Chói Mắt

Chương 57


Bạn đang đọc Chói Mắt – Chương 57


Hôm nay, Tình Dã có việc phải làm nên không gọi nhóm Sử Mẫn về cùng, vừa mới tan học cô đã chạy về nhà, muốn cùng Đỗ Kỳ Yến đi đàm phán chuyện vận chuyển hàng, vì có chút không yên tâm với người đàn ông xấu tính kia.

Nhưng do không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên việc kiểm tra thông tin cũng như theo dõi đơn vận chuyển, cô đã nhờ Đỗ Kỳ Yến bớt chút thời gian để ý giúp mình.
Tất nhiên là cô không thích nhờ vả không người khác, nên đã gửi cho Đỗ Kỳ Yến một phong bao lì xì, tuy nhiên Đỗ Kỳ Yến sống chết cũng không chịu nhận, nói nếu Tình Dã cảm thấy ngại thì hôm nào đó dạy cô ta cách phối đồ.

Cô ta cảm thấy Tình Dã mặc thế nào cũng đẹp, còn bản thân mình nhiều khi bắt chước thôi cũng thấy khó.
Tình Dã chân thành nói rằng vấn đề phong cách ăn mặc không nên học theo người khác, vóc dáng cùng khí chất của mỗi người là khác nhau, cần phải tìm được phong cách của riêng mình, như vậy mới đẹp.
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Đỗ Kỳ Yến, Tình Dã đành đồng ý, đợi sau khi tham gia trại Đông, sẽ tìm cơ hội để giúp cô ta làm đẹp.

Đỗ Kỳ Yến nghe xong thì vô cùng mong đợi.
Tình Dã bận bịu xong thì lên lầu bắt đầu làm bài tập, đến khoảng hơn mười giờ, cô xuống nhà uống nước.

Cứ tưởng rằng Hình Võ không về, chỉ có một mình mình ở nhà, nhưng khi xuống lầu, lại trông thấy Hình Võ đang ngồi trên ghế trong tiệm làm tóc, đôi chân dài thoải mái gác lên chiếc ghế bên cạnh, xem điện thoại.
Trái tim Tình Dã khẽ giật thót một cái, nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không có chuyện gì, cô rót xong cốc nước, đứng ở quầy thu ngân quay đầu lại nhìn, Hình Võ vẫn không nhúc nhích, cũng chẳng ngẩng lên.
Cô uống xong hai cốc nước, cũng không nói với anh câu nào, đến khi chuẩn bị quay người lên lầu, thì Hình Võ đột nhiên lấy ra một chiếc phong thư, đưa nó cho cô mà chẳng thèm ngước mắt: “Phùng Bảo gửi cho em.” 
Tình Dã có chút nghi ngờ quay người lại, sau đó đi đến trước mặt Hình Võ và nhận lấy chiếc phong thư, rồi đặt cốc nước trên tay sang bên cạnh để mở phong thư ra.

Vốn dĩ cô còn đang cảm thấy kỳ lạ, nếu Phùng Bảo có việc tìm cô thì nhắn tin Wechat là xong, lại viết thư làm gì?

Nhưng khi nhìn đến những dòng chữ trong bức thư, thì toàn thân cô đã phải nổi da gà, điều đầu tiên cô nghĩ đến không phải là nội dung của bức thư, mà là Phùng Bảo, một người còn chẳng được nổi một trăm điểm trong bài thi Ngữ văn lần trước, vậy mà câu từ trong này lại bay bổng đến lạ thường.

Thường này trong lớp, cậu ta luôn trầm mặc, ít nói, thế mà đến khi viết thư lại viết được ba tờ giấy, khá à nha.
Cô còn cứ thế đọc kỹ càng đến hết, Hình Võ cũng không ngờ Tình Dã lại đọc nghiêm túc như vậy, anh nhướng mày, liếc mắt lạnh lùng nhìn cô, cuối cùng thì Tình Dã cũng đã đọc đến câu “mong hồi âm”.

