Chói Mắt

Chương 85


Bạn đang đọc Chói Mắt – Chương 85


Thực ra khoảnh khắc Tình Dã nhìn thấy Phùng Bảo, cô đã phải cảm thấy xấu hổ thay cho cậu ta, vốn dĩ định nói gì đó để xoa dịu tình hình, nhưng không biết có phải do Phùng Bảo bị dọa đến phát khiếp hay không, mà cứ thế cầm theo cặp sách co chân bỏ chạy, chạy rồi?
Tình Dã cũng bị thao tác này của cậu ta làm cho choáng váng, bèn lập tức trừng mắt với Hình Võ: “Anh biết cậu ta vẫn chưa về phải không?”
Hình Võ nhún vai, quay người đi vào, Tình Dã vội đuổi theo đập vào cánh tay anh: “Bớt giả bộ đi cho em, đang yên đang lành hôm nay anh lại chạy đến đây làm gì?”
Anh khẽ cười: “Đến học mà, em không quên rằng anh cũng là người sẽ tham gia kỳ thi đại học đó chứ?”
“Anh có mà đi nướng cái đùi gà thì có, tối nay về anh ngồi học thuộc từ vựng cho em.” [1] 
Giọng nói của Hình Võ vô cùng thoải mái: “Được thôi, có thưởng không?”
Tình Dã càng nghe càng cảm thấy anh đang đào hố chờ mình, bèn nheo mắt nhìn anh chẳng mấy thiện cảm, Hình Võ đột nhiên quay lại, nghiêm túc nói: “Tại sao tự nhiên em lại nhắc đến đùi gà? Muốn ăn hả?”
“…” Nhiều lúc, Tình Dã thực sự khâm phục khả năng đi sâu vào vấn đề của anh, nói vậy mà anh cũng liên tưởng cho được?
Cô siết chặt nắm đấm, nói: “Đứng có làm gián đoạn công việc của em.”
Hình Võ sờ lên mái tóc ngắn ba phân của mình, không hề giấu giếm, cúi xuống nói: “Em đang lo lắng điều gì thế?”
“Lo lắng người khác nói chúng ta suy đồi đạo đức.”
Hình Võ nhàn nhã quay vào văn phòng: “Vậy cũng tại em khi đó nói anh là em trai của em, sao không nghĩ rằng có một ngày em sẽ rơi vào chính cái hố mà mình tự đào chứ?”
“Hình Võ!!!” Cùng với tiếng gầm của Tình Dã, Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên ngồi trong văn phòng cũng phải kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.
Còn hỏi: “Sao thế?”
Hình Võ nhấc ghế ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười đáp: “Tính khí của Giám đốc Tình nhà mấy người có hơi giống bộ dạng ông chủ cũ ở đây nhỉ?”
Tình Dã huých thẳng đầu gối vào anh, Hình Võ còn chẳng buồn nhìn cứ thế đưa khuỷu tay lên đỡ, mọi thứ vô cùng tự nhiên, khiến Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên đều bật cười nhìn họ.
Hổ Mập vừa đi vệ sinh xong thì quay vào, Tình Dã ngoái lại nhìn anh ta, hỏi: “Sao anh cũng chưa về thế?”
Hổ Mập ngốc nghếch nói: “Xem, xem xem còn gì cần, cần giúp không?”
Vì vậy, mọi người bắt đầu báo cáo phần công việc của mình, Lưu Niên nói rằng tất cả công nhân bên phía ông chủ Tạ đều đã được bàn giao xong xuôi, hai ngày nay anh ta theo sát họ để thử sử dụng máy móc, cũng như học hỏi quy trình, về cơ bản là đã chuẩn bị ổn thoả.
Cửa hàng trực tuyến của Đỗ Kỳ Yến đã đăng ký thành công, tiếp đến cần ảnh của sản phẩm cũng như lời giới thiệu để tiến hành đưa mặt hàng lên kệ.
Cuối cùng, Tình Dã tổng kết các vấn đề cần xử lý trong thời điểm hiện tại, bao gồm các kênh quảng cáo và bao bì sản phẩm, đồng thời nhấn mạnh việc nên giữ nguyên bao bì cũ hay là bỏ chút chi phí để thay thế những cái hiện có.
Trong khoảng thời gian gần đây, lượng công việc của cô quá lớn, cô đã nghiên cứu một số chiêu thức bán hàng với số vốn nhỏ, có thể liên hệ với một vài Streamer giới thiệu mặt hàng thử xem hiệu quả ra sao.
Nhóm các dì các mẹ, các chị các em bản địa mà Lưu Niên nắm trong tay hiện tại đã lên tới vài trăm người rồi, cô dự định lấy nhóm đó làm khởi đầu, vì vậy Tình Dã đã nghĩ ra một phương án chương trình để nhắm vào nhóm khách hàng tại địa phương này.

