Đọc truyện Chơi Ngải – Nhân Quả – Chương 6
“Ông…ông muốn gì?” Tôi hoảng sợ lùi lại, tiếng xiềng xích kêu lên loẻng xoẻng.
“Yên tâm. Ta cần gái còn trinh!” Thầy Hoang cười bí hiểm.
Ông ta rút bên hông ra một con dao nhọn hoắt, chuôi dao chạm khắc hoa văn rất cầu kỳ. Tôi vừa trốn vào góc tường vừa khóc, vừa van xin, lại hỏi “Ông muốn làm gì, ông muốn làm gì?”
“Ta cần đôi mắt của trinh nữ, máu của trinh nữ. Mạng của mày ta sẽ ko lấy. Ta sẽ cho mẹ mày, em mày có tiền sống đầy đủ…yên tâm sống ở đây đi…”
“Không, tha cho tôi, tha cho tôi…”
Tôi giãy dụa nhưng càng giãy càng mệt, thầy Hoang nhìn già nhưng rất khoẻ, vả lại tay chân tôi đang bị xích. Thầy Hoang lại rút trong chiếc túi bên người ra một cái bát sứ trắng nõn, ông ta quỳ hẳn xuống, nắm lấy tóc tôi giật ngửa ra sau. Tôi muốn hét lên nhưng trong họng chỉ phát ra những tiếng khàn khàn đau đớn, trong khi thầy Hoang hạ mũi dao nhọn hoắt vào hốc mắt của tôi, khoét, lại khoét. Máu chảy từ hốc mắt vào bát sứ men trắng, hoà vào tiếng khóc, tiếng gào, tiếng rên rỉ của người con gái trẻ!
Tôi bật dậy ôm ngực, sờ lên hai hốc mắt vẫn còn nguyên. Ánh mắt nhạt nhoà. Như một thói quen, tôi nhìn vào màn hình điện thoại: 3h!
Ngoài cửa phòng ngủ hình như có tiếng khóc nỉ non, lại có tiếng gõ cửa khe khẽ…
Cộc cộc! Tiếng gõ cửa vẫn khe khẽ vang vọng, đâu đó có tiếng phụ nữ khóc thê lương.
“Cút đi…đừng đi theo tôi nữa…đừng đi theo tôi nữa. Tôi chẳng làm gì sai, vì sao bà lại ám tôi?” Tôi hét lên, trùm chăn, khóc rấm rức.
Tiếng gõ cửa ngừng lại. Tiếng khóc cũng ngừng lại, chợt có tiếng thở dài đến nao lòng.
Hai hôm sau. Chúng tôi (tôi và mẹ tôi) đi rất nhiều thầy đồng ở Hà Nội xem bói, hỏi dò… Nhưng thầy thì lắc đầu đuổi về, thầy thì nói luyên thuyên rồi bắt chúng tôi chi ra một đống tiền làm lễ… Tôi mệt mỏi, mệt mỏi vì hàng đêm nếu ko bị bóng đè thấy một người phụ nữ tóc dài nằm cạnh, thì sẽ có những giấc mơ kỳ dị đầy máu, hoặc sẽ nghe thấy những tiếng khóc thê lương. Thực sự bọn họ chẳng thể giúp được gì cho tôi, hay giải quyết được con ma đang ám tôi. Chúng tôi gần như tuyệt vọng! Ma, ai mà chẳng sợ. Càng sợ hơn khi hàng đêm con ma đó ghé thăm bạn, ám ảnh bạn, đe doạ bạn.
Sức khoẻ và tinh thần của tôi ngày một đi xuống, tôi hoài nghi mình sẽ chết, chết vì kiệt sức và sợ hãi.
“Cứ như thế này ko được đâu Tâm à. Con sẽ chết mất…” mẹ tôi thổn thức. Tôi nhìn mình trong gương, mấy hôm nay tôi gầy sọp hẳn đi, hai má trũng sâu, hốc mắt thâm quầng, nhìn như người mới ôm dậy, rất đáng sợ. Nêu bạn là tôi, bạn cũng vậy thôi, ăn ko ngon, ngủ ko yên, ám ảnh và ám ảnh, đó là hiện trạng bây giờ của tôi.
“Mẹ…mẹ…” tôi run rẩy bắt lấy tay mẹ tôi “Mẹ nhớ bà cả Vân ko?
“ừ…mẹ nhớ…”
“Ngày tang lễ của dì, bà ta đã nói những lời rất kỳ lạ, mẹ có nhớ ko? Có lẽ bà ta biết chuyện gì đó, căn nguyên của sự việc này. Chúng ta đến gặp bà ấy, hỏi cho ra lẽ!”
Mẹ tôi gật đầu đờ đẫn, khuôn mặt như già nua đi mấy tuổi.
Tôi với mẹ thuê một chiếc xe con từ Hà Nội về thẳng Hạ Long, thành phố biển xinh đẹp, nơi gia đình ông Quảng sinh sống, ông Quảng có với bà Vân 3 đứa con, nghe nói đều tài giỏi, tháo vát, nhưng dù vợ đẹp con khôn cũng chẳng níu được trái tim người đàn ông ấy, khi sống người mà ông ấy quan tâm nhất chính là dì tôi.
Tôi đến căn biệt thự màu trắng địa chỉ nhà ông Quảng, được tìm thấy ở trong một số giấy tờ của dì. Căn nhà có vẻ ảm đạm, lạnh lẽo.
Kính coong!
Tôi ấn chuông, hồi hộp chờ đợi nhưng mãi mà ko có ai ra mở cửa.
Kính coong!
“Cô hỏi ai?” Một bà già đẩy xe hàng rong đi ngang qua.