Cô bối rối ngẩng đầu lên, tuy rằng ánh mắt đang giao nhau với Hình Võ, nhưng trong đầu lại đang nghĩ xem rốt cuộc là Phùng Bảo muốn mình hồi âm cái gì?
Thật xin lỗi vì tư duy của người học ban tự nhiên như cô không có nhiều cảm xúc đến vậy, nên chỉ nhanh chóng nhìn ra tâm tư của Phùng Bảo trong bức thư này là đang muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của cậu ta về thành tích học tập, cũng như sùng bái sự thông minh, tài trí của cô, vân vân.

Vậy nên cậu ta đang muốn bảo cô đồng ý cho cậu ta gia nhập vào nhóm của Hổ Mập và Sử Mẫn sao?
Cô hoang mang gấp bức thư nhét lại vào trong phong bì, vừa mới quay người định lên lầu thì đột nhiên thắt lưng bị một cánh tay kéo lại, vì đang không chút phòng bị nên cả người ngả ra sau, rồi ngã vào lòng Hình Võ.

Anh siết chặt cánh tay, Tình Dã cứ thế ngồi trên đùi anh, đột nhiên áp sát gần nhau khiến tiếng tim đập của cô xông thẳng lên màng nhĩ, trong người như có vô số những con bọ đang bò.
Hình Võ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, giọng nói của anh chẳng chút hơi ấm: “Không những định chơi đùa với anh, mà còn chơi đùa với cả chàng trai ngây thơ khác nữa hả?”
Tình Dã kinh ngạc ngẩng đầu: “Em chơi đùa ai thế?” Nào ngờ khi vừa ngẩng lên, thì chóp mũi cả hai đã suýt chút nữa cọ vào nhau.
Ánh sáng trong mắt Tình Dã nhảy nhót loạn xạ, cô như chú thỏ đang sợ hãi, mềm mại mà dễ thương.
Hình Võ giật lấy bức thư tình cô đang cầm trong tay, ném lên bàn, anh cúi đầu ôm chặt cô trong vòng tay, rồi nâng cằm cô lên và hôn xuống đôi môi mềm mại ấy.
Cơ thể Tình Dã bị giam cầm trong vòng tay anh, hơi thở của cô nhanh chóng bị anh cướp lấy.


Khi hơi thở quen thuộc của anh ập đến, đột nhiên Tình Dã lại cảm thấy ấm ức và khó chịu, như thể nỗi ấm ức trong mấy ngày chiến tranh lạnh đột nhiên bộc phát.

Cô bèn cắn mạnh vào lưỡi Hình Võ một cái, mà anh cũng chẳng chịu yếu thế, liền cắn vào đôi môi mềm mại của cô, Tình Dã bốc hỏa cứ thế giữ lấy mặt anh rồi cắn lại, cắn rất mạnh, đến khi cảm thấy mùi máu tanh nhàn nhạt thì mới thả ra và ngơ ngác nhìn lên đôi môi vừa bị mình cắn.

Vệt máu in trên môi, nhưng anh lại đang nhìn cô mỉm cười, cười đến tự phụ, mê hoặc chết người, còn lộ ra vẻ quyến rũ không thể ngăn cản, khiến trái tim Tình Dã run rẩy.
Ngay lập tức, nước mắt cô trào ra, nếu không phải do mấy ngày nay chiến tranh lạnh, thì cô hoàn toàn không biết, mình sẽ nhớ nếu không nhìn thấy anh, sẽ không mỗi một phút, một giây đều muốn biết anh đang làm gì, tại sao không về nhà.