Cô chuẩn bị sẽ tổ chức một buổi nếm thử vào giữa tháng ba, để mời mọi người trong thị trấn đến ăn thử.
Đỗ Kỳ Yến vừa nghe thấy có thể làm vậy, bèn yếu ớt hỏi: “Ăn thử có nghĩa là không cần trả tiền à?”
Tình Dã mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi.”
Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến nhìn nhau, cau mày: “Vậy chẳng phải là thâm hụt vào vốn sao?”
Tình Dã nhìn về phía Hình Võ: “Khi anh đàm phán với ông chủ Tạ, ông ta đã hứa sẽ hỗ trợ chúng ta một lô hàng trong giai đoạn đầu phải không?”
Hình Võ khoanh chân ngồi trong góc, gật đầu, Tình Dã búng tay, nói: “Lấy hàng của ông Tạ để làm quảng cáo miễn phí cho mình, lan truyền mức độ nổi tiếng, vừa có lượng khách hàng, vừa có thể thuận lợi xuất đi một mẻ hàng, chẳng phải quá ngon hay sao? Hãy nhìn về lâu về dài, phải làm hàng của mình, không thể trông mong mãi vào đống hàng tồn kho của ông Tạ được.”

Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến đột nhiên cảm thấy tư duy của mình được khai sáng.
Hổ Mập ở một bên chen vào: “Tình, Tình Dã, anh có quen biết một số Streamer trên SingBa, bọn, bọn họ thường xuyên làm các đoạn video ngắn, có không ít fans, hay là thử liên hệ đàm, đàm phán giá cả xem sao.”
Tình Dã vỗ tay một cái: “Hay quá Thần ca, tôi còn đang nghĩ xem làm cách nào để liên hệ được với mấy người dùng nổi tiếng trên Weibo, anh giúp tôi hỏi han giá thị trường ra sao, việc này nhờ anh nhé.”
“Được.”
Tình Dã gõ gõ vào phần ghi chú trong sổ: “Hiện tại vẫn còn vấn đề bao bì cần phải giải quyết, có thể phải mua máy đóng gói hút chân không, bao bì bên ngoài cũng cần tìm người thiết kế lại, hơn nữa phải yêu cầu cho ra được phần hình ảnh chất lượng cao.”
Đương nhiên, khi gặp phải vấn đề khó khăn thì trước tiên cô sẽ nhìn về phía Sư phụ Thư đang ngồi trong góc, nãy giờ vẫn không lên tiếng kia, Tình Dã cho rằng ở đình Trát Trát này, mình không quen ai thần thông quảng đại hơn anh.

Hình Võ nhìn ánh mắt cầu cứu ấy bèn mỉm cười: “Vừa rồi còn quát anh, bây giờ nghĩ đến anh rồi hả?”
Nếu không ngại người đông, thì Tình Dã đã nhảy lên người anh để ép anh đưa ra ý kiến từ lâu rồi.
Hình Võ nhìn vẻ mặt buộc phải nhẫn nhịn của cô, khẽ nhếch khóe miệng rồi ngồi thẳng người dậy: “Máy móc anh sẽ lo giúp em trong hai ngày tới, còn về vấn đề bao bì và ảnh thì ngày mai gọi Răng Nanh đến một chuyến.”
Anh nói rất thản nhiên, còn Tình Dã thì nghi ngờ hỏi: “Răng Nanh biết làm sao?”
Hình Võ mỉm cười: “Em có yêu cầu gì thì cứ đề cập với cậu ta là được.”
Mặc dù Hình Võ đã nói vậy, nhưng Tình Dã vẫn hoài nghi.

Tuy nhiên, đây là cuộc họp trung tâm nòng cốt đầu tiên sau khi mua lại nhà xưởng nhỏ này, mặc dù có chút tuỳ ý, không quy tắc, trật tự, nhưng qua một hồi thảo luận tự do không hạn chế, thì tạm thời đã tìm ra được cách giải quyết bước đầu cho mọi vấn đề.
Ngày mốt đi học trở lại, nên ngày mai lớp học bổ túc sẽ tạm nghỉ một ngày, Tình Dã đã tận dụng ngày nghỉ này để lo vấn đề bao bì.

