơi phiền não, không lên tiếng trả lời.
Hồ Lăng nhíu mày: “Làm sao đó?”
Triệu Lộ Đông không nói gì, đi ra ngoài, Hồ Lăng nhìn bóng lưng âm u của anh, tự nói: “Đúng là kỳ lạ…”
Mặc dù Triệu Lộ Đông ra lệnh trước khi kết thúc thi đấu kông cho phép xem bình luận trên phương tiện truyền thông, nhưng có thể quản lý được cái tay của mình thì không phải là Hồ Lăng rồi.
Lúc ăn cơm Hồ Lăng đã lén lút tìm tin tức liên quan đến cuộc thi.
Những tin tức như thế này đều xếp theo thứ tự theo lượt hot được truy cập, xếp thứ nhất là bài phỏng vấn với chủ đề: “KIS mời tham gia thi đấu chính thức, gái xinh dẫn đội lên tiếng, chỉ nhảy sân bay, không phục cứ đến.”
Hồ Lăng bấm vào bài, không biết xấu hổ mà cảm thấy ảnh của mình quá là đẹp.
Trong bài viết có tầm mười tấm ảnh, trừ BYG và hai đội nước ngoài, tỉ lệ chiếm đóng của cô khá là cao.
Kỹ thuật của người thợ ảnh này khá ổn, chụp cô cứ như là người mẫu vậy, tìm góc rất tốt, ánh sáng cũng tốt.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là do người đẹp.
Hồ Lăng tải mấy tấm ảnh về, sau đó gấp gáp lướt mục bình luận.
Không ngoài dự đoán, phần nhiều là bình luận khen vẻ đẹp của cô, Hồ Lăng hết sức vừa ý, lòng hư vinh bùng nổ, không thể khống chế khóe miệng sắp cất cánh của mình.
“Cô làm gì đó?”
Hồ Lăng ngước mắt, Triệu Lộ Đông ngồi phía đối diện đang nhìn cô.
“Chắc cô không có lướt tin tức về cuộc thi đâu nhỉ?”
“Không mà.”
Hồ Lăng nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, cúi đầu tiếp tục lướt tin.
Trừ mấy tên mê gái ra, mục bình luận chủ yếu chia thành hai phe, một bên sức mạnh ngập trời, mãnh liệt yêu cầu ngày mai BYG nhảy sân bay, là đàn ông thì dùng thực lực để trả lời.
Một nhóm khác là fan Bki, dựa vào đâu mà mấy người kêu nhảy đâu thì nhảy đó, mỗi đội đều có cách chơi riêng, bây giờ BYG đang top 1 mà không thấy à?
Lướt đến trang tin thứ hai “Bki tỏ vẻ một việc đều ưu tiên cho đội, nhưng đội trưởng BYG ý muốn ngày mai sẽ nhảy sân bay.”
Đây là một bài phỏng vấn BYG, MC hỏi họ nhận xét thế nào về việc FCZ tuyên ngôn sân bay.
Bki trả lời khá là chính thức, ý là sẽ không vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đến thành tích cả đội, nhưng đội trưởng BYG ra chiều như là thiếu niên thẳng thắn, nói nếu như người ta đã có ý như vậy, vậy thì nhất định phải đến xem thử.
Phóng viên tỏ ý mỏi mắt chờ mong.
Hồ Lăng cười lạnh một tiếng tắt web, đi dạo web bài viết, trên đó cũng đang thảo luận cuộc thi lần này, tiêu điểm của mọi người là đang tranh cãi xem thực lực của BYG và FCZ ai mạnh hơn.
Hồ Lăng ngạc nhiên phát hiện, trong bài đăng hot nhất đó, thế mà số người cảm thấy họ mạnh hơn lại chiếm đa số, mọi người nói có bằng có chứng…
Nếu như không có chuyện này, một đội ở tiệm net vốn không có gan tham gia cuộc thi offline, huống hồ chi họ còn dắt theo một em gái, chẳng khác nào đi du lịch mùa hè.
Hơn nữa họ luôn luôn nhảy sân bay, nhảy sân bay thì cũng thôi đi, xếp hạng top mười, mà cuối hết thảy thì lại dựa vào xạ kích để xếp top hai.
Một anh trai ủng hộ tuyệt đối FCZ: “Trừ cái đam fan não tàn mắt mù của Bki ra, là người bình thường đều biết trình độ của FCZ cao hơn BYG.”
Nhưng cũng có người không đồng ý, nói hai đội vẫn chưa giao đấu, ai cũng chẳng biết, đừng có mà ăn may giết được mấy người thì cho rằng mình là vô địch.
Hai bên cãi qua cãi lại, cuối cùng triển khai trận chiến chửi nhau kịch liệt.
Trước đây Hồ Lăng chẳng ngờ chỉ là một cuộc thi về game mà thôi, họ chỉ là đội nhỏ vô danh mà thôi, thế mà có thể dẫn đến số lượng đề tài lớn như vậy, đúng là mật mã lưu lượng của cuộc thi lần này.
Bài đăng ghim trên weibo của Dưa Leo “Mỗi ngày giết một lần, hạnh phúc mãi về sau” đã có hơn năm mươi ngàn lượt bình luận, ngoại trừ fan Bki cống hiến ngày đêm ra, cũng xuất hiện rất nhiều người xem thi đấu nên ghé lên tiếng ủng hộ cậu.
Trong đó có một bình luận nhiệt lượt like nhất là “Cậu nhất định phải giành quán quân, đánh vỡ mặt cái tên mưu cầu danh lợi!”