Cô lo lắng đến phát điên nhưng vẫn không chịu cúi đầu, mà cũng chẳng biết rằng tình yêu là sự tra tấn đối với con người như vậy.
Bộ dạng ấm ức của cô khiến hàng lông mày Hình Võ dần dần nhíu lại, anh vươn tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em cầm tinh con chó hả? Cắn anh mà còn khóc cái gì?”
Tình Dã đẩy mạnh anh ra, muốn đứng dậy khỏi đùi anh, nhưng vòng eo nhỏ nhắn lại bị vòng tay to lớn của Hình Võ ghì chặt, chỉ cần Hình Võ không buông tay, thì cô sẽ chẳng tài nào đứng dậy, đành nổi giận đánh vào ngực anh, gào to: “Ai bảo anh buổi tối không về nhà? Bản lĩnh của anh đâu rồi? Không nói chuyện với em thì thôi, còn chẳng thèm về nhà? Vậy bây giờ còn quay lại làm gì?”
Hình Võ liếm liếm môi, anh cụp mắt xuống, đường nét khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khi không cười, tính công kích toát ra từ người anh rất mạnh.

Mà Tình Dã chỉ thấy anh chẳng hề phòng bị như vậy trước mặt mình, anh cười đến tự nhiên, như một nam yêu tinh, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Hình Võ càng hấp dẫn như vậy thì trái tim cô lại càng sụp đổ mà chẳng thể tự chủ, cô nghẹn ngào kéo cổ áo anh xuống: “Anh nói gì đi chứ?”
Hình Võ nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, đồng thời cụp mắt nói: “Tối qua, có một cuộc thi đấu nhóm, bên kia tạm thời thiếu người, nên bảo anh đảm nhiệm vị trí sát thương chủ lực.

Đánh xong thì đã hơn hai giờ rồi, anh không muốn về làm em tỉnh giấc nên mới ngủ ở Thuận Dịch.”

Tình Dã quay mặt đi, giọng điệu không mấy tốt, tức giận nói: “Vậy không nhắn được một tin nhắn à?”
Hình Võ không đáp lại, chỉ lặng lẽ ôm cô vào lòng, Tình Dã quay lại nhìn, hàng mi dày che lấp ánh sáng trong mắt, anh trầm giọng nói: “Mấy ngày nay, cứ hễ thấy anh là em lại tránh, anh không chắc có phải em dự định kết thúc mối quan hệ này hay không?”
Đồng tử Tình Dã đột nhiên giãn ra, trong giọng nói có chút không dám tin: “Nếu em định chấm dứt thì sao? Bây giờ anh có thể buông em ra không?”
Hình Võ nhướng mày, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Không thể.”
Tình Dã bật khóc như mưa, giọng nói run rẩy: “Anh không sợ em chơi đùa anh sao? Là kiểu chơi chán rồi bỏ đi, không buồn chịu trách nhiệm?”
“Anh chấp nhận.”
Chỉ với ba chữ ngắn ngủi, nhưng trái tìm Tình Dã lại như bị ai đó xé nát, đau đến không thở nổi.

Cô cứ thế nhìn Hình Võ, biết mấy ngày nay anh cũng chẳng dễ chịu gì hơn mình, dường như cô có thể nhìn thấy anh sau khi cô rời đi, anh đứng một mình nơi vực thẳm không có ánh mặt trời để đợi cô.
Đột nhiên Tình Dã đưa tay lên ôm lấy cổ anh, cô vùi mặt vào hõm cổ anh, buồn bực nói: “Em không đành lòng.”
Hình Võ nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, rồi lên tiếng gọi: “Tình Dã.”
Tình Dã phát ra một tiếng “ừm” trong lòng anh.
Anh nói với cô: “Em cứ mạnh dạn bước về phía trước, đừng bao giờ quay đầu lại, những việc mà đến Khổng Tử cũng không thể giải quyết thì anh đây sẽ giúp em giải quyết.”
“Em là một cái động không đáy.”
Anh lại nói: “Anh có tay có chân, sẽ không để em phải chết đói.”
Anh càng chắc chắn như vậy, thì Tình Dã lại càng buồn rầu: “Vậy nếu… Nếu sau này ra nước ngoài rồi, em thích một chàng trai ngoại quốc đẹp trai, không cần anh nữa thì sao?”
Trong đôi mắt sâu thẳm của Hình Võ tràn ra ý cười: “Vậy thì đừng quay về nữa.”
Tình Dã đứng dậy, hai mắt ngấn lệ nhìn anh, anh vẫn đang nở nụ cười, nụ cười chẳng lộ ra chút sơ hở và nói với cô: “Nếu không, chắc chắn anh sẽ đánh gãy đôi chân chó của tên đó, vậy nên có thế nào cũng đừng quay lại để anh nhìn thấy.”
Tình Dã cắn môi, cơ thể run rẩy không ngừng, cô không ngờ rằng Hình Võ đã lên sẵn kế hoạch, mọi tình huống trong tương lai đều đã được vạch ra.