Nếu muốn tổ chức buổi nếm thử vào giữa tháng ba, thì phải giải quyết những vấn đề phát sinh trước ngày mùng mười, thời gian có hơi cấp bách.
Hình Võ vẫn đến bệnh viện vào buổi sáng, nên không có thời gian tới nhà xưởng cùng Tình Dã, tuy nhiên khi Tình Dã đến thì Răng Nanh đã có mặt rồi, anh ta đeo chiếc máy ảnh DSLR trên cổ, miệng ngậm điếu thuốc, lúc này đang chụp ảnh con chó trong sân.
Có lẽ vì chuyện của Thư Hàn, nên khi không có Hình Võ, Tình Dã luôn có cảm giác bối rối, xấu hổ khi một mình đối diện với Răng Nanh.

Cô đi bước nhỏ đến trước mặt Răng Nanh, rồi thuận miệng chào hỏi: “Đến sớm vậy?”
Răng Nanh hướng ống kính máy ảnh thẳng vào mặt cô, “tách” một tiếng, chụp lại được vẻ xấu hổ của Tình Dã, rồi lập tức cúi đầu, cong môi nhìn chằm chằm vào bức ảnh, đáp: “Không có việc gì làm.”
Tình Dã nhớ ra Thuận Dịch đã đóng cửa, nên bây giờ có lẽ Răng Nanh cũng đang thất nghiệp.

Cô chỉ chỉ vào chiếc máy ảnh DSLR: “Của anh à?”
“Ừm, sở thích nghiệp dư.”
Tình Dã lại nghiêm túc nhìn anh ta một lượt, quả thực nhìn không ra sở thích nghiệp dư của Răng Nanh lại là chụp ảnh, anh ta dập điếu thuốc, nói: “Làm việc thôi, đưa tôi đi xem sản phẩm.”
Vì vậy, Tình Dã liền dẫn anh ta vào kho, lô hàng đầu tiên bọn họ cần tổng cộng là tám sản phẩm, nói đến giá cả thì đều là những món đồ ăn vặt chẳng đáng tiền, sản phẩm chính là khoai lang sấy cùng các loại trái cây và rau củ hỗn hợp khác.
Tình Dã có chút lúng túng nói: “Chúng tôi đã mở cửa hàng bán trực tuyến, nên lô hàng đầu tiên cần ảnh hấp dẫn một chút để quảng cáo.”

Cô tự nói rồi lại tự chột dạ, vì ông chủ Tạ không chú trọng nhiều đến mẫu mã, vì vậy nếu muốn làm mọi thứ trông đẹp hơn thì về cơ bản là họ cần có kỹ năng chụp ảnh bất chấp.
Ngược lại, Răng Nanh chẳng chút biểu cảm, anh ta ngắm ống kính cả nửa ngày, Tình Dã cũng không dám làm phiền.