Sau cùng là Hồ Lăng đi do thám đại bản doanh của bên địch, web bài đăng của Bki.
Trên đó thì rặt chỉ nói về Bki, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra một hai bài đăng có nội dung “không hài hòa”, ví dụ như mấy bài kiêu “Cái khác thì khoan không nói, cuộc thi hôm nay ít nhất có thể chứng minh trước đó Dưa Leo không hack nhỉ?”, không đợi Hồ Lăng bấm vào thì đã bị xóa trong giây lát.
Cô load lại lần nữa, thì thấy một bài đăng mới:
“Cái tên Tiểu Dưa Leo muốn nổi tiếng đến điên rồi, tìm đâu ra cái thứ đĩ điếm đến thi vậy?”
Hồ Lăng xếch mắt, nhấp vào bài.
Chủ bài viết là hội viên cấp siêu cao, khung avatar hoa hòe hoa hoẹt, ID là “Miami xinh đẹp.”
Hồ Lăng cắn răng đọc những phát ngôn của cô ta.
“Chúng tôi muốn xem thi đấu thôi được không?”
“Ban tổ chức bị điên rồi hả? Tìm đâu cái đám không có trình độ vậy?”
“Làm ô nhiễm địa điểm thi mất rồi!”
Phía dưới có người hùa theo…
“Thế đó, chuyện này khiến cho những tuyển thủ nghiêm túc thi đấu nghĩ thế nào?”
Bình luận hùa tiếp thoe…
“Trình độ của cái con đỏ khiến tôi xem mà bật cười luôn đó? Đúng là làm cho mấy chị gái biết chơi game mất mặt mà.”
Chủ bài đăng trả lời…
“Đúng thế, mấy chị em vẫn đang chơi wor đây, nhìn không nổi mấy con chỉ biết dựa hơi đó, mệt tim.”
Hồ Lăng giận dữ gõ chữ trả lời…
“Cô rõ ràng chút, không cần người khác dẫn theo và không ai thèm dẫn là hai chuyện khác nhau.
Huống hồ trình độ của cô cao đến đâu? Không xem nổi cái này không nhìn nổi cái kia, có cần đánh một ván thử không?”
Cô gõ mấy giây là xong cứ như đang trút giận vậy, tay chạm đến nút gửi, bỗng nhiên lại dừng lại.
Nếu chửi nhau thật, chắc là phải chiến đến nửa đêm, ngày mai còn phải thi đấu nữa.
“Rốt cuộc là cô đang làm gì?” Triệu Lộ Đông thấy mặt mày Hồ Lăng bừng bừng phẫn nộ, lúc thì đỏ lúc thì đen, cuối cùng không nhịn được giật điện thoại của cô, liếc nhìn một cái, tiếng chửi càng trầm hơn: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi trước khi thi không cho xem mấy cái này! Còn xem?”
Cơn giận của Hồ Lăng còn chưa hạ, vành tai đỏ bừng, không còn hơi sức cãi nhau với Triệu Lộ Đông.
Triệu Lộ Đông lấy điện thoại lướt xuống dưới, bài đăng sau càng nói càng khó nghe, mấy người này ở địa bàn nhà mình không thèm giữ mồm miệng, mắng chửi kiểu gì cũng có.
Triệu Lộ Đông tắt điện thoại, nói: “Nghe tôi đi, đừng có quan tâm mấy chuyện này nữa.”
Hồ Lăng vẫn không nói gì, Triệu Lộ Đông có hơi do dự, không biết có nên an ủi một chút không.
Trước giờ anh không mấy giỏi trong việc xử lý chuyện con gái chửi nhau, khi còn đang suy nghĩ, thì thấy khóe miệng Hồ Lăng hơi cong, từ giận dữ thành nở nụ cười.
“Trả điện thoại cho tôi.”
“Cô muốn đăng cái gì?”
“Không đăng gì hết, tôi nghĩ thông rồi, tính toán với họ chẳng được gì.”
Hồ Lăng nhìn cô hết sức nghi ngờ.
Hồ Lăng rút điện thoại từ tay anh, cười lạnh nói: “Người không đố kỵ thì mình là kẻ tầm thường, lời kẻ tiểu nhân thì phải nghe ngược lại.” Cô nghiêng đầu cười với Dưa Leo, “Dưa Leo, đợi chốc nữa chị sẽ dắt cậu đi đeo bao tay.”
Dưa Leo đang vểnh môi, cố gắng chiến thắng miến dương xỉ*, nghe mà ngơ ngác: “Đeo bao tay làm gì?”
*Miến dương xỉ là miến được làm từ cây dương xỉ, món ăn quen thuộc của Trung Quốc.
Hồ Lăng: “Làm đẹp đó, ngày mai cậu phải phát huy thật tốt mới được.”
Triệu Lộ Đông: “Đừng có làm không có tác dụng, làm xong rồi trơn trượt, chuột cũng không cầm được.”
Dưa Leo liên tục lắc đầu.
“Vậy đừng làm nữa, không cầm được chuột thì không được.”
Hồ Lăng liếc nhìn Triệu Lộ Đông rồi nói với Dưa Leo: “Vậy cậu ăn xong thì về ngủ sớm chút, ngày mai nhất định phải tỉnh táo tinh thần!” Cô nắm chặt nắm đấm, nói giọng kích động: “Bạch gia, Dưa Leo, Triệu Lộ Đông! Chúng ta nhất định phải cố lên!”
Ông chủ Triệu hiếm khi được điểm tên một lần, đứng dậy đi thanh toán..