Chỉ vì một câu “anh có để em phải thua không” của cô, mà anh đã đưa bản thân mình lún sâu vào đó, cho dù là cô thật sự một đi không trở lại.

Càng như vậy lại càng khiến Tình Dã đau khổ, trên đời này, ngoài ba mẹ ra thì chẳng còn ai không cần báo đáp, bất chấp hậu quả mà vẫn không buông tay cô, không muốn bỏ cô lại như anh, bất luận là thế nào đi chăng nữa.
Đột nhiên Tình Dã hôn thật sâu lên môi Hình Võ, cũng chẳng màng đến việc đã bị cắn hay không, chỉ cứ thế hôn thật mãnh liệt và điên cuồng.

Hình Võ hơi giật mình, sau đó nhanh chóng lấy lại thế chủ động.
Trước giờ, anh chưa từng thấy Tình Dã như vậy, nhiệt tình chủ động, lộ ra hàm răng và móng vuốt như chú mèo hoang nhỏ.

Anh bế cô, đặt lên chiếc bàn gương trong tiệm làm tóc, tư thế của hai người vô cùng ái muội, áo khoác của Tình Dã trượt xuống vai, chiếc áo nỉ bó sát bên trong ôm lấy bờ vai tròn trịa cùng khuôn ngực đầy đặn, khiến Hình Võ nhìn thôi cũng thấy mạch máu toàn thân căng phồng.
Anh cảm thấy khát vọng sâu thẳm trong lòng đang như muốn xuyên thủng cơ thể, bèn đột ngột kéo Tình Dã ra, sự điên cuồng gần như mất kiểm soát hiện rõ trong đôi mắt đen láy của anh.

Hình Võ hơi dừng lại, sau đó kéo áo của Tình Dã lên, rồi đứng thẳng người, ho khan một tiếng, nói: “Hơn mười một giờ rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa, thì anh sẽ không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Tình Dã lộ ra nụ cười mềm mại, ngọt ngào, cô ưỡn thẳng người ôm lấy cổ anh: “Anh muốn làm chuyện gì nào? Chuyện sung sướng tựa thần tiên sao? Dù sao thì hình như ở đây, ngoài em ra sẽ chẳng còn ai không bị trừ điểm Toán, Lý, Hoá nhỉ? Có phải anh đã có ý định với em từ lâu rồi không? Khai mau!”
Hình Võ chỉ cười mà không lên tiếng, ánh sáng trong mắt anh tựa làn gió đầu Xuân, trong trẻo, mê người.
Tình Dã nhảy xuống khỏi bàn cắt tóc, thuận tay với lấy bức thư của Phùng Bảo, rồi nhấc cánh tay anh lên: “Đã đỡ nhiều chưa?”
“Ừm, không đau nữa rồi.”
“Khả năng phục hồi khá nhỉ?”
“Vì làm bằng sắt mà.”
Hình Võ liếc nhìn bức thư: “Em định trả lời thế nào?”
Tình Dã làm bộ khó xử, nói: “Đâu thể làm tổn thương trái tim của một chàng trai ngây thơ.”
“Muốn chết hả?”
Tình Dã đi đến cầu thang, quay đầu lại mỉm cười với anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.