Qua một lúc lâu, cô mới yếu ớt nói một câu: “Nếu khó quá thì chụp tạm vài tấm để dùng trước cũng được.”
Đột nhiên Răng Nanh ngẩng đầu lên nói: “Bảo ai đó chia riêng mỗi loại một ít ra cho tôi, ngoài ra tôi nghe Võ tử nói chỗ nguyên liệu này là của nhà phải không?”
Tình Dã gật đầu: “Ông chủ cũ ở đây tự sản tự tiêu.”
“Cho tôi thông tin liên lạc nhé, ngày mai tôi bớt chút thời gian đến nơi sản xuất ngắm một lượt.”
Tình Dã không hiểu anh ta đến chỗ ông Tạ làm gì? Tuy nhiên, cô vẫn giúp Răng Nanh liên lạc với ông ta.
Sau đó, anh ta cất máy ảnh đi và nói với Tình Dã: “Kiếm chỗ ngồi để thương lượng về thiết kế bao bì đi.”
Tình Dã ngạc nhiên nói: “Anh từng học thiết kế đồ hoạ sao?”
“Không.”
“…”
Tình Dã đưa Răng Nanh vào văn phòng và trình bày suy nghĩ của mình, cô hy vọng rằng khoai lang sấy có thể được đóng gói riêng và hút chân không, túi bọc bên ngoài tốt nhất nên dùng loại túi zip tự niêm phong.
“Túi zip ba cạnh hay túi zip tám cạnh?”
“…”
Răng Nanh tìm trên máy tính một số kiểu mẫu, khi vừa chuyển máy tính sang cho cô, hai mắt Tình Dã lập tức sáng như ban ngày: “Loại này.”
Răng Nanh ừm một tiếng: “Chất liệu thì sao? PET, OPP, hay nhôm tráng bạc?”
“Từ từ, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Răng Nanh ngước mắt nhìn lên một cái, rồi cứ thế cầm máy tính xách tay, đứng dậy: “Tôi biết rồi.”
Tình Dã cũng đứng lên theo: “Anh biết rồi?”
“Ừm, vậy không có việc gì thì tôi về trước đây.”
Tình Dã đổ mồ hôi lạnh, hoang mang nhìn theo bóng lưng vội vã của Răng Nanh. 
Đến tối, Tình Dã cứ thế chống nạnh đứng trên giường nhìn Hình Võ: “Thật đấy, anh ta chỉ nói đúng một câu “tôi biết rồi” rồi rời đi, anh nói xem ý anh ta là sao?”
Hình Võ ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Đừng có đứng cao như vậy, ngã đấy, xuống đi.”
“Không xuống, có phải Răng Nanh vẫn canh cánh trong lòng vì em đã phá hoại tình cảm của chị gái anh ta không?”
Hình Võ bất lực lắc đầu: “Em là người của anh, nên cậu ra có thể có ý kiến gì với em được chứ, lại đây đi.”
Tình Dã khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt to tròn thống khổ, Hình Võ bật cười, nói: “Có phải cậu ta đã hỏi em điều gì đó không, hỏi rồi mà em vẫn không biết đầu đuôi tai nheo ra làm sao à?”
Tình Dã chột dạ nói: “Cái đó… Quả thực là anh ta có nhắc đến cái gì mà nhôm tráng bạc, làm sao em biết được anh ta đang nói gì chứ?”

Hình Võ cứ thế kéo cô vào lòng: “Không phải cậu ta phớt lờ em đâu, do em không hiểu về giá cả vật liệu chênh lệch, nên có lẽ cậu ra cũng không biết phải giải thích thế nào.

Có thể tin tưởng vào khả năng làm việc của Răng Nanh, em không cần lo lắng đến việc này nữa, ngày mai đi học lại rồi, đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi cả chưa?”
Tình Dã nằm xuống giường, nhắm mắt: “Chưa, không muốn chuẩn bị, phiền.”
Hình Võ chỉ đành ngồi dậy lấy cặp sách ra giúp cô, rồi chuẩn bị từng món đồ cho buổi học ngày mai, sau đó lại kiểm tra một lượt.

Bản thân anh chưa từng cẩn thận như vậy khi đi học, quả đúng là có cô bạn gái là học bá nên thái độ chuẩn bị dụng cụ học tập cũng khác hẳn. 
Điều mà Tình Dã không ngờ tới chính là, việc khiến cô nhọc lòng suốt hai ngày, ăn không ngon ngủ không yên, mở mắt nhắm mắt đều lo lắng, kết quả là hai ngày sau đó, khi cô tan học về đến nhà xưởng, thì tất cả thiết kế trên gian hàng trực tuyến của họ đã được làm xong xuôi.
Răng Nanh ngồi bên cạnh Đỗ Kỳ Yến, Đỗ Kỳ Yến đang chỉnh sửa lại lần cuối, mà Răng Nanh thì luôn không ngừng hướng dẫn cô ta.
Đỗ Kỳ Yến thấy Tình Dã về bèn bảo cô đến xem, nếu không có vấn đề gì thì có thể nhập thẳng nội dung giới thiệu lên rồi.
Khi Tình Dã đi đến, cô phát hiện tất cả sản phẩm đã được đưa lên kệ, càng ngạc nhiên hơn đó là, từng bức ảnh đó đều vượt quá sự mong đợi của cô.

Bấm vào một đường liên kết riêng, bên trong còn có toàn bộ ảnh của nguyên liệu thực phẩm, thật không ngờ Răng Nanh lại tỉ mỉ như vậy.

Chiếc đĩa để đồ cộng thêm màu xanh lục của cây lá tạo ra cảm giác như nhìn thấy được thiên nhiên thuần khiết, quen thuộc của thực phẩm, đây hoàn toàn là hiệu quả mà cô muốn.
Mà trang chủ thậm chí còn có cả hình ảnh cơ sở tự chế biến của nông dân, khiến hai mắt Tình Dã sáng bừng.

Quá trình thu hoạch cùng công đoạn tự chế biến ấy của nông dân chỉ cần vừa nhìn đã hiểu, không thể có cách quảng cáo nào truyền tải được nhiều nội dung hơn thế nữa.
Răng Nanh mở thư mục trên máy tính, rồi đứng dậy nói với Tình Dã: “Tôi sẽ tìm người làm ra ba mẫu thiết kế bao bì khác nhau, cùng giá cả tương ứng với quy cách và chất liệu, cô cứ ngồi xem đi đã, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Tình Dã thất thần ngồi xuống, cầm chuột nhìn theo bóng lưng Răng Nanh, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn trong lòng.

Chỉ trong thời gian là ba ngày, vậy mà từ khâu khảo sát thực địa chụp ảnh, đến chỉnh sửa hậu kỳ, thiết kế bao bì và tư vấn giá cả vật liệu, điều này đòi hỏi cả một bộ phận nhân lực chuyên môn để hoàn thành, vậy mà Răng Nanh đã làm xong chỉ trong ba ngày.
Ngay lập tức, Tình Dã đã hiểu được sự tin tưởng của Hình Võ dành cho Răng Nanh, chẳng trách mấy ngày nay trong khi cô thì luôn như lửa đốt đít, lòng nóng như lửa, vậy mà Hình Võ lại chẳng chút lo lắng, còn liên tục khuyên cô không cần bận tâm nữa.
Có vẻ như cô đã hiểu được tại sao trong số rất nhiều anh em mà Hình Võ lại chỉ làm cùng Răng Nanh tại Thuận Dịch, vậy mà trước đó cô còn lấy lòng tiểu nhân ra đo dạ quân tử.

Tình Dã ngẫm nghĩ, cuối cùng không khỏi nở nụ cười tự chế giễu bản thân.
Tối hôm đó, Tình Dã, Răng Nanh và Đỗ Kỳ Yến đã làm xong phương án cuối cùng.

Buổi tối trong xưởng rất yên tĩnh, Răng Nanh cùng Đỗ Kỳ Yến bận tới bận lui trong ở văn phòng, còn Lưu Niên thì nghiên cứu chiếc máy hút chân không mà hôm qua Hình Võ mang tới, đồng thời thống kê sản lượng dựa theo thông số kỹ thuật mới.
Tình Dã tận dụng thời gian các bạn đang làm bài tập để viết bài giới thiệu cho sản phẩm.

Gần đây, bọn họ đều về rất muộn, vì cô còn phải đi học nên không thể ở quá mười hai giờ đêm, tuy nhiên, nhiều lúc Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên còn về muộn hơn.

Nhưng chỉ cần bọn họ ở đó, thì lớp học ôn cấp tốc vẫn được mở, có chút hơi bán mạng, mỗi ngày họ đều sẽ nán lại đợi Đỗ Kỳ Yến và Lưu Niên tan làm, ví dụ như Phương Lôi và Sử Mẫn chẳng hạn, và đương nhiên là vì đảm bảo an toàn, mỗi ngày Hổ Mập đều đưa họ về nhà, nên cũng thức đêm làm bài tập cùng bọn cô.
Vì vậy, sau khi mọi người giải tấn gần hết, Tình Dã đã đọc bài giới thiệu vừa mới ra lò của mình và hỏi ý kiến của mọi người, số ít người ở lại đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cho Tình Dã, nên cuối cùng việc vốn dĩ cô chỉ làm một mình lại biến thành cả nhóm cùng viết bài giới thiệu.


Quả đúng là đông người đông sức, toàn bộ bài giới thiệu cho tất cả sản phẩm đã được hoàn toàn trong tối hôm đó.
Sau bước chấp thuận cuối cùng, Tình Dã nhập văn bản vào máy tính, đến khi vô tình ngẩng đầu lên, mới phát hiện có năm, sáu bạn đang xúm lại giúp cô kiểm tra lỗi chính tả.
Cảm giác lúc đó ấy mà, Tình Dã cảm thấy sống mũi cay cay, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt.

Đây là lần đầu tiên đam mê khởi nghiệp, đột nhiên cô nhớ đến ba, khi ba còn trẻ cũng như vậy sao? Nếu hiện tại nhìn thấy cô, không biết ông ấy sẽ đau lòng hay tự hào, Tình Dã bỗng tràn đầy động lực khi nhớ đến ba mình.
Vốn dĩ, Tình Dã bảo Đỗ Kỳ Yến ngày mai mới đăng bài giới thiệu lên, nhưng Đỗ Kỳ Yến cố làm xong rồi mới ra về.

Hổ Mập thì đưa nhóm Sử Mẫn về, tối nay Hình Võ cũng bận đến rất muộn, anh gọi điện bảo cô đợi, anh đang trên đường đến đón cô rồi.
Vậy là Tình Dã vươn vai rót cốc nước nghỉ ngơi một lúc, xuyên qua cửa nhà xưởng, cô thấy Răng Nanh đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ ngoài sân, bèn rót thêm một cốc nước đi đến bên cạnh đưa cho anh ta: “Anh vất vả rồi.”
Răng Nanh ngẩng lên nhìn một cái, nhận lấy cốc nước rồi lại nhìn về phía dãy nhà dành cho công nhân viên chức của trường bắn đang tối thui phía trước.
Tình Dã kéo một băng ghế nhỏ ngồi cạnh, cùng nhìn về một hướng, cả hai đều không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, đột nhiên Răng Nanh nói: “Cô còn dự định ra nước ngoài không?”
Con đường này gia đình đã định sẵn từ khi cô còn nhỏ, học bao nhiêu năm trong trường quốc tế cũng là vì phục vụ cho việc du học, nhưng hiện tại bao nhiêu vấn đề bày ra trước mắt, nói đến áp lực tài chính hay vấn đề tình cảm đều khiến cô phải dao động.
Răng Nanh thở dài một tiếng: “Tôi vẫn luôn hy vọng cô ra nước ngoài thật nhanh, để Võ tử bớt phải lo lắng vì cô, nhà anh ấy như vậy, bao nhiêu năm nay đã đủ khiến anh ấy mệt mỏi rồi, xung quanh chẳng có anh em nào vất vả như Hình Võ.

Nhưng bây giờ…”
Răng Nanh lấy điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi rồi phun làn khói lên bầu trời đêm: “Nếu bây giờ cô thực sự rời đi, thì Võ tử sẽ như tuột mất một lớp da.”
Trái tim Tình Dã khẽ nhói, Hình Võ luôn rất kiên quyết trong việc cô đi du học, cũng chưa từng nói đến chuyện bản thân mình sẽ ra sao sau khi cô rời đi.
Đây là lần đầu tiên Tình Dã nghe được đáp án tàn nhẫn như vậy từ phía anh em của anh.

Đến Răng Nanh cũng có thể nhìn ra mối quan hệ chẳng thể tách rời của họ, ba tháng sau, bọn họ buộc phải đối mặt với lựa chọn, việc này giống như một tảng đá khổng lồ đè lên trái tim Tình Dã.
Đột nhiên cô nhếch khóe miệng, cúi đầu nhìn xuống bóng của mình: “Anh còn nhớ vụ cá cược đó không? Tôi đã từng nói mình sẽ kéo anh ấy đến con đường khác.”
Răng Nanh quay đầu sang nhìn cô, làn khói nhè nhẹ bốc lên từ điếu thuốc trên tay, Tình Dã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm bao la, khóe miệng khẽ cong: “Anh tin không? Tôi sắp thắng rồi.”
Răng Nanh nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô, cũng nhoẻn miệng: “Biết nói sao đây?”
“Thời điểm đánh cược cùng anh, tôi chỉ nắm chắc phần bản thân sẽ sống trong ký ức của anh ấy, nhưng hiện tại, tôi đã chắc chắn rằng mình sẽ khắc ghi trong trái tim anh ấy.

Con người vẫn có thể sống nếu không có ký ức, nhưng chẳng thể tồn tại dù chỉ một ngày nếu trái tim không đập.”
Răng Nanh dần nhướng mày, anh ta có chút sững sờ khi cảm nhận được sức mạnh của những lời nói này.
Âm thanh của chiếc xe cúp từ xa vọng đến, Tình Dã dời mắt, nhìn sang Răng Nanh: “Anh có hận tôi không? Vì sự xuất hiện của tôi mà chị gái anh phải thỏa hiệp với đời.”
Răng Nanh nhìn bóng người xuống xe máy, ánh mắt trầm ngâm: “Tôi là anh em của Võ tử, mà cô là cô gái của anh ấy.”
Tình Dã nhìn về phía Hình Võ, đột nhiên nhẹ nhõm nở nụ cười.[1] Từ 考 (kǎo): Thi và từ 烤 (kǎo): Nướng phát âm giống nhau